Hiện giờ thời gian kết hợp của Diệp Trùng và Nguyệt Phục Vương vẫn quá ngắn, trừ lần phát huy vượt mức bình thường cuối cùng, những lúc khác đều không được như ý. Nếu không, với một cái quang giáp cấp Quy tắc, đấu với một tiểu đội chiến đấu của bộ lạc Hy Phượng vẫn còn dư. Nhưng Diệp Trùng hiện giờ không dám thử, Nguyệt Phục Vương, hắn vẫn khá xa lạ, nếu như chỉ có một cái quang giáp Thanh Loan, hắn sớm đã lao bổ tới rồi. Biết làm sao được, bên cạnh hắn còn có sáu cái quang giáp, phối hợp chiến thuật của bộ lạc Hy Phượng, ấn tượng của hắn cực kỳ sâu sắc.
Diệp Trùng đi ra khỏi khu núi thì đã nửa tháng sau, trong nửa tháng này, hắn liều mạng sử dụng Nguyệt Phục Vương, đây chính là chỗ dựa lớn nhất trên tay hắn hiện giờ. Càng là quang giáp cao cấp, yêu cầu đối với sư sĩ cũng càng cao, nếu không, không chỉ không cách nào phát huy uy lực bản thân nó, thậm chí còn không bằng quang giáp cấp thấp. Cho nên đối với sư sĩ mà nói, quang giáp tốt nhất là quang giáp thích hợp nhất với hắn, mà không hề là quang giáp cấp cao.
Quang giáp Quy tắc là quang giáp cấp cao nhất Diệp Trùng từng điều khiển, độ phức tạp của chỉ lệnh bên trong còn lâu mấy quang giáp cấp thấp đó có thể so sánh được. Đặc biệt là một vài chỉ lệnh động tác đặc biệt, nếu như không phải từng nhận huấn luyện nội bộ của Diệp gia, rất khó hiểu được hàm nghĩa của chúng.
Hầu hết thời gian mấy ngày này của Diệp Trùng đều tốn ở mặt này, hắn chỉ có thể từ từ tìm tòi. Không hiểu mấy chỉ lệnh đặc biệt này, ít nhất nửa uy lực của Nguyệt Phục Vương khó mà phát huy ra được.
Công sức bỏ ra không phụ người có lòng. Thành quả mấy ngày này khá rõ ràng.
Diệp Trùng tin rằng, nếu như hắn lại gặp phải bảy cái quang giáp đó, tỷ lệ thắng có thể vượt quá 70%, nhưng vì vậy Diệp Trùng cũng bỏ ra một cái giá khá lớn. Do hoàn toàn không biết hàm nghĩa cụ thể của mấy chỉ lệnh đặc biệt đó, làm cho Diệp Trùng thường sau khi đưa vào mấy chỉ lệnh đặc biệt này thì lo ngay ngáy chờ đợi động tác quang giáp sẽ thực hiện.
Có một lần trên mặt đất, Diệp Trùng đưa vào một chỉ lệnh chưa biết, kết quả Nguyệt Phục Vương đột nhiên xoay người một cái, dùng một thế trước giờ chưa từng có, chui đầu vào trong bùn đất, lúc đó chấn động tới mức Diệp Trùng choáng váng đầu óc. Về sau Diệp Trùng mới biết chỉ lệnh này đổi hướng lộn ba vòng ngược hướng. Tình huống giống thế này xảy ra vô số lần, cho dù là thân thể và ý chí cường hãn như Diệp Trùng, đối mặt việc hủy hoại bản thân thế này cũng suýt nữa ăn không tiêu.
Ba trăm hai mươi sáu chỉ lệnh chưa biết, Diệp Trùng cắn răng thử nghiệm hoàn chỉnh một lượt. Điều này cũng làm hắn không chỉ hiểu rõ Nguyệt Phục Vương như lòng bàn tay, hơn nữa đối với kỹ xảo sư sĩ Diệp gia cũng có nhận thức khá sâu sắc.
Phượng Túc hiện giờ cũng không tốt hơn Diệp Trùng bao nhiêu, huấn luyện điên cuồng kiểu ma quỷ làm nàng hiện giờ gần như không còn dáng người. Sự yêu kiều yếu ớt rút đi từng chút một, hiện giờ là sự cứng cáp như gang thép, cặp mắt như mê hoặc, tất cả hiện giờ là sát cơ lạnh lẽo. Mấy người Tarkan cực nghiêm đối với việc trông giữ nàng. Mỗi động tác của nàng gần như đều ở dưới sự giám sát của bọn họ. Tất cả vật phẩm linh tinh trên người nàng đều bị lấy đi, phải tới sau khi Tông hội kết thúc, bọn họ mới trả lại chúng, công tắc không gian của quang giáp nàng cũng nằm trong số đó.
- Đi thôi. Tên đó xem dáng vẻ sẽ không tới rồi. Trong lời Tarkan mang theo sự thất vọng.
Mấy người còn lại yên lặng không nói, ai nấy đứng dậy, rồi muốn xoay người rời khỏi. Nhìn thấy vẻ mặt bọn họ ai nấy đều bất thiện, Phượng Túc như ve sầu mùa đông, không dám phát ra chút âm thanh nào. Lúc này đi trêu kẻ gặp nạn, vậy tuyệt đối không khác gì tìm chết.
- Ta tới trễ rồi sao? Một giọng nói vang lên sau lưng mọi người.
Một thiếu niên tay cầm mâu từ từ đi về phía mọi người.
Diệp Trùng tới làm mấy người Tarkan mừng ra mặt. Diệp Trùng liếc nhìn Phượng Túc, trong lòng lại không khỏi ngẩn ra, Phượng Túc mấy ngày này xem dáng vẻ chịu không ít khổ cực. Mấy ngày này, Phượng Túc chịu ảnh hưởng của mấy người Tarkan, cả người lộ ra vẻ dữ tợn. Trong lòng Diệp Trùng lại không khỏi đột nhiên dâng lên một suy nghĩ không hề liên quan, nếu như Thương nhìn thấy Phượng Túc với dáng vẻ này, không biết có còn kêu nàng là người đẹp hay không.
Mục Thương không hề biết hoàn cảnh của Diệp Trùng, bọn họ hiện giờ bận rộ vô cùng. Do hợp tác với Thạch gia, làm bọn họ mau chóng có được lượng lớn vật tư. Mà việc xây dựng phòng thí nghiệm nút mạng mô phỏng đầu tiên cũng đánh dấu một bước nhảy vọt về chất của thực lực bọn họ. Tiểu Thạch đầu, thiên tài như khúc gỗ này là nhân viên chủ yếu nhất của phòng thí nghiệm. Tiến bộ của hắn ở phương diện tính toán làm người ta trố mắt, cứng lưỡi, ngay cả Mục Thương, hiện giờ đối mặt với hắn cũng cảm thấy nan giải vô cùng.
Mạng mô phỏng của thiên hà Hà Việt không hề phổ cập, nhưng phàm là thế lực có chút thực lực đều sẽ tiến vào mạng mô phỏng. Dù sao giao lưu tin tức của mạng mô phỏng là thứ mà mấy phương thức khác không sao so sánh được. Điều này cũng làm cho mạng mô phỏng của thiên hà Hà Việt càng đơn thuần hơn của năm thiên hà lớn, nhưng cũng càng nguy hiểm hơn.
Phòng thí nghiệm nút này của Mục Thương đã chịu ít nhất không dưới hai mươi lần công kích, loại cường độ công kích này ở năm thiên hà lớn rất khó tưởng tượng được. Trừ ba lần đầu tiên, Mục ra tay giúp đỡ tiểu Thạch đầu ra, từ đó về sau, tiểu Thạch đầu ở phương diện hôi vực lĩnh giả thể hiện ra thực lực kinh người. Năng lực tính toán cường đại không gì sánh bằng làm hậu thuẫn, tư duy kín kẽ, sự bền bỉ lâu dài, làm hắn trở nên mạnh mẽ trong từng trận chiến mạng mô phỏng.
Khoảng thời gian này, bầu không khí của thiên hà Hà Việt khẩn trương chưa từng có. Sự điều động lượng lớn sức chiến đấu liên tiếp của ba đại thế gia không cách nào thoát khỏi sự thăm dò của người có lòng, tiểu Thạch đầu thậm chí từ trên mạng mô phỏng thu được lượng lớn tình báo của các phương diện. Nhưng ba đại thế gia không hề có bất cứ giải thích nào về hành vi của bọn họ, mấy lực lượng chiến đấu này cũng không biết đi về đâu, giống như bốc hơi khỏi nhân gian, biến mất không thấy.
Điều này cũng làm các thế lực lớn khác khẩn trương vô cùng. Thế gia ở cả hai bên giống như Thạch gia thế này càng quan tâm hơn. Khoảng thời gian này, thực lực của bọn họ mỗi ngày đều đang tăng lên, điều bọn họ cần nhất hiện giờ là một khoảng thời gian bình lặng để tiêu hóa chỗ tốt có được mấy ngày này. Nếu như chiến đấu giữa ba đại thế gia một khi bùng nổ, cả thiên hà Hà Việt sẽ đều sa vào trong mớ hỗn loạn, Thạch gia cũng khó mà yên ổn một mình ở trong đó.
Ba đại thế gia rốt cuộc muốn làm cái gì? Không ai biết.
- Băng tỷ tỷ, chị không cần quá lo lắng. Diệp tử ca ca nhất định sẽ không có gì đâu. Đức bé ngẩng mặt, an ủi Nhuế Băng. Bên cạnh hắn, vây mấy mươi đại hán, vẻ mặt khẩn trương nhìn xung quanh, ai nấy dáng vẻ như lâm đại địch. Ai cũng không ngờ tiểu thiếu gia lại tới hành tinh Rees De, hiện giờ gần như tất cả lực lượng của Tuyết Lai tộc ở hành tinh này đều lao về phía bên này.
Sau khi thất lạc với Diệp Trùng, mọi người tìm kiếm không có kết quả, hết cách, đứa trẻ liền cầu cứu thế lực bổn tộc của hành tinh Thoát Mộc. Nhưng vẫn luôn không có bất cứ tin tức nào của Diệp Trùng. Tông hội cử hành tới nơi, đây chính là thịnh hội lớn nhất bốn năm mới có một lần của cả tinh khu tự do, mọi người liền đoán Diệp Trùng có hay không sẽ đi Tông hội. Càng nghĩ, mọi người càng cảm thấy có khả năng, sau khi lưu lại đủ nhân thủ ở lại tìm kiếm, đoàn người liền tới hành tinh Rees De. Chỉ là bọn họ có lẽ làm sao cũng không ngờ Diệp Trùng lại rời khỏi hành tinh Thoát Mộc, mà đã đi hành tinh Quang Hoa.
Hành tinh Rees De, thành phố Phi Nguyệt. Do tới gần thời gian bắt đầu Tông hội, số lượng cường giả ở chỗ này tăng lên cấp tốc, giới giả ở nơi khác hiếm thấy vô cùng, ở chỗ này lại thấy được khắp nơi. Cho nên cũng khó trách đám tùy tùng bên cạnh đứa trẻ ai nấy khẩn trương không thôi.
Ban ngày ban mặt, gọi quang giáp ra thì quá chói mắt, không có quang giáp, bọn họ ở trước mặt mấy cao thủ võ thuật này quả thật yếu ớt vô cùng. Nhưng vị thiếu gia này lại vẫn cứ không phải là hạng an phận thủ thường, muốn gây chuyện, vậy thì niềm vui sẽ lớn hơn.
Nhìn thấy ánh mắt có chút hưng phấn của tiểu thiếu gia, mấy người bên cạnh này chột dạ trong lòng, cuối cùng, tổng lãnh của Tuyết Lai tộc trú ở hành tinh Rees De quả thật nhịn không được: “Tiểu thiếu gia, chúng ta về nhà trước đi, mấy ngày này chúng ta vẫn thấp giọng chút thì tốt hơn. Phạn Vẫn đại nhân ba ngày sau mới tới được. Trước lúc này, an toàn của ngài…”
- Tiểu Phạn Phạn sắp tới chỗ này? Đứa trẻ kinh ngạc, sắc mặt lập tức trở nên khó coi, miệng lầm bầm nói: “Tên đó, cực kỳ vô vị à nha.” Nghe thấy tiểu thiếu gia gọi Phạn Vẫn là tiểu Phạn Phạn, sắc mặt mấy tùy tùng này lập tức trở nên quái dị. Phạn Vẫn là cao thủ đệ nhất trong tộc, ở trong tộc cũng thần bí vô cùng, lời đồn liên quan tới hắn nhiều không kể xiết, nhưng dường như lại chưa từng nghe nói ai biết tướng mạo cụ thể của hắn.
Đường đường cao thủ đệ nhất của Tuyết Lai tộc, bị một đứa trẻ bảy, tám tuổi gọi là tên nhóc, nghe ra quái dị vô bì. Nhưng biểu tình trên mặt bọn họ cực kỳ quái dị, lại không có ai dám cười ra tiếng. Cái tên gọi tiểu Phạn Phạn này, nhìn khắp cả trong tộc, chỉ e cũng chỉ có tiểu thiếu gia mới dám gọi.
Nhuế Băng giống như không nghe, tâm tư không còn, tinh thần bay bổng, có chút thẫn thờ. Trên gương mặt lạnh lẽ ngày trước giăng đầy mây sầu. Từ khi chia cách với Diệp Trùng, tinh thần của nàng liền tệ cực kỳ, mỗi lần vừa nghĩ tới việc hắn đối mặt với kẻ địch vô cùng vô tận , nàng liền như tim bị dao cắt. Bóng hình từ từ cách xa nàng đó mỗi lần lướt qua lòng nàng, đều làm cho trai tim nàng rỉ máu. Nhưng tới tận bây giờ, hắn vẫn bặt vô âm tín.
Nhìn thấy gương mặt u sầu của Nhuế Băng, trong mắt đứa trẻ lóe lên vẻ lo lắng. Đột nhiên con ngươi nó xoay vòng, kéo ống tay áo của Nhuế Băng: “Băng tỷ tỷ, ta nghĩ ra một biện pháp tốt.”
Tinh thần Nhuế Băng hơi chấn động: “Biện pháp gì?” Đứa trẻ cổ linh tinh quái, lại cực kỳ thông minh, nói không chừng cũng thật sự có biện pháp tốt gì đó.
- Băng tỷ tỷ, chị nghĩ xem. Tông hội này là cái mà tất cả cao thủ của tinh khu tự do đều phải tham gia. Hơn nữa nghe nói danh sách cao thủ của mười người đứng đầu cuối cùng sẽ truyền tới mỗi một hành tinh, nếu như Băng tỷ tỷ có thể tiến vào danh sách mười người này, vậy tên tuổi của tỷ tỷ nhất định sẽ truyền khắp cả tinh khu tự do. Đứa trẻ lộ ra vẻ thèm muốn.
Nhuế Băng không khỏi có chút thất vọng, nàng lắc đầu, thần sắc hờ hững nói: “Ta đối với mấy thứ đó đã sớm không cảm thấy hứng thú.”
- Không phải, không phải. Đứa trẻ gấp giọng giải thích: “Nếu như truyền khắp cả tinh khu tự do, vậy Diệp tử ca ca không phải cũng rất dễ biết hay sao? Chỉ cần Diệp tử ca ca biết Băng tỷ tỷ ở hành tinh Rees De, nhất định sẽ tìm cách tới đây. Vậy các người có thể đoàn tụ rồi.”
Nhuế Băng nghe nói toàn thân chấn động, bước chân bỗng cứng lại, qua nửa phút, nhẹ nhàng ừ một tiếng, thần sắc lại khôi phục sự bình tĩnh ngày trước, chỉ có trong cặp mắt đó lấp lánh sự kiên quyết mà ai cũng không làm dao động được.
Chỉ là bọn họ ai cũng không ngờ, Diệp Trung lúc này cũng đang trên đường hướng tới hành tinh Rees De.
Người tới hành tinh Rees De, không hề chỉ có Diệp Trùng…
Phản hồi và góp ý:http://tangthuvie/forum/showthread.php?t=53212
Nơi mọi người góp gió tạo bão đây:http://tangthuvie/forum/showthread.php?t=55451