Trải qua một trận điên cuồng trong rừng cây như đạt được thành tựu lớn, Chu Dao vẫn còn sợ hãi khi Lâm Tây say rượu anh cứ dặn đi dặn lại cô không được uống rượu nữa. Trong lòng Lâm Tây đương nhiên không đồng ý, bởi vì khi đó cô say đầu óc mơ hồ nên không biết bản thân có bao nhiêu mê hoặc. Cô chỉ cảm thấy con người cổ hủ này quản quá nhiều, bây giờ cũng có phải triều Tống đâu. Phụ nữ uống một hai ly với bạn bè thì có làm sao.
Nhưng mà đối với sự dạy dỗ của Chu Dao thì cô vẫn vâng vâng dạ dạ ngoài mặt, bởi vì cô không muốn cãi nhau với anh chỉ vì chuyện nhỏ xíu như vậy. So với việc uống rượu cô còn một việc khác đau đầu hơn, chính là tìm việc gì cho Chu Dao làm mới được.
Tuy bạn trai đã học rất nhiều kiến thức hiện đại, nhưng cũng không tránh khỏi có sơ sót. Khi hai người ở chung sẽ phát hiện ra một vài thứ anh không biết, từ phô mai đến chocolate, núi lửa phun trào, cổ phiếu hay động cơ Lithium. Lâm Tây thật sự rất lo anh có thể thích ứng với công việc hay không nguy hiểm hơn còn có thể bại lộ thân phận.
Lo trái lo phải mấy ngày đột nhiên Lâm Tây nảy ra một ý tưởng, cô bảo Chu Dao vẽ ra một bức tranh thủy mặc triều Tống. Sau đó đem đến trường quốc họa đưa cho chủ nhiệm xem. Chủ nhiệm tỉ mỉ quan sát ngắm nghía cả buổi, cuối cùng hai mắt ông ấy phát sáng nói Lâm Tây phải giới thiệu người vẽ bức tranh này cho ông ấy biết.
Yay! Kế hoạch thông qua! Lâm Tây vui vẻ đồng ý.
Nhờ có cô ở sau lót đường nên Chu Dao thuận lợi tìm được công việc. Đầu tiên anh phải làm giáo viên thực tập môn quốc họa, sau mấy tháng vượt qua bài kiểm tra rồi thì có thể lên làm giáo viên chính thức.
Mỗi ngày Chu Dao đều cố hết sức tiếp thu những sự vật mới, nỗ lực thích ứng “công việc.” Chủ nhiệm của Lâm Tây cũng biết anh bị mất trí nhớ nên cũng rất chăm sóc, với một phần là do tính cách của Chu Dao không có cẩu thả mà rất nghiêm túc có trách nhiệm làm cho các lãnh đạo và đồng nghiệp đều rất quý mến.
Chu Dao ngày càng bận rộn hơn, thời gian Lâm Tây được ở bên anh cũng ngày càng ít đi. Ban ngày hầu như hai người đều không gặp được nhau, bởi vì sợ đàm tiếu nên chỉ có thể gặp nhau vào buổi tối hoặc là cuối tuần mà thôi. Hai người sẽ cùng nhau đi siêu thị mua thức ăn, cùng nhau nấu cơm tối, ngủ cùng nhau, hoặc có thể là không ngủ.
Cho dù như vậy Lâm Tây cũng thường tụ tập với bạn bè, Chu Dao cũng sẽ đi ăn với các giáo viên khác. Những lúc đó hai người đều sẽ gọi điện báo cho đối phương để cho đối phương không phải chờ cơm mình.
Hôm nay là sinh nhật của Lâm Tây, cô còn định sau khi tan học sẽ chờ Chu Dao về dẫn mình ra ngoài ăn sau đó sẽ đưa anh đi mua quà cho mình. Nhưng vừa tan học cô đã bị bạn bè giữ lại, bởi vì mọi người đã chuẩn bị cho cô một bữa tiệc sinh nhật rồi.
Các bạn đều rất nhiệt tình, Lâm Tây cũng không thể làm mọi người mất hứng được. Cô đành phải báo với Chu Dao hôm nay sẽ về nhà trễ , sau đó lại cùng một đám bạn có trai có gái đi ăn cơm. Ăn cơm, uống rượu, thổi nến… Mọi người đều chơi rất vui vẻ. Nhưng sau khi ăn xong mọi người vẫn thấy chưa chơi đủ nên quyết định đi tăng 2 ở quán bar. Lâm Tây không có muốn đi tiếp, nhưng hôm nay cô là nhân vật chính trốn thế nào cũng không được. Cuối cùng lại bị bạn bè chuốc thêm một đống rượu.
Sau khi tàn tiệc, Lâm Tây đã say đến thần trí mơ hồ. Nam sinh vẫn luôn để ý cô, Michael nhận việc đưa cô về nhà. Mọi người đều cười đùa nói Michael có phải muốn ăn vạ ở nhà Lâm Tây không chịu đi hay không, cậu ta cũng không nói gì chỉ cười cười như ngầm khẳng định.
Chỉ tiếc người tính không bằng trời tính, khi Michael đưa Lâm Tây về đến nhà thì người mở cửa cho họ lại là Chu Dao. Cậu ta không biết Lâm Tây ở cùng với đàn ông từ lúc nào, anh cũng không ngờ mình đã dặn dò kỹ càng vậy rồi mà bạn gái nhỏ vẫn ở bên ngoài uống say. Hơn nữa còn để đàn ông đưa về nhà.
Chu Dao cố nén cơn giận, nhanh chóng đỡ lấy Lâm Tây, sau khi nói cảm ơn với Michael thì lập tức vào nhà đóng cửa lại. Trong đầu anh đều là hình ảnh lúc nãy cậu ta ôm Lâm Tây, trong lòng một bụng lửa giận.