• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 

“Đây là… là… là cái đuôi á, là cái đuôi của đồ lót ý…” 

“Đồ lót là cái gì, em mau đứng lên để anh xem xem là cái gì.” Chu Dao nhìn thấy Lâm Tây cứ ấp a ấp úng thì nhanh chóng thả cô xuống khỏi đùi mình. Anh đi bật đèn sau đó quay trở lại dứt khoát vén váy Lâm Tây lên, quần lót màu trắng đuôi thỏ bên trong vì vậy mà lộ ra. 

Lâm Tây hét lên một tiếng, mặt mày cô đỏ ửng, cả hai người đều rơi vào trạng thái trầm mặc. 

… 

Chu Dao: “Tây Tây, em mặc cái gì vậy?” 

Lâm Tây: “???” 

“Là… là quần áo thôi mà.” 

“Em cởi váy ra cho anh xem thử xem.” 

Lâm Tây: “…” 

“Tây Tây, em đừng quên bây giờ em đang là nha hoàn đó nha.” 

Truyện được đăng tại WordPress Hậu cung của Công Chúa Cáo.

Lâm Tây: “…” 

Tại sao người đàn ông này lại không có hứng thú với trang phục hầu gái mà một hai cứ phải xem nội y thỏ con vậy chứ. 

Lâm Tây nhỏ bé rơi vào đường cùng, chỉ còn cách ngoan ngoãn cởi váy. Nội y bên trong nhanh chóng lộ ra, anh nhỏ giọng nói: “Còn có cả tai nữa nè…” 

“Em thử cài tai lên đi, ngoan nha hoàn thì phải biết nghe lời.” 

Lâm Tây đeo tai thỏ lên, nhìn thấy bộ dạng cười tít mắt của Chu Dao thì không khỏi đỏ mặt, mông cô bất ngờ bị người ta vỗ một cái. 

“Nha hoàn nhỏ bé mà dám cả gan bày ra sắc mặt trước mặt chủ nhân sao, đúng là gan trời mà. Đi qua kia ngồi xuống cho anh, ngồi kiểu giống như thỏ con á.” 

Cô cảm giác việc này càng ngày càng phát triển theo chiều hướng làm người khác xấu hổ, Lâm Tây cũng không biết bản thân thấy thẹn thùng hay vẫn là thấy mong chờ. Cô ngồi xổm giống như ếch xanh nhỏ ở một góc phòng khách, hai tay kẹp lấy hai chân chống trên mặt. Cô sợ hãi nhìn Chu Dao không biết anh muốn làm gì.

“Thỏ con ngoan, mau nhảy lại đây.” 

Má, người này từ lúc nào lại yêu nghiệt như này chứ!

Lâm Tây bắt chước thỏ con nhảy từng bước đến bên chân Chu Dao, cô ngẩng đầu hỏi: “Có chuyện gì ạ?” 

Chu Dao bóp má cô. “Thỏ con biết nói sao? Thỏ con không được phát ra bất cứ âm thanh nào.” 

Lâm Tây chau mày che miệng lại, anh mắt cô như muốn cầu xin Chu Dao buông tha. Chu Dao hơi mỉm cười ngồi xổm xuống bên cạnh cô, anh vuốt ve hai cái tai thỏ rồi lại nắm đuôi thỏ: “Lúc anh còn bé ở trong nhà có một đứa em họ nuôi hai con thỏ con, lúc đó anh cũng muốn sờ một chút ôm một chút. Nhưng người lớn trong nhà đều nói con trai thì phải chăm chỉ đọc sách, không được đắm chìm trong mấy cái trò chơi vô bổ này. Vậy nên anh chỉ có thể nhẫn nhịn vừa học bài vừa lén nhìn bọn họ chơi đùa với thỏ con. Tuy bây giờ anh đã trưởng thành rồi nhưng nhìn thấy thỏ con vẫn thích thú vô cùng. Cho nên… ” 

Lâm Tây nhìn thấy đôi tay kia vuốt ve cái đuôi trên mông mình, vẻ mặt của Chu Dao lúc đó vô cùng hưởng thụ giống hệt như đang sờ thỏ con thật. Vuốt ve một hồi bàn tay anh bất ngờ chụp lên ngực cô. 

“Tây Tây, em nhìn đi anh rất thích lông của thỏ con đó. Nhưng mà em lại cố tình để lông của thỏ con ở những nơi nhạy cảm như vậy, không được trách anh nha.” 

Chu Dao cười cợt, anh ôm lấy cô từ sau lưng: “Tây Tây, thỏ con sẽ không phát ra tiếng được. Có nghĩa là cho dù anh làm gì em thì em cũng không thể phát ra tiếng. Nếu em chỉ cần phát ra một tiếng động dù là nhỏ thôi cũng chứng minh em chỉ là giả thỏ con, lúc đó bắt buộc anh phải lột lớp lông thỏ này của em đi.” 

Lâm Tây khóc không ra nước mắt, cô cảm thấy đôi bàn tay kia càng ngày càng quá trớn. Cách một lớp quần lót không ngừng miết nơi mẫn cảm của cô, vậy mà anh lại không cho cô phát ra tiếng, ngay cả tiếng rên rỉ thoải mái cũng phải ức chế ở trong lòng. Mà lúc này đây cô đang quỳ rạp trên đất bị Chu Dao ôm lấy từ phía sau, bộ dáng giống như thỏ con đang giao phối khiến người ta không khỏi cảm thấy thẹn thùng. 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK