"Hôn nhân hòa thuận mà không xa cách, gieo niềm vui hạnh phúc. Ngày lành tháng tốt ở đây cử hành hôn lễ, hôn lễ long trọng, sáng như xuân hoa." Đây là bài thơ cầu hôn đầu thời Hán, nàng đọc còn thuộc hơn cả Dương thị. Vừa nghe Phó Minh Hoa nói như vậy, Dương thị thở phào một hơi, lại cảm thấy có chút xấu hổ, cằm gần như chạm vào ngực của mình, hai má ửng hồng vì xấu hổ, nắm chặt bàn tay thả ở trên đùi, gân xanh trên mu bàn tay đều nổi...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.