Đại sư Tạp Lỗ thở phào một hơi, nói với Diệp Trùng: “Vào vòng cuối cùng chính là mấy người này, ừm, tác phẩm đều ở chỗ này, ngươi tới xếp hạng chúng đi.”
Trước mặt Diệp Trùng tổng cộng có năm người, người trẻ nhất là một thiếu niên, trên người mang sức sống đặc hữu của tuổi trẻ. Mà ông lão lớn tuổi nhất tóc bạc trắng phau, ánh mắt lão luyện, có hai người trung niên, trong năm người còn có một cô gái. Năm người nhìn thấy Diệp Trùng và Tạp Lỗ, đồng loạt lộ ra vẻ cung kính. Mà xung quanh năm tuyển thủ này, còn có sáu vị giám khảo khác đang đứng nghiêm trang. Bọn họ cũng vẻ mặt cung kính giống như vậy. Toàn bộ sáu vị giám khảo này đều là đại sư chế tạo vũ khí có thực lực cực cao của nước Đông Vân, trong đó có hai vị phục vụ quân đội nước Đông Vân. Ánh mắt hai vị này nhìn về phía Diệp Trùng tràn đầy sùng bái.
Đại sư Tạp Lỗ tự nhiên khỏi cần nói. Lão là nhân vật thần thoại trong giới chế tạo vũ khí, danh tiếng cực lớn. Còn Diệp Trùng khoảng thời gian này nổi lên dữ dội, hiện càng không ai sánh được. Hiện giờ hắn đã thay thế địa vị kỹ sư chế tạo vũ khí đứng đầu của đại sư Tạp Lỗ, cũng đã đủ nói rõ thành tựu của hắn ở phương diện này. Diệp Trùng so với đại sư Tạp Lỗ càng thêm thần bí, càng có nhiều màu sắc truyền kỳ hơn.
Ngay cả mấy vị đại sư chế tạo vũ khí đứng nghiêm túc, cung kính đối với Diệp Trùng cũng đầy tò mò, tới tận bây giờ, trên thị trường vẫn chưa xuất hiện một tác phẩn nổi tiếng của Diệp Trùng. Mà ánh mắt nhìn về phía Diệp Trùng của hai vị đại sư chế tạo vũ khí phục vụ cho nước Đông Vân đó tràn đầy mong đợi, giống như ánh mắt chứa đầy kính ý nhìn về phía thầy giáo. Nội tình bọn họ biết so với bốn vị đại sư chế tạo vũ khí còn lại còn nhiều hơn.
Mỗi một tác phẩm của Diệp Trùng, với cái nhìn của Tô Môn Tây Gia Hoa và đại sư Tạp Lỗ, đều thuộc vào cơ mật cấp quốc gia, làm sao có thể lưu thông trên thị trường?
Năm tuyển thủ vừa tò mò, vừa khẩn trương.
Diệp Trùng dời ánh mắt về phía năm tác phẩm đặt trên bục trưng bày.
Món thứ nhất là một khẩu súng quang, kết cấu thân súng nghiêm cẩn, thân súng màu tím dùng Tử lựu chương chế tạo mà thành. Có thể nhìn ra được, người chế tạo có căn cơ vững chắc, thâm hậu. Thân súng không hề có quá nhiều trang trí, nhưng lại có hơi thở cực kỳ súc tích, cả cây súng chỉ có màu tím than đặc hữu của Tử lựu chương phát sáng rực rỡ, kín đáo mà không lộ liễu. Mà uy lực của nó cũng kinh người như thế.
Món thứ hai là một lưỡi đao quang năng, cái này phi thường ít thấy ở nước Đông Vân, bởi vì nơi này không có võ thuật gia sử dụng loại vũ khí này. Lưỡi đao quang năng này dài khoảng một mét bảy, rìa lưỡi quang đao có răng laser hình ngọn lửa nhỏ xíu, mà mấy răng laser này có thể không ngừng di chuyển tốc độ cao, giống như lưỡi cưa laser tốc độ cao, uy lực đáng sợ. Ngoài ra, răng laser và lưỡi đao laser bên ngoài không quấy nhiễu lẫn nhau, mà lại bù đắp tới mức kín kẽ như áo trời. Lưỡi đao laser cực kỳ cô đọng, vật thể bị cắt không thấy rung rung tí nào. Cho nên lưỡi đao laser này tuy là ngành ít được chú ý nhưng cũng vẫn vào vòng trong.
Món thứ ba là một máy phóng trứng quang đơn binh. Máy phóng trông giống như một hộp gỗ lớn, mở nắp ra liền có thể nhìn thấy họng súng âm u bên trong. Điều làm người ta nói tuyệt nhất lại là phương thức thay đổi năng lượng của nó. Hỏa lực nặng giống thế này tiêu hao năng lượng nhất, cho nên thường khó hình thành áp chế hỏa lực thời gian dài. Mà máy phóng trứng quang đơn binh này đổi năng lượng chỉ cần ba giây, cho nên về mặt lý luận, chỉ cần một người mang theo đủ năng lượng, hắn liền có thể hoàn toàn làm máy phóng trứng quang này trước sau bảo trì áp chế hỏa lực, điều này cực kỳ đáng sợ.
Món thứ tư là một bộ quang tiêu (phi tiêu quang năng), quang tiêu hình sao tạo hình hoàn mỹ, phù hợp không khí động lực học, đây cũng là một bộ vũ khí cực kỳ ít được chú ý. Nhưng so với lưỡi đao quang ở trên kia, bộ quang tiêu này lại cực kỳ thích hợp cho xạ thủ sử dụng. Đặc biệt là mấy xạ thủ có thần niệm cường đại đó. Thiết kế của người thiết kế của bộ quang tiêu này cực kỳ xảo diệu, hắn mang Hồn viên nghi của chiến cơ dùng trên quang tiêu. Phải biết rằng, việc thu nhỏ Hồn viên nghi vẫn luôn là một trong những đầu đề có độ khó cao nhất. Mà người thiết kế này tuy vẫn chưa thành công, nhưng lại đưa ra một cách nghĩ hoàn toàn mới. Xạ thủ có thể thực hiện điều khiển bằng thần niệm ở một mức độ nhất định đối với bộ quang tiêu này, tuy vẫn không sao điều khiển như ý giống như chiến cơ, nhưng cũng đã là một đột phá không tồi.
Tác phẩm thứ năm lại không phải vũ khí gì, mà là một bộ động cơ. Bộ động cơ này trông dáng vẻ không đẹp, linh kiện đủ màu đủ sắc ghép lại với nhau, trông giống như cái vại gốm dán đầy miếng dán đầy màu sắc vậy. Theo như đại sư Tạp Lỗ nói, động cơ này lúc mới đầu không tạo được sự chú ý của giám khảo, nhưng về sau, thông qua kiểm tra bằng máy móc chuyên nghiệp mới phát hiện được công suất to lớn của bộ động cơ này, có chút dọa người. Nhưng không có ai xem hiểu ảo diệu ở bên trong, điều này làm mấy giám khảo này nhìn lẫn nhau.
Mà sở dĩ đại sư Tạp Lỗ mời Diệp Trùng tới, đây cũng là một nguyên nhân quan trọng trong đó.
Diệp Trùng rất mau liền đưa ra xếp hạng của mình, không chút nghi ngờ, động cơ đó xếp hạng nhất, thứ tự tiếp theo là quang tiêu, lưỡi đao quang năng răng cưa, máy phóng trứng quang đơn binh, súng quang.
Mọi người đều vẻ mặt cung kính chờ đợi giảng giải của Diệp Trùng, có thể có cơ hội nghe giảng giải của đại sư là một việc cực kỳ khó có được. Ngay cả đại sư Tạp Lỗ cũng lộ ra vẻ lắng tai nghe.
- Động cơ này cấu tứ không tệ, kết cấu của nó và động cơ thông dụng ở chỗ này của các người không giống nhau. Thứ nó dùng là một loại kết cấu hoàn toàn mới. Ta gọi nó là kết cấu Song(Cặp) U. Hiệu suất sử dụng hiệu quả của kết cấu Song U đối với năng lượng cao hơn. Đây cũng là tại sao công suất của động cơ này rất lớn. Diệp Trùng chỉ động cơ xếp hạng nhất: “Ngoài ra, người chế tạo cũng cực kỳ bỏ công đối với động cơ này, linh kiện khác nhau hắn dùng tài liệu khác nhau để chế tạo thành, tổng thể mà nói, cực kỳ không tệ.”
Mọi người đều lắng nghe tỉ mỉ giảng giải của Diệp Trùng, nhưng giảng giải thế này đối với người như là đại sư Tạp Lỗ mà nói, còn lâu mới đủ.
Diệp Trùng không có kiên nhẫn đi giảng giải tỉ mỉ từng chút một. Hắn cực kỳ nhanh nhẹn tách động cơ này ra: “Nệm hơi chỗ này quá dày, cần giảm một phần ba. Ngoài ra, ống thông khí này hoàn toàn không cần thiết, có thể bỏ đi. Còn chỗ này nữa, tốt nhất tăng thêm một van áp lực. Diệp Trùng một mặt chỉ bộ phận khác nhau của động cơ, một mặt thuận miệng nói. Kết cấu động cơ này, Diệp Trùng nhìn cực kỳ quen mắt, rõ ràng chính là kết cấu Song U kinh điển hắn cực kỳ quen thuộc, chỉ là muốn so với kết cấu Song U quen thuộc, đây chỉ là một hình thái sơ khai, cần thay đổi ở một số chi tiết. Nhưng có thể đưa ra một kết cấu hoàn toàn mới, điều này đủ nói rõ thiên phú và tài hoa của tuyển thủ này.
Trong năm người, chỉ có tuyển thủ trẻ tuổi nhất đó, thần tình trên mặt cực kỳ kích động, đại sư Tạp Lỗ lại thở dài trong lòng, học thức của Diệp Trùng này quả nhiên sâu không thể dò. Tuy giảng giải thiếu sức, nhưng mấy chỗ thay đổi này lại hiện rõ tài năng thực sự của hắn. Sâu không thể dò!
Có vài người lộ ra vẻ có chút không tin, giảng giải vừa rồi của Diệp Trùng không chứa cân nặng gì, mà hắn chỉ nhìn một cái thì nói thay đổi gì đó, không ít người đều cảm thấy có chút ăn nói lung tung.
Máy móc, tài liệu ở chỗ này cực kỳ đầy đủ. Rất mau, người trẻ tuổi đó liền theo ý kiến của Diệp Trùng, tiến hành thay đổi động cơ này.
Kết quả kiểm trắc làm mọi người đều trợn mắt, há mồm. Công suất động cơ này so với lúc trước tăng lên hai mươi phần trăm!
Thái độ lúc này của mấy người vốn dĩ vẫn còn nghi vẫn đối với Diệp Trùng thay đổi lớn. Trong ánh mắt của bọn họ chỉ có sùng kính và ngưỡng mộ. Ánh mắt đại sư Tạp Lỗ nhìn về phía Diệp Trùng giống như nhìn quái vật vậy. Tiện tay thay đổi liền có thể có hiệu quả này. Tên này có còn là người không?
Sự thật thắng hùng biện, nếu như nói vừa rồi hãy còn nghi vấn, bây giờ cũng không còn ai còn có nghi vấn đối với thực lực của Diệp Trùng.
Diệp Trùng lần này cũng coi như mở rộng tầm mắt, trừ khẩu súng quang đó ra, mấy tác phẩm còn lại đều cực kỳ không tệ.
Thiết kế cực kỳ xảo diệu, không ít cách nghĩ ngay cả hắn cũng tán thán không thôi. Thiếu niên chế tạo động cơ này, Diệp Trùng nhìn thế nào cũng cảm thấy có vài phần giống Liên Nguyệt. Lưỡi đao quang năng đó đối với Diệp Trùng mà nói, là một món vũ khí không tồi. Chỗ tốt lớn nhất so với kiếm hợp kim của lưỡi đao quang năng chính là trọng lượng nhẹ, mang theo rất tiện. Lưỡi đao quang năng dài một mét bảy này, bình thường khi không dùng, chỉ có cán kiếm, có lẽ cũng chính là kích cỡ trủy thủ bình thường. Đương nhiên, lưỡi đao quang năng cũng có khuyết điểm, khuyết điểm của nó chính là tiêu hao năng lượng.
- Lưỡi đao quang năng này có thể bán hay không? Trao đổi cũng được. Diệp Trùng hỏi. Cái gọi là học thức kỹ năng tự có chuyên môn nghiên cứu riêng, với năng lực của Diệp Trùng, muốn chế tạo ra lưỡi đao quang năng tinh xảo thế này cũng không phải việc dễ dàng. Trong mấy tác phẩm, chỉ có lưỡi đao quang năng này thích hợp cho Diệp Trùng sử dụng. Súng quang tự không cần nói, Diệp Trùng chế tạo so với cây này còn tốt hơn nhiều. Mà bộ quang tiêu đó cần thần niệm điều khiển, súng phóng trứng quang đơn binh, Diệp Trùng có thể chế tạo ra sản phẩm còn tiên tiến hơn. Động cơ, trong đầu Diệp Trùng, cũng có sơ đồ kết cấu của mấy động cơ, mà trong con chip Khuê đưa cho hắn, sơ đồ thiết kế động cơ càng nhiều không kể xiết. Đếm đi đếm lại, cũng chỉ có lưỡi đao quang năng này thích hợp với hắn.
Đại sư Tạp Lỗ ngớ người, giám khảo chính muốn mua tác phẩm. Loại việc này thật sự vẫn chưa có tiền lệ. Lão lập tức có chút khó xử, bởi vì một khi mở ra tiền lệ này, vậy thì sau này sẽ không ổn. Hành vi thế này, đối với tuyển thủ mà nói, là một việc lưỡng nan. Bởi vì phán đoán của giám khảo chính là nhân tố chủ yếu nhất quyết định thành tích cuối cùng của bọn họ.
Nếu như là người khác, đại sư Tạp Lỗ đã sớm từ chối dứt khoát, nhưng Diệp Trùng mở miệng, lão lại cảm thấy có chút khó xử. Vô luận từ góc độ nào, Diệp Trùng đều không phải là người lão có thể đắc tội.
Ngước mắt nhìn về phía giám khảo khác, giám khảo khác nếu không mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, thì là ánh mắt láo liên, né tránh ánh mắt dò hỏi của đại sư Tạp Lỗ.
Đại sư Tạp Lỗ xấu hổ sờ mũi mình, cười ha hả: “Cái này… cái này…”
- Có vấn đề sao? Ánh mắt Diệp Trùng rơi trên người đại sư Tạp Lỗ.
Đại sư Tạp Lỗ ấp úng: “Bình thường mà nói, tác phẩm ưu tú cuối cùng đều công khai đấu giá trong buổi đấu giá sau cuộc thi chế tạo…”
- Ừ. Diệp Trùng gật đầu, không nói gì thêm.
Đại sư Tạp Lỗ sợ hãi trong lòng, bất an nhìn Diệp Trùng, trong lòng kêu khổ, nếu lần này đắc tội vị đại thần này, ngày tháng sau này làm sao sống đây? Lão biết thiếu niên nhìn không bắt mắt này gần như nắm kỹ thuật đỉnh cao nhất trên thế giới này. Mà bệ hạ thân yêu của bọn họ vẫn luôn nghĩ cách muốn lấy chút kỹ thuật tiên tiến nào đó từ tay hắn.
- Ngài cảm thấy có hứng thú với lưỡi đao quang này, quả thật là vinh hạnh lớn nhất cả đời này của tôi! Đúng lúc này, một người trung niên đứng ra, hắn chính là người chế tạo lưỡi đao quang năng này, hắn gọi là Hy Ngôn. Hy Ngôn năm nay bốn mươi, độ tuổi này đối với kỹ sư chế tạo vũ khí mà nói, không hề coi là lớn. Hy Ngôn hơi gầy, làn da đen thui, cặp mắt cực kỳ có thần.
- Theo quy định của cuộc thi, trước khi có kết quả, đích xác không thể thực hiện mua bán tác phẩm. Nhưng cuộc thi lại không có quy định không cho phép tôi mang tác phẩm của mình tặng cho đại sư Diệp Trùng. Đại sư Tạp Lỗ, tôi nói đúng không? Hy Ngôn bỗng nói với đại sư Tạp Lỗ.
Đại sư Tạp Lỗ ngây người, gật đầu theo bản năng: “Tặng, điều này ngược lại không có cấm.”
- Vậy thì dễ xử rồi! Hy Ngôn cười mỉm nói, câu nói tiếp theo của hắn lại chấn động kinh người: “Tôi tự nguyện tặng đại sư Diệp Trùng lưỡi đao quang năng, với lại, tự nguyện từ bỏ tư cách cuộc thi lần này.”
- Cái gì? Mấy người đại sư Tạp Lỗ cả kinh, xếp hạng cuộc thi vũ khí đối với kỹ sư chế tạo vũ khí mà nói, có thể nói là vinh dự chí cao vô thượng, hiện giờ Hy Ngôn lại tự nguyện từ bỏ, điều này nói mọi người làm sao không kinh ngạc?
- Tôi chỉ có một thỉnh cầu. Hy Ngôn vào lúc mọi người vẫn chưa hoàn hồn lại, ánh mắt hừng hực nhìn chằm chằm Diệp Trùng: “Tôi hy vọng có thể tiến vào làm môn hạ đại sư Diệp Trùng, cả đời đi theo đại sư Diệp Trùng.”
Lời này vừa thốt, càng giống như quăng vào trong dầu sôi một quả bom nặng ký, nhưng mấy vị tuyển thủ này lại trước mắt sáng bừng. Vừa rồi thực lực của Diệp Trùng rõ như ban ngày.
Ánh mắt tất cả mọi người trong phòng đều tập trung trên người Diệp Trùng. Trong giới chế tạo vũ khí, truyền thừa kỹ thuật cực kỳ nghiêm khắc, có điểm giống như võ thuật của năm thiên hà lớn.
Đề nghị này cũng ra ngoài ý liệu của Diệp Trùng, hắn trầm ngâm một lát mới mở miệng: “Ngươi muốn thành học sinh của ta, vấn đề cũng không lớn, nhưng phải có chuẩn bị phiêu bạt tứ xứ, không cách nào về nhà.” Phiêu bặt tứ xứ chẳng qua chỉ là một cách nói che tai mắt người, nhưng ý tứ của Diệp Trùng lại rất rõ ràng. Ngươi muốn theo ta, có thể, nhưng ngươi phải chuẩn bị từ giờ không về nhà được cho tốt.
Đại sư Tạp Lỗ máy động trong lòng, phiêu bạt tứ xứ? Nhân vật như Diệp Trùng thế này, bệ hạ vạn vạn lần không cho hắn phiêu bạt tứ xứ, xem ra mình phải nhắc nhở bệ hạ. Nếu như Diệp Trùng không cẩn thận rơi vào tay địch quốc, vậy thì hậu quả khó mà tính được.
Hy Ngôn cười thoải mái: “Hy Ngôn từ nhỏ thì đã một mình đơn độc, thầy yên tâm. Từ nay về sau, Hy Ngôn sẽ theo bên cạnh thầy.” Trong lòng Hy Ngôn tràn đầy niềm vui, không giống các tuyển thủ khác, hắn không hề có sư thừa chính thức gì, từ nhỏ thì đã tự mình mày mò, có thể có thành tích như hôm nay, toàn bộ xuất phát từ sự khắc khổ vượt xa người thường của hắn. Nhưng hắn vẫn luôn khổ vì không có minh sư chỉ điểm, bây giờ gặp được một vị đại sư thế này, cơ duyên trời cho này, hắn làm sao lại chịu bỏ qua. Đối với xếp hạng gì đó, hắn không hề có hứng thú lớn. Hắn chỉ là một nhân viên kỹ thuật cực kỳ thuần túy. Với lại, hắn đã quá bốn mươi, lại có vị đại sư nào nguyện ý thu một học sinh tuổi cao thế này?
Diệp Trùng gật nhẹ đầu: “Vậy thì tốt, ngươi sẽ đi theo ta.” Căn cư của Hy Ngôn cực kỳ vững chắc, chỉ cần hắn hơi chỉ điểm chút thì có thể tiến bộ mau chóng.
Hy Ngôn không giống Christine, hắn có thể theo mình, một học sinh kỹ thuật vững chắc thế này, giúp đỡ đối với Diệp Trùng là cực kỳ lớn. Christine sau này cuối cùng vẫn sẽ ở lại nước Đông Vân, người nhà và bạn bè nàng ta đều ở chỗ này. Cứ cho là tìm thấy đường trở về thiên hà Hà Việt, Diệp Trùng cũng sẽ không dẫn nàng ta rời khỏi.
Mấy tuyển thủ khác chỉ có thể ngưỡng mộ nhìn Hy Ngôn. Bọn họ không chỉ có sư thừa của mình, ngoài ra cũng không thể thoải mái như Hy Ngôn, bọn họ có người nhà của mình.
Có thể bái đại sư như Diệp Trùng thế này làm thầy, đó là việc có thể gặp, không thể cầu, cũng khó trách bọn họ vẻ mặt ngưỡng mộ.
Đại sư Tạp Lỗ chỉ có thể mở mắt trừng trừng nhìn Hy Ngôn cứ như thế mà bái làm môn hạ của Diệp Trùng. Nhân tài giống như Hy Ngôn thế này, vô luận ở ngành nào đều sẽ cật lực chiêu nạp. Bây giờ tới dưới tay Diệp Trùng, vậy thì nghĩ cũng đừng nghĩ nữa. Ngay cả bệ hạ cũng cẩn thận thương lượng với Diệp Trùng, Tạp Lỗ tự hỏi không có năng lực đó, có thể lôi kéo người trên tay Diệp Trùng.
Dù sao không rơi vào tay nước khác, đại sư Tạp Lỗ chỉ có thể an ủi như vậy.
Diệp Trùng lại tùy ý giảng giải ưu khuyết mấy tác phẩm khác. Mỗi phen đánh giá đều một lời là trúng, cực kỳ sắc bén, mọi người không ai không nghe tới mức cực kỳ nhập thần. Trong mắt bọn họ, đại sư Diệp Trùng giống như năng lực thần kỳ biến hư thành tốt gì đó, trông thì thay đổi một chút cực nhỏ, nhưng hiệu quả lại cực kỳ rõ ràng, mọi người nhìn mà chấn động tâm thần, thán phục không thôi.
Diệp Trùng không hề nghĩ qua người khác cảm tưởng thế nào, thế này hắn cũng coi như là mở rộng tầm mắt, mấy loại thiết kế này với hắn có chút mở mang kiến thức.
Thu hoạch hôm nay đích xác không tồi!
Sau khi năm tác phẩm đều giảng giải xong, Diệp Trùng liền dẫn Hy Ngôn rời khỏi, mà mọi người trong phòng vẫn chìm đắm trong giảng giải đặc sắc, và cả thay đổi thần kỳ đó của Diệp Trùng.
Hy Ngôn ngồi sau lưng Diệp Trùng, Điệp – 3 vèo cái bay về phía trang viên.
Phương thức thao tác bằng tay của Điệp – 3 làm Hy Ngôn cảm thấy cực kỳ mới lạ, trong suy nghĩ của hắn, Diệp Trùng đã biến thành gần như không gì không thể. Muốn điều khiển chiến cơ, tất phải có bằng lái, mà một tiêu chuẩn quan trọng nhất của bằng lái chính là thần niệm. Người không có thần niệm không cách nào điều khiển chiến cơ, Hy Ngôn chưa từng nghĩ qua một người không có thần niệm lại có thể điều khiển một cái chiến cơ, điều này quá sức tưởng tượng rồi!
Hai mắt Hy Ngôn phát sáng nhìn chằm chằm cần điều khiển trước mặt Diệp Trùng.
Diệp Trùng nhìn thấy Hy Ngôn cảm thấy hứng thú đối với cần điều khiển này, liền thuận miệng giải thích hai câu: “Lợi dụng cơ giới truyền động, có thể thực hiện điều khiển đơn giản. Ta không có thần niệm nên chỉ có thay đổi thế này.”
Hy Ngôn gật đầu nửa hiểu nửa không.
Cảnh vật phía dưới mau chóng lướt ra sau, Hy Ngôn do dự một lát, nhưng quả thật kiềm chế không được, mở miệng hỏi: “Thầy, động cơ của Điệp – 3 này cũng từng cải tạo quả phải không.” Tốc độ của cái Điệp – 3 này so với Điệp – 3 bình thường nhanh hơn nhiều.
- Ừ, nhưng không cải tạo bao nhiêu, vỏ ngoài không đổi, thứ cải tạo chỉ có động cơ và chủ thể chiến cơ, hệ thống bảo hộ, còn có hệ thống hỏa lực đã thay đổi.” Diệp Trùng không để ý trả lời.
Mồ hôi lạnh của Hy Ngôn lập tức tuôn ra, động cơ, chủ thể chiến cơ, hệ thống bảo hộ, hệ thống hỏa lực đều thay hết. Còn nói không có cải tạo bao nhiêu? Đây cơ bản chính là mấy bộ phận chủ yếu nhất của một cái chiến cơ.
- Cẩn thận, phía trước có khí lưu không ổn định. Diệp Trùng bỗng mở miệng, cắt ngang suy nghĩ lung tung của Hy Ngôn.
Kế tiếp đó, Hy Ngôn chỉ cảm thấy trời đất xoay chuyển, cảnh vật trước mắt bắt đầu xoay chuyển trong mắt mình. Cảm giác choáng váng đặc hữu của rẽ ngoặc vận tốc cao làm hắn sinh ra cảm giác buồn nôn cực kỳ mãnh liệt.
Diệp Trùng nhìn chằm chằm phía trước, thần sắc không đổi. Dưới sự điều khiển của đôi tay hắn, vị trí cần điều khiển không ngừng biến hóa.
Chỉ thấy cái Điệp – 3 này xoay một vòng lớn, tiếp đó là một cái xuyên thấu xoắn ốc, lấy phương hướng tiến tới trước làm trục chính, chiến cơ vừa cao tốc tiến tới trước, vừa cao tốc xoay chuyển, giống như một cái đinh tự xoay với tốc độ cao, mạnh mẽ xuyên qua từ trong khí lưu không ổn định.
Viu!
Chiến cơ thành công thoải khỏi vùng khí lưu không ổn định này.
Bãi đáp của trang viên phía trước nhìn thấy từ xa, Diệp Trùng nâng cần điều khiển. Chiến cơ bỗng bốc lên, kế tiếp lao xuống, nhào về phía bãi đáp. Hy Ngôn ở phía sau sắc mặt trắng bệch.
Ở độ cao cách mặt đất không tới một trăm mét, Diệp Trùng bỗng kéo cần điều khiển, chiến cơ lập tức nhấc đầu lên, dán sát mặt đất xông về phía bãi đáp.
Chiến cơ cuối cùng dừng gấp, ổn định đáp xuống bãi đáp.
Hy Ngôn mặt trắng như tờ giấy, tay vịn thân chiến cơ đi xuống, đôi chân mềm oặt vừa dính đất liền nhịn không được thêm nữa, ọe cái nôn ra.
Phản hồi và góp ý:http://tangthuvie/forum/showthread.php?t=53212
Nơi mọi người góp gió tạo bão đây:http://tangthuvie/forum/showthread.php?t=55451