• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 

Tuy rằng trải qua sự việc xấu hổ kia, nhưng hai người ở chung vẫn rất hòa hợp, chỉ là trong lòng mỗi người đều có sự thay đổi khác với lúc trước. 

Bây giờ cứ mỗi lần Chu Dao nhìn thấy Lâm Tây, thì thường xuyên không tự chủ được mà nghĩ đến hình ảnh cô ở trong bồn tắm lộ ra toàn bộ cơ thể. Lâm Tây có gương mặt trắng nõn, xinh đẹp, khi cười đuôi mắt sẽ cong cong, mười phần mỹ miều. Nhưng trước đây trong đầu Chu Dao đều là sự hiếu kỳ với thế giới này, làm gì có thời gian suy nghĩ đến cơ thể xinh đẹp này. 

Chuyện trong phòng tắm là ngoài ý muốn nhưng nhờ đó mà anh mới nhìn rõ mị lực của Lâm Tây. Từ đây mọi chuyện không thể khống chế được nữa, anh càng nhìn cô thì lại càng mê mẩn. Mỗi lần cô gọi “Anh Chu Dao, anh Chu Dao” thì trong lòng anh lại càng xao xuyến. 

Ở thế giới lúc trước của anh, những cô gái chưa lập gia đình đều có quy cũ giống nhau. Mỗi khi gặp người khác giới đều e thẹn cúi đầu, không dám nhìn thẳng đối phương. Nếu như một cô gái tùy tiện kêu một người đàn ông không quen biết là “anh trai” thì nhất định sẽ bị phỉ nhổ, chửi mắng là dâm phụ. Nhưng Lâm Tây lại gọi rất tự nhiên, không chút ngượng ngùng, không có cảm giác nịnh nọt lấy lòng, ngược lại là giống như trẻ con làm nũng. 

Khi ở cùng Lâm Tây, Chu Dao luôn thoải mái thả lỏng không hề có khoảng cách nam nữ. Hơn nữa Lâm Tây còn vô cùng lương thiện, cô có thể đem một người đàn ông không rõ lai lịch như anh về nhà, cho ăn không, ở không, đối với việc ly kỳ anh trải qua cũng không chút nghi ngờ, thậm chí bị anh hủy đi trong sạch cũng không oán trách. Cô đúng là một cô gái kỳ lạ. 

Nhưng anh không hề biết rằng, Lâm Tây đã sớm bị sự ôn tồn lễ độ, đẹp trai điềm đạm của một người cổ đại như anh hấp dẫn. Tuy rất cổ hủ nhưng cũng rất lịch thiệp. So với những người nhìn thấy Lâm Tây là không thể rời mắt, chỉ nghĩ đến những chuyện bậy bạ, hoặc những bạn học nam tinh trùng lên não hoàn toàn khác nhau. Cô còn cảm thấy anh giống như hòa thượng, vô dục vô cầu. Cho đến khi ở trong phòng tắm nhìn thấy em trai của anh vì mình mà ưỡn ngực ngẩng đầu cô mới tin là anh cũng có dục vọng. Nhưng với lý trí và sự tu dưỡng buộc anh phải tôn trọng người khác giới. 

Càng như vậy thì Lâm Tây càng không thể kiềm chế mà thích anh hơn, gương mặt Chu Dao mang theo vẻ đẹp cấm dục. Làm lòng cô ngứa ngáy khó nhịn. Không sợ bản thân là một cô gái chưa yêu bao giờ, cô chỉ muốn kéo Chu Dao xuống nước, cô muốn nhìn thấy gương mặt của anh khi bị dục vọng bao phủ. 

Lâm Tây quyết định theo đuổi Chu Dao, nhưng mấy phương pháp linh tinh dùng với một người đến từ cổ đại sẽ có hiệu quả sao? Lâm Tây rất hoang mang. 

Bất luận thế nào, trước tiên vẫn là kéo gần khoảng cách lại. Sau đó khiến anh không kháng cự với sự tiếp xúc thân thể, rồi mới đến quan hệ thân mật hơn. 

Truyện được đăng tại WordPress Hậu cung của công chúa Cáo.

Vì vậy Lâm Tây suy nghĩ ra một phương pháp cũ kỹ, mời Chu Dao làm người mẫu cho mình vẽ phác họa. Chiêu này thường là của nam họa sĩ dùng để dụ dỗ người mẫu nữ, lần này cô quyết định dùng ngược lại xem sao. 

Lâm Tây vô cùng thông minh mà giới thiệu về lịch sử hàng nghìn năm của nghệ thuật Phương Tây. Trọng điểm là các tác phẩm của Ingres, Gauguin và Michelangelo, hay là những nét vẽ cơ thể người hoàn hảo của Leonardo da Vinci. Cô nói với anh về những hình ảnh này dùng trong việc giải phẫu. Chu Dao rất sửng sốt, trước mặt anh là cơ thể trần trụi của người phụ nữ, trong đầu anh chỉ hiện lên hai chữ: “Dung tục!” 

Lại nhìn thấy tranh điêu khắc của Michelangelo, đúng là rất đẹp và đầy nam tính. Nhưng cự long dưới háng có thể triển lãm công khai vậy sao? Đúng là làm bẩn mắt phụ nữ! Chu Dao cảm thấy đây là một thế giới không có đạo đức không biết xấu hổ là gì. Cho đến khi Lâm Tây lấy bài tập ra. 

Cô vẽ rất nhiều phong cảnh, chân dung người, tĩnh vật bằng thạch cao, lâu lâu có một vài tấm vẽ những cô gái. Nhìn chung các cô gái đó đều an tĩnh xinh đẹp, không hề có chút nào là dâm mĩ. Chu Dao còn tưởng phụ nữ vẽ phụ nữ, chỉ đơn giản là dùng bút vẽ ra những đường nét xinh đẹp mà mình tán thưởng. Anh không hiểu vì sao lại phải vẽ cho nhau hình ảnh khỏa thân, so với những danh tác kia thì không khác gì nhau. Chỉ có điều anh cảm thấy tranh của Lâm Tây rất thuần khiết, nhưng anh không nhận ra bản thân đang tiêu chuẩn kép mà thôi. 

Tiếp theo chính là gián đoạn hợp tình hợp lý lừa gạt đối phương, Lâm Tây kể khổ với Chu Dao. Cô nói bản thân chỉ biết vẽ người mẫu nữ, còn đối với người mẫu nam thì không tốt lắm (cái này là chém gió đó, đừng tin…), nhưng mà trường học rất ít khi mời người mẫu nam (lại chém gió nữa đó…). Hy vọng anh có thể giúp đỡ cô, làm người mẫu cho cô. 

Chu Dao cảm thấy việc này quá phi lý, nhưng anh đã chịu nhiều sự giúp đỡ của cô rồi bây giờ lại là lần đầu cô mở miệng nhờ anh. Cho dù muốn từ chối cũng không nói được nên lời. Huống chi Lâm Tây còn là một cô gái đơn thuần làm sao có thể có ý xấu, anh cho rằng trong lòng cô thì cơ thể mình cũng khống như cây cỏ thôi. Chỉ là vật mẫu cho nét vẽ của cô, giúp cô luyện tay. 

Chu Dao nhanh chóng đồng ý, còn chưa cần Lâm Tây làm nũng năn nỉ gì hết. 

Lâm Tây vui mừng khôn xiết, vì để cho lời nói dối của mình chân thực hơn cuối tuần cô còn cố ý dẫn Chu Dao đến phòng vẽ tranh ở trường. Cô sớm đã sắp xếp ổn mọi thứ, cô kêu anh cởi quần áo và ngồi lên ghế. 

Tuy rằng trong lòng Chu Dao điên cuồng kháng cự nhưng ngoài mặt vẫn phải cởi quần áo, dù sao cũng là đàn ông thì phải giữ lời hứa. Nếu đã đáp ứng người khác, thì không thể bỏ cuộc giữa chừng. Khi anh cởi áo ra cơ ngực rắn chắc cũng nhanh chóng xuất hiện. Anh vẫn không thể kiềm chế được mà đỏ mặt, bởi vì xấu hổ mà tay chân luống cuống, không biết có phải cởi luôn thứ che chắn cuối cùng là quần lót hay không. 

Trong lòng Lâm Tây điên cuồng gào thét: “Anh đẹp trai, cơ thể của anh mlem vãi chưởng!!!” 

Nhưng cô vẫn che giấu rất tốt sự thèm khát trong ánh mắt, không để cho đối phương phát giác nếu không anh chắc chắn sẽ bị dọa sợ. Thực ra cô cũng do dự không biết có nên bảo Chu Dao cởi quần lót hay không, bởi vì người mẫu cũng không nhất định phải cởi sạch, hơn nữa kêu anh cởi quần lót có thể sẽ khiến một người cổ hủ như anh lùi bước? Như vậy thì không ăn trộm được gà còn mất luôn cả nắm gạo. Đây là cơ hội tốt ngàn năm có một, bỏ lỡ lần này làm sao còn có thể để đối phương nguyện ý trần trụi cho mình xem. Lẽ nào lại cùng nhau tắm rửa chà lưng? Điều đó là không có khả năng, tuyệt đối không!!! 

Lý trí của Lâm Tây hoàn toàn bị dục vọng lấn át. 

Cô nhanh chóng cảm tạ sự phối hợp của Chu Dao, đứng từ vị trí của một họa sĩ mà tán thưởng dáng người cùng cơ bắp của anh. Điều đó làm cho Chu Dao đã leo lên lưng cọp cũng không còn đường leo xuống. Cuối cùng cô khéo léo đưa ra yêu cầu gợi ý cho anh cởi quần lót, cô nói anh không cần phải gánh nặng tâm lý, cô tuyệt đối không làm gì tổn hại đến nhân cách cũng như thân thể anh. Cô chỉ đang tưởng tượng mình là Michelangelo, muốn đem sự nam tính hoàn toàn phác họa ra bằng chính ngòi bút của mình.

…… 

Chuyện này… Chu Dao có nằm mơ cũng không ngờ có một ngày bản thân mình là một người xuất thân trong một gia đình thư hương, văn thao võ lược, được mọi người biết đến là một người đàn ông vô cùng chính trực. Mà phải trần trụi trước mặt một cô gái, để cho cô quan sát tỉ mỉ từng bộ phận trên cơ thể mình. 

Truyện được đăng tại WordPress Hậu cung của công chúa Cáo.

Chu Dao dùng tốc độ ốc sên cởi quần lót, sau đó anh xấu hổ ngồi lên ghế. 

Côn thịt của anh cứ vậy mà bại lộ trước mặt người khác, đón lấy ánh mắt của cô gái nhỏ ngây thơ, đáng yêu. Trong lòng Chu Dao dâng lên cảm giác kỳ quái, có chút thẹn nhưng cũng có chút phấn khích. Tuy Lâm Tây không thuộc về anh nhưng ánh mắt của cô nhìn thứ đó của anh khiến anh sinh ra ảo giác có được cô. Điều này khiến cho bụng dưới của anh dần nóng lên. 

Bên phía Lâm Tây cô không nghĩ nhiều như vậy, chỉ đơn giản là tán thưởng cơ thể hoàn mỹ của anh. Nơi đó của anh không giống lần trước, lần này nó mềm mại không chút dọa người, màu sắc hơi tím nhìn còn có chút đáng yêu. Khó tưởng tượng được đứa nhỏ đáng yêu này và con quái thú lần trước là một. 

Lâm Tây cầm bút, cô bắt đầu phác họa hình ảnh của Chu Dao. Cũng không thể cứ mãi nhìn chỗ giữa hai chân người ta mà không làm gì được. Không ngờ khi cô bắt đầu vẽ lại hết sức chăm chú, quên luôn mục đích ban đầu của mình. Cô chỉ sợ nếu còn chần chừ thì sẽ hoang phí của trời, nhưng không bao lâu thì có một sự việc xảy ra đã đem cô về với thực tại. 

Ánh mắt cô nhìn chằm chằm bên dưới, Chu Dao cứng rồi… 

Chu Dao đương nhiên cảm nhận được cơ thể mình có biến hóa, là do Lâm Tây đang vẽ dở dang anh không dám tùy tiện đổi tư thế sợ làm ảnh hưởng đến cô. Càng không thể đứng dậy mặc quần áo che lại chỗ đó rồi bỏ chạy, loại người nói không giữ lời so với lần trước ở trước mặt cô cứng lên còn mất mặt hơn. 

Đạo lý này đúng là không tệ, nhưng mà mất mặt thì vẫn là mất mặt. Vì sao mà ngay lúc này “em trai” anh không thể bình tĩnh, nhất quyết phải nhe nanh múa vuốt chứng minh sự tồn tại của mình. 

Lâm Tây hoảng hốt nhìn Chu Dao mặt mày đỏ ửng, “em trai” giữa háng vừa thô vừa dài. Nơi nó hiện ra sức mạnh quyến rũ, còn chủ nhân của nó thì nhíu chặt hai hàng lông mày miễn cưỡng giữ nguyên tư thế không chút nhúc nhích. 

Điều này khiến Lâm Tây có chút đau lòng, cũng vì bản thân nhất thời háo sắc khiến Chu Dao rơi vào hoàn cảnh khó xử như vậy. Cô đặt bút xuống, đi đến phía trước: “Chuyện này… Anh Chu Dao… Anh rất khó chịu phải không?” 

Chu Dao nhìn về phía cô, trong mắt lập lòe một tia dục vọng mạnh mẽ. Anh cảm thấy quá mất mặt không biết nên trả lời câu hỏi của Lâm Tây thế nào. 

“Không thì… Em giúp anh một lần nhé, nếu anh không ngại thì cứ nói.” Lâm Tây lo lắng đề nghị. Trong lòng thầm vỗ tay khen mình thông minh, vừa mong chờ vừa rụt rè nhìn Chu Dao. 

???!!! 

Cô có ý gì??? Giọng nói của Chu Dao hơi mê mang còn có chút run rẩy: “Tôi không hiểu, cô muốn giúp tôi thế nào?” 

“Thì là… Ừm, anh đừng tức giận nha, thật có lỗi quá.” 

Lâm  Tây dùng toàn bộ dũng khí gần 20 năm bản thân tích góp từ khi sinh ra đến giờ, cô bước lên một bước, đôi tay hiên ngang cầm lấy côn thịt mạnh mẽ nóng bỏng…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK