Chu Dao bức bối lăn lộn qua lại, nghĩ đến việc cô gái nhà người ta bị mình thấy hết toàn bộ lo sợ cô ấy sau này không còn mặt mũi làm người nữa. Anh còn có suy nghĩ tự kết liễu để tạ tội, thanh danh của cô bị mình phá hủy, còn có trong sạch của cô... Aiz, anh không biết làm sao cho phải.
Chu Dao không biết đối mặt với Lâm Tây thế nào nên vẫn cứ ở mãi trong phòng. Anh cố gắng suy nghĩ làm sao để tạ tội, làm thế nào để đền bù tổn thất cho Lâm Tây. Bên phía Lâm Tây cô không hề để ý chuyện này, tuy là có hơi ngượng ngùng. Nhưng biết anh không cố ý thì cô cũng không có ý định trách móc.
Lâm Tây tự mình nấu vài món đơn giản, nhìn thấy Chu Dao cứ ở lì trong phòng không ra cô đoán có lẽ là anh đang tự trách. Vì vậy cô chủ động đến gõ cửa: "Anh Chu Dao, mau ra ăn cơm đi. Em biết anh không cố ý mà, em không giận anh đâu, anh ra đây đi."
Chu Dao thân là nam tử hán sao có thể gây chuyện rồi trốn tránh được. Với cả cô gái nhà người ta cũng đã nhượng bộ bắt chuyện rồi, anh sao có thể tiếp tục làm bộ làm tịch được đây?
Chu Dao hít sâu một hơi, đi ra mở cửa. Lâm Tây mỉm cười đáng yêu đứng bên ngoài, cô mặc một chiếc váy ngủ tay dài màu xanh da trời. Ánh mắt Chu Dao không thể tự chủ bởi sự hấp dẫn từ nơi mượt mà đầy đặn của Lâm Tây, nhưng rất nhanh anh đã lấy lại lí trí và dời tầm mắt đi chỗ khác.
"Tây Tây, tôi xin lỗi! Là tôi lỗ mãng, làm cho trong sạch của cô bị ảnh hưởng. Cô muốn đánh, muốn chửi gì cũng được, tôi nhất định sẽ không một câu oán thán."
Lâm Tây cười haha: "Em đánh anh làm gì, anh cũng không có làm chuyện gì xấu mà. Vừa rồi cũng chỉ là ngoài ý muốn thôi, em không để bụng đâu, anh yên tâm đi."
"Chính là... Em một cô gái thanh thuần còn chưa được gả đi đã bị người đàn ông khác... Thấy....."
"Thấy em tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ." Lâm Tây giúp Chu Dao nói nốt những từ anh khó mở miệng.
"Ừm, Tây Tây, tôi thành thật xin lỗi. Tôi hủy hoại đi sự trong sạch của cô rồi. Tôi nguyện ý cùng cô thành thân, nửa đời còn lại tôi sẽ chăm sóc cô thật tốt."
“……”
“!!!”
Đây là cốt truyện gì thế này? Sao lại tiến triển thành như vậy? Vẫn chưa nói yêu đương, còn chưa từng hôn môi, nắm tay cũng chưa luôn, như vậy trực tiếp kết hôn luôn rồi sao?
Chu Dao thấy bộ dạng nghẹn họng nhìn mình trăn trối của Lâm Tây thì nghĩ là bản thân lỗ mãng dọa sợ cô rồi, nên vội vàng giải thích: "Tôi không phải có ý ép cô, chỉ là sai lầm của tôi ảnh hưởng đến cô. Trong lòng tôi vẫn luôn áy náy, ngoại trừ cùng cô thành thân thì tôi không nghĩ ra cách nào hay hơn để bảo vệ thanh danh của cô cả. Nếu cô không đồng ý tôi cũng sẽ không làm khó."
Lâm Tây có chút tức giận, nét cười trên mặt cô dần biến mất. Cô xụ mặt nói: "Em biết anh không có ý xấu, tất cả đều là lời nói thật lòng. Nhưng đối với em mà nói thanh danh, trong sạch so với hạnh phúc một đời đều không quan trọng bằng. Em muốn kết hôn với người em yêu và người đó cũng yêu em, ở bên nhau cả đời không xa không rời. Chứ không phải cưới người muốn phụ trách cho em gì đó."
"Anh không thật lòng thích em, vì sao em phải chấp nhận cưới một người trong lòng không có em, chỉ vì người đó nhìn thấy em tắm rửa sao? Như vậy có công bằng với em không? Có công bằng với anh không? Chỉ vì cái mác trong sạch ảo danh mà phải cưới người mình không thích, phải chung sống với người đó cả đời. Anh không thấy có lỗi với lương tâm của mình sao?"
Chu Dao bị Lâm Tây nói tới á khẩu không biết trả lời thế nào. Từ trước đến giờ trong mắt anh Lâm Tây chỉ là một cô gái đơn thuần, hiền lành. Nhưng ngay giờ phút này anh hoàn toàn hiểu rõ suy nghĩ của hai người giống như trống đánh xuôi, kèn thổi ngược, cách xa vạn dặm.
Quan trọng hơn là anh không có cách nào phản bác lời Lâm Tây, tuy lời nói của cô có sự mất khống chế nhưng lại rất có lý. Tuy nói hôn nhân đại sự là do cha mẹ sắp đặt, nhưng con người nào phải cỏ cây. Ai mà không muốn cùng người mình yêu nắm tay đi hết cuộc đời.
Nhìn thấy Chu Dao bị sự tức giận của mình làm cho sững sờ, thì sắc mặt cô có phần dịu lại đôi chút, nghĩ đi nghĩ lại dù sao anh cũng là người đến từ cổ đại. Có suy nghĩ như vậy cũng khá bình thường, quan niệm của con người không phải có thể thay đổi trong một sớm một chiều được. Sau này còn nhiều thời gian, cô sẽ giúp anh thích nghi với mọi thứ.
"Em không có ngại, ở thế giới này phụ nữ không bị trói buộc nhiều quy tắc vậy đâu. Không phải cứ bị nhìn thấy thì sẽ mất hết thanh danh, trong sạch đâu. Một người cả đời sẽ yêu đương với rất nhiều người, nam nữ sống thử trước khi kết hôn cũng rất phổ biến. Quan trọng nhất là nam nữ bình đẳng, anh nhìn em thì em cũng nhìn anh. Chúng ta xem như huề nhau."
"Việc này làm sao giống nhau?" Chu Dao đỏ mặt, nhíu mày nói.
"Sao mà không giống? Chẳng lẽ cơ thể phụ nữ quý giá còn đàn ông thì không? Haha anh không biết thôi, có ai mà không yêu trai đẹp cơ bắp cuồn cuộn chứ." Lâm Tây cười lớn.
"Tây Tây! Không được nói bậy!" Chu Dao lắc đầu, nhìn thấy Lâm Tây cười vui như vậy làm cho tâm trạng của anh đỡ hơn nhiều.
"Cùng ăn cơm đi, lúc anh trốn trong phòng tự trách, chỉ còn lại một mình em ở đây nấu cơm." Lâm Tây mỉm cười.
"Được, lát nữa để tôi rửa chén cho. Cô cứ nghĩ ngơi là được, coi như là tôi tạ tội với cô." Chu Dao không còn để ý nữa, vui vẻ mỉm cười đi về phía phòng khách.
Lâm Tây nhìn thấy nụ cười của anh thì có chút thất thần, quá là đẹp trai. Ngoại trừ hơi có vấn đề về đầu óc ra thì không còn khuyết điểm gì khác. Vừa rồi do cô nhất thời ấm đầu mới từ chối người ta, bây giờ ngẫm lại mới thấy hối tiếc. Không chừng anh là món quà trời cao tặng cô cũng nên.
Aiz! Mình đúng là.
Quá ngốc mà!
Danh Sách Chương: