Vô luận là Diệp Trùng hay là Diệp La, đối với điều này đều biểu hiện ra sự quan tâm cực độ.
Tin tức vô cùng ngắn gọn, nhưng sắc mặt Diệp La đã trở nên cực kỳ khó coi. Đối với Diệp Trùng, trừ thần tình có chút ngưng trọng ra, ngược lại thần sắc như thường.
- Tại sao lại thế này? Diệp La vẻ mặt lo lắng nhìn Diệp Trùng. Trong tin tức yêu cầu Diệp La hiệp trợ Diệp Nhân hộ tống Diệp Trùng trở về Diệp gia, chẳng qua hai người đều không phải kẻ ngốc, tự nhiên biết hộ tống ở đây cũng chính là áp giải.
Diệp La thế nào cũng không ngờ trong nhà lại xem trọng Diệp Trùng như vậy.
Diệp Trùng nhíu mày. Trong nhiệm vụ có cái tên dễ nghe hộ tống này, rõ ràng có tên cao thủ đệ nhất Diệp gia Diệp Nhân. Ở tinh khu tự do, hắn có thể nói là thế đơn lực bạc, giằng co với một đám sư sĩ mạnh mẽ thế này, người đầu óc không sáng suốt đi nữa cũng biết hắn tất nhiên ở vào thế dưới.
Trong mắt Diệp Trùng lóe lên một tia sáng lạnh, bản thân hắn không phải loại người để mặc người ta mổ xẻ, điều quan trọng nhất là, hắn tuyệt không thể tiếp nhận loại phương thức này. Trong tiềm thức của hắn, bản thân khá là bài xích nhưng thế gia giống như Diệp gia thế này. Cho dù Diệp gia rất có khả năng có quan hệ dây mơ rễ má với hắn, nhưng vẫn không thể triệt tiêu loại cảm giác bài xích này của hắn.
Vô duyên vô cớ, trong lòng Diệp Trùng bỗng dâng lên một đám lửa giận, hắn đã phẫn nộ rồi!
Trước tới giờ, Diệp Trùng không ngừng hết mọi biện pháp tăng cường thực lực bản thân, một mặt là vì sinh tồn, mặt khác, chính là hy vọng có thể làm chủ vận mạng của mình. Trong khái niệm của hắn, hai thứ này là quyền lợi cơ bản nhất của hắn, cũng là giới hạn dưới của hắn.
Bây giờ, đối phương lại dùng loại phương thức này đến khiêu chiến giới hạn dưới của hắn, làm sao có thể làm hắn không phẫn nộ chứ?
Trong bất tri bất giác, Diệp Trùng so với lúc trước có sự thay đổi rõ rệt. Theo sự tăng cường không ngừng của thực lực, tâm thái cường giả của hắn cũng càng lúc càng rõ ràng. Cường giả, thường là không cho phép người khác thao túng vận mệnh của mình!
Phẫn nộ không hề làm Diệp Trùng mất đi lý trí, ngược lại, bởi vì sự kích thích của phẫn nộ, suy nghĩ của hắn cũng rõ ràng càng thêm bình tĩnh, tới mức có chút lãnh khốc.
Nhìn Diệp Trùng toàn thân phát ra khí lạnh, Diệp La chỉ có cười khổ. Hắn quả thật nghĩ không rõ, gia chủ tại sao lại lựa chọn thủ đoạn kịch liệt như vậy để đạt được mọi thứ này? Tính trọng yếu của Diệp Trùng đối với Diệp gia thật sự tới bước như vậy sao? Hắn rất hoài nghi một điểm này, nhưng hắn đối với ánh mắt của cha hắn cũng cực kỳ tin tưởng. Mệnh lệnh này, nếu như không có sự đồng ý của cha hắn, tuyệt đối không thể nào phát ra được.
Điều này làm hắn lập tức rơi vào hoàn cảnh lưỡng nan.
Diệp Trùng quay mặt qua, nhìn chằm chằm Diệp La, không nói gì.
Diệp La nhún nhún vai, cười khổ nói: “Đừng nhìn ta, việc này ta mới lười lo tới. Nguyệt Phục Vương đã sớm tặng người rồi, ta cái gì cũng không nhìn thấy a.” Diệp La vẻ mặt có vẻ vô lại, “Hì hì, tên Diệp Nhân đó, ta sớm đã nhìn không thuận mắt rồi. Ta nói này A Trùng, ngươi phải dạy dỗ hắn một trận cho tốt. Lại nói, bây giờ trở về, sau này muốn ra ngoài nữa thì khó lắm. Chỗ trong nhà đó buồn chết luôn!”
Không biết tại sao, Diệp Trùng đột nhiên cảm thấy thoải mái.
Thật ra, ở trong việc này, Diệp La không cách nào tạo thành uy hiếp với hắn. Nếu nói võ thuật, trình độ hai người chênh lệch không bao nhiêu, hai người mấy ngày gần đây cọ xát không ít, thực lực của nhau tự nhiên đã cực kỳ rành rẽ. Mà Diệp Trùng hiện giờ còn có Nguyệt Phục Vương, nếu như thật sự muốn giết Diệp La, không hề là một việc quá khó khăn. Nhưng không biết tại sao, trong lòng Diệp Trùng cực kỳ không muốn ra tay với Diệp La, có thể là hắn đã tặng mình Nguyệt Phục Vương. Diệp Trùng thay mình tìm được một lý do.
- Oái, đúng, suýt nữa thì quên. Bên trong thiết bị của Nguyệt Phục Vương có một mục phân biệt tự động, đừng quên thiết lập một chút, nếu không dễ dàng bị bọn họ tra ra vị trí của ngươi. Nhưng bọn họ chắc là vẫn chưa biết Nguyệt Phục Vương ở trên tay ngươi. Nguyệt Phục Vương sẽ tự động phân biệt quang giáp của nhà khác, chỉ cần cấp bậc đối phương thấp hơn ngươi, ngươi rất dễ dàng có được tin tức của đối phương. Hì hì, lúc đó ngươi có thể mạo xưng ta, bọn họ nhất định không biết. Chiêu này chính là phương pháp tốt để mò cá nước đục, nhưng nếu như ngươi gặp được Diệp Nhân, vậy ngươi chỉ có thể tự cầu nguyện may mắn thôi. Đúng rồi, nếu như ngươi bị tóm, ngàn vạn lần đừng nói là ta nói với ngươi.
Diệp La cười hì hì nói đùa, trên mặt lúc thì phong độ nhẹ nhàng, lúc lại giống như con nít, thứ đang phơi phới lúc này là ý cười tự do phóng túng.
Trong lòng Diệp Trùng ấm áp, nhưng không hề nói gì.
- Với tốc độ của bọn họ, chắc là sắp tới hành tinh Thoát Mộc, ngươi vẫn sớm rời khỏi hành tinh Thoát Mộc chút thì tốt hơn. Diệp La nghiêng đầu suy tư.
- Rời khỏi hành tinh Thoát Mộc? Diệp Trùng hỏi ngược lại.
- Ừm. Diệp La gật đầu, tính toán thay Diệp Trùng, “Hành tinh Thoát Mộc có chút lớn thế này, bọn họ muốn tìm thấy ngươi quả thật quá dễ dàng rồi. Nếu như ngươi yên lặng rời khỏi hành tinh Thoát Mộc, bọn họ trong khoảng thời gian ngắn khẳng định tìm không thấy ngươi.”
- Làm sao rời khỏi? Nguyệt Phục Vương? Diệp La nói rất có đạo lý, Diệp Trùng cũng đang tính toán trong lòng mở miệng hỏi.
- Ngươi đừng trông chờ Nguyệt Phục Vương, nó không cách nào thực hiện bước nhảy không gian. Ngược lại, nghe nói Phàn Vẫn của Tuyết Lai tộc hình như có thể làm được điều này. Chúng ta chỉ đành nghĩ cách khác. Diệp La trầm ngâm, “Ừm, hành tinh Thoát Mộc có hai tàu vũ trụ, một cái ở Hàn gia, cái còn lại ở Luân Lạc tộc.”
Diệp Trùng gật đầu ra dấu hiểu rõ, cái này hắn từng nghe Hoàng Bạch Y nói qua.
- Nhưng Hàn gia ngươi không cần nghĩ nữa. Tuy lần này chúng ta đã giúp bọn họ hai lần, muốn bọn họ giúp cái này cũng không phải là việc dễ dàng gì. Đương nhiên, bọn họ cũng có khả năng đồng ý, nhưng một khi như vậy, hành tung của ngươi cũng sẽ bị lộ. Ngẩng đầu liếc nhìn Diệp Trùng, hắn nhún vai nói, “Đừng thấy ngươi hiện giờ có thể đổi mặt tùy ý, trò lừa này lừa người khác thì không có vấn đề lớn gì. Nhưng ta dám bảo đảm, ngươi tuyệt đối lừa không được Diệp Nhân, tên đó có lúc quá đáng sợ!”
Diệp Nhân? Tên Diệp Nhân xưng hiệu cao thủ đệ nhất Diệp gia đó? Có thể ở chỗ này của Diệp La mà có được đánh giá đáng sợ không phải là việc dễ dàng, trong lòng Diệp Trùng thầm cảnh giác.
- Ngươi hay là đi Luân Lạc tộc đi. Phòng bị ở chỗ đó của bọn họ không gắt gao như Hàn gia. Ngươi có Nguyệt Phục Vương, lẻn vào chắc không thành vấn đề, không biết bọn họ gần đây có hành động hay không, nếu như không có, vậy thì lại chọn Hàn gia. Diệp La đưa ra kiến nghị mà hắn cho là khá hợp lý, nhưng lập tức cười hì hì bổ sung nói, “Dù sao chỗ đỗ tàu của hai nhà này ta đều biết.”
Nguyệt Phục Vương yên lặng trôi nổi trên không, thân hình dung nhập vào trong bóng tối, giống như u linh.
Trong buồng lái, Diệp Trùng tỉ mỉ quan sát tin tức hiển thị trên màn hình. Diệp La đưa Diệp Trùng tới chỗ này rồi rời khỏi, hắn không hề định đồng hành với Diệp Trùng.
Liếc nhìn khu dân cư của Luân Lạc tộc ở sau lưng, Diệp La mang theo chút mong chờ, tự nói với mình: “A Trùng, ta đã trao Nguyệt Phục Vương cho ngươi, ngươi nhất thiết phải lôi kéo bọn họ lâu chút a! Diệp gia, ngươi sẽ không thích đâu! Hơn nữa, ngươi lôi kéo càng lâu, ta cũng sống càng vui vẻ. Hì hì…”
Nhưng hắn lập tức đứng lại, tay phải sờ cằm, lầm bầm nói: “Ta có phải cũng nên rời khỏi chỗ này? Cao thủ hành tinh Thoát Mộc dường như đã biết gần hết rồi, đổi chỗ thôi. Cũng tốt, ừm, đi Hàn gia!”
Quay đầu liếc nhìn trên không khu dân cư Luân Lạc tộc, cười nhè nhẹ, Diệp La cất bước chạy.
Phòng thủ phía dưới thật ra khá nghiêm mật, nếu như không có Nguyệt Phục Vương, muốn im hơi lặng tiếng lẻn vào đích xác là cả vấn đề. Nhưng hiện giờ đối với Diệp Trùng mà nói, lại là một việc dễ dàng vô cùng.
Tất cả bố trí phía dưới, hắn đã trông rõ ràng, thuộc nằm lòng.
Bỗng nhiên nhảy tới trước, bỗng nhiên lén đi, trong tình huống tất cả thủ vệ không hề phát giác lẻn vào trong tàu vũ trụ.
Tàu vũ trụ này là tàu vũ trụ cổ xưa nhất Diệp Trùng từng thấy. Diệp Trùng cũng hoài nghi đây có phải là đồ cổ để lại trong khoảng thời gian thời đại Đại tinh tế vừa mới bắt đầu.
Đường dây kim loại có thể thấy khắp nơi, loại phương thức kết nối cổ xưa này đã tiến vào trong đống rác lịch sử chất cao như núi nhiều năm, kỹ thuật mạch quang tổng hợp mới là kỹ thuật chủ yếu nhất cũng là hoàn thiện nhất hiện giờ. Con tàu vũ trụ này gần như toàn bộ đều là do kim loại tạo thành, căn bản nhìn không thấy tài liệu phức hợp có tính năng nhẹ mà lại xuất sắc.
Vừa tiến vào khoang, trước mặt chính là mùi kim loại lạnh lẽo. Quang não cũng không có, mà thay vào đó là một loại thiết bị tính toán cổ xưa do điện tử tạo thành.
Nhưng Diệp Trùng đã không có thời gian cảm khái sự nguyên sơ của tàu vũ trụ này, bởi vì hắn đã nghe thấy tiếng bước chân tiến gần bên này.
- Ta nói này, đây đã là lần nhiệm vụ thứ mấy trong nửa năm nay rồi? Cứ thế này, con mẹ nó ta cũng sắp phát điên rồi! Một giọng nói trẻ trung tràn đầy tâm trạng bất mãn.
Một giọng nói hơi già cả khác vội vàng nhắc nhở hắn: “Xùy! Nhỏ tiếng chút, nếu bị Cần vụ trưởng nghe thấy thì ngươi xui xẻo!”
Hai người chắc là đang đẩy thứ gì đó qua bên này, Diệp Trùng nghe thấy tiếng bánh xe nghiến sàn tàu.
- Nghe thấy thì nghe thấy! Nhưng người thanh niên đó vẫn không tự chủ được nhỏ giọng, rõ ràng cũng cực kỳ kiêng kỵ Cần vụ trưởng trong miệng đồng bạn đó. Hắn rất mau lại oán giận nói: “Vốn dĩ là thế! Đáng lẽ một năm cũng hành động một lần, nào giống bây giờ, nhiệm vụ không ngừng, thế này đã hơn nửa năm rồi, ta ngay cả nhà cũng không ghé qua được một lần.”
Lời này gây nên sự đồng cảm của đồng bạn hắn: “Đúng vậy, nửa năm nay hành động cũng quá dày đặc. Đám an hem đều mệt tới mức không xong rồi, cứ tiếp tục thế này, ta ước chừng ta cũng sắp nuốt không trôi rồi.”
Giọng nói càng lúc càng gần, Diệp Trùng mau chóng mà cảnh giác đánh giá địa hình xung quanh, nhìn thấy chỗ không xa sau lưng có một cánh cửa, không kịp nghĩ nhiều, hắn cong eo, im hơi lặng tiếng nhảy vào trong cánh cửa đó.
Đây chắc là một phòng trữ đồ, nhìn rất nhiều rương đặt bên trong, Diệp Trùng không khỏi mừng rỡ trong lòng, địa hình thế này dùng để ẩn núp thì thích hợp vô cùng. Không chút do dự, Diệp Trùng nhẹ nhàng tránh vào trong góc, cuộn lại trong bóng tối của một cái rương.
Diệp Trùng vừa mới núp xong, hai người đó liền đẩy rương tiến vào trong phòng trữ đồ, thông qua khe hở, Diệp Trùng có thể nhìn thấy hai người đẩy một cái rương kim loại giống y chang mấy cái đặt trong phòng. Hai người chỉ lo không ngừng oán trách, căn bản không ngờ ở chỗ không xa bọn họ lại có một cặp mắt ở trong bóng tối nhìn chằm chằm bọn họ.
Xếp xong cái rương, hai người liền đi ra ngoài phòng, rồi tiện tay đóng cánh cửa kim loại đó lại.
Mọi thứ đều rất thành công!
Xác định đã an toàn, Diệp Trùng ngồi cuộn trong góc, trong đầu đang sắp xếp mọi thứ xảy ra trong mấy ngày nay.
Nhưng rất mau, sự thay đổi của hoàn cảnh xung quanh kêu hắn tỉnh lại từ trong suy nghĩ sâu .
Nhiệt độ trong phòng trữ đồ dùng tốc độ rất mau không ngừng giảm xuống!
Phản hồi và góp ý:http://tangthuvie/forum/showthread.php?t=53212
Nơi mọi người góp gió tạo bão đây:http://tangthuvie/forum/showthread.php?t=55451