Lần này Bích Lam sợ đến hồn bay lên trời, nhất thời tỉnh táo lại: "Sao, sao vậy, lúc nãy còn ở trên giường." Nàng ấy vịn giường muốn đứng dậy, nhưng không biết vì sao, cả người nàng ấy lại mềm nhũn, thân thể tựa như không nghe sai khiến, liên tiếp thử vài cái, trên cánh tay không có lực, gấp đến độ khóc lên. "Đừng khóc!" Ngân Sơ không kiên nhẫn quát mắng một câu, vẻ mặt lúc này của nàng ta rất khác bình thường, bất quá Bích Lam sốt ruột cũng không chú ý tới....
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.