Nhưng Tạ thị vừa nghe nói như thế, ánh mắt lạnh lùng. Bạch thị nói ra chuyện này, đừng thấy bà ta lúc này nói chuyện nhẹ nhàng bâng quơ, nhưng nếu chuyện này không thành, hoặc là đến lúc đó nàng mượn được thế của Thôi quý phi, tìm được một vị trí cho Đinh Trị Bình, thì con người vốn có lòng tham không đáy, sau này sẽ còn phát sinh thêm rất nhiều chuyện phiền toái như ngày hôm .
Việc này Trường Nhạc Hầu phủ không nhúng tay, nhưng Bạch thị lại muốn nàng làm, rõ ràng chính là muốn đẩy chuyện này lên trên người nàng rồi.
Trong lòng Phó Minh Hoa phỏng đoán, người lãnh đạm giống như Tạ thị, chỉ sợ sẽ khiến Bạch thị phải thất vọng thôi.
Quả nhiên, Tạ thị kéo tấm khăn choàng lụa trên người, ôn nhu nói: "Chuyện này quả thật cũng không khó làm, nhưng có lẽ Đinh đại nhân đã có sắp xếp riêng, cho nên chúng ta cũng không nên tuỳ tiện nhúng tay vào." Nàng nói dễ nghe, thế nhưng đối mặt với hôn phu của Phó Nghi Cầm, lại không biết gọi một tiếng tỷ phu, mà lại gọi hắn là Đinh đại nhân cực kỳ xa lạ, trong lời nói đều thể hiện rõ ý từ chối, Bạch thị sao nghe không hiểu chứ? Nếu như Đinh Trị Bình thật sự đã có sắp xếp, thì cần gì bà ta phải đến cầu Tạ thị? Lúc này không nghĩ tới bà ta đã mở miệng, Tạ thị lại vẫnquả quyết từ chối.
Trên mặt Bạch thị tuy rằng còn mang theo ý cười, nhưng ánh mắt bà ta lạnh lẽo, bà ta cười lạnh khẽ buông Phó Minh Hoa vốn đang được bà ta ôm ra, dùng đầu ngón tay xoa xoa trán mình, không lên tiếng.
Bầu không khí trong phòng lập tức trở nên lạnh lẽo, hai mẹ con Thẩm thị vừa nhìn thấy tình cảnh như vậy, vẻ mặt liền có chút hả hê. Giữa bầu không khí lúng túng như vậy, bên ngoài lại truyền đến tiếng nha hoàn bà tử thỉnh an, rèm được vén lên, Phó Kỳ Huyền đang lạnh đến mức muốn giậm chân ở bên ngoài phòng, Chung thị của tam phòng cùng với hai con dâu thứ xuất trước sau đi vào.
Áo khoác lông chồn màu đen thật dày trên người Phó Kỳ Huyền được nha hoàn lấy xuống, lộ ra áo dài bằng gấm màu xanh da trời bên trong. Phó Minh Hoa quay đầu nhìn, vừa vặn liền bắt gặp ánh mắt của Phó Kỳ Huyền, nhưng hắn chỉ thản nhiên nhìn nữ nhi một cái, sau đó nhanh chóng dời mắt sang chỗ khác.
Năm nay hắn đã ba mươi tuổi, dáng người gầy gò, trên mép để chòm râu, da mặt trắng mịn, mày rậm mắt to, nếu như nhìn thoáng qua ngược lại cũng có dáng vẻ đường đường. Chỉ là bọng mắt phía dưới đôi mắt quá mức rõ ràng, cho dù đã được rịt phấn che giấu, nhưng vẫn có thể nhìn ra được vành mắt xanh đen, hiển nhiên là thân thể đã bị tửu sắc vét sạch. Ánh mắt hắn không đứng dắn, có chút đục ngầu, bước chân phù phiếm, sống lưng hơi cong, khiến người ta liên tưởng đến một loại chứng khí hư, khiến cho dung mạo vốn được xem là tuấn nhã của hắn nhiều hơn mấy phần dung tục u ám.
Mấy nha hoàn xinh đẹp vẻ mặt hàm xuân nhìn Phó Kỳ Huyền, nhưng ánh mắt Phó Kỳ Huyền lại không rơi trên người nhóm nha hoàn này. Hắn tuy rằng tham hoa háo sắc, nhưng hắn cũng không phải là không kén chọn, trong phủ hắn có không ít thiếp thất, người nào cũng tư sắc bất phàm, cho dù là đích thê Tạ thị không được hắn sủng ái, thì những nha hoàn thấp hèn này cũng không thể nào so sánh được. Hắn nhìn Tạ thị, trước có chút giật mình, ngay sau đó lại có chút nhíu mày: "Sao nàng lại tới đây?"
Tạ thị nhìn cũng không thèm nhìn Phó Kỳ Huyền một cái, trong lòng âm thầm buồn nôn với cái dáng vẻ này của hắn, lúc Phó Kỳ Huyền đi vào, mùi son phấn ngấy muốn chết cũng theo đó xông vào trong mũi, Tạ thị cố nén cảm giác buồn nôn, không nói chuyện.
Mấy năm nay bởi vì Phó Kỳ Huyền tham hoa háo sắc có tiếng ở bên ngoài, dẫn đến mỗi lần Phó hầu gia gặp mặt gia chủ của Tạ thị, đều mơ hồ có cảm giác không ngẩng đầu lên nổi, đối với nhi tử của mình liền có chút không vui, mỗi khi nhìn thấy cũng chẳng ngại Phó Kỳ Huyền đã một bó tuổi, lúc nào cũng răn dạy mấy câu, với chuyện này thì Phó Kỳ Huyền không có bản lãnh phản kháng lại phụ thân mình, nhưng thê nữ đối với mình như thế lại cực kì không vui.
Nhưng Bạch thị nhìn thấy nhi tử đi vào, trên mặt lộ ra mấy phần tươi cười thật sự: "Mau mau chuyển bếp bưng trà nóng lên cho Thế tử." Bạch thị nói xong lời này, mới nhìn chằm chằm nhi tử nói: "Tỷ tỷ con sắp trở về rồi."
Chuyện Phó Nghi Cầm muốn về Trường Nhạc Hầu phủ, hôm nay ngay cả Phó Minh Hoa biết, vậy mà lúc này Phó Kỳ Huyền lại giống như một chút cũng không biết, nghe xong Bạch thị nói như vậy, hắn có chút mừng rỡ mở to hai mắt nói: "Mẫu thân nói thật sao?"
"Đương nhiên là thật rồi." Bạch thị cười gật đầu, đưa tay phủi phủi váy mình: "tỷ đệ các con đã nhiều năm không gặp, Đông ca nhi năm nay sắp 13 tuổi rồi đó."
Đông Ca nhi là trưởng tử của Phó Nghi Cầm, sau khi Phó Nghi Cầm gả cho Đinh Trị Bình sinh được hai nam một nữ, đại nhi tử năm nay đã mười ba, còn chưa đính hôn.
"Vừa vặn ta và A Nguyên đang nói tới chuyện của Trị Bình, nếu có thể nhờ quý phi nói tốt vài câu, chuyện của Trị Bình có lẽ sẽ có sắp xếp." Vừa nãy Bạch thị bị Tạ thị từ chối, lúc này trong lòng cũng không cam tâm, cho nên muốn mượn nhi tử buộc Tạ thị đi vào khuôn khổ, bà ta thốt ra lời này xong, quả nhiên, Phó Kỳ Huyền không chút nghĩ ngợi nói: "Chuyện của Tỷ phu còn chưa có tin tức sao?" Hắn hỏi một câu, cũng không thèm nhìn Tạ thị: "Nàng bớt chút thời gian vào cung nói một tiếng đi."
Tạ thị nghe xong lời này, cười gằn thành tiếng, tay nắm chặt ống tay áo.
Mệnh nàng không tốt, gả cho một tên phế vật như vậy, mấu chốt là nếu như người ta biết xấu hổ cũng còn đỡ, như vậy còn có thể chậm rãi tiến lên, đằng này Phó Kỳ Huyền lại kiêu ngạo tự đại. Nàng hít sâu một hơi, nhắm hai mắt lại, Phó Kỳ Huyền vẫn đang vén vạt áo ngồi xuống: "Dù sao đều là người trong nhà, cũng nên giúp đỡ nhau."
"Vậy chàng đề nghị với Hầu gia đi, để Hầu gia ra mặt mưu cầu chức vị cho con rể không phải tốt hơn sao?" Trong mắt Tạ thị tràn đầy vẻ châm chọc, sở dĩ Phó Kỳ Huyền nói lời này, là do thấy Thôi quý phi đối tốt với nàng, là vì tỷ tỷ của Tạ thị gả chính là Thôi gia Thanh Hà, là tẩu tử ruột thịt của Thôi quý phi trong cung, chính là bởi vì hai bên có mối quan hệ như vậy, cho nên Thôi quý phi luôn luôn chăm sóc Tạ thị bấy lâu nay.
Nhưng tên oắt con vô dụng Phó Kỳ Huyền này lại xem Thôi quý phi thành thân thích nhà mình thoải mái sai sử, coi đại viện hoàng cung thành nhà hắn có thể ra vào thoải mái, nhắc đến việc an bài cho Đinh Trị Bình mà giống như uống nước đơn giản như vậy.
Nếu như Tạ thị thương hắn thì cũng tạm chấp nhận được đi, nhưng Tạ thị nhìn thế nào cũng thấy hắn ghê tởm sao sao ấy, lúc này bị hắn sai sử như vậy, trong mắt Tạ thị tất cả đều là chán ghét, mở miệng thốt ra lời này, ngay trước mặt Bạch thị cùng với người ở mấy phòng trong phủ. Phó Kỳ Huyền giận tím mặt, chén trà trong tay lập tức liền giơ lên, làm ra dáng vẻ muốn ném về phía Tạ thị.
Thẩm thị là dáng vẻ đang xem kịch vui, bàn tay đang đặt trong trong ống tay áo nắm chặt khăn tay, chỉ ước ao Phó Kỳ Huyền có thể hắt chén trà nóng này vào đầu Tạ thị thôi! Tạ thị lạnh lùng nhìn Phó Kỳ Huyền chằm chằm, lửa giận phừng phừng của hắn đối lập với ánh mắt lạnh như băng của Tạ thị, nhất thời giật mình thanh tỉnh, tay nâng chén trà cũng căng cứng lại, sắc mặt thoắt xanh thoắt trắng.
Bên khóe miệng Tạ thị lộ ra nụ cười mỉa mai, Phó Kỳ Huyền nhìn thấy nụ cười của nàng, đầu lại nóng lên, nha hoàn dâng trà còn quỳ trước mặt hắn, hắn cầm tách trà tạt lên trên mặt của nha hoàn đang nhìn hắn với ánh mắt ẩn tình.
"Đồ chó chết, trà nóng quá rồi!" Hắn âm trầm mắng trong miệng, còn nha hoàn thì phát ra tiếng kêu thê lương thảm thiết.
Trời lạnh như vậy, bưng trà nóng như vậy là vừa vặn, nhưng nếu tạt lên trên mặt người thì coi như phỏng cả một lớp da rồi.
Bạch thị sắc mặt xanh mét, nha hoàn bụm mặt bị người kéo xuống, một buổi sáng tốt lành cứ như vậy bị phá hỏng mất.