Bây giờ, vấn đề đầu tiên đặt trước mặt hắn lại là vấn đề tiền bạc. Phương pháp kiếm tiền thế nào trong đầu hắn ít tới đáng thương. Nếu như chỉ có một mình hắn, hắn có thể không cố kỵ gì, nhưng bây giờ nhiều người như vậy, ngược lại không thích hợp để sử dụng một số phương pháp quá khích.
Diệp Trùng xoay mặt hỏi Tang Phàm: “Có mang vũ khí Lưu kim không?”
Tang Phàm lập tức trả lời: “Chỉ mang theo một thanh trủy thủ Lưu kim.”
- Đưa đây. Diệp Trùng thò tay ra, Tang Phàm lập tức lấy thanh trủy thủ mang theo trên đùi, đưa tới tay Diệp Trùng. Thanh trủy thủ này của Tang Phàm là do hắn tự chế tạo, vỏ là dùng da Thiết bức điểu chế thành, bền chắc vô cùng, chất vỏ màu đen rất có thực chất.
Hải Liên tò mò nhìn chằm chằm thanh thủy thủ không bắt mắt này, trủy thủ Lưu kim? Cái tên rất kỳ quái.
Nhận lấy trủy thủ của Tang Phàm, Diệp Trùng xoay người đi tới một tiệm binh khí lạnh. Người còn lại nhìn thấy, đội hình xoay chuyển, vẫn bày ra một đội hình chiến đấu hoàn chỉnh, che Diệp Trùng ở giữa, theo bước chân của hắn đi về phía tiệm binh khí lạnh đó.
Tố dưỡng chiến đấu tiểu đội này thể hiện ra làm trước mắt không ít người xung quanh sáng lên, thầm kinh hoảng.
Bước vào tiệm binh khí lạnh này, chủ tiệm vừa nhìn thấy một đám người túm tụm mà tới, hiểu đây nhất định là một khác hàng lớn, không khỏi vô cùng lịch sự.
Trên mặt chủ tiệm đầy vẻ tươi cười: "Tiên sinh ngài cần gì? Xin tùy ý lựa chọn, nhìn trúng cái gì xin cứ việc thử. Nếu như ngài cần binh khí đặc biệt, bổn tiệm cũng có thể chuyên môn đặc chế vì ngài. Linh đồ vũ khí đứng đầu bổn tiệm là Đa Lan Môn, y có danh hiệu kỳ dị, cực kỳ thích hợp chế tạo một vài vũ khí khá đặc biệt."
Hải Liên không khỏi vô cùng kinh ngạc, không ngờ một tiệm nhỏ như vậy lại có một linh đồ vũ khí có danh hiệu kỳ dị, đây là điều cực kỳ hiếm thấy. Linh đồ vũ khí có danh hiệu là đối tượng mỗi thế lực đều cực kỳ theo đuổi, danh hiệu chính là đại biểu cho đặc điểm vũ khí bọn họ chế tạo, giống như vị linh đồ vũ khí Đa Lan Môn này. Danh hiệu của hắn là kỳ dị, điều này cũng nói rõ đặc điểm vũ khí hắn chế tạo chính là đặc biệt.
Vẻ ngạc nhiên trên mặt Hải Liên làm trong lòng vị chủ tiệm này vô cùng đắc ý, Đa Lan Môn chính là bảng hiệu cửa tiệm này của hắn, mỗi vị khách bước vào, hắn đều nói ra lời giới thiệu như vậy, mỗi khi nhìn thấy vẻ kinh ngạc của khách, thì đó cũng là lúc mà đáy lòng hắn vô cùng sung sướng.
Nhưng nhìn vẻ mặt không chút động đậy của mấy người khác, chủ tiệm liền ước chừng mấy người này có thể là kẻ đã thấy qua chuyện đời. Những hàng hóa bình thường này trong tiệm khẳng định là bọn họ không nhìn vào mắt. Nhưng hắn cũng biết, càng là loại người này, càng là khách sộp, nói không chừng hôm nay sẽ kiếm được bộn. Chính ngay lúc hắn vừa chuẩn bị lấy ra hàng quý trong tiệm, đầu lĩnh đám người này đã lên tiếng.
- Chỗ này của các người có mua vũ khí không? Giọng nói lạnh nhạt vang lên, người hỏi là Diệp Trùng.
Chủ tiệm ngớ người, thì ra không phải tới mua hàng, trong lòng không khỏi vô cùng thất vọng. Nhưng trên mặt vẫn cười tươi: "Đương nhiên mua, không biết ngài muốn bán vũ khí gì? Xin mời ngài chờ một lát, vì trách nhiệm đối với ngài, việc giám định vũ khí của bổn tiệm sẽ do chính linh đồ vũ khí Đa Lan Môn phụ trách, không biết sắp xếp như vậy ngài có vừa ý không?"
Đám người trước mặt này quả thật không phải giống thiện lương gì, vì để ổn thỏa, hắn dứt khoát để Đa Lan Môn giám định, dù sao đối với kết quả giám định của một vị linh đồ vũ khí có danh hiệu, ai cũng không phủ định uy tín của nó.
Diệp Trùng gật gật đầu: "Được." Nói xong hắn liền đánh giá các loại vũ khí đặt trong tiệm.
Thứ đặt trong này đều là vũ khí lạnh, đủ hình đủ dạng. Có một số hình dáng cực kỳ đặc biệt, làm hắn đại khai nhãn giới. Mấy người Tang Phàm càng chậc chậc khen tuyệt, nhưng cho dù là ở chỗ này, trong mắt họ vẫn giữ được cảnh giác, đội hình không có chút kẽ hở. Tôi luyện sinh tử ở Thiên vực trì đã sớm làm họ vô luận là ở trong tình huống nào cũng không thả lỏng cảnh giác của mình.
Chẳng bao lâu, từ cửa trong đi ra một người trung niên, quần áo đơn giản, thân hình cao gầy, gương mặt khắc khổ. Nhưng cặp mắt lại cực kỳ có thần, đôi tay to lớn linh hoạt, phía trên có đầy vết phồng.
Chủ tiệm vội vàng giới thiệu: "Vị này chính là linh đồ Đa Lan Môn, lão Đa, vị khách này muốn bán vũ khí, ngươi tới giám định một chút."
Đa Lan Môn gật gật đầu, mặt xoay sang Diệp Trùng: "Ừ, không biết vị tiểu ca này muốn bán cái gì?"
Diệp Trùng gật đầu ra dấu với đối phương, đưa trủy thủ Lưu kim trên tay ra: "Chính là cái này."
Đa Lan Môn nhận lấy thanh trủy thủ này, không hề rút trủy thủ ra liền mà đặt vỏ trủy thủ trước mắt xem xét tỉ mỉ, hồi lâu sau mới nghi hoặc hỏi: "Không biết cái vỏ này dùng loại vật liệu nào chế thành?"
Diệp Trùng đáp: "Là một loại da gọi là Thiết bức điểu."
Đa Lan Môn dùng tay phải sờ vỏ trủy thủ, nhịn không nổi khen ngợi nói: "Cứng mà dai, màu đen tuyền, thương phẩm." Trái tim chủ tiệm ở một bên lập tức cao hứng thêm vài phần, chỉ dựa vào loại vỏ trủy thủ da thú mà ngay cả Đa Lan Môn cũng chưa từng thấy qua, cái này không thể nào là một món vứt đi. Nhãn quang của lão Đa khá cao, thứ có thể làm hắn khen một tiếng cực ít.
Đa Lan Môn đột nhiên rút trủy thủ ra, một luồng Lưu quang màu vàng kim lóe lên rồi mất trước mắt mọi người.
- Lưu kim! Trong giọng nói ngạc nhiên của Đa Lan Môn có vài phần run rẩy.
Vẻ đẹp tuyệt luân của Lưu kim ở chỗ nào cũng là nổi bật như thế, toàn thân trủy thủ màu vàng kim, lấp lánh giống như chất lỏng không ngừng lưu chuyển.
- Đáng tiếc, đáng tiếc... Trong lời nói của Đa Lan Môn lộ ra vài phần tiếc nuối.
- Thế nào? Chủ tiệm ở một bên nén không nổi, vội vàng lên tiếng hỏi, mà ánh mắt của mọi người đều tập trung trên người Đa Lan Môn.
Đa Lan Môn vô cùng không khách khí nói: "Cái này cũng không biết là tên phá của nào làm, đúng là thứ vứt đi. Thiết kế trủy thủ không hề có chỗ nào xuất sắc, không chút tương xứng nào với chất liệu của Lưu kim này. Mà điều quan trọng nhất là, hắn lại dùng nhiều Lưu kim như vậy để chế tạo một thanh trủy thủ không có chút đặc sắc nào như vậy. Tên phá của, tên phá của không hơn không kém, lại phung phí tới mức độ này! Thật là làm người ta tức giận mà, nếu hắn là học sinh của ta, hừ hừ..." Đa Lan Môn càng nói càng tức giận. Chủ tiệm giật lấy thanh trủy thủ Lưu kim này từ trên tay của Đa Lan Môn, yêu thích không nỡ rời tay.
Mặt Tang Phàm đỏ bừng lên giống như sắp chảy máu, nhưng Đa Lan Môn và chủ tiệm lúc này đều không hề chú ý tới. Người Tang tộc còn lại, ai nấy đều nửa cười nửa không nhìn Tang Phàm, đối với Tang Lăng, lại càng bụm miệng cười thầm, nhất thời, Tang Phàm càng thêm khó xử.
Diệp Trùng mở miệng hỏi: "Vậy tiên sinh cho rằng, thanh trủy thủ này giá bao nhiêu?"
Đa Lan Môn nói: "Ít nhất ba vạn điểm."
Chủ tiệm lắp bắp, trủy thủ trên tay suýt nữa rơi xuống. "Lão Đa, ngươi nói trủy thủ này giá ba vạn điểm?" Chủ tiệm có hơi khó khăn hỏi. Còn Hải Liên thì há hốc mồm, kinh ngạc tới mức nói không ra lời, một thanh trủy thủ lại có thể bán tới ba vạn điểm? Trời ạ, Lưu kim này rốt cuộc là cái gì, vậy mà đáng giá như vậy sao?
- Ừm, ba vạn điểm là giá của khối Lưu kim này và vỏ trủy thủ này, bản thân thanh trủy thủ này không đáng giá gì. Đa Lan Môn sắc mặt thận trọng nói.
Nhìn phản ứng của mấy người này, Diệp Trùng cảm thấy đây chắc là một cái giá khá hợp lý. Nhưng ba vạn điểm rốt cuộc là bao nhiêu, Diệp Trùng cũng hoàn toàn không có khái niệm.
- Ừ. Vậy thì ba vạn điểm vậy. Diệp Trùng nói.
Khi ra khỏi tiệm vũ khí này, Hải Liên cũng cảm thấy mình như đang mơ, một thanh trủy thủ như vậy lại có thể bán tới ba vạn điểm? Thế giới này chẳng lẽ đều điên rồi? Tinh thần hắn tới giờ vẫn có chút hoảng hốt, giống như đang nằm mơ vậy, chính trong chốc lát này, trong thẻ của mình lại có thêm ba vạn điểm. Mấy người Diệp Trùng đều không có thẻ, ba vạn điểm đó chính là cho hết vào thẻ của hắn.
- Ba vạn điểm là bao nhiêu? Diệp Trùng đột nhiên quay mặt hỏi.
- Ba vạn điểm là bao nhiêu? Hải Liên vô thức trả lời: "Ba vạn điểm, quang giáp Minh Nguyệt của ta chính là ba vạn điểm." Hải Liên trước giờ đều là một mình cố gắng chiến đấu. Là một thợ săn tự do, thu nhập của hắn không hề coi là cao, lúc đầu vì mua cái quang giáp Minh Nguyệt này, hắn đã tích lũy mất mấy năm. Bây giờ phát hiện, một thanh trủy thủ lại đáng giá ba vạn điểm, thế nào kêu hắn còn giữ được bình tĩnh?
Nhìn thấy trạng thái hiện giờ của Hải Liên, Diệp Trùng liền hiểu lúc này hỏi gì cũng là phí công. Diệp Trùng hỏi người khác: "Các ngươi còn có ai mang theo vũ khí Lưu kim?"
Người khác nhao nhao lắc đầu, vì điều khiển quang giáp tông ủi, phần lớn vũ khí Lưu kim của bọn họ đều để lại Tang gia thôn. Xem ra, muốn thông qua việc bán Lưu kim để kiếm tiền, con đường này đi không được rồi.
Có tiền rồi, đoàn người Diệp Trùng liền chạy thẳng tới một tiệm linh kiện quang giáp. Tang Mộc vẫn đang canh giữ quang giáp, giải quyết vấn đề công tắc không gian của mấy cái quang giáp này trước, nếu không, gặp phải nguy hiểm, vậy thì đó là một việc vô cùng phiền phức.
Tiệm linh kiện quang giáp, khi nhìn thấy giá của mấy linh kiện quang giáp này, Diệp Trùng thể hội một cách sâu sắc con số ba vạn điểm trên tay này ít ỏi thế nào. Một cái công tắc không gian điều khiển bằng sóng não, rẻ chút cũng phải hai ngàn điểm, đắt thì thậm chí tới mấy mươi vạn điểm.
Một đám người lập tức trố mắt ra.
- Tại sao lại đắt như vậy? Tang Lăng không khỏi thất thanh nói, phụ nữ đối với giá cả thường có sự mẫn cảm trời sinh. Những người khác ai nấy đều nhao nhao gật đầu tán đồng.
Hải Liên lúc này đã khôi phục bình thường, rất kỳ quái liếc nhìn mấy người này, đáp như đúng rồi: "Đó là đương nhiên, quang giáp không đắt cái gì đắt? Quang giáp làm sao mà mấy thứ vũ khí lạnh kia có thể so sánh được?"
Lời nói này nói ra, mấy người Tang tộc cũng không còn gì để nói. Quang giáp trong lòng bọn họ cũng đại biểu cho khoa học kỹ thuật đỉnh cao. Đúng a, quang giáp nếu như không quý giá vậy thì cái gì quý giá?
Diệp Trùng không nghe thấy bất cứ câu nào bọn họ nói, mọi sự chú ý của hắn đều bị mấy linh kiện quang giáp trên màn hình trước mắt thu hút hoàn toàn.
Đồng tử của Diệp Trùng đột nhiên co rút lại, làm sao có thể? Hắn suýt nữa thất thanh kêu lên, rồi cũng không sao giữ được sự bình tĩnh lúc bình thường nữa. Trong danh sách hàng hóa trên màn hình, mấy linh kiện quang giáp được trưng bày đó làm hắn cũng hoài nghi mình có phải hoa mắt hay không.
Súng sóng từ nano, khiên hợp kim Hắc kim, động cơ Thanh mộc... Mấy vũ khí quang giáp này có thể thấy khắp nơi ở đây, hơn nữa giá không hề coi là cao.
Súng sóng từ nano là một trong những thiết bị tiêu chuẩn của quang giáp Hiệp hội sư sĩ, khiên hợp kim Hắc kim lại là khiên chắn đặc hữu của quang giáp Hắc giác, động cơ Thanh mộc là động cơ quang giáp của Tông sở. Quang giáp đại biểu cho tầng đỉnh ở năm thiên hà lớn, ở chỗ này lại là hàng lề đường có thể thấy khắp nơi.
Thiên hà Hà Việt rốt cuộc là chỗ nào? Làm sao lại có sản phẩm của ba thế lực lớn? Hay là sản phẩm của ba thế lực lớn căn bản chính là từ chỗ này chảy ra ngoài?
Trừ cái này, Diệp Trùng thậm chí còn nhìn thấy rất nhiều một số linh kiện quang giáp chỉ tồn tại trong kho tư liệu thông tin của Mục Thương. Trước giờ, Diệp Trùng đều cho rằng kho tin tức của Mục Thương là danh từ đại diện cho khoa học kỹ thuật tiên tiến nhất, mà chiến đấu với Hắc giác, Tông sở, Hiệp hội sư sĩ cơ hồ cũng chứng thực một điểm này. Nhưng ở chỗ này, Diệp Trùng phát hiện, mấy thứ này tuy giá cả khá cao, nhưng chỉ cần có tiền, hoàn toàn có thể mua được. Có vài thứ nhìn thấy, Diệp Trùng cũng đỏ mắt vô cùng.
Diệp Trùng mau chóng lật giới thiệu của những linh kiện quang giáp trên màn hình này.
Súng sóng từ nano, sản phẩm của Tuyết Lai tộc; khiên hợp kim Hắc kim, sản phẩm của họ Diệp; động cơ Thanh mộc, sản phẩm của bộ lạc Hy Phượng.
Tuyết Lai tộc, họ Diệp, bộ lạc Hy Phượng, Diệp Trùng lẩm bẩm trong miệng một mình, đây không phải là ba đại thế gia mà Hải Liên nói sao? Bọn họ và ba thế lực lớn rốt cuộc là có quan hệ gì?
Ngẫm lại, quan hệ giữa mình và ba thế lực lớn đều vô cùng tệ hại, mà ba thế gia lớn có quan hệ không cạn với ba thế lực lớn, khả năng đối xử hòa bình với mình cũng hoàn toàn bằng không. Nghĩ tới chỗ này, Diệp Trùng không khỏi cười khổ, mình vẫn chưa tới thiên hà Hà Việt thì đã đắc tội với ba đại thế gia rồi.
Nhưng Diệp Trùng rất mau liền hoàn hồn lại, cho dù là bọn họ thì sao? Diệp Trùng đối với bọn họ không hề e ngại chút nào, sau khi trải qua xung kích lúc đầu, hắn lại khôi phục lại bình tĩnh. Hắn hiện giờ, thực lực tăng mạnh, sớm đã không phải tên nhóc hễ nhìn thấy bọn họ thì chỉ có một lựa chọn bỏ chạy như lúc trước nữa rồi.
Điều duy nhất làm hắn cảm thấy đau đầu là, đám người này của mình trong khoảng thời gian ngắn vẫn không được gây nên sự chú ý của ba thế lực lớn thì tốt, nếu không, với thực lực hiện giờ, trừ trở về Thiên vực trì, hắn cũng nghĩ không ra có lựa chọn nào tốt hơn.
May mà có con đường lui Thiên vực trì này, chỉ cần mình cảnh giác chút, cho dù là ba đại thế gia liên thủ, muốn ép đám người này của mình tới đường chết cũng không phải là việc dễ dàng. Hơn nữa, Diệp Trùng đối với lực chiến đấu cường hãn của người Tang tộc khá có tự tin, chỉ cần mình võ trang cho bọn họ, thắng bại rốt cuộc thế nào vẫn chưa biết được nha.
Nhưng trước mắt, đám người này của mình so với ba đại thế gia, khẳng định không phải là đối thủ. Vô luận là nhân tố ở phương diện nào, bên mình cũng không chiếm được ưu thế.
Diệp Trùng đột nhiên hỏi Hải Liên: "Năng lực tình báo của ba đại thế gia thế nào? Bọn họ có thế lực ở Cơ Nguyên thành không?"
Hải Liên ngớ ra, nói: "Ba đại thế gia? Đương nhiên rất lợi hại rồi. Còn có năng lực tình báo của ai so được với ba đại thế gia chứ? Đại biểu của bọn họ ở mỗi thành thị đều có, Cơ Nguyên thành đương nhiên cũng có. Chẳng lẽ ngài phải tìm người của ba đại thế gia?"
Diệp Trùng giật mình trong lòng, sắc mặt khẽ biến, nói với Hải Liên: "Mua tám cái công tắc không gian điều khiển bằng sóng não, tiền còn lại dùng để mua sơn, mặc kệ màu sắc. Mau!" Tuy không biết năng lực tình báo của ba đại thế gia thế nào, nhưng đối với tình báo của ba thế lực lớn, Diệp Trùng đã thể hội một cách sâu sắc, nghĩ chắc ba thế gia lớn cũng sẽ không khác mấy đâu! Đám người này của mình gây chú ý như vậy, nếu như nói bọn họ vẫn chưa biết, vậy bọn họ cũng không xứng với cái danh hiệu ba đại thế gia này rồi.
Nhìn thấy tiên sinh khẩn trương như vậy, phỏng chừng nhất định có tình huống gì phát sinh, vẻ mặt mấy người Tang Phàm chỉnh lại, khí thế đột nhiên mạnh lên, tràn đầy sát cơ. Không khí xung quanh trong chớp mắt lạnh xuống, khách xung quanh nhao nhao tránh xa đám người này, không ít người thấy chuyện không ổn, đều yên lặng rời khỏi tiệm này.
Hải Liên không dám chậm trễ, bởi vì hắn nhìn thấy ánh mắt Tang Thiết rơi trên cổ mình, sau gáy không khỏi phát lạnh, hắn dùng tốc độ trước giờ chưa từng có mau chóng hoàn thành giao dịch, mặc kệ sự đau lòng tiêu phí mấy điểm số như nước chảy.
Hệ thống máy bán hàng tự động rất mau liền đưa tất cả hàng hóa tới trước mặt mấy người Diệp Trùng.
Diệp Trùng lạnh lùng nói: "Đi, ra thành." Dẫn đầu chạy ra ngoài tiệm.
Phản hồi và góp ý: http://tangthuvie/forum/showthread.php?t=53212
Nơi mọi người góp gió tạo bão đây: http://tangthuvie/forum/showthread.php?t=55451