- Không biết. Christine vẻ mặt mơ hồ.
- Vậy chúng ta giảng định luật nhà Hách Nhĩ Bối trước… Trên mặt Diệp Trùng không có chút bực mình nào, nhưng vẫn là biểu tình không nóng không vội, lạnh nhạt như nước.
Mấy ngày tiếp đó, Christine đã hoàn toàn tâm phục khẩu phục, nàng ta hiện giờ chỉ mừng một việc, đó chính là ban đầu mình cổ vũ hết dũng khí bái thiếu niên này làm thầy, đó là một việc mới chính xác làm sao.
Trong mấy ngày này, Christine đưa vấn đề nàng không hiểu ra. Thật ra điều bọn họ hiện đang thảo luận vẫn là vấn đề đầu tiên nàng đưa ra, nàng làm sao cũng không ngờ bên trong một vấn đề mình tùy tiện đưa ra lại có học vấn thâm ảo như vậy.
Đợi nàng hiểu hết vấn đề đầu tiên thì đã là ngày thứ tư rồi. Nhưng trong bốn ngày này, Christine cảm thấy thu hoạch của mình vượt xa tưởng tượng của nàng.
Nàng chỉ là có chút nghĩ không thông, thầy của nàng trẻ như vậy tại sao lại hiểu tri thức thâm ảo nhiều như vậy, có thể nói là mênh mông như biển. Mỗi lần nàng đối mặt thầy, nàng đều không tự chủ được mà bộc phát ra sự tôn kính ở chỗ sâu trong lòng. Ngoài ra, mấy tri thức này thần kỳ như vậy, chúng có hệ thống cực kỳ nghiêm khắc và hoàn chỉnh, một vòng móc một vòng, từ cạn vào sâu, cực có mê lực.
- Hôm nay học tập tới đây dừng lại, đợi lát cô theo ta đi mua vài thứ. Diệp Trùng lạnh nhạt nói.
Christine kinh ngạc ngẩng đầu: “Mua cái gì?” Mấy ngày này, trừ giảng cho mình một số tri thức ra, thầy chưa từng bước qua sân một bước. Chỉ cần mình không hỏi hắn, hắn đều ở trong phòng, cánh cửa đó cũng một mực đóng kín mít.
- Ta cần tất cả tiêu bản của tài liệu thông thường, cô liệt một bản danh sách ra. Diệp Trùng nói với Christine.
- Ngươi cần mấy thứ này làm gì? Với cái nhìn của Christine, yêu cầu này của Diệp Trùng có chút kỳ quái, không, phải là cực kỳ kỳ quái. Quen thuộc thuộc tính của vật chất là điều mà mỗi kỹ sư chế tạo vũ khí sẽ bị yêu cầu nắm bắt trong thời kỳ đầu học tập, trên thực tế, nguyên liệu có thể dùng để chế tạo vũ khí tuy không ít, nhưng cũng không hề nhiều, thứ thường thấy cũng chỉ mấy loại đó.
Nếu như tiêu bản của tất cả tài liệu, không chỉ tốn chi phí khổng lồ, với lại, trong mắt nàng, hoàn toàn không cần thiết.
- Có chỗ dùng. Đáp án này của Diệp Trùng rõ ràng không thể làm Christine vừa ý, nhưng nàng cũng biết, nếu như Diệp Trùng không muốn nói với nàng, vậy nàng vô luận hỏi thế nào cũng sẽ không có chút tác dụng.
- Em yêu, ta không thể không nhắc nhở ngươi, thứ đó ít nhất tốn của ngươi một triệu úc trở lên. Ngươi phải nghĩ rõ ràng. Christine vẫn đưa ra đề nghị của nàng.
- Ừ, không thành vấn đề.
Mấy ngày không ra khỏi cửa, đối với kẻ mấy ngày này một mực nhai lương khô như Christine mà nói, tâm tình khá tốt.
- Này, tiểu tử, bà đây vẫn không biết ngươi tên là gì đó? Tâm tình không tệ, Christine liếc Diệp Trùng.
- Diệp Trùng. Cặp mắt Diệp Trùng nhìn phía trước. Rất lâu không dùng tên thật của mình, hồi tưởng lại trải nghiệm của mình, phảng phất như vẫn luôn đang dùng tên giả. Bất giác, trong lòng Diệp Trùng dâng lên chút khổ tâm, nhưng lập tức khôi phục như thường.
- Diệp Trùng? Cái tên này cũng không tồi. Christine vẫn nhịn không được mà cười nhạo: “Nhưng cũng thật không có bá khí.”
Diệp Trùng không để ý, chỉ đi tới trước.
Không thể không nói, Christine đi trên đường vẫn cực kỳ thu hút ánh mắt của người ta. Nàng một thân đồ da phơi bày ra, để lộ thân hình nóng bỏng, cực kỳ dụ người. Mà giữa lông mày càng thêm phong tình vạn chủng, đặc biệt là cái môi đỏ, cực kỳ khêu gợi.
Thân hình nàng khá cao, đi cùng Diệp Trùng, hai người gần như cao bằng nhau.
So với Christine, Diệp Trùng ngược lại tỏ ra bình thường, không chút đặc biệt, tướng mạo bình thường, thân hình gầy yếu. Nhưng chỉ có mấy người có ánh mắt độc mới chú ý tới sự hờ hững và trấn định trong thần tình của hắn.
Rất nhiều người đi trên đường lộ ra vẻ tiếc nuối, điều này cũng làm cho Christine càng thêm đắc ý, nhưng khi nghiêng đầu nhìn Diệp Trùng, lại phát hiện đối phương nhìn cũng không nhìn mình một cái, lập tức cảm thấy có chút buồn bực.
- Em yêu, cậu có phụ nữ chưa? Con ngươi Christine xoay chuyển, nghĩ tới một vấn đề.
Diệp Trùng nghĩ ngợi, gật đầu: “Chắc coi như là có.” Trước mắt hắn, thân hình một cô gái mặc bộ đồ luyện công màu trắng lướt qua.
Christine lập tức hứng thú, hưng phấn nói: “Chà chà chà, nhìn không ra ngươi nhỏ con mà cũng có chút bản lĩnh a, chỉ tấm thân nhỏ bé này vẫn có thể dụ dỗ phụ nữ? Nhưng bà đây phải nói, ngươi cũng thật quá vô trách nhiệm, cái gì gọi là chắc coi như là có? Thật không có chút khí khái nam nhi, có thì là có, không có thì là không có, chắc coi như là có? Cái này coi như cái gì? Thật không ra gì, chẳng trách bà đây không vừa mắt ngươi.”
Diệp Trùng liếc Christine, trong lòng lại đang suy nghĩ, cô gái này ước chừng nhất định nói chuyện được với Thương.
Christine chống nạnh, mở to mắt: “Nhìn gì mà nhìn, chẳng lẽ bà đây nói sai sao? Bà bình sinh thống hận nhất loại đàn ông bạc tình bạc nghĩa như ngươi đó!” Mặt hơi giận dữ, người đi đường lập tức có người tức giận, hận không thể lên bỏ sức cho người đẹp.
Nhìn Diệp Trùng hoàn toàn giống như tên đầu đá, Christine cũng cảm thấy có chút mất hứng, bỗng, nàng lại nghĩ tới một vấn đề, đột nhiên sấn tới bên tai Diệp Trùng, nhỏ giọng hỏi: “Thành thật nói, mùi vị thế nào?” Thần tình của nàng mờ ám nói không ra lời.
- Rất tốt. Diệp Trùng vô thức buột miệng nói ra, ký ức mấy lần đó vẫn luôn quanh quẩn trong đáy lòng hắn, cả đời này nghĩ chắc là không thể quên rồi.
- Ha ha ha ha! Christine ôm bụng, mặc kệ dáng vẻ, thả ga cười lớn, cười tới mức gần như không thẳng được eo. Nàng không hề biết, thứ hai người nói căn bản không phải cùng một việc.
Diệp Trùng ngược lại không cảm thấy có gì đó không ổn, hắn chỉ kỳ quái, vấn đề này có buồn cười vậy không? Tại sao mình không cảm thấy?
Hắn vẻ mặt bình tĩnh đứng trước mặt Christine, đợi nàng cười xong.
Do đó trên đường xuất hiện một cảnh tượng cực kỳ ngụy dị thế này, một người đẹp ăn mặc bốc lửa phóng túng cười lớn, còn trước mặt nàng, một gã giống như tượng đứng trơ ra.
Mỗi một người đi đường đi qua người bọn họ đều bỏ lại ánh mắt dị dạng.
May mà lần này, không hề có ai tới làm phiền, ra sức thay Christine. Người chỗ này, phần lớn đều biết Christine, biết rõ người đẹp này tuy xinh đẹp nhưng thứ nổi tiếng giống như vẻ đẹp của nàng là tính khí dữ dội của nàng, còn có tính cách cổ quái. Không chỉ như vậy, nàng còn là một xạ thủ cấp bốn. Người đẹp thế này, muốn trêu chọc, vậy thì cũng phải đắn đo khả năng của mình.
Tiếng cười của Christine cuối cùng đã thu lại.
- Cười xong rồi chứ? Diệp Trùng bình tĩnh hỏi: “Cười xong rồi thì đi. Cười chưa xong, tiếp tục.”
Christine lập tức nín bặt.
Christine đi sau lưng Diệp Trùng cảm thấy gã trước mắt quả thật quá sức làm người ta nhìn không hiểu. Có lúc tính khí của hắn tốt tới mức làm người ta kinh ngạc, ngươi đùa hắn thế nào, hắn đều không chút dao động, giống như một người đầu đá vậy. Có lúc lại làm người ta cảm thấy vô cùng nguy hiểm, một việc nhỏ nhoi thì có khả năng chọc tới hắn.
Ngươi vĩnh viễn không biết bước tiếp theo của hắn sẽ làm cái gì. Christine cực kỳ tự tin với dung mạo của mình, nàng cũng biết ở bên ngoài, người thèm nhỏ dãi vẻ đẹp của nàng cực kỳ nhiều, nhưng ánh mắt hắn nhìn mình, lại vĩnh viễn trong veo, không, là lạnh lùng. Biểu tình trên mặt hắn vĩnh viễn bình tĩnh, hờ hững như thế, giống như trên đời này không có bất cứ việc gì có thể làm hắn hứng thú vậy.
Đàn ông trẻ tuổi giống hắn thế này, phải tràn đầy nhiệt huyết, tràn đầy dã tâm và ước muốn thể hiện. Nhưng trên người hắn, lại nhìn không thấy nửa điểm đặc trưng của đàn ông giai đoạn tuổi trẻ này.
Ở trước mặt hắn, mình có thể tùy ý tự xưng là bà đây, gọi hắn là tên nhóc. Hắn trước giờ không vì loại xưng hô này mà có ý kiến. Christine nhớ rất rõ ràng, người thầy trước đây của nàng đó, yêu cầu nàng kính cẩn lễ phép.
Đây là một người kỳ quái. Nhưng Diệp Trùng ở trong lòng nàng, bản thân chính là một người đầy bí ẩn. Học thức uyên bác vượt xa tuổi tác hắn, Christine thậm chí tin rằng, hắn là kỹ sư chế tạo vũ khí lợi hại nhất trên thế giới này.
Ngay cả yêu cầu hắn đưa ra lần này cũng kỳ quái như vậy. Một kỹ sư chế tạo vũ khí thực lực siêu quần, nguyện ý tốn hơn một triệu mua hàng mẫu của các loại tài liệu, bản thân điều này đã rất kỳ quái. Hắn thật sự buồn chán tới vậy sao? Ngoài ra, hắn còn là một kẻ mê tiền, ít nhất Christine cảm thấy như vậy.
- Tới rồi. Christine chỉ một cửa tiệm tường ngoài màu xanh lá nhạt nói: “Đây là tiệm vật liệu lớn nhất ở chỗ này. Nhưng ngươi muốn mua được tất cả vật liệu thì không thể nào, nhưng hầu hết đều có thể tìm thấy ở đây.”
Diệp Trùng gật đầu: “Tốt.”
Không gian trong tiệm rất lớn, nơi này không chỉ bán các loại tài liệu, đồng thời cũng thu mua tài liệu. Rất nhiều xạ thủ mang thu hoạch của bọn họ tới chỗ này đổi thành tiền.
- Chào mừng tới thăm, tiểu thư Christine! Nhìn thấy Christin tới, chủ tiệm này lập tức ra đón. Christine là kỹ sư chế tạo vũ khí nổi tiếng khu vực xung quanh, vũ khí nàng chế tạo khá được hoan nghênh. Nàng cũng là khách hàng quan trọng của tiệm này.
Christine gật đầu ra dấu với với chủ tiệm, nhưng đột nhiên bực tức vỗ một cái vào đầu, nói với Diệp Trùng: “Á, ta quên tiệm này là của Mặc tiên sinh, chúng ta có thể đi thẳng tới chỗ ông ta chào hỏi. Hì hì, ta nghĩ, lần trước ngươi nhất định để lại cho ông ta ấn tượng khá sâu sắc a.”
Chủ tiệm lập tức sợ nhảy dựng lên, Christine tuy là khách chính của tiệm này của bọn họ, nhưng hắn trước giờ không biết Christine lại quen biết ông chủ mình. Với lại, từ lời nói của nàng, dường như gã bên cạnh nàng đây cũng biết ông chủ, điều này làm hắn càng thêm cẩn thận.
- Ừ, thì ra là tiệm của Mặc tiên sinh. Diệp Trùng gật đầu. Tuy là vội vàng liếc qua, nhưng ấn tượng của hắn đối với vị Mặc tiên sinh này vẫn khá tốt.
Diệp Trùng nhìn quanh, người trong tiệm không hề nhiều lắm, nhưng trong đó có một người làm hắn chú ý.
Đó là một cô gái mặc đồ mỏng màu trắng, nàng ta đội một loại mũ kỳ lạ phi thường, lụa mỏng buông xuống làm người ta không sao nhìn rõ phần mặt nàng ta. Điều làm Diệp Trùng chú ý không hề là kiểu ăn mặc này, mà là khí chất của cô gái này.
Làm hắn nghĩ tới một người, đó chính là Hoàng Bạch Y ở cùng hắn trong thời gian không hề dài.
Tuy hai người một nam một nữ, Hoàng Bạch Y tuổi cao còn cô gái này vừa nhìn thì biết vẫn cỏn rất trẻ, nhưng trên người hai người lại có một loại khí chất cực kỳ giống nhau.
Dường như phát giác có người đang quan sát mình, đầu cô gái đó hơi nghiêng về phía bên này.
Kế tiếp đó, Diệp Trùng cảm nhận được một dao động như có như không. Loại cảm giác này hắn quá quen thuộc! Trong khoảng thời gian ở cùng Hoàng Bạch Y đó, Hoàng Bạch Y vì truyền thụ tri thức của mình cho Diệp Trùng, vì hắn mà biểu diễn lượng lớn phương pháp sử dụng tinh thần. Hoàng Bạch Y cũng kinh ngạc phát hiện, Diệp Trùng tuy ở phương diện thuật thừa sư không có thiên phú, nhưng đối với dao động tinh thần lại cực kỳ mẫn cảm.
Sau đó hắn mới biết, không hề là Diệp Trùng mẫn cảm đối với dao động tinh thần, mà là mẫn cảm đối với hoàn cảnh xung quanh hắn. Loại mẫn cảm này vượt xa phạm trù của người bình thường, đạt tới một mức độ cực kỳ tinh vi. Điều này cũng làm cho dao động tinh thần người thường không cách nào phát giác, hắn đều có thể cảm giác được.
Diệp Trùng không thích loại cảm giác này, giống như bị người ta soi mói vậy.
Bước chân bất động, nửa thân trên đột nhiên hơi lắc lư với biên độ nhỏ, hắn liền giãy thoát ra khỏi loại dao động này. Tuy hắn không ngừng luyện tập minh tức cũng không thấy hiệu quả gì nhưng với sự quen thuộc của hắn đối với thuật thừa sư, thoát khỏi loại dao động tinh thần này cũng không phải việc khó khăn gì. Rất nhiều thứ chính là như vậy, khi ngươi không hiểu rõ nó, ngươi sẽ cảm thấy nó cực kỳ thần kỳ, nhưng một khi ngươi hiểu rõ bản chất của nó, ngươi sẽ bừng tỉnh ngộ, thì ra chẳng qua chỉ là vậy mà thôi a.
- Ý. Một tiếng kêu nhẹ gần như không thể nghe thấy, mang theo vài phần kinh ngạc.
Nhưng thính lực Diệp Trùng cực tốt, tiếng kêu nhẹ này bị hắn bắt được, quả nhiên là nàng ta giở trò quỷ. Mặt Diệp Trùng không hề đổi sắc, trong lòng lại thầm sinh cảnh giác.
- Đây là danh sách, mỗi một thứ trên đó chỉ cần mười lăm gam. Christine và chủ tiệm đều không chú ý tới cuộc đọ sức trong im hơi lặng tiếng của Diệp Trùng và cô gái trong góc đó.
Nghe thấy chỉ cần mười lăm gam, trong lòng chủ tiệm thoáng cái cảm thấy có chút thất vọng, thì ra chỉ là mua bán nhỏ. Nhưng khi hắn nhìn thấy danh sách dài thượt này, hắn lập tức rơi vào trạng thái hóa đá.
Qua cả nửa ngày hắn mới phản ứng lại, hắn rất mau liền khôi phục như thường: “Tha thứ sự mạo muội của tôi, tiểu thư Christine, cô thật sự cần tất cả tài liệu trên danh sách này sao?”
- Đúng. Christine liếc nhìn Diệp Trùng, thấy Diệp Trùng không có dị nghị, liền trả lời một cách khẳng định.
Chủ tiệm thể hiện ra tố chất chuyên nghiệp rất cao, không hỏi Christine tại sao, mà tính toán cực kỳ trôi chảy: “Trên danh sách này của cô tổng cộng có ba ngàn một trăm mười hai loại vật phẩm, chỗ chúng tôi đây có thể cung cấp trực tiếp, ngoài ra có bốn trăm hai mươi bốn loại, chỗ chúng tôi đây tạm thời không có, nếu như cô cần, chúng tôi có thể vì cô mà điều tới từ tiệm khác, nhưng thời gian sẽ dài chút, có lẽ cần thời gian một tuần. Xin hỏi, bốn trăm hai mươi bốn loại này, cô có cần không?”
Christine lại nhìn Diệp Trùng, thấy Diệp Trùng gật đầu liền nói: “Cần tất.”
Ánh mắt hai lần Christine nhìn Diệp Trùng đều bị chủ tiệm này nhìn thấy, chủ tiệm này càng lúc càng không dám sơ suất, không chỉ biết ông chủ, ngay cả Christine tính tình vẫn luôn mạnh bạo, không chịu khuất phục cũng nghe lời hắn, người này rốt cuộc lai lịch thế nào? Lai lịch thế nào tự nhiên hắn không biết, nhưng vô luận ra sao, loại người này đều không phải thứ mình có thể đắc tội.
- Do dính líu tới rất nhiều tài liệu quý hiếm, cho nên giá có chút cao, tổng cộng một triệu bảy trăm ngàn. Bởi vì cô là khách quý của chúng tôi, theo quy định, cô sẽ nhận đãi ngộ chiết khấu hai mươi phần trăm, sau khi chiết khấu xong, tổng cộng cô cần trả một triệu ba trăm sáu mươi ngàn úc. Chủ tiệm tính đi tính lại vài lần, xác định không sai sót mới nói với Christine.
Diệp Trùng sảng khoái trả tiền. Thấy hoàn thành một vụ mua bán lớn thế này, trong lòng chủ tiệm cũng vô cùng cao hứng: “Do chủng loại vật phẩm cô cần cực nhiều, chúng tôi cần tiến hành đóng gói chuyên môn rời mới đánh dấu, chúng tôi sẽ đưa tài liệu tới chỗ ở của cô vào lúc chiều tà, còn bốn trăm hai mươi bốn loại còn lại, chúng tôi sẽ đưa tới quý phủ sau một tuần.”
Một hơi tốn hết một triệu ba trăm sáu mươi ngàn, ngay cả Christine cũng cảm thấy có vài phần đau lòng, trong bụng thầm mắng Diệp Trùng phá của. Nhưng trên mặt kẻ vẫn luôn bị nàng coi là kẻ mê tiền là Diệp Trùng vẫn dáng vẻ hờ hững đó, giống như không có bất cứ cảm giác nào.
Christine không hề định mua thứ gì đó ở chỗ này, hai người liền định xoay người bỏ đi.
- Hai vị xin dừng bước. Một giọng nữ nhẹ nhàng vang lên sau lưng hai người.
Không ai chú ý đồng thời trong mắt Diệp Trùng lóe lên một tia sắc lạnh.
Phản hồi và góp ý:http://tangthuvie/forum/showthread.php?t=53212
Nơi mọi người góp gió tạo bão đây:http://tangthuvie/forum/showthread.php?t=55451