Trong vũ trụ, xuất hiện một khu vực trống không vô nghi là một việc vô cùng bình thường, nhưng ở trong vành đai toái thạch, điều này rõ ràng là khá ngụy dị, khu vực trống không này giống như một đường phân cách, chia cách hai bên.
Tại sao trong khoảng cách ngắn thế này lại xuất hiện hai loại tình huống hoàn toàn bất đồng, bên này của mình vô số nham thạch, tử khí trầm trầm, không có chút sinh cơ, nhưng chẳng qua chỉ ở ngoài 300 mét, đối diện lại sinh cơ dạt dào, không chỉ có thực vật, hơn nữa còn có động vật tiến hóa ở trình độ khá cao.
Tuy Diệp Trùng không có bất cứ nghiên cứu nào đối với tiến hóa học, nhưng một số đạo lý đơn giản nhất lại hiểu được. Vốn dĩ hoàn cảnh tồi tệ giống vành đai toái thạch thế này, nếu như có một vài vi sinh vật đại loại như rêu, thậm chí là sâu xuất hiện, Diệp Trùng cũng cảm thấy có thể hiểu được, nhưng động vật to xác thế này xuất hiện ở chỗ này, làm Diệp Trùng có đôi chút khó tiếp nhận được.
Như vậy chỉ có thể nói rõ một vấn đề, 300 mét cách trở này, hai bên lại là hai thế giới hoàn toàn bất đồng.
Khu vực trống không 300 mét này, rốt cuộc có huyền cơ thế nào?
Cẩn thận quan sát nhất cử nhất động của loại động vật ăn cỏ trước mặt này, Diệp Trùng đột nhiên cảm thấy giống như bắt được cái gì đó, nhưng rốt cuộc là cái gì chứ? Diệp Trùng nhất thời khó mà nói rõ, loại cảm giác mơ hồ đó chỉ lóe lên trong đầu hắn rồi mất.
Diệp Trùng không vội, hắn vẫn quan sát tỉ mỉ mỗi một động tác của mấy động vật ăn cỏ này, hắn biết, hắn nhất định là nhìn ra gì đó từ trong đó, vì vậy mới có loại cảm giác vừa rồi đó.
Tĩnh tâm lại, nhìn trọn vẹn cả mười phút, nhìn không chớp mắt mười phút, Diệp Trùng cuối cùng cũng hiểu thứ mình vừa mới phát hiện là cái gì.
Tâm thần Diệp Trùng máy động, tay như làn khói nhẹ di động trên bàn điều khiển, Hàm gia mò lấy một viên đá nhỏ trôi nổi bên cạnh, sau đó nhẹ nhàng vung tay quăng về phía đối diện, do giấu mình sau một khối nham thạch khổng lồ, phương hướng quăng lần này của Hàm gia là nghiêng lên trên.
Viên đá nhỏ bay đều, nhưng khi bay tới khu vực trống không đó, quỹ tích vận động của nó đột nhiên xảy ra biến hóa, không bay nghiêng lên trên tiếp, mà không ngừng rơi xuống, cuối cùng vạch ra một đường cong parabol.
Quả nhiên, Diệp Trùng càng thêm khẳng định suy đoán phía dưới của mình.
Trọng lực, đây chính là chỗ dị thường mà Diệp Trùng phát hiện ra, bắt đầu từ khu vực trống không, lại có sự tồn tại của lực hấp dẫn. Chẳng trách mình cảm thấy động tác của mấy động vật ăn cỏ đó nhìn qua có vẻ quái dị như thế, thì ra là do lực hấp dẫn làm trò quỷ.
Vị trí của mình hiện giờ căn bản không cảm nhận được bất cứ lực hấp dẫn nào có thể gây ra chút ảnh hưởng với mình.
Thật làm người ta không thể tin được. Mọi thứ đều làm Diệp Trùng cảm thấy không thể tin được đến cùng cực, hắn trước giờ vẫn chưa từng thấy qua việc không thể tin được như vầy.
Nhưng vũ trụ rộng lớn, có cái gì mà không thể chứ? Hắn rất mau liền thấy thoải mái, phải làm mình sống sót trước mới là điều quan trọng nhất, vô luận là lúc nào, sinh tồn đều là suy nghĩ đầu tiên trong đầu Diệp Trùng, hơn nữa, hoàn cảnh trước mắt cũng quả thật làm hắn không có thời gian dư thừa để suy nghĩ mấy thứ này.
Đã có lực hấp dẫn, mấy khối nham thạch này tại sao không rơi xuống? Lực hấp dẫn này lại từ đâu mà ra?...
Vấn đề quả thật quá nhiều! Nhưng, điều này và mình có quan hệ gì chứ? Thứ mình muốn, chẳng qua chỉ là sống sót mà thôi, bây giờ ngay cả việc đi tìm mấy người Mục Thương cũng bị đặt ở vị trí thứ hai, nếu như ngay cả mình cũng sống không được, thì làm sao đi tìm Mục Thương chứ?
Đối với việc mấy người Mục Thương có còn sống hay không, Diệp Trùng đã không dám nghĩ tới vấn đề này rồi.
Vô luận thế nào, mình cũng phải sống sót! Trấn định tinh thần, Diệp Trùng lại một lần nữa lên dây cót tinh thần.
Suy tính tỉ mỉ một lượt, Diệp Trùng dự định bắt đầu hành động. Tuy có thể là khá lỗ mãng, nhưng trước mắt, lựa chọn của mình không hề có bao nhiêu.
Hít một hơi thật sâu, đôi tay Diệp Trùng cử động, Hàm gia đột nhiên từ phía sau nham thạch khổng lồ bay ra, dùng tốc độ nhanh nhất bay về phía trước, lần này Diệp Trùng không có bất cứ ý nghĩ tiết kiệm năng lượng nào, động cơ mở ra hết.
Với tốc độ hiện giờ của Hàm gia, dưới điều kiện động cơ mở ra toàn bộ, khoảng cách 1 km chẳng qua chỉ là một cái nháy mắt mà thôi.
Diệp Trùng chỉ cảm thấy toàn thân bỗng nhiên trầm xuống, mọi thứ trên người hình như đều nặng thêm vài phần.
Hàm gia cũng trầm xuống một cách rõ ràng, nhưng Diệp Trùng đã sớm có chuẩn bị đối với việc này, động cơ hỗ trợ hơi đổi hướng, Hàm gia lại khôi phục phương hướng bay ban đầu.
Ngay lúc Diệp Trùng vừa bay tới khu vực trống không, tất cả loại động vật ăn cỏ này đều lập tức cảnh giác ngẩng đầu lên, dáng vẻ của Hàm gia rõ ràng là dọa nạt bọn chúng, mấy con này kinh hoảng, lúng túng, bỏ chạy như bay về phương xa.
Diệp Trùng lúc này mới nhìn rõ phương thức tiến tới của mấy tên này, chi sau cường tráng mang lại cho nó đủ năng lực để bay nhảy, bọn chúng nhảy từ trên một khối nham thạch này sang một khối khác, nhanh lẹ như gió, chỉ trong nháy mắt, đám động vật ăn cỏ này biến mất khỏi tầm mắt của Diệp Trùng, tốc độ nhanh không thua gì quang giáp thông thường.
Diệp Trùng đã không còn kịp để kinh ngạc vì tốc độ của mấy sinh vật xem ra không hề mạnh mẽ này, bởi vì hắn đã cảm giác được rất không ổn.
Trọng lực, vượt xa trọng lực hành tinh con người sinh sống bình thường. Trọng lực của nơi này vượt xa tưởng tượng của Diệp Trùng, ngay khoảnh khắc vừa tiến vào khu vực trống rỗng này, Diệp Trùng chỉ cảm thấy người mình nặng nề.
Cả người giống như bị ấn chặt trên ghế, đôi tay vẫn luôn linh hoạt trở nên nặng nề vô bì, đột nhiên từ khu không có trọng lực bước vào khu có trọng lực, Diệp Trùng không khỏi choáng váng. Cũng may trải qua trải qua sự tôi luyện lâu như vậy, kỹ xảo bay của Diệp Trùng gần như trở thành bản năng của thân thể, cho dù là dưới tình huống như vậy, Diệp Trùng vẫn không mất đi điều khiển đối với quang giáp.
Hàm gia chính xác bay tới trên một khối nham thạch trôi nổi giữa không trung, Hàm gia nặng nề đứng trên khối nham thạch như vậy, khối nham thạch lại không xuất hiện bất cứ dao động nào.
Diệp Trùng rất mau liền từ trong choáng váng hoàn hồn lại, trên người giống như đổ chì vậy, nặng nề tới mức làm người ta cảm thấy ngay cả cử động một ngón tay cũng khó khăn, trong lòng Diệp Trùng mau chóng đưa ra đánh giá đối với trọng lực ở chỗ này, kết luận có được làm hắn thầm kinh ngạc, trọng lực của nơi này chỉ e là gấp năm lần hành tinh rác.
Dưới trọng lực lớn như vậy, cho dù là thân thể mạnh mẽ như của Diệp Trùng, cũng cảm thấy phí sức vạn phần, nhớ lại sự nhanh lẹ khi đám động vật ăn cỏ này bỏ chạy, Diệp Trùng lập tức xấu hổ không thôi. Nếu như để mình bỏ chạy, tuyệt đối không cách nào đạt tới tốc độ của đám động vật đó, từ đó có thể tưởng tượng được sự cường hãn của đám này.
Diệp Trùng hiện giờ đã thầm kêu may mắn, may mà mình không quá liều lĩnh, nếu không đám động vật nhỏ vừa rồi đó cũng đủ để mình cuống tay cuống chân rồi.
Diệp Trùng không lập tức lựa chọn tiến tới, mà lại dừng lại, đánh giá hoàn cảnh xung quanh trước. Dưới trọng lực gấp năm lần, sức chiến đấu của Hàm gia giảm mạnh, thiết kế của Hàm gia lúc đó căn bản không có suy nghĩ tới việc chiến đấu trong hoàn cảnh trọng lực cao thế này. Dưới trọng lực gấp năm lần, sự tiêu hao năng lượng so với hoàn cảnh thông thường cao hơn rất nhiều, tốc độ của Hàm gia cũng tuyệt đối không thể nào đạt tới tốc độ cao nhất. Hơn nữa, một điểm quan trọng nhất, dưới hoàn cảnh thế này, Diệp Trùng giống như cõng bốn người mình, mà trọng lượng của đôi tay cũng gấp năm bình thường, như thế, tốc độ tay của Diệp Trùng đột ngột giảm xuống, mà thời gian chiến đấu cũng giảm bớt rất nhiều.
Nếu như trong hoàn cảnh thế này làm một cú xoay người Thomas, không cần tính toán, Diệp Trùng biết ngay gánh nặng động tác này sinh ra đủ để làm cho mình thổ huyết mấy lần, trọng lực gấp năm lần, ngay cả chỉ ngồi, cũng là một việc không dễ dàng gì.
Hết cách, Diệp Trùng chỉ đành bước từng bước, cẩn thận đi tới trước, chỉ cần vừa thấy không đúng, lập tức chạy ra xa.
Kết quả kiểm tra làm Diệp Trùng cao hứng vô cùng, nơi này vậy mà lại có không khí, có thể cung cấp không khí cho con người hít thở, hơn nữa chỉ số không khí hoàn toàn đạt tiêu chuẩn, thậm chí đạt tới mức độ cao nhất. Tuy yêu cầu của Diệp Trùng đối với chất lượng không khí không hề cao, với hắn, không khí chỉ cần có thể cho người ta hô hấp là được rồi. Ở hành tinh rác, không khí nơi đó ô nhiễm vô cùng nghiêm trọng, nếu như ở ngoài phòng lâu dài, thương hại đối với hô hấp và phổi cực lớn.
Nhưng Diệp Trùng vẫn hiểu một điều, chất lượng không khí càng tốt, thì cũng có nghĩa là hoàn cảnh sinh thái của khu vực này càng tốt, càng thích hợp cho con người sinh sống, tương ứng, cũng thích hợp với sự sinh tồn của hầu hết sinh vật.
Kiểm tra ra nơi này có không khí làm Diệp Trùng thở phào một hơi, hệ thống tuần hoàn của không khí bên trong quang giáp không hề có thế sử dụng vô hạn, nó cũng cần tiêu hao nguyên liệu. Nơi này đã có sự tồn tại của không khí, ít nhất cũng nói rõ là thích hợp cho con người sinh sống.
Có không khí, có sinh vật, thêm vào máy chế nước trên quang giáp, đã có đủ điều kiện sinh tồn cơ bản nhất.
Cho dù bên ngoài có không khí, nhưng Diệp Trùng không hề có ý định ra khỏi quang giáp, trong hoàn cảnh xa lạ chưa biết này, vẫn ở trong quang giáp thì an toàn hơn.
Vô số nham thạch trôi nổi trong hư không giống như có thứ gì đó nâng đỡ vậy, ở trong hoàn cảnh có trọng lực cao như vậy này mà không rơi xuống, điều này làm Diệp Trùng nghĩ mãi không hiểu, không chỉ như vậy, Hàm gia đứng trên một khối nham thạch, khối nham thạch này chẳng nhúc nhích tí ti nào.
Đây rốt cuộc là chuyện gì? Diệp Trùng nghĩ nát óc cũng không nghĩ ra thứ gì trong tri thức hắn có có thể giải thích hiện tượng trước mắt này.
Sự vật chưa biết trên thế giới này quả nhiên rất nhiều a, trong lòng hắn lại một lần nữa thầm tự phát ra cùng một cảm khái, lập tức quẳng vấn đề không hiểu này ra khỏi đầu.
Diệp Trùng điều khiển Hàm gia, cẩn thận tránh nham thạch trên không, từ từ bay tới trước.
Càng bay tới trước, Diệp Trùng phát hiện càng nhiều, nham thạch trên không càng lúc càng nhiều, không biết chỗ nào là điểm cuối. Trên mấy nham thạch này, trừ phủ đầy loại cây màu tím Diệp Trùng phát hiện lúc đầu đó, còn có một loại cây màu nâu giống như một loại rêu.
Trong mảng không gian tối đen này, vô số nham thạch được từng điểm tinh quang màu lam nhạt bao lấy, trôi nổi không theo quy luật trên không, mấy nham thạch bị ánh sáng lam bao lấy này mang lại cho mảng tối đen này từng điểm sinh cơ.
Vô số nham thạch xếp hàng trôi nổi không có trật tự, Diệp Trùng rất mau liền phát hiện, bay ở nơi này không hề là lựa chọn có lý trí, có sự tồn tại của trọng lực, bay tránh trở nên khó khăn rất nhiều.
May mà Diệp Trùng không phải là loại người không có đầu óc đó, hắn rất mau liền tìm ra một phương án cực tốt, nhảy, mô phỏng phương thức tiến tới của đám động vật ăn cỏ vừa rồi đó, Hàm gia từ trên một khối nham thạch nhảy tới một khối nham thạch khác, khoảng cách giữa mỗi khối nham thạch đều không xa, rất thích hợp loại phương thức này. Điều phiền phức duy nhất là hình thể của Hàm gia lớn hơn đám động vật ăn cỏ đó rất nhiều, trong không gian trôi nổi nham thạch khắp nơi này, thể hình lớn không hề là một việc tốt.
Hơn nữa, Diệp Trùng phát hiện một cách lạ lùng, mấy nham thạch trôi nổi trong hư không này, ở hướng của trọng lực, cũng chính là hướng trên dưới, giống như mọc rễ vậy, không sao di động được chút nào, còn hướng mặt nước (nằm ngang) thì lại có thể tự do di động, điều này cũng làm Diệp Trùng chặc lưỡi kêu lạ.
Từ khi tiến vào màn sương đỏ, chỗ làm hắn không thể tin được quả thật là quá nhiều rồi, tới tận bây giờ, hắn vẫn không phát hiện bất cứ đáp án của vấn đề nào. Hiện giờ, có nhìn thấy chỗ mình cảm thấy không thể tin được hắn cũng thản nhiên như không, ngược lại, vô luận cái gì ở chỗ này đều lộ ra chút cổ quái, hoàn toàn khác với hiểu biết của mình.
Tuy không tìm hiểu nguyên nhân của nó, nhưng Diệp Trùng vẫn cẩn thận quan sát tất cả mọi thứ xung quanh, ở trong hoàn cảnh xa lạ, hiểu biết hoàn cảnh xung quanh thì có thể tăng xác suất sống sót của ngươi lên rất nhiều.
Theo sự thâm nhập không ngừng của Diệp Trùng, nham thạch càng lúc càng dày, điều này làm Hàm gia tiến tới cũng càng lúc càng khó khăn, bất đắc dĩ, Diệp Trùng chỉ đành bay lên trên.
Bay đủ ba ngày, tuy do tránh né nham thạch, tốc độ của Hàm gia không hề nhanh, nhưng khoảng cách bay ba ngày cũng không ngắn, với lại, điều làm Diệp Trùng cảm thấy có chút không ổn là, năng lượng tiêu hao của ba ngày này là năng lượng đủ để tiêu hao trong hai tuần lúc trước. Nếu như cứ bay thế này, chỉ e năng lượng rất mau sẽ dùng hết, vậy cũng có nghĩa là phương pháp tự bảo vệ hữu hiệu nhất của Diệp Trùng sẽ mất đi.
Trong ba ngày bay này, Diệp Trùng lại gặp đươc vài đám loại động vật ăn cỏ đó.
Điều duy nhất làm Diệp Trùng đáng chúc mừng là hắn cuối cùng đã bay tới tầng cao nhất của đám nham thạch này, bởi vì hắn ở chỗ này phát hiện một khu vực trống không còn rộng lớn hơn.
Khu vực trống không này lại vượt quá 3000 km.
Ba ngàn km đã là cực hạn quét hình của Hàm gia. Trong vành đai toái thạch này lại có một chỗ kỳ diệu thế này, Diệp Trùng nhịn không nổi lại phát ra một tiếng cảm thán, từ chỗ này cũng có thể tưởng tượng được sự rộng lớn của vành đai toái thạch này.
Nhìn hình ảnh trên màn hình của Hàm gia, Diệp Trùng ngẩn người, Hàm gia đã bay về phía trước.
Bởi vì đã tới tầng cao nhất, trên không không có nham thạch ngăn cản, tốc độ tiến tới của Hàm gia tăng vượt bậc.
Nham thạch phía trước càng lúc càng dày, nham thạch dưới chân của Hàm gia cũng càng lúc càng nhiều, dần dần, đá dưới chân Hàm gia từ từ liền thành một mảng, giống như một con đường do đá đắp thành. Lại bay về phía trước, dưới chân Hàm gia đã không còn là nham thạch, mà là đất đai hoàn toàn không có kẽ hở.
Thông qua hệ thống quét hình của Hàm gia, nhìn ra xa, đây là một đại lục.
Phản hồi và góp ý: http://tangthuvie/forum/showthread.php?t=53212
Nơi mọi người góp gió tạo bão đây: http://tangthuvie/forum/showthread.php?t=55451