Đây là lần đầu tiên Chu Dao uống rượu vang đỏ, nhưng anh không có say như Lâm Tây. Anh vẫn còn rất tỉnh táo, chỉ là đôi mắt hơi mông lung. Nhìn thấy Lâm Tây vì say mà hai má đỏ ửng thật sự rất quyến rũ, anh muốn hôn cô, muốn vuốt ve cơ thể cô, muốn cô, muốn ngay lập tức tiến vào cơ thể cô. Làm cho cô mềm nhũn bật khóc trong lòng anh.
Nhưng nơi này không phải trong nhà mà là công viên, là ngoài trời, là nơi công cộng. Hiện tại nếu anh muốn Lâm Tây ở đây thì khác nào là dã hợp (trai gái tư thông ăn nằm với nhau), là loại chuyện mà anh khinh bỉ nhất. Chỉ có loại người phóng đãng vô liêm sĩ, dâm dục mới có thể làm. Đôi tay Chu Dao hơi run lên nhè nhẹ, anh không dám chạm vào Lâm Tây mà cố gắng dùng lý trí để khống chế bản thân.
“Cái tên cổ hủ nhà anh đang rối rắm gì đó? Nhìn mặt anh chẳng khác nào bị giám thị bắt quả tang đang gian lận. Mặt mày nhăn nhó hết cả lại.”
Lâm Tây đột nhiên bật cười, cô duỗi tay vuốt thẳng nếp nhăn ở giữa chân mày Chu Dao. Khi ngón tay chạm vào làn da đối phương cái lạnh từ da thịt anh truyền vào lòng bàn tay khiến cô thật thoải mái, cho nên cô áp hết cả bàn tay lên mặt Chu Dao: “Anh Chu Dao mát lạnh luôn, sờ vào thích ghê.”
Bị người khác sờ khiến anh không được thoải mái, khi ngón tay của cô chạm vào, Chu Dao lập tức cảm nhận được một ngọn lửa nóng bỏng từ đầu ngón tay truyền đến trên người. Nó thiêu rụi toàn bộ bức tường thành mà anh kiên trì nỗ lực xây nên. Cho đến khi bàn tay ấm áp của Lâm Tây xoa mặt anh thì lớp mặt nạ quân tử cũng không thể nào đeo tiếp được nữa.
Chu Dao dứt khoát kéo Lâm Tây đến dưới bóng của một gốc cây to, anh vội vàng cúi đầu tìm kiếm môi cô. Đầu lưỡi không chần chừ trực tiếp trườn vào miệng đối phương, nó mạnh mẽ cạy hàm răng cô ra rồi dây dưa không rời với chiếc lưỡi nhỏ của Lâm Tây. Nhận thấy cô có ý đáp lại thì anh thuận theo quấn chặt lấy đầu lưỡi cô, Lâm Tây bị anh đè chặt vào thân cây ngoại trừ thở dốc ra thì không biết làm gì khác.
Hai người hôn nhau nồng nhiệt đến mức quên cả trời đất. Nước bọt cũng bắt đầu tràn ra khỏi khóe miệng Lâm Tây, nó chảy dọc xuống theo cần cổ tinh tế. Nụ hôn dài cuối cùng cũng kết thúc, Chu Dao vừa buông tay cô đã vội vàng hít thở. Ánh mắt anh chăm chú nhìn dãi nước bọt uốn lượn từ cổ cô đang chảy xuống xương quai xanh, yết hầu của anh vì vậy mà lăn lộn. Chu Dao cúi đầu dùng miệng mình lau nước bọt giúp cô, đầu lưỡi quét qua cần cổ trắng nõn, chiếc cằm tinh xảo, rồi cuối cùng là khóe miệng xinh đẹp…
“Ưm…” Cô khẽ rên lên một tiếng, hơi vặn vẹo cơ thể. Không biết là đang thoải mái hay là thấy khó chịu. Chu Dao âm thầm thở dài trong lòng, bàn tay anh hướng về phía làn váy của cô. Đối diện với bạn gái nhỏ của mình anh lần nào cũng là người thua cuộc.
Bên trong làn váy bồng bềnh là vô số lớp vải mỏng, Chu Dao vén cả buổi vẫn không vén hết lên được. Anh bị mấy lớp váy của cô làm cho bực mình, bộ dạng tay chân vụng về bực bội của anh khiến Lâm Tây bật cười.
“Trứng thối! Đợi lát nữa xem em còn cười nổi không?” Chu Dao cuối cùng cũng tìm được lớp vải trong cùng, bàn tay nhanh nhẹn lướt qua nó ấn vào nơi riêng tư của cô.
Lâm Tây không giống những lúc bình thường sẽ thẹn thùng hoặc quay mặt đi nơi khác. Lần này ánh mắt cô bình tĩnh nhìn Chu Dao, trong đôi mắt hiện rõ khao khát và dục vọng.
Trong lòng cô cũng đã động tình, tuy là làm việc này ở bên ngoài là sai trái. Nhưng cô nguyện ý.
Chu Dao thở dài một hơi, anh khẽ đặt nụ hôn lên trán Lâm Tây. Bàn tay từ từ luồn xuống phía dưới tìm kiếm, khi sờ đến nơi riêng tư của cô anh không khỏi ngạc nhiên. Chu Dao trầm giọng nói: “Tây Tây… Quần lót của em… Ướt hết cả rồi.”