Mục lục
Sư Sĩ Truyền Thuyết
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trừ quang giáp của Diệp Trùng và Hải Liên, quang giáp của mấy người còn lại đều không có công tắc không gian. Toàn cốt quang giáp quả thật là quá nổi bật đi, nếu như tùy tiện điều khiển quang giáp tông ủi vào thành như vậy, muốn không làm người ta chú ý cũng khó. Ở phương diện này Diệp Trùng có trải nghiệm phong phú, lúc đầu khi ở Cửu khai bất dạ thành, toàn cốt quang giáp được theo đuổi thế nào, Diệp Trùng đã thể hội rất sâu sắc.

Thôn dân đóng giữ gọi là Tang Mộc, Tang Mộc là người chất phác, không thích nói chuyện, nhưng thực tế đầu óc cực kỳ linh hoạt, thuộc loại nhân vật nghĩ trước làm sau điển hình. Hắn không chỉ có năng lực chiến đấu cá nhân xuất sắc, hơn nữa ra tay tàn độc, hở ra là sống chết, ngay cả thôn dân khác cũng khá cố kỵ hắn. Chỉ thị của Diệp Trùng cho hắn là, bảo vệ quang giáp, có thể căn cứ tình hình mà tự do lựa chọn công kích, nếu như xác định không cách nào bảo toàn, lập tức bỏ chạy. Trong quan niệm của Diệp Trùng, tính mạng mới là thứ quan trọng nhất.

Mấy người khác hối hả đi về phía một thành phố gần nhất.

Hải Liên đã bị dọa khiếp rồi. Không ngờ mấy người này ai nấy đều gầy gò nhỏ bé, nhưng thực lực lại cường hãn thế này. Khi hắn bị Tang Thiết xách trên tay, cuồng phong đập thẳng vào mặt làm hắn hô hấp cũng khó khăn, mắt không cách nào mở ra, giống như đằng vân giá vũ, hoa mắt chóng mặt, nào còn năng lực suy nghĩ gì nữa?

Tám người bày một đội hình chiến đấu hoàn chỉnh lao như bay về phía trước, Diệp Trùng được bảo vệ ở giữa đội ngũ. Trọng lực của hành tinh Lạc Huyền so với Thiên vực trì thì nhỏ hơn nhiều, tốc độ của mấy người Tang Thiết ở Thiên vực trì đã nhanh tới mức đáng sợ, giờ ở chỗ này hoàn toàn có thể dùng nhanh như chớp giật để hình dung.

Diệp Trùng tin rằng, cho dù là giới giả sở trường chạy nhanh cũng không nhất định có thể đạt tới tốc độ kinh người thế này.

Trừ Diệp Trùng và Hải Liên, trên mặt những người khác đều không tự chủ mà lộ ra vẻ hưng phấn, từ nhỏ lớn lên ở Thiên vực trì, bọn họ nào đã cảm thụ qua trọng lực nhỏ thế này. Mỗi người Tang tộc đối với những thứ đại loại như thực lực, tốc độ, sức mạnh đều có sự theo đuổi cực kỳ mạnh mẽ, tốc độ đỉnh điểm thế này, mỗi người bọn họ đều chưa từng thể nghiệm qua, cũng khó trách bọn họ hưng phấn dị thường.

Trên không liên tục có quang giáp bay lướt qua, kiểu người, kiểu mô phỏng thú, còn có rất nhiều hình dáng kỳ dị. Điều này làm mấy người trước giờ chưa từng thấy qua thế giới như bọn Tang Phàm ai nấy đều chậc lưỡi kêu kỳ diệu. Nhưng cho dù như vậy, tốc độ tiến tới của cả đội ngũ không hề giảm chút nào, hơn nữa đội hình không có bất cứ biến hình nào.

Tốc độ tiến tới của mấy người Diệp Trùng quả thật có chút quá hút mắt. Liên tục có quang giáp ở trên không của bọn họ lượn lờ một hồi rồi mới rời khỏi. Rất mau, ý thức được vấn đề ở đâu, Diệp Trùng vội vàng để bọn họ bước chậm lại. Nhưng, cho dù bọn họ bước chậm lại cũng nhanh vượt xa tốc độ người bình thường rất nhiều.

Đường nét của một thành phố có thể thấy ở xa xa.

Sau khi Hải Liên bị bỏ xuống, trải qua cả ba phút mới hoàn hồn lại. Vừa hoàn hồn lại, khi hắn nhìn thấy thành phố ở phía xa, tròng mắt suýt nữa té trên đất. Lại quay đầu nhìn đám người này, mỗi người vẻ mặt như thường, hoàn toàn nhìn không ra chút mệt mỏi, ngay cả Tang Thiết vẫn luôn xách mình, hô hấp cũng không có bất cứ điểm khác thường nào.

Hải Liên liều mạng nuốt nước miếng. Đám người này thường làm hắn cảm thấy sự khủng bố mới. Thể lực mới kinh người làm sao a! Đám người này lại chạy không tới đây! Hắn thậm chí ác ý nghĩ trong đầu, nếu như đám người này đi làm việc đó, chỉ e có thể kéo dài ba ngày ba đêm nha. Hắn không khỏi sinh ra vài phần ao ước.

Không ai nói một lời nào, cả đội ngũ yên lặng duy trì đội hình chiến đấu, mặt ai nấy đều nghiêm túc.

Nhưng rất mau, Hải Liên liền hoàn hồn lại từ trong "suy nghĩ tà ác", bởi vì hắn nhìn thấy ánh mắt Diệp Trùng rơi trên người mình.

Hải Liên vội vàng nói: "Trước mặt là Cơ Nguyên thành, tôi lúc trước từng tới vài lần. Tòa thành này thuộc phạm vi thế lực của Khổ Liệt tộc, mọi người ngàn vạn lần phải chú ý, phụ nữ của Khổ Liệt tộc ngàn vạn lần đừng đụng vào, nếu không, rất phiền phức đó."

- Khổ Liệt tộc? Tang Phàm hỏi. Ở Tang gia thôn, ở trước mặt Diệp Trùng vẫn có thể giữ được như thường, trong đám trẻ tuổi cũng chỉ có hai người Tang Phổ, Tang Phàm, ngay cả Tang Lăng, sau này nhìn thấy Diệp Trùng cũng trở nên cẩn trọng.

Hải Liên nói: "Ừm, Khổ Liệt tộc khá bảo thủ, trừ mấy thứ thuộc phương diện vũ khí như quang giáp, bọn họ đối với khoa học kỹ thuật sinh hoạt khác khá là bài xích. Bọn họ tôn sùng tự nhiên. Bọn họ tín ngưỡng một vị nữ thần trong truyền thuyết của tộc bọn họ gọi là Thiên Thù. Cho nên, nếu như một người của Khổ Liệt tộc lấy Thiên thù để thề, vậy thì các người hoàn toàn có thể tin tưởng được."

Mọi người đều rất hứng thú.

Hải Liên thấy đã hấp dẫn được sự chú ý của mọi người, liền tiếp tục khoe khoang nói: "Khổ Liệt tộc tuy không hề là một tộc lớn, hơn nữa khoa học kỹ thuật trong tộc vô cùng lạc hậu, nhưng cực ít có người nguyện ý đi trêu chọc bọn họ. Bọn họ đối với vũ khí có sự yêu thích trời sinh, cho nên ở phương diện khoa học kỹ thuật về vũ khí, bọn họ đầu tư rất lớn, thuộc trình độ cỡ trung. Thêm vào người người trong tộc bọn họ dũng mãnh, thiện chiến, phong tục tập quán của tộc linh hoạt mà dũng cảm, người bình thường căn bản sẽ không trêu chọc bọn họ."

Đám người trước mắt này chính là ông chủ của mình, cái toàn cốt quang giáp đó vẫn ở trên người bọn họ, Hải Liên không khỏi nhắc nhở nói: "Nhưng Khổ Liệt tộc không hề sở trưởng quản lý nội chính, chỉ cần không trêu chọc bọn họ, bọn họ đối với việc trong Cơ Nguyên thành không lo không hỏi. Cho nên, trị an trong Cơ Nguyên thành hiện nay cực kỳ hỗn loạn, ngư long hỗn tạp, tranh chấp thường xảy ra. Sau khi mọi người tiến vào phải chú ý an toàn."

Nghe nói có thể có tranh chấp, ánh mắt mọi người lập tức thay đổi, sát khí đằng đằng. Hải Liên vội vàng an ủi nói: "Mọi người thoải mái chút, thoải mái chút, ta tin rằng về căn bản cũng không ai dám có ý gì với chúng ta đâu." Người lăn lộn trong Cơ Nguyên thành, ai nấy đều là hạng có ánh mắt nham hiểm, phỏng chừng không ai nhìn không ra đám người này là một đám sát thần.

Càng tới gần Cơ Nguyên thành, số lượng quang giáp trên trời cũng càng nhiều. Mà trên đường cũng có một đoàn người, trong đó không ít người có bước chân trầm ổn, ánh mắt kiên nghị. Quần áo trên người bọn họ đã bám đầy bụi, vẻ mặt đầy thăng trầm. Người như vậy làm Diệp Trùng hơi tò mò, ở năm thiên hà lớn, người nhìn thấy trên đường ai nấy bước chân đều hư phù, vẻ mặt nhợt nhạt, so với mấy người này, hoàn toàn giống như người bệnh.

- Mấy người này làm cái gì? Diệp Trùng chỉ mấy người này hỏi.

Hải Liên liếc một cái nói: "Họ là võ thuật gia."

- Võ thuật gia? Diệp Trùng ngớ người, ở năm thiên hà lớn, võ thuật gia là một nghề nghiệp đã suy sụp, bọn họ chẳng qua chỉ đóng cửa tu luyện trong võ đường của mình. Nhưng Diệp Trùng ở chỗ này đã nhìn thấy mấy mươi người như vậy, chẳng lẽ võ thuật gia ở chỗ này vẫn thịnh hành như vậy?

- Ừm, bọn họ là võ thuật gia tôn sùng khổ tu, hầu hết võ thuật gia đều sẽ ra ngoài khổ tu khi kỹ nghệ đã thuần thục, để tôi luyện kỹ xảo và ý chí của bản thân. Mấy người này chính là võ thuật gia ra ngoài khổ tu, một võ thuật gia đã hoàn thành khổ tu cực kỳ được người ta tôn trọng, hơn nữa thực lực của bọn họ đều vô cùng cường hãn. Hải Liên giải thích nói. Nhưng hắn đột nhiên nghĩ tới sự biến thái của đám bên cạnh mình này, thực lực của bọn họ mói gọi là cường hãn a.

Diệp Trùng không khỏi có chút kỳ quái: "Võ thuật gia vẫn còn thịnh hành như vậy sao? Sư sĩ không phải chiếm trào lưu chủ yếu sao?"

Hải Liên không cho là đúng nói: "Sư sĩ đích xác là trào lưu chủ yếu, nhưng không có thân thể tốt, kỹ xảo của sư sĩ căn bản là không cách nào bước vào trung giai. Mà đối với việc tôi luyện thân thể còn có ai hơn được võ thuật gia chứ? Càng huống chi, sư sĩ mỗi năm chết trên tay võ thuật gia vẫn còn ít sao?"

Diệp Trùng không khỏi gật đầu tán đồng, tinh thông kỹ xảo quang giáp, hắn hiểu rất rõ, kỹ xảo của sư sĩ tùy theo sự tăng lên của độ khó mà gánh nặng đối với thân thể cũng càng lớn hơn, ngay cả một cái đổi hướng đơn giản nhất, nếu như rút ngắn thời gian một nửa, vậy thì uy lực của cú đổi hướng đó tăng lên không chỉ hai lần, nhưng gánh nặng đối với thân thể cũng sẽ đạt tới một mức độ kinh người. Đối với sư sĩ bị Diệp Trùng tay không giết chết, số lượng đó cũng không phải là một, hai người, sư sĩ không vào trong buồng lái quang giáp quả thật yếu ớt vô cùng.

- Mỗi người ở chỗ này, từ nhỏ thì phải học võ thuật. Bởi vì thân thể con nít phát dục chưa hoàn toàn, sớm học tập kỹ xảo của sư sĩ đối với chúng không hề là một việc tốt. Còn học tập võ thuật không chỉ giúp thân thể chúng phát triển, hơn nữa còn có thể tôi luyện ý chí của chúng. Người hướng dẫn bọn chúng luyện tập chính là võ thuật gia. Thậm chí có không ít sư sĩ sau khi thành niên, cũng học tập võ thuật gia ra ngoài khổ tu." Hải Liên lại bổ sung một câu: "Ý chí so với kỹ xảo càng quan trọng hơn nhiều."

- Có đạo lý. Diệp Trùng khen một câu. Lý luận này so với lý luận lưu hành của năm thiên hà lớn cao minh hơn nhiều, từ đó có thể thấy được trình độ của sư sĩ chỗ này nhất định phải cao hơn của năm thiên hà lớn.

Xung quanh thành thị trồng rất nhiều cây cối hoa cỏ, biển hoa thành từng mảng từng mảng, người nhìn trước mắt sáng lên, trong hoa cỏ có không ít cô gái xinh đẹp đang chuyên tâm chăm sóc.

Hải Liên ép thấp giọng nói: "Mấy cô gái này chính là người Khổ Liệt tộc, các nàng đều thích giao lưu với hoa cỏ. Ngàn vạn lần đừng làm hư mấy thứ hoa cỏ này, làm hư thì phiền rồi a. Con gái Khổ Liệt tộc dây dưa là một việc rất phiền phức."

Diệp Trùng gật đầu ra dấu đã hiểu. Phong cảnh chỗ này vô cùng đẹp đẽ, kỳ hoa dị thảo đua nhau khoe sắc, cây cối chỉnh tề làm người ta sảng khoái đầu óc. Vòng ngoài các cây cối hoa cỏ này có rất nhiều bãi đậu, quang giáp trên không đều đáp ở chỗ này, sư sĩ bên trong từ trong buồng lái nhảy ra, thu lấy quang giáp, đi bộ vào thành.

Diệp Trùng phát hiện sư sĩ chỗ này hoàn toàn rất ít khi dùng thang dây lên xuống, hoàn toàn đều là dựa thuần túy vào sức mạnh bản thân nhảy lên nhảy xuống. Quả nhiên, sư sĩ nơi này phần lớn đều có nền tảng võ thuật kha khá, mỗi người đều có thần sắc kiên định, không hề có chút hư phù thường thấy nào ở sư sĩ bình thường của năm thiên hà lớn.

Mấy người Tang Phàm ai nấy đều như gặp đại địch. Bọn họ trước giờ chưa từng thấy qua nhiều người lạ như vậy. Dáng vẻ này làm người đi đường xung quanh nhao nhao liếc nhìn. Hải Liên kêu khổ trong lòng không thôi, liên tục kêu họ thoải mái chút, không nên khẩn trương, nhưng lại không hề có tác dụng chút nào.

Diệp Trùng không nói gì, hắn hiểu loại thói quen này không phải trong thời gian ngắn thì có thể thay đổi được, mình lúc trước còn nghiêm trọng hơn thế này nhiều. Nhưng hắn cũng biết, loại cử chỉ khác hẳn người thường này nổi bật thế nào, hơn nữa khá dễ gây chuyện. Nhưng may mà mấy người chỗ này ai nấy đều kỷ luật nghiêm minh, không có mệnh lệnh của mình, không ai ra tay trước.

Nhưng một tiểu đội chiến đấu cực kỳ tiêu chuẩn bảy trận hình chiến đấu xuất hiện trên đường, hơn nữa trên người mỗi người đều mang theo sát khí nồng nặc, không làm người ta chú ý cũng là một việc không dễ. Trong vòng hai mươi mét xung quanh bọn họ hoàn toàn không có ai dám tới gần, ngay cả mấy thiếu nữ Khổ Liệt tộc đang chăm sóc hoa cỏ đó cũng không khỏi nhao nhao đứng lên, ánh mắt nhìn về phía bọn họ đầy dị sắc.

Như vậy còn muốn không làm người khác chú ý? Hải Liên thở dài trong lòng, hắn hoàn toàn có thể xác định cái toàn cốt quang giáp đó của mình chắc hẳn là không có hy vọng rồi. Một đội ngũ thế này, vô luận đi tới đâu đều không thể nào làm được việc không làm người ta chú ý như lời vị tiên sinh này nói.

Trên thực tế, cũng đang giống như dự liệu của Hải Liên, đội ngũ này của bọn họ quả thật quá bắt mắt. Hải Liên đã nhìn thấy ánh mắt nhìn về phía này của người mấy sư sĩ đoàn phức tạp cỡ nào. Chẳng qua chỉ là trước mặt sát khí nồng nặc, không ai dám tới chào hỏi.

Sát khí của mấy người này cũng thật là quá nồng rồi. Hải Liên có lẽ thế nào cũng không sao tưởng tượng được trận chiến đấu thảm liệt đó của Tang gia thôn, mấy thôn dân này vừa từ trận chiến đó bước ra, sát khí trên người vẫn chưa mất hết.

Người xung quanh ai nấy nén thấp giọng, bàn tán xôn xao.

- Vào thành. Diệp Trùng không muốn bị người khác nhìn như quái vật, hơn nữa ánh mắt có chút cảnh giác trong đó của bọn họ làm hắn rất không thoải mái.

Vào trong thành, Diệp Trùng mới có chút cảm giác trở về với nhân thế. Nơi này không giống mảnh đất hoang dã Thiên vực trì đó, khắp nơi đều có dấu vết của khoa học kỹ thuật. Trên đường sá rộng rãi người qua lại như mắc cửi, người tới kẻ đi, điều này với thành thị Diệp Trùng từng tới lúc trước khác nhau rất lớn. Vô luận là thành thị nào ở năm thiên hà lớn, người đi lại trên đường thường rất ít, trên không mới là đường đi chính, công cụ giao thông đã sớm bị quang giáp thay thế. Nhưng ở chỗ này, bầu trời trong thành phố không hề có quang giáp bay.

Hai bên đường hàng quán như rừng, mà quảng cáo hình nổi chiếu lên làm tâm tình Diệp Trùng bay bổng. Không kiềm chế được, hắn nghĩ tới Mục Thương, nghĩ tới Bách Lý Nam, khoảng thời gian lúc trước đó có bao nhiêu hồi ức đáng giá a. Còn bây giờ, Mục Thương không biết đi đâu, Bách Lý Nam cũng không biết thế nào, thế sự biến ảo, quả nhiên vô thường a.

Nhưng Diệp Trùng rất mau liền từ trong hồi ức hoàn hồn lại, trong lòng tự chế giễu, mình lúc nào cũng trở nên đa sầu đa cảm như vậy chứ?

Mấy người Tang Phàm nào đã thấy qua thứ tiên tiến như quảng cáo hình nổi thế này chứ, ai nấy trợn mắt há hốc mồm.

- Đồ nhà quê. Có người cười giễu cợt, người xung quanh ai nấy đều lộ ra vẻ mỉa mai.

Mặt Hải Liên biến sắc, đám người này không muốn sống rồi, lại dám đi trêu đám sát thần bên cạnh mình này. Chỉ sợ tiếp theo phải... Hắn nhấp nhỏm trong lòng.

Nhưng chờ cả nửa ngày, lại không thấy mấy người Diệp Trùng có bất cứ phản ứng nào.

Hải Liên nào biết, mấy người Tang Phàm căn bản không biết đồ nhà quê là có ý gì. Còn Diệp Trùng, hắn đương nhiên biết, nhưng hắn đối với loại tranh chấp không chút ý nghĩa này không có chút hứng thú nào, hoàn toàn không để ý tới.

Quả nhiên như Hải Liên nói, ở chỗ này, tiệm vũ khí bán quang giáp giống thế này nhiều nhất, kế tiếp là loại tiệm như là linh kiện quang giáp gì đó cũng nhiều không kể xiết, Diệp Trùng thậm chí còn phát hiện vài nơi chuyên bán binh khí lạnh. Điều này làm trong lòng Diệp Trùng lấy làm kỳ, ở năm thiên hà lớn, tiệm binh khí lạnh giống thế này gần như là tuyệt tích rồi, binh khí lạnh đã hoàn toàn trở thành một loại đại danh từ của hàng thủ công. Nhưng nghĩ xem, số lượng võ thuật gia ở chỗ này đông đảo, Diệp Trùng cũng đã hiểu được, bản thân hắn chính là một võ thuật gia, đương nhiên hiểu có võ thuật gia chuyên môn sử dụng binh khí.

Diệp Trùng đột nhiên hỏi Hải Liên: "Nơi này chỗ nào có bán công tắc không gian?" Hắn hiện giờ cần lượng lớn công tắc không gian, không có công tắc không gian, quang giáp tông ủi của mấy người Tang Phàm không cách nào thu lại mang theo, một khi gặp phải tình huống đột xuất gì, không có quang giáp, cảnh ngộ của bọn họ sẽ vô cùng nguy hiểm.

Hải Liên vội vàng trả lời: "Mấy tiệm linh kiện quang giáp này đều có. Chỉ là..." Hắn có vẻ muốn nói lại thôi.

- Chỉ là cái gì? Diệp Trùng kỳ quái nhìn Hải Liên.

- Chỉ là giá công tắc không gian không rẻ, ngài có nhiều tiền vậy sao? Hải Liên cẩn thận nhìn Diệp Trùng.

Diệp Trùng lập tức ngẩn ra.

Phản hồi và góp ý: http://tangthuvie/forum/showthread.php?t=53212

Nơi mọi người góp gió tạo bão đây: http://tangthuvie/forum/showthread.php?t=55451

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK