Tại thời điểm như vậy, ngoại trừ Tiết Đào, không có ai có cơ hội hạ độc nàng ta như vậy. Kỳ thật trong lòng nàng ta đã sớm phát hiện, chỉ là vẫn không dám thừa nhận mà thôi. Nàng ta đột nhiên không nhịn được mà đẩy Chu ma ma ra, nằm sấp trên bàn bật khóc. "Phu nhân..." Chu ma ma không ngại bị nàng ta đẩy ra, lại nghe được tiếng khóc của Âm Lệ Chi, giật mình, vội vàng đến đỡ nàng ta: "Phu nhân..." "Cút! Cút ra ngoài!" Âm Lệ Chi ngẩng đầu lên,...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.