Nhưng hắn vẫn không ngốc tới mức đi hỏi Diệp Trùng. Hiện giờ ở học viện Jersey, địa vị của Diệp Trùng người khác hoàn toàn không thể thay thế được. Lãnh đạo trường ban đầu của học viện Jersey gần như đã chết toàn bộ trong tai họa này, chính đang lúc quần long vô thủ, Diệp Trùng dùng thân phận của một anh hùng đứng ra, ra sức vãn hồi cục diện, với lại hiện giờ mấy trăm sư sĩ chiến đấu này đều là do hắn mang tới.
Lực chiến đấu cá nhân cường hãn, Lam Hỏa dịch ngụy dị nhưng uy lực mạnh mẽ, thân phận thần bí, mấy cái này đều làm cho Diệp Trùng mau chóng trở thành thần tượng của mấy học viên may mắn sống sót của học viện Jersey này.
Trong phòng thí nghiệm, chỉ có ba người Diệp Trùng, Nhuế Băng, nhìn chằm chằm quang não, trên mặt Griffiths không có chút sắc máu nào, lầm bầm nói: "Bọn họ lại..."
Sắc mặt của Diệp Trùng cũng không tốt lắm, ba con chip mang về từ căn cứ dưới đất, thứ ghi chép bên trong là tư liệu, số liệu thí nghiệm và tâm đắc mười năm trở lại đây của bọn họ. Điều làm người ta tức giận là vật thí nghiệm của bọn họ lại toàn bộ là con người, hơn nữa số người tử vong trong đó đã không dưới ba trăm người, chỉ nghĩ thôi thì đã làm người ta lông tóc dựng đứng.
Nhìn Griffiths với vẻ mặt huyết sắc rút hết sạch sẽ, Diệp Trùng không khỏi nhíu mày, lên tiếng cắt ngang sự trầm tư của nàng ta: "Lúc này không phải lúc nghĩ mấy thứ này, cô tìm thấy phương pháp giải quyết BD chưa?" Muốn tiêu hóa mấy tư liệu này cần thời gian rất lâu, nhưng trước mắt lại có việc càng quan trọng hơn cần phải làm.
Griffiths lúc này mới hoàn hồn lại, sắc mặt vẫn không tốt, nhưng nàng nghĩ một lát nói: "Biết kết cấu của nó, thứ khác sẽ dễ dàng thôi, tôi lập tức sẽ có thể chế ra." Nàng lúc này mới nghĩ tới bên ngoài có nhiều học viên có thể mất mạng bất cứ lúc nào như thế.
Lời nói vừa dứt, nàng liền vùi đầu vào trong công việc, Griffiths là một người điên cuồng làm việc không hơn không kém, từ việc nàng tới giờ vẫn độc thân thì có thể nhìn ra được. Cho dù lúc trước thầy của nàng từng khuyên nàng phải bỏ chút thời gian trên vấn đề cá nhân của mình nhưng nàng vẫn như cũ. Sau khi thầy của nàng qua đời, trừ đau buồn, nàng càng vùi đầu vào trong nghiên cứu, nhưng cũng chính sự cố chấp này của nàng mới có thể làm nàng trẻ như vậy mà có thành tựu nồng hậu thế này.
Nhìn thấy Griffiths đang trầm tư, Diệp Trùng lấy con chip trong quang não ra, bỏ vào túi, nhìn Nhuế Băng, rồi lui ra khỏi phòng.
Vừa đi ra, Diệp Trùng và Nhuế Băng liền nghe thấy bên ngoài ầm ĩ.
Người khác nhìn thấy Diệp Trùng đi ra, vội vàng lớn tiếng hét: "Ra rồi, hắn ra rồi."
Diệp Trùng không khỏi nhíu mày, một đám người đang giao lưu với mấy sư sĩ đó. Chín trăm sư sĩ Diệp Trùng mang tới tổn thất nặng nề, trận chiến này trực tiếp tổn thất gần ba trăm sư sĩ, chiếm một phần ba tổng lực chiến đấu, trong đó tổn thất của Thạch gia nhỏ nhất, từ chỗ này có thể thấy sức chiến đấu của sư sĩ Thạch gia là mạnh nhất trong ba nhà.
Hoa Bách không biết từ chỗ nào chui ra, vọt tới trước mặt Diệp Trùng, thấp giọng nói: "Mấy người này hình như tới không có ý tốt."
Nhìn thấy Diệp Trùng đi ra, một đại hán là người đứng đầu xông tới trước mặt Diệp Trùng, đánh giá Diệp Trùng từ trên xuống dưới một lượt, hỏi: "Ngươi chính là tên điều bồi loại lửa lam đó?" Đại hán này xem ra rất mạnh mẽ, cơ nhục phát triển, một bộ đồ chiến đấu bị cơ nhục làm căng chật cứng.
Lời này vừa thốt, mọi người xung quanh đều không nói gì, cả tòa nhà học đường im phăng phắc. Trên mặt rất nhiều người đều lộ ra vẻ phẫn nộ, lời này quả thật là quá vô lễ rồi.
Trong mắt Nhuế Băng ở bên cạnh Diệp Trùng lóe lên tia sáng lạnh lẽo.
Diệp Trùng không để ý, mà lại từ từ quét qua người dẫn đầu ba đội ngũ, ánh mắt ba người dẫn đầu có chút né tránh.
- Ai để bọn họ vào? Diệp Trùng bình tĩnh hỏi, giọng nói không hề lên giọng, nhưng lại gây cho người ta áp lực cực lớn, mọi người đều không khỏi ngừng hô hấp.
Ba người dẫn đầu xoay mặt đi, giống như không nghe thấy.
Diệp Trùng gật đầu, vẫn bình tĩnh nói: "Thì ra các vị chính là phục tùng mệnh lệnh như vậy, quả nhiên không hổ là sư sĩ chiến đấu." Trên mặt Diệp Trùng nhìn không ra bất cứ hỉ nộ ai lạc nào, ngữ điệu giống như đang thuật lại một việc bình thường vô cùng.
Ánh mắt người xung quanh nhìn mấy sư sĩ này lập tức trở nên có chút coi thường.
Ở thiên hà Hà Việt, sư sĩ biên chế và sư sĩ thông thường khác hẳn nhau, sư sĩ biên chế so với sư sĩ thông thường vô luận là đãi ngộ và địa vị đều cao hơn rất nhiều, bọn họ là nhân viên có nhiệm vụ chiến đấu, nhưng đồng thời, kỷ luật của sư sĩ biên chế so với sư sĩ thông thường nghiêm khắc hơn nhiều, một điều quang trọng nhất trong đó chính là tuyệt đối phục tùng mệnh lệnh.
Không phục tùng mệnh lệnh đối với sư sĩ biên chế là một việc có tính chất cực kỳ nghiêm trọng, cũng khó trách người xung quanh lộ ra vẻ coi thường.
Vẻ mặt ba người dẫn đội trong khoảnh khắc trở nên khó coi vô cùng, bọn họ vốn dĩ không nguyện ý tới, chỉ là cấp trên ra lệnh như vậy, bọn họ không thể không bảo vệ Diệp Trùng và Nhuế Băng. Điều bọn họ canh cánh trong lòng là vừa rồi Diệp Trùng từ trong sáu cái quang giáp giống như vui đùa thoải mái thoát vây, hơn nữa quang giáp sử dụng còn là Hãn Quang. Trong mắt bọn họ, điều này chính là tương đương với việc ở trước mặt nhiều người như vậy cho bọn họ hai cái bạt tai. Dưới tình huống hắn có quang giáp khác mà lại sử dụng Hãn Quang, đây không phải rõ ràng là làm bọn họ xấu hổ sao?
Cho nên bọn họ cố ý không cản mấy người này, bọn họ chính là muốn thấy Diệp Trùng xấu mặt.
Nhưng không ngờ miệng lưỡi tên xem ra ngốc nghếch này lại lợi hại như vậy, lên án không phục tùng mệnh lệnh đối với sư sĩ biên chế mà nói là thứ khá nghiêm trọng, ánh mắt người xung quanh làm bọn họ lập tức trở nên cực kỳ xấu hổ.
Người dẫn đội của Thạch gia cắn răng đi tới trước, biện bạch nói: "Ngươi không hề ra lệnh không cho phép người khác tiến vào." Lời này làm Hoa Bách không khỏi hừ lạnh hai tiếng, trong tình huống thế này, bảo trì cảnh giác, không tùy tiện cho người tiến vào là điều mỗi một sư sĩ biên chế hoàn toàn phải làm, căn bản không cần bất cứ mệnh lệnh nào.
- Ừm. Diệp Trùng gật đầu, từ từ quét qua ba người dẫn đội này, nhìn tới mức mấy người dẫn đội này tê cả da đầu, câu tiếp theo của Diệp Trùng lại lập tức làm cho ba người dẫn đội lâm vào thế khó xử: "Vậy ta hiện giờ ra lệnh, đuổi bọn họ ra cả đi."
Ba người dẫn đội nhìn nhau, ai nấy nghệch mặt ra.
Đại hán đó lập tức tức giận: "Hừ, khẩu khí thật lớn, hừ, cho dù Thạch Tham tới cũng không dám nói với ta như vậy, hừ, ngươi có là cái gì?" Thạch Tham là người Thạch gia, khá nổi tiếng, đại hán nói ra lời này có chút kiêu ngạo.
Trong mắt Nhuế Băng vẫn luôn yên lặng bùng phát sắc lạnh, mái tóc chỉnh tề trước trán phất phơ, cũng không nhịn được nữa, thân hình lay động, thoáng cái tới trước mặt đại hán này, vung tay tát một cái. Công phu dưỡng thân tu khí của nàng cực sâu, vốn dĩ tuyệt không dễ dàng nổi nóng, cho dù người khác chỉ mũi nàng chửi, nàng cũng có thể làm như không thấy, nhưng không biết tại sao, khi nàng nhìn thấy người khác nói năng vô lễ như vậy với Diệp Trùng, nàng liền không nhịn được.
Thân hình Nhuế Băng như điện, hơn nữa việc xảy ra đột ngột, trong lúc cấp bách, đại hán đó thò tay ngăn cẳn, cổ tay Nhuế Băng khẽ lật, đại hán lập tức cản hụt.
Bốp, tiếng vang rõ vô cùng, cái tát này mạnh mẽ đánh lên mặt của đại hán này.
Nhuế Băng tức hắn vô lễ, ra tay khá nặng, trên mặt đại hán lập tức hiện ra dấu năm ngón tay rõ ràng. Đại hắn mở to mắt, vẻ mặt kinh ngạc, giống như không thể tin mọi thứ vừa mới xảy ra. Nhuế Băng giống như chứ từng cử động, yên lặng đứng bên cạnh Diệp Trùng.
Mọi người ngược lại hít một hơi khí lạnh!
Ba người dẫn đội cũng bị Nhuế Băng chấn nhiếp, cô gái mặc đồ trắng xem ra có chút lạnh lùng này lại lợi hại như vậy, cú vừa rồi đó mau như tia chớp, thay vào bản thân bọn họ cũng tuyệt đối tránh không được. Nếu như không phải bạt tai, mà nhẹ nhàng cứa nơi cổ họng của đại hán, tiếng xương vỡ răng rắc trong đầu ba người dẫn đội làm bọn họ run rẩy trong lòng.
Vẻ kinh ngạc trên mặt đại hán mau chóng biến thành xấu hổ, nghiến răng nghiến lợi nói: "Được, con bà nó, hôm nay lại có người dám tát lão tử, hừ hừ..." Hắn muốn thốt vài câu tục tằn, nhưng nhìn thấy Nhuế Băng mặc bộ đồ luyện công màu trắng như tuyết đứng bên cạnh Diệp Trùng, trong lòng khẩn trương, nửa câu sau cố sức nuốt ngược vào trong bụng.
- Tiểu tử, ngươi dám quang giáp đổ đấu không? Đại hán căm hận nói. Nhuế Băng nghe thấy đại hán gọi Diệp Trùng là tiểu tử, không khỏi nhíu mày, dọa cho đại hán lùi lại vài bước.
Diệp Trùng quay mặt sang hỏi Hoa Bách: "Quang giáp đổ đấu là cái gì?"
Hoa Bách ngước mắt liếc nhìn đại hán, mau chóng trả lời: "Quang giáp đổ đấu chính là do hai người phân biệt điều khiển hai cái quang giáp tiến hành quyết đấu, không hạn chế điều kiện, nhưng không thể có người khác tham gia, hai bên tự mình ra tiền cược."
- Ta tại sao phải cùng hắn thực hiện quang giáp đổ đấu? Diệp Trùng hỏi.
Hoa Bách lập tức toát mồ hôi, ánh mắt người xung quanh nhìn Diệp Trùng giống như nhìn người ngoài hành tinh. Đại hán cười chế nhạo nói: "Hắc hắc, quả nhiên là tên hèn nhát, có còn là đàn ông không? Thật con bà nó yếu đuối..." Nhìn thấy Nhuế Băng lại nhíu mày một lần nữa, đại hán vội vàng ngậm miệng.
Hoa Bách đau đầu vô cùng, hắn nên dùng lời thế nào để giải thích vấn đề này, hồi lâu sau mới lắp ba lắp bắp nói: "Nếu như anh thắng, anh có thể yêu cầu hắn tiền cược đã thương lượng lúc bắt đầu, thí dụ tiền bạc, thí dụ quang giáp, hoặc là thứ khác." Ở thiên hà Hà Việt, quang giáp đổ đấu là một việc thường xảy ra, hầu hết mọi người đều không chọn rút lui, bởi vì trong nhận thức chung, sư sĩ phải có một trái tim dũng cảm.
- Ừm. Diệp Trùng lúc này mới lộ ra chút vẻ hứng thú, quay mặt lại, hỏi đại hán: "Ngươi có gì?"
Phản hồi và góp ý: http://tangthuvie/forum/showthread.php?t=53212
Nơi mọi người góp gió tạo bão đây: http://tangthuvie/forum/showthread.php?t=55451