Mục lục
Sư Sĩ Truyền Thuyết
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Diệp Trùng thế nào cũng không ngờ lần này rượt đuổi liền là hai mươi bốn ngày.

Nếu như không phải Mục Thương có mặt, chỉ dựa hệ thống quét hình của bản thân Hàm gia, con Xích vĩ thú này hiện giờ đã sớm không thấy bóng dáng. Vào ngày thứ chin, hắn từng có suy nghĩ xóa bỏ kế hoạch truy kích, quay trở về căn cứ. Vành đai toái tinh tử vong khắp nơi đầy dẫy các loại tinh thể và nham thạch lớn nhỏ bất nhất, cực dễ mất đi phương hướng, ngay cả Mục cũng không sao bảo đảm một điểm này.

Nhưng điều làm Diệp Trùng quyết định truy kích tới cùng lại là nguyên nhân khác.

Khi vừa vào vành đai toái tinh tử vong, Diệp Trùng liền gọi Mục ra. Từ lúc này cũng đã chứng minh một điểm, con Xích vĩ thú trước mặt này miễn dịch đối với công kích năng lượng, có lẽ không phải tất cả chùm năng lượng đều không sao tạo thành thương hại với nó, nhưng ít nhất cây súng bắn tỉa Alpha trên tay Mục vô hiệu.

Đương nhiên, đây chỉ là một trong những nguyên nhân trong đó, một việc khác đủ làm cho Diệp Trùng ra quyết định này xảy ra vào ngày thứ chín, cũng chính là khi hắn vừa định ngừng truy kích.

Tình hình hôm đó hắn nhớ vô cùng rõ ràng. Lúc đó hắn đã cực kỳ mệt mỏi, truy kích liên tục chin ngày, nếu như không phải ý chí hắn kiên định, với lại có sự hỗ trợ của Mục, hắn đã sớm bị giết trong vành đai toái tinh có tên gọi tử vong mênh mông này rồi.

Con Xích vĩ thú này cảnh giác, giảo hoạt, thể lực càng thêm kinh người. Bay liên tục chin ngày lại không xuất hiện chút mệt mỏi nào, hơn nữa nó dường như biết nhược điểm của Hàm gia, chuyên môn chui vào trong những địa hình phức tạp, hỗn loạn đó.

Một điểm này cũng làm Diệp Trùng rất đau đầu, vì tránh nham thạch trôi nổi khắp nơi, hắn không thể không tập trung mười hai phần (120%) tinh thần, không dám có chút lười nhác, cũng chính vì vậy, làm hắn càng thêm mau chóng cảm thụ được sự mệt mỏi của tinh thần và thân thể.

Hắn còn có một nỗi lo. Đó chính là thức ăn. Thức ăn trên Hàm gia vẫn luôn rất đầy đủ, điều này có quan hệ với thói quen của Diệp Trùng. Với lại trên người hắn còn có viên thức ăn có số lượng không ít. Nhưng hắn vẫn cần tính toán sự tiêu hao trên đường trở về, huống chi vành đai tinh toái mênh mông, khả năng mất phương hướng rất lớn, còn phải dự trù sự tiêu hao của một số tình huống bất ngờ, thật ra cũng dư không được bao nhiêu. Phải biết rằng, bay đường dài trước giờ đều chỉ có tàu vũ trụ, mà không phải là sở trường của quang giáp.

Dưới tình huống Hàm gia bay với tốc độ tối đa, khoảng cách bay chín ngày, đó là một con số kinh người. Điều này cũng có nghĩa, họ đã tiến sâu vào chỗ sâu của vành đai toái tinh tử vong. Mục không chỉ một lần từng nhắc nhở Diệp Trùng, càng tiến vào sâu, xác suất mất phương hướng càng cao. Cho dù là hiện giờ, dưới sự hỗ trợ của Mục, xác suất mất phương hướng đã cao tới mức bốn mươi mốt phần trăm.

Nhưng khi hắn định quay về đường cũ, hình ảnh truyền lại trên màn hình lại làm hắn dừng mọi động tác.

Bỏ chạy liên tục làm cho dáng vẻ con Xích vĩ thú này xem ra có chút chật vật. Vẻ sáng bóng kim loại của mai đen bóng so với lần đầu tiên Diệp Trùng nhìn thấy nó đã ảm đạm đi rất nhiều. Cặp mắt đỏ tươi vẫn đầy vẻ cảnh giác và ngoan cường, nhưng tơ đỏ giăng đầy cũng tỏ rõ trạng thái của nó không hề quá tốt. Cơ nhục toàn thân thậm chí bắt đầu xuất hiện sự khô quắt và nhăn nheo ở một mức độ nhất định, trông thế nào cũng là dáng vẻ nỏ kéo hết đà. Chỉ có cái đuôi đỏ vẫn rực rỡ vô cùng, chỗ lưỡi vẫn lấp lánh vẻ sắc lạnh.

Thân hình nó đột nhiên có chút tăng tốc. Chỗ nhỏ xíu này lập tức làm Diệp Trùng chú ý. Truy kích mấy ngày này, Diệp Trùng đối với tốc độ bay của nó, thậm chí cảm giác tiết tấu đều khá là quen thuộc.

Phía trước của nó chỉ là một khối nham thạch xem ra rất bình thường. Khối nham thạch đó không hề lớn, đường kính chỉ khoảng ba mét, có hình cầu bất quy tắc, vỏ ngoài màu nâu tối trông không ra chút kỳ lạ nào.

Đây là lần đầu tiên trong mấy ngày này con Xích vĩ thú này biểu hiện ra dị dạng. Diệp Trùng lúc đó liền dừng động tác trên tay, cẩn thận quan sát.

Xích vĩ thú vừa xáp gần khối nham thạch này, cái đuôi tên sắc bén soạt cái đâm thẳng vào khối nham thạch. Nham thạch cứng rắn giống như đậu hũ, cái đuôi trông mềm mại giống như không chịu chút cản trở nào, cắm vào trong nham thạch, làm Diệp Trùng nhìn thấy một màn này hít một hơi khí lạnh.

Nó làm gì thế này? Vừa kinh ngạc vì uy lực cái đuôi tên của Xích vĩ thú, lại vừa nghĩ không ra con Xích vĩ thú này muốn làm cái gì.

Chỉ thấy cái đuôi của Xích vĩ thú rung lên, bộp, khối nham thạch to lớn lập tức hóa thành mấy mươi khối bắn ra xung quanh, mắt cắt của mấy khối đá bắn ra xung quanh này trơn bóng như gương, làm người ta phát lạnh trong lòng.

Đuôi tên màu đỏ lúc này lại cuộn lấy một khối đá to cỡ nắm tay tỏa ra màu vàng huỳnh quang nhàn nhạt.

Quặng năng lượng biến dị! Diệp Trùng vừa nhìn liền nhận ra cái đuôi tên của Xích vĩ thú đang cuộn cái gì, không khỏi cả kinh. Bên trong mấy khoáng thạch đã trải qua biến dị năng lượng này thường chứa năng lượng khá lớn, hắn lần trước chính là ở dưới hang động dưới lòng đất mà lấy được lượng lớn loại khoáng thạch đã trải qua biến dị này. Cũng chính là lần đó, hắn không chỉ thu được mấy viên Lệ thạch, mà còn gặp được hình tròn màu đen ngụy dị đó, còn có cánh tay tám ngón đó và âm thanh chói tai chấn động tâm hồn người khác.

- Diệp tử, là quặng năng lượng! Trong giọng nói của Mục cũng lộ ra chút ngạc nhiên.

Gật đầu, Diệp Trùng không nói gì, nhưng sắc mặt lại trở nên ngưng trọng, trong lòng ẩn ước dâng lên vài phần bất an.

Xích vĩ thú xem ra khá hưng phấn, không chút do dự một hơi nuốt viên quặng năng lượng biến dị này vào.

Khóe mắt Diệp Trùng giật một cái!

Kế tiếp đó, nhìn thấy thay đổi của Xích vĩ thú làm hắn hoảng sợ. Cơ nhục khô héo dùng tốc độ mà mắt thường có thể nhìn thấy được biến thành đầy đặn trở lại, mà bộ phận xung quanh vết thương đã bắt đầu thối rữa do Diệp Trùng lưu lại cũng dùng cùng tốc độ mà điên cuồng sinh trưởng. Vỏ mai bên ngoài ảm đảm lại một lần nữa bắt đầu tỏa ra sinh cơ, mờ mờ có vẻ lấp lánh.

Chẳng mấy chốc, con Xích vĩ thú này gần như khôi phục như ban đầu. Nếu như không phải mầm thịt mới màu đỏ nhạt đó nhắc nhở Diệp Trùng, hắn cũng hoài nghi điều mình nhìn thấy vừa rồi có phải là ảo giác hay không.

Xích vĩ thú hoàn thành hết thảy đột nhiên quay đầu lại, liếc nhìn Hàm gia đang tới gần nó.

Cặp mắt đỏ sậm đầy mệt mỏi lúc này lại dồi dào tinh thần, ánh mắt càng thêm lăng lệ đến bất ngờ, trong đó trộn lẫn sự thù hận mạnh mẽ.

Nó dường như có chút muốn lao bổ tới Hàm gia, nhưng trong mắt lóe qua một tia do dự, rồi lập tức xoay người bay về phía trước.

- Mục, nó vừa rồi đã nuốt quặng năng lượng biến dị. Giọng nói của Diệp Trùng vẫn lộ ra chút không thể tin tưởng.

- Ừ. Giọng nói của Mục vẫn bình tĩnh không thấy chút dao động như thế: “Xem ra tính đáng tin cậy của báo cáo của Griffiths cực cao, nó rất có khả năng đang tiến hóa.”

- Tiến hóa… Diệp Trùng lộ ra vẻ như đang suy nghĩ: “Nó hình như có thể thăm dò được nơi nào có quặng năng lượng biến dị.”

- Tuy nguyên lý vẫn chưa biết, nhưng từ trước mắt mà xét, dường như là như vậy. Xác suất nằm trong khoảng từ sáu mươi tới chín mươi phần trăm. Mục đưa ra đáp án của mình.

- Mục, nếu nó tìm đủ năng lượng, có phải có thể hoàn thành tiến hóa? Diệp Trùng kìm không được hỏi.

- Theo lý luận của Griffiths, tiến hóa cần hai điều kiện, năng lượng và kim loại. Ngoài ra, con số cụ thể của hai thứ cần cho tiến hóa, chúng ta không sao biết được. Nhưng, với hoàn cảnh sinh tồn của vành đai toái tinh tử vong, trong tình huống không có thiên địch, xác suất loại sinh vật này hoàn thành tiến hóa không được bỏ qua, xác suất từ sáu mươi bảy phần trăm trở lên. Mục bình tĩnh đưa ra phán đoán của mình.

Diệp Trùng hiểu ý của Mục. Vành đai toái tinh tử vong, tuy có tên là tử vong, nhưng lại là một kho tàng không hơn không kém. Trong biển rải đầy vô số nham thạch vụn này, các loại khoáng thạch hiếm có nhiều không kể xiết. Nếu như không phải trong này đầy nguy hiểm chưa biết, chỉ sợ đã sớm có vô số đội tàu khai thác tiến vào rồi. Nhưng đối với con Xích vĩ thú này mà nói, nơi này quả thật là giống như thiên đường. Diệp Trùng tin rằng, chỉ cần không gặp phải tai họa đáng sợ đại loại như vòng xoáy toái thạch, về cơ bản sẽ không có sinh vật nào có thể tạo thành uy hiếp gì đối với con Xích vĩ thú cường hãn này. Chúng có thể thăm dò được quặng năng lượng, tin rằng khoáng thạch kim loại cũng không vấn đề gì. Chúng chỉ cần không ngừng đi vòng vòng trong này, không ngừng tìm kiếm quặng năng lượng và quặng kim loại, sẽ có một ngày, nó sẽ hoàn thành tiến hóa.

Lần trước, ở dưới hang trong lòng đất gặp được con Xích vĩ thú tám ngón đó làm Diệp Trùng tới giờ vẫn hoảng sợ trong lòng. Không chỉ tiếng kêu thét đó, ngay cả Mục cũng không sao chịu nổi. Cho dù hắn hiện giờ so với trước đã có rất nhiều tiến bộ, phỏng chừng cũng chỉ là sàn sàn như nhau. Đối phó loại tồn tại đáng sợ đó, đánh chết Diệp Trùng cũng không nghĩ tới.

Con Xích vĩ thú trước mắt này tuy hiện giờ còn xa mới có thể nói chuyện ngang bằng với con Xích vĩ thú tám ngón đó, nhưng lại có tiềm lực này. Hơn nữa, mặc kệ trông thế nào, trí nhớ của con Xích vĩ thú này cũng cực tốt, mà không thuộc vào loại dễ quên. Thù hận sâu sắc trong cặp mắt đỏ hung tợn luôn luôn đang nhắc nhở hắn, đây là một quả bom hẹn giờ đang phát triển!

Kinh nghiệm dĩ vãng cho hắn biết, biện pháp tốt nhất đối phó loại nguy hiểm này chính là giết nó từ trong nôi. Gần như ngay lập tức, Diệp Trùng liền quyết định nhân lúc con Xích vĩ thú này vẫn chưa hoàn thành tiến hóa mà tiêu diệt nó.

Đây là ngày thứ hai mươi tư, ngày thứ hai mươi tư Diệp Trùng truy kích. Xích vĩ thú và Diệp Trùng giống như đang chơi trò mèo bắt chuột vậy.

Trong mười lăm ngày khúc sau này, Diệp Trùng không cho Xích vĩ thú bất cứ cơ hội ăn uống nào nữa. Hệ thống quét hình mạnh mẽ của Mục cũng có thể thăm dò được mấy khoáng thạch này, trong chỗ nào có quặng năng lượng và kim loại. Lại phối hợp với bắn tỉa chính xác siêu khoảng cách của Mục, mỗi khi Xích vĩ thú phát hiện khoáng thạch nó cần, thường sẽ có một chùm sáng chính xác bắn trúng khối nham thạch này, bắn nó thành mảnh vụn! Khi mưa đá bắn ra tứ phía đập vào mặt, trên mặt Xích vĩ thú thường lộ ra biểu tình vô cùng đau lòng, không biết là bị mấy khối đá đánh đau hay là đau lòng cho thức ăn của mình.

Cứ như vậy, trong mười lăm ngày tiếp theo, Xích vĩ thú không có nuốt một viên quặng năng lượng nào. Vẻ lấp lánh trên người nó lại một lần nữa ảm đạm đi, thậm chí tốc độ bay cũng giảm xuống. Diệp Trùng giống như một thợ săn xuất sắc, có đủ kiên nhẫn, dưới sự giúp đỡ của Mục, từng chút một làm giảm thực lực của Xích vĩ thú, không cho nó bất cứ cơ hội nào.

Nó thậm chí có vài lần quay vòng lại, muốn cùng tên đáng sợ và kỳ quái đó đánh một trận, nhưng mỗi lúc thế này, nó lại không sao tìm thấy tên kỳ quái đó, điều này làm nó rất buồn bực.

Nhưng điều tệ hại nhất là, nó hiện giờ gặp phải phiền phức mới!

Phản hồi và góp ý:http://tangthuvie/forum/showthread.php?t=53212

Nơi mọi người góp gió tạo bão đây:http://tangthuvie/forum/showthread.php?t=55451

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK