Bích Vân cầm cành liễu đã ngâm qua cho Phó Minh Hoa cắn, vết nứt không đều giống như chổi lông thật nhỏ, mở lọ gốm sứ màu trắng trong tay ra, một mùi thuốc xông vào mũi.
Đây là một trong những loại cao hàng năm Giang Châu sẽ đưa đến Lạc Dương, chuyên dùng với cành liễu để chà răng.
Dùng phục linh và rất nhiều dược liệu nấu chín thành cao, là bài thuốc bí truyền chỉ Tạ gia có, lúc Phó Minh Hà nhìn thấy Phó Minh Hoa cười rộ lên lộ ra hàm răng trắng, liền cũng có thể ghen ghét thật lâu.
Cao này là dùng dược liệu nấu thành, mùi vị đương nhiên sẽ không ngọt ngào ngon miệng.
Bích Vân cẩn thận chải răng sạch sẽ cho nàng, Phó Minh Hoa súc mấy ngụm nước để loại bỏ vị đắng trong miệng, cầm khăn lau mặt mới mở miệng hỏi.
"Đi rồi." Bích Lam có chút bội phục Phó Minh Hoa liệu sự như thần, nàng bảo mình phái người đến phòng bếp, và bên ngoài viện Phó Minh Hà nghe ngóng, quả nhiên nghe thấy Bạch thị dẫn theo Thường ma ma đi.
"Vì sao phu nhân không tức giận?"
Bích Lam thật sự là cảm thấy không nghĩ ra, hôm nay Phó Minh Hà làm mất mặt như thế, Bạch thị còn muốn đi dỗ nàng ta.
Trong khi cô nương nhà mình suýt tý nữa là bị nàng ta khó xử, Bạch thị không chỉ không trấn an một câu, còn làm ra vẻ vô cùng bất mãn.
"Ở đâu có nhiều vì sao như vậy?" Chỉ là có thích hay không mà thôi
Bích Vân cười lạnh một tiếng, rửa sạch mặt cho Phó Minh Hoa, lấy cao thơm thoa lên mặt, ôn nhu nói:
"Trong miệng cô nương có chiếc răng sắp rụng, về sau ăn gì cũng nên cẩn thận."
Nói đến đây, Bích Lam nhịn không được len lén cười, cảm thấy chỉ có lúc này Phó Minh Hoa mới thật sự giống hài tử chín tuổi, ngày thường quả thực tỉnh táo trầm ổn đến đáng sợ.
Phó Minh Hoa nhắm mắt lại, mặc cho tay của Bích Vân nhẹ nhàng thoa đều cao thơm ở trên mặt mình, khẽ cười.
Hai ngày sau, Tạ Lợi Trinh sai người mang tin tức tới, nói là muốn về Giang Châu.
Âm Lệ Chi đã định ra hôn sự với Tiết thế tử của Định quốc công phủ, lúc gần đi Âm thị mang hai tỷ muội Âm gia đến tạm biệt, hai tỷ muội còn kéo tay Phó Minh Hoa, lưu luyến không rời.
Gần đây trời đẹp, trời đã nắng trong vài ngày.
Những năm qua, vào hai mươi chín tháng chạp toàn bộ Trường Nhạc Hầu phủ đều là các phòng tự sum họp, ngày ba mươi toàn bộ Phó phủ sẽ cùng nhau ăn cơm.
Những năm qua Tạ thị không thích Phó Kỳ Huyền, cũng không có tâm tư thu xếp tiệc cuối năm cho đám thiếp thất của hắn, mỗi lần đều mượn cớ thân thể không khỏe, để Tề thị có thể phong quang một hồi.
Nhưng năm nay Tề thị bị cấm túc trong Phật đường, vốn cho rằng như năm nay cứ như thế, không nghĩ tới Bạch thị lại phái người gọi Tạ thị và Phó Minh Hoa đến.
Thẩm thị cũng ở trong phòng Bạch thị, gần sang năm mới, bởi vì nam nhân của bà ta đã mất, nên bà ta mặc một thân màu xanh da trời xen lẫn xanh lá cây, ngược lại Bạch thị ở bên cạnh nhìn còn có sức sống hơn cả Thẩm thị.
Phó Kỳ Huyền ngồi trên ghế gần đó, bộ dạng còn chưa tỉnh rượu.
"Hôm nay gọi các con tới, ta cũng có lời muốn nói." Nha hoàn cởi áo khoác cho Tạ thị và Phó Minh Hoa, vừa mới ôm lò sưởi ngồi xuống, Bạch thị đã mở miệng: "Đại lang đã qua đời mấy năm, trong lòng ta vẫn luôn ngày nhớ đêm mong."
Tạ thị không có lên tiếng, Phó Minh Hoa hơi cong môi một cái, chỉ là nụ cười này rất nhanh liền phai nhạt.
Thẩm thị ngồi bên cạnh Bạch thị vẻ mặt đắc ý, Phó Minh Hoa ôm lò sưởi, Bạch thị lại nói tiếp:
"Mấy đêm liên tục ta đều mơ thấy hắn." Bạch thị thở dài một hơi, nhắc đến nhi tử chết sớm, ít nhiều trong mắt cũng lộ ra vài phần thương cảm thật sự: "Hắn nói, hễ đến năm mới, dương gian náo nhiệt, âm phủ rất lạnh lẽo. Hắn qua đời, tuổi tác còn nhỏ, đại phòng lại không lưu lại hương khói truyền thừa. . ."
Nói đến chỗ này, Bạch thị cầm khăn đè khóe mắt: "Đại lang không có con nối dõi tống chung [1], đại phòng tương đương với việc đứt gốc."
[1] tống chung: chăm sóc người thân trước lúc lâm chung
Tạ thị nghe đến đây cũng hiểu trong lòng Bạch thị có chủ ý gì.
Trong mắt bà lộ vẻ châm chọc, quay đầu nhìn Phó Minh Hoa, bên ngoài Phó Nghi Cầm cũng ôm nữ nhi đi vào.
Mấy ngày trước Âm thị thiết yến không mời bà ta, bà ta xấu hổ trốn trong viện mấy ngày chưa hề đi ra. Hôm nay cũng là lần đầu bà ta ra khỏi viện mình.
Vào cửa liền nghe được Bạch thị nhắc tới Đại phòng, còn chưa kịp nói chuyện đã nghe Bạch thị nói:
"Cho nên ta đã thương lượng với Hầu gia, muốn cho Đại phòng nhận một đứa bé làm con thừa tự, truyền thừa hương khói."
Phó Nghi Cầm nghe xong lời này, gật đầu cười: "Đây là chuyện tốt."
Phó Kỳ Huyền ở một bên đang ngồi ngả ngớn cũng cố gắng ngồi thẳng người, nhưng cũng nhanh chóng ngã xuống ghế: "Đại tỷ nói đúng, nhưng không biết Tam đệ có nguyện ý hay không?"
Chung thị vừa vào cửa nghe xong lời này của Phó Kỳ Huyền, sắc mặt liền thay đổi.
Không có mẫu thân nào, nguyện ý đưa nhi tử của mình làm con thừa tự của người khác, về sau gọi người khác là nương.
Chỉ là ở trước mặt Bạch thị, bà cũng không dám phản bác nhị thúc không đứng đắn này, trong lòng nôn ra máu, nhưng trên mặt lại cố nặn ra một nụ cười.
"Nhị lang."
Bạch thị mỉm cười nhìn chằm chằm nhi tử: "Theo ta thấy, Ngọc ca nhi do Tề thị sinh trong nhà con cũng không tệ, con và Đại lang huynh đệ tình thâm, con có cam lòng bỏ Ngọc ca nhi không?"
Nghe xong lời này, Chung thị nhẹ nhàng thở ra.
Lúc này, mồ hôi trong lòng bàn tay bà đã ướt đẫm.
"Không được!" Phó Nghi Cầm vừa mới ngồi xuống bưng trà, một ngụm nước cũng suýt nữa phun ra, mặc dù nuốt xuống, nhưng lại bị sặc không nhẹ, ho hai tiếng liền vội vàng ngăn cản: "Sao, làm sao có thể?"
Nụ cười trên mặt Bạch thị không đổi, ánh mắt lạnh như băng nhìn Phó Nghi Cầm: "Vì sao không thể?"
Ngay trước mặt con trai con dâu, lại bị nữ nhi ngăn cản như vậy, lửa giận trong lòng Bạch thị quả thực muốn đốt cháy Phó Nghi Cầm luôn rồi.
"Con..." Phó Nghi Cầm nhìn thấy vẻ mặt mẫu thân, liền biết lúc này bà ta thật sự giận dữ.
Nhưng mình đã ước hẹn với Tề thị, phải giúp đỡ Tề thị, khiến cho Tạ thị nhận nuôi Phó Lâm Ngọc, ghi tạc thành con trai trưởng.
Nếu bây giờ Bạch thị muốn đem Phó Lâm Ngọc làm con thừa tự dưới danh nghĩa Thẩm thị, chẳng phải tính toán của bà ta đều hỏng hết sao?
"Nhị phòng cũng không có con trai trưởng, nếu ta nói, Ngọc ca nhi này phải ghi dưới danh nghĩa Tạ thị mới đúng." tuy rằng Phó Nghi Cầm hiểu được ý định trong lòng Bạch thị, cũng biết Bạch thị không hi vọng mình nhúng tay vào, nhưng tính tình bà ta trước giờ kiêu căng, sau khi xuất giá thì Đinh Trị Bình cũng hoàn toàn bị bà ta nắm giữ.
Lúc này ánh mắt cảnh cáo của Bạch thị căn bản không hù dọa được bà ta, bà ta chỉ vào Thẩm thị nói:
"Đợi đến khi Nhị phòng đã ổn định, lại từ Tam phòng chọn một đứa làm con thừa tự không phải là được rồi sao?"
Thẩm thị không có lên tiếng.
Nếu như có thể nhận hài tử Tam phòng làm con thừa tự, như vậy bà ta cũng rất vui.
Chỉ cần có nhi tử, về sau phụng dưỡng lúc về già, để bà ta có cái dựa vào, đương nhiên là chuyện tốt.
Quan trọng nhất là, nếu nhi tử của Chung thị ở trong tay mình, về sau còn không phải nghe lời phục tùng bà ta hay sao?
Thế nhưng trong lòng Chung thị lại oán hận, không nghĩ đến bà và Phó Nghi Cầm coi như biết nhau từ nhỏ, mình cũng không có điểm nào không tốt với bà ta, thế nhưng lúc này Phó Nghi Cầm lại hại mình, Chung thị hận đến hàm răng cũng cắn chặt.
"Hoang đường!" Bạch thị vỗ mạnh lên bàn một cái, lập tức đám người trong phòng cũng không dám thở mạnh.
Lúc này Phó Nghi Cầm nhìn Bạch thị, cũng biết là bà ta thật sự tức giận.