Điều duy nhất làm Tô Môn Tây Gia Hoa cảm thấy vui vẻ là, thảo luận đối với trận quyết đấu này đã thành đề tài nóng hổi nhất của dạ hội, theo như kinh nghiệm của hắn, ngày mai trận quyết đấu này sẽ truyền đi khắp cả Tô thành. Còn việc mọi người thích hay không thích Diệp Trùng, đó không phải là điều hắn quan tâm, thứ hắn cần chỉ là sự chú ý đối với cận chiến của mọi người.
Dạ hội đã giải tán rồi, tất cả quý tộc ai nấy vẻ mặt hưng phấn, người có mắt nhìn tự nhiên có thể từ bên trong nhìn ra vài phần nguyên lý trong đó, mà đối với mấy tên đầu heo mập căng cái bụng đó mà nói, đây cũng là một cảnh náo nhiệt rất không tồi.
Mọi người lịch sự mà thân sĩ tạm biệt lẫn nhau, xoay người leo lên xe.
Diệp Trùng ngồi bên cạnh Tô Môn Tây Gia Hoa, thu hoạch hôm nay, hắn rất vừa ý. Dạ hội vốn dĩ hắn cảm thấy nhàm chán tột cùng lại mang lại cho hắn một khoản thu nhập lớn như vậy, đối với loại người thực tế như Diệp Trùng mà nói, đều có sức hơn bất cứ gì.
Chính ngay lúc Diệp Trùng cho rằng Tô Môn Tây Gia Hoa sắp đưa hắn về trang viên, một thị vệ đi tới bên ngoài xe, cung kính nói: “Bệ hạ, người đã dắt tới.”
Thần sắc Tô Môn Tây Gia Hoa lạnh lẽo, gật gật đầu.
Tiếp đó một cô gái bị dẫn tới, Diệp Trùng lúc này mới nhìn rõ là Thù Mạn Nhi.
Thù Mạn Nhi trong trận quyết đấu đó không hề bị thương, chỉ là bị Diệp Trùng đánh hôn mê, thần sắc xem ra có chút mệt mỏi.
Nhìn thấy Tô Môn Tây Gia Hoa, trong mắt Thù Mạn Nhi lướt qua một tia hoảng loạn, quỳ rạp trên đất: “Bệ hạ!”
Tô Môn Tây Gia Hoa không để ý tới nàng ta, mà lại trực tiếp cười mỉm, nói với Diệp Trùng: “Ngươi có lẽ không biết đâu, chị của nàng ta chính là Thù Mạc Nhi, cũng chính là xạ thủ cấp sáu mà ngươi gặp được lần trước đó.”
Diệp Trùng mặt không cảm xúc lắng nghe.
- Thù gia à, không coi là đại hộ gì, lợi hại nhất của nhà nàng ta có lẽ chính là hai cô bé nhỏ này. Chi tiết của mấy xạ thủ cấp sáu còn sống lần trước đó ta đều tra một lượt, lúc đó mới biết Thù Mạc Nhi lại là chị của Thù Mạn Nhi. Ai cũng không ngờ Thù Mạn Nhi nổi tiếng khắp Tô thành lại có một người chị cũng giống như thiên tiên. Chậc chậc, nếu mấy tên con em quyền thế đó biết, chỉ sợ Thù gia cũng sẽ bị đạp nát cánh cửa rồi.
Tô Môn Tây Gia Hoa nói vòng vòng, ánh mắt lại lãnh khốc vô bì.
- Ta sở dĩ vẫn dành cho Thù Mạc Nhi một con đường sống, là nể mặt sư phụ Mị Ngột của nàng ta. Mị Ngột từng có chút giao tình với ta, đệ tử của bà ta, ta vẫn phải chừa chút thể diện. Khi Tô Môn Tây Gia Hoa nói mấy lời này, thần tình có chút phức tạp, nhưng rất nhanh liền khôi phục như thường.
- Hừ hừ. Bất quá, bọn họ cho rằng có Mị Ngột làm chỗ dựa, muốn gì làm nấy. Như thế thì sai lầm lớn lắm rồi. Ngữ khí của Tô Môn Tây Gia Hoa trở nên lạnh lẽo.
Thù Mạn Nhi quỳ rạp trên đất run rẩy.
- Ngẩng đầu lên. Tô Môn Tây Gia Hoa ra lệnh nói.
Thù Mạn Nhi ngẩng đầu lên, gương mặt đẹp trắng sáp, trong mắt lộ ra vẻ hoảng sợ.
- Trông cũng không tệ. Tô Môn Tây Gia Hoa khen ngợi gật đầu: “Bản lãnh cũng không tệ. Tuổi còn trẻ thì đã là xạ thủ cấp sáu, tiền đồ không thể hạn lượng a.”
Thù Mạn Nhi nhấp nhấp môi, thân thể xinh đẹp nhịn không được lại run một cái.
- Đáng tiếc a, đáng tiếc a! Tô Môn Tây Gia Hoa vẻ mặt tiếc nuối lắc đầu: “Luôn tự cho là thông minh, tuổi còn nhỏ không học tốt, tâm tư độc ác.” Hắn nghiêng đầu nói với Diệp Trùng: “Ngươi có lẽ không biết đó, khẩu súng quang dùng quyết đấu đó của nàng ta, lén đổi tinh thể năng lượng bên trong, đổi thành tinh thể bức xạ. Hì hì, thật là người không biết, quỷ không hay a! Chùm sáng tinh thể bức xạ kích phát ra mang theo tính bức xạ mạnh mẽ, nếu ngươi trúng một phát, cảm thấy không có cảm giác gì, người khác cũng nhìn không ra sơ hở gì. Nhưng ngươi sau đó thảm rồi, xương sẽ trở nên mềm xốp từng chút một, giống như trúng thuốc độc mạn tính.”
Diệp Trùng kinh hãi.
- Hoảng sợ rồi chứ, khi ta nghe thủ hạ báo cáo cũng cả kinh. Thủ đoạn tàn độc thế này không phải dễ dàng có thể nhìn thấy, ta chỉ là kỳ quái, nàng ta lại mang theo bên người tinh thể bức xạ? Bất quá, ta bây giờ cũng lười đi hỏi, tự ý sử dụng và có tinh thể bức xạ, tội danh này đủ cho Thù gia của nàng ta chịu đủ đau khổ rồi. Tây Môn Tây Gia Hoa cười với Diệp Trùng.
- Bệ hạ tha tội! Bệ hạ tha tội! Trong giọng nói của Thù Mạn Nhi có mang theo sự nghẹn ngào, liều mạng dập đầu trên đất.
Tô Môn Tây Gia Hoa nhìn như không thấy, thong thả nói: “Trên đời có vài người a, thường cảm thấy mình rất thông minh, người khác rất ngốc, thật ra nàng ta không biết mình mới là rất ngốc, rất ngây thơ?”
- Bệ hạ tha tội! Bệ hạ tha tội! Thù Mạn Nhi đã khóc thành người đầy nước mắt.
- Bệ hạ, người đã dẫn tới! Giọng nói lạnh băng của một thị vệ vang lên, cùng lúc này, liền nghe thấy tiếng kêu kinh ngạc của Thù Mạn Nhi: “Chị!”
- Mạn Nhi! Em tại sao ở chỗ này? Thù Mạc Nhi kinh ngạc nói.
Thù Mạn Nhi biết lần này mình gây họa lớn rồi, kéo váy Thù Mạc Nhi, khóc không thành tiếng.
Thù Mạc Nhi bỗng nhìn thấy Diệp Trùng, thần sắc trên mặt biến đổi, lại nhìn em gái đã khóc sướt mướt, dường như đã biết gì đó, nghiêm nghị nói: “Họ Diệp, người muốn làm gì?”
- To gan! Trước mặt bệ hạ lại dám vô lễ, càn rỡ như vậy! Thị vệ quát lớn, một chân đạp vào sau gối Thù Mạc Nhi, Thù Mạc Nhi đau kêu một tiếng, ngã quỳ ra đất.
Tô Môn Tây Gia Hoa cười lạnh nói với Thù Mạc Nhi: “Thù Mạc Nhi, ta là nể mặt sư phụ ngươi mới tha ngươi một lần, đừng cho rằng ta không nỡ giết ngươi. Không có ai có thể ngăn cản ta, năm đó sư phụ ngươi không thể, càng đừng nói ngươi!”
Tô Môn Tây Gia Hoa dường như nhớ tới việc gì đó lúc trước, thần tình hung dữ, qua một lúc, thần sắc mới từ từ khôi phục như thường, nhưng khóe mắt lại giăng đầy sát cơ. Hắn nói với Diệp Trùng: “Hai người này ta tặng cho ngươi.”
- Không cần. Diệp Trùng bình tĩnh nói.
Tô Môn Tây Gia Hoa ngây ra: “Ngươi biết bên ngoài có bao nhiêu người hận không thể nuốt bọn họ vào bụng không? Ngươi tại sao không cần?”
- Phiền phức. Diệp Trùng nhướng nhướng mắt.
- Phiền phức? Tô Môn Tây Gia Hoa lại ngây ra, lập tức ha hả cười lớn: “Ha ha, chính xác, chính xác! Cách nói này hay! Cách nói hay a! Nhưng mà nè, thứ Tô Môn Tây Gia Hoa ta tặng đi không có khi nào trở về.” Trong lời của hắn tràn đầy bá khí.
Diệp Trùng lười để ý tới hắn, trực tiếp xuống xe, bỏ lại một câu: “Nhớ mang tiền tới.” Rồi biến mất trong màn đêm mênh mông.
Tô Môn Tây Gia Hoa có chút hứng thú nhìn chằm chằm chỗ Diệp Trùng biến mất.
Quay mặt lại, ánh mắt Tô Môn Tây Gia Hoa lãnh khốc vô bì: “Từ giờ trở đi, các người chính là người của hắn. Ta mặc kệ các người dùng phương pháp gì, nhưng các người phải theo hắn, nếu làm không được, hừ hừ, Thù gia cũng không cần thiết tồn tại nữa rồi. Nếu như các ngươi có thể trở thành đàn bà của hắn, có chỗ tốt của các ngươi, Thù gia, tự nhiên cũng tốt. Các ngươi tự mình nghĩ cách đi.” Liếc nhìn chị em Thù gia, Tô Môn Tây Gia Hoa làm một dấu tay rời đi, nghênh ngang bỏ đi dưới sự bảo hộ của thị vệ.
Gương mặt đẹp của Thù Mạc Nhi trắng bệch, ôm em gái đã khóc sướt mướt, trên môi đã bị hàm răng ngọc của nàng cắn thành một hàng vết máu. Gió đêm thổi tung mái tóc mượt dài của nàng, trong ánh mắt quật cường lộ ra sự xấu hổ, phẫn nộ, mù mịt và tuyệt vọng vô bì.
Trên hành tinh Dật Cúc hiện giờ đã là một mảng bộn bề, kiến trúc cao tầng như rừng khắp nơi điểm xuyết cho hành tinh hoang vắng mà xa xôi ngày trước này sức sống bừng bừng. Nơi này là thành một trong những hành tinh phồn vinh nhất xung quanh, nơi này không chỉ có những cửa hiệu xa hoa nhất mà còn có học viện khoa học kỹ thuật đỉnh cao nhất.
Tang tộc không hề mau chóng khuếch trương, nhưng cho dù dưới điều kiện như vậy, hành tinh bọn họ nắm giữ vẫn đạt tới năm mươi hai cái. Năm mươi hai hành tinh này lấy hành tinh Dật Cúc làm trung tâm, hình thành một phạm vi thế lực mới, mà khu vực này, cũng bị người ta đặt tên lại là khu Dật Cúc.
Do Diệp Trùng không có mặt, đối mặt với việc yêu cầu hỗ trợ của ba đại thế gia, mấy người Tang Phổ chỉ có thể thông qua hình thức biểu quyết. Kết quả tự nhiên có thể nghĩ được, gần như tám mươi phần trăm số người đều không đồng ý lao sư viễn chinh. Bất quá, mấy người Tang Phổ vẫn đưa ra lý do đầy đủ, lý do bọn họ có thể đưa ra quả thật quá nhiều, thí dụ người lãnh đạo cao nhất hiện giờ không biết tông tích, bọn họ phải mau chóng hết mức tìm kiếm được y, vân vân…, một điều này liền đủ làm cho tất cả mọi người nghị luận xôn xao ngậm miệng.
Thủ đoạn kiệt xuất ở phương diện hành chính của Thu Mạn cộng thêm thế mạnh vô bì trên quân sự của mấy người Tang Phổ làm cho vòng kinh tế lấy hành tinh Dật Cúc làm trung tâm phồn vinh chưa từng có. Chỗ tốt trực tiếp nhất chính là trên tay bọn họ có lượng lớn tiền vốn dồi dào. Mà mấy người bên ngoài tới di dời vào hành tinh Dật Cúc đó, bọn họ không chỉ mang lại lượng lớn vật tư, thứ nhiều hơn là kỹ thuật tiên tiến.
Đối với những tập đoàn nghiên cứu khoa học thiếu gấp tài chính đó, hành tinh Dật Cúc sau khi tiến hành thẩm định, sẽ có trợ giúp về mặt chính sách ở phương diện này, thậm chí có thể cho vay tiền làm dịu áp lực kinh tế của bọn họ. Đây đều là do tiền bạc trên tay Thu Mạn quá nhiều, làm thế nào xài số tiền này đi mà lại có thể thúc đẩy sự phát triển khu vực này vẫn luôn là vấn đề mà Thu Mạn vắt hết đầu óc để suy nghĩ. Biện pháp này chính là một trong những biện pháp nàng nghĩ ra.
A Lý Ước Đức thân thể thấp bé, bởi vì điểm này, hắn từ nhỏ thì đã bị người ta kỳ thị. Nhưng hắn lại là một quái tài danh đúng với thật. Sở dĩ gọi là quái tài đều là do một số lý luận hiếm lạ, cổ quái của hắn. Mấy lý luận này của hắn, không có một nhà nghiên cuwso này nhận giống, cho nên cũng không có tổ chức nào bỏ tiền cho hắn nghiên cứu.
Lần này hắn vì tránh Xích vĩ thú mà chạy tới hành tinh Dật Cúc. Bỗng nhiên nhìn thấy chính sách này, liền ôm suy nghĩ thử xem sao mà tới.
Nhưng không ngờ hắn lại thông qua sơ thẩm, phúc thẩm, rồi cuối cùng tiến vào quyết thẩm. Hắn cuối cùng cũng nhìn thấy mấy người chóp bu trong truyền thuyết của hành tinh Dật Cúc, thí dụ tiểu thư Thu Mạn xinh đẹp vô bì trong lời đồn.
Tiểu thư Thu Mạn dáng vẻ so với lời đồn còn xinh đẹp gấp trăm lần! A Lý Ước Đức vẻ mặt si mê.
Thu Mạn đối với sự thất thố thế này đã quen như thường, nàng hắng nhẹ hai tiếng, mỉm cười hỏi A Lý Ước Đức: “Ngài chính là tiên sinh A Lý Ước Đức phải không, rất vui có thể nhìn thấy ngài. Đối với hạng mục “kỹ thuật không gian hình V” của ngài, chúng tôi đã xem rồi. Trước đây, đối với kỹ thuật này của ngài, chúng tôi không hề hiểu quá nhiều, chúng tôi đã tư vấn một số đại sư có thành tựu thâm hậu ở phương diện kỹ thuật không gian, bọn họ nhất trí cho rằng cách nghĩ của ngài rất có ý nghĩa. Tuy bọn họ không cách nào nghiệm chứng, nhưng đáng để thử. Xét theo như vậy, chúng tôi đồng ý đầu tư cho hạng mục này của ngài.”
Phản hồi và góp ý:http://tangthuvie/forum/showthread.php?t=53212
Nơi mọi người góp gió tạo bão đây:http://tangthuvie/forum/showthread.php?t=55451