Giang ma ma đứng sau lưng Phó Minh Hoa nghe xong lời này, lạnh lùng hơi cong môi một cái, không nói gì.
Tính tình của Phó Minh Hoa, người trong phòng nàng là rõ nhất, vị Cố tam lang này thật sự đang coi thường nàng thì chỉ có tự rước lấy nhục mà thôi.
"Hôm qua của hôm qua, hôm kia của hôm kia là ngày nào?"
Vốn đã chuẩn bị để trả lời thật hay, Cố tam lang tài hoa chưa từng ngờ đến sẽ có một câu hỏi như vậy.
Lúc đầu trong lòng hắn vốn nghĩ nếu như Phó Minh Hoa hỏi một chút ít việc riêng của tiểu cô nương gia để làm khó mình, dù sao nàng cũng đã nói khẳng định mình không trả lời được.
Trong lòng Cố tam lang tràn đầy tự tin, luôn cảm thấy ngoại trừ vấn đề như vậy hắn không trả lời được thì cũng không có gì có thể làm khó được hắn. Hắn còn nghĩ đến lúc đó sẽ vì thể diện của tiểu cô nương, hắn cũng liền nói may mắn để mọi người bỏ qua việc này.
Nhưng không nghĩ đến Phó Minh Hoa sẽ hỏi hắn một vấn đề như vậy, lúc đầu nghe quả thật đơn giản.
Cũng không có khiến cho hắn cảm thấy khó xử như hắn tưởng tượng, ngược lại nàng thẳng thắn làm hắn nhất thời chưa tỉnh hồn lại.
Nghĩ đến dáng vẻ tràn đầy tự tin lúc nãy, gương mặt thiếu niên đỏ bừng lên, chắp tay nói: "Là Thối Chi mạo phạm."
"Cố tam lang văn tài hơn người, chẳng qua cố ý nhận thua thôi." Phó Minh Hoa mỉm cười khen tặng.
Tất cả mọi người thở dài một hơi, hai người đều chịu xuống đài, đây là tốt nhất, trong lòng Ngụy Mẫn Châu còn có chút không phục, nhưng Phó Minh Hoa và Cố Dụ Cẩn cũng sẽ không tiếp tục tranh chấp, nàng ta nếu như còn tiếp tục dây dưa thì càng thêm mất thể diện.
Chỉ là Ngụy Mẫn Châu đã ghi lại mối hận này.
Họa phường theo dòng Lạc Thủy trôi đi một đoạn, thiếu niên nam nữ có tính hay quên, qua một hồi đã quên mất chuyện này.
Đợi đến khi họa phường dần tới gần, Ngụy Mẫn Châu nổi giận đùng đùng rời khỏi, Đan Dương Quận chúa kéo tay Phó Minh Hoa, nhỏ giọng cảnh cáo: "Chỉ sợ Mẫn Châu nuốt không trôi cơn giận hôm nay, sau này ngươi thấy nàng ta thì hãy tránh đi."
Phó Minh Hoa cười cười, nhìn phương hướng Ngụy Mẫn Châu biến mất, đôi mắt híp lại, ánh mắt lóe lên sát ý.
Lại nhìn Đan Dương Quận chúa, cong môi cười: "Ta biết, đa tạ Quận chúa chỉ điểm."
Đan Dương Quận chúa miễn cưỡng cười, đang muốn nói chuyện lại có người vội vàng chạy tới, nói là Tiết phu nhân đang tìm nàng.
Hai người chia tay nhau, Phó Minh Hoa đã mất đi hào hứng đi dạo.
Cho dù cảnh sắc có đẹp đến đâu, cũng không lọt được vào mắt nàng.
"Hôm nay tiểu cô nương Ngụy gia kia thật sự quá kiêu ngạo." Bích Lam hừ một tiếng, trong lòng vẫn còn tức giận.
Giang ma ma nhìn nàng một cái, vẻ mặt bình tĩnh: "Nhưng tuổi còn nhỏ, vẫn chưa trầm tĩnh." Giang ma ma xuất thân Tạ gia, Ngụy thị mặc dù có lai lịch, nhưng bà cũng có chút xem thường.
Giáo dưỡng và truyền thừa của một thế gia vọng tộc, từ con cháu liền có thể nhìn ra được vài phần rồi.
Phó Minh Hoa không lên tiếng, nàng nghĩ đến động tác hôm nay của Ngụy thị, vẻ mặt có chút lạnh như băng.
Ngụy thị lại nhắm vào nàng như thế, hẳn là biết được mình và nàng ta đều có khả năng bị Thôi quý phi nhìn trúng.
Nàng ta biết, hẳn không phải là giống như chính mình. Trong giấc mơ, sau khi Tạ thị tự sát, 'Phó Minh Hoa' bị ghẻ lạnh là có thể đoán ra vài phần. Nàng ta biết, nhất định là thông qua Ngụy gia mà biết.
Như vậy, nàng là bị giấu diếm, mà nàng ta lại biết được việc này, từ phương diện nào đó mà nói, cũng đã nhìn ra được, thái độ của mọi người đối với chuyện này.
Tạ thị không nói một chữ với nàng, chỉ sợ trong lòng đã có chủ ý.
Trong giấc mơ, "Nàng" là quân cờ bị vứt bỏ, muốn tìm phiền phức cũng không phải là Ngụy Mẫn Châu tìm đến nàng mới đúng.
Trở lại Mẫu Đơn đình, hạ nhân dắt nàng đến Mẫu Đơn uyển, nơi này Thôi quý phi dẫn đầu, đang ngồi trong đình ngắm hoa.
Đình kia không lớn, cáo mệnh phu nhân có thân phận tôn quý hiển nhiên là ở trong đình cùng Thôi quý phi, người có thân phận hơi thấp thì đứng ở cầu vòm hình cung chờ Thôi quý phi truyền triệu, chờ mong sẽ được bà ta nhớ đến.
Thân phận thấp hơn một chút thì ngay cả đứng trên cầu cũng không có tư cách, chỉ có thể đợi ở xa xa.
Phó Minh Hoa vừa đến liền được cung nhân dẫn vào trong đình, trong ánh mắt của rất nhiều người nhìn nàng mang theo vẻ hâm mộ.
Đây chính là chỗ tốt của quyền thế, lúc nàng phong quang, có cơ hội đi vào trong đình, nhưng khi thất thế, chỉ sợ tư cách đi vào khu vườn này cũng không có.
Tiết phu nhân và Đan Dương Quận chúa cũng ở chỗ này, nàng ấy đến sớm hơn Phó Minh Hoa một bước, Ngụy Mẫn Châu vừa nãy có tranh chấp với Phó Minh Hoa cũng ở đây, nhưng ánh mắt nhìn nàng có chút căm hận.
"Nguyên Nương đến rồi." Thôi quý phi nhìn thấy Phó Minh Hoa, trên mặt lộ ra ý cười, vẫy tay với nàng.
Phó Minh Hoa đến gần Thôi quý phi, Thôi quý phi cầm tay nàng trong lòng bàn tay: "Chơi gì vậy? Chơi thỏa thích rồi hả?"
Bà ta đưa tay vén tóc mái cho Phó Minh Hoa, động tác thân mật như vậy làm cho Bạch thị đang ngồi trong đình lộ ra vẻ mặt kiêu ngạo.
Phó Minh Hoa không tin Thôi quý phi không biết chuyện trên họa phường trước đó, chỉ là lúc này nếu như bà ta đã hỏi, Phó Minh Hoa cũng đáp: "Nhìn Đại Đường thịnh cảnh."
Vị phu nhân ngồi bên trái Thôi quý phi mặc hồ phục màu tương đỏ nhạt nghe xong lời này, liền nở nụ cười: "Thái Phó quả nhiên có phương pháp giáo dục."
Phó Minh Hoa nghiêng đầu nhìn, chỉ thấy Dung phi cười không ngớt nhìn nàng.
Thân là nữ nhân được Gia An Đế sủng ái, mỹ mạo của Dung phi không ngại bị người chỉ trích tất nhiên không cần phải nói.
Nét quyến rũ của bà ta giống như là phát ra từ trong xương cốt, giơ tay nhấc chân đều là phong tình.
Thôi quý phi tuy đẹp, nhưng vốn xuất thân Thôi gia, lời nói cử chỉ còn mang theo trói buộc và tôn quý.
Nhưng Dung phi thì khác, cho dù bà ta mặc hồ phục nhưng vẫn lộ ra quyến rũ. Bà ta và Thôi quý phi từ trước đến nay không hợp, mọi người ở Lạc Dương đều biết, lúc này lại khen Phó Minh Hoa, tựa như đã đoạt lời của Thôi quý phi.
Trong đình mọi người đều đóng giả con rối, cúi đầu mỉm cười, chỉ cầu không phạm sai lầm, chỉ sợ bị cuốn vào cuộc chiến võ mồm của hai người.
Dung phi lại giống như không cảm nhận được sự khác thường của mọi người, kéo thiếu nữ bên cạnh: "Vân Dương lớn hơn cô nương một chút, nhưng lại kém hơn một chút."
Thiếu nữ ngồi cạnh Dung phi nghe xong lời này thì lông mày liền nhíu lại.
Nàng ta là nữ nhi của Dung phi, là hòn ngọc quý trên tay Gia An Đế, Tam công chúa Yến Vĩ.
Trước nàng ta, Gia An Đế cũng có hai nữ nhi, theo lý mà nói Yến Vĩ cũng không tôn quý, nhưng sau khi nàng ta sinh ra, Gia An Đế lại phá vỡ quy định của Đại Đường, công chúa không được đặt phong hào là tên ngọn núi nổi danh của Đại Đường, mà phong hào của nàng ta lại là Hằng Sơn công chúa, thức ấp vạn hộ, có thể thấy được mức độ sủng ái thế nào.
Thẳng đến khi Ngự Sử góp lời, cho rằng hành động lần này làm trái với quyết định điều lệ chế độ Thái tổ quy định, Gia An Đế mới sửa phong hào của Tam công chúa thành Vân Dương, nàng ta là một trong số ít công chúa của Đường triều chưa xuất giá đã có phong hào.
Lúc này Dung phi chỉ vào Phó Minh Hoa cười với nữ nhi, sắc mặt Yến Vĩ lập tức cũng có chút khó coi.
"Chênh lệch ở đâu?" Yến Vĩ nhướng chân mày, nữ bằng mẫu quý, Gia An Đế luôn sủng ái nàng ta, lúc này trong lòng không vui liền lộ ra trên mặt:
"Mẫu phi thích châu ngọc, cũng không thể bảo nữ nhi bắt chước châu ngọc kia được."
Bầu không khí lập tức cứng lại, Bạch thị cúi thấp đầu, sắc mặt bất ngờ.
Phó Minh Hoa âm thầm ghi món nợ này trong lòng, ngoài mặt cũng không lộ vẻ gì khác thường.