• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 

Quả nhiên qua hôm sau Lâm Tây thật sự hạ sốt lại có thể tung tăng nhảy nhót như thường. Cô nói với Chu Dao kỳ nghỉ bảy ngày này không thể ở cùng anh bởi vì phải về nhà một chuyến. 

Trong lòng Chu Dao có chút mất mát nhưng cũng không để ý lắm, anh rất hâm mộ vì Lâm Tây còn có gia đình đặc biệt hơn nữa là gia đình rất yêu thương cô. Anh không mong tiểu thiên sứ của mình gặp phải chuyện trở ngại gì trong đời. 

“Sau bảy ngày em sẽ quay lại phải không, có muốn anh đến sân bay đón em không?” 

“Nếu anh có thời gian thì có thể đến đón em ạ, em sẽ mang một vài món ngon về cho anh. Anh Chu Dao, thật ra… thật ra lần này em về nhà là muốn nói chuyện của chúng ta với bố mẹ. Nếu mọi chuyện suôn sẻ thì lần sau anh có thể cùng em đi gặp họ rồi.” 

Lâm Tây chớp chớp đôi mắt, ánh mắt cô nhìn Chu Dao tràn đầy thâm tình, nụ cười của cô có chút nghịch ngợm. 

Trong lòng Chu Dao chợt cảm thấy rộn ràng, bạn gái anh là muốn về thưa chuyện với bố mẹ. Ở đây không có bà mai vậy nên chỉ cần bố mẹ cô đồng ý thì hai người có thể đính hôn rồi. 

Tuy là giải thích có hơi khác một chút nhưng kết quả thì không khác biệt lắm, mặt mày Chu Dao lập tức lộ rõ sự vui mừng, trong lòng anh không ngừng nhảy nhót hoan hô. 

“Vậy em phải sớm báo kết quả cho anh biết đó nha.” 

“Được ạ, mỗi ngày em đều sẽ gọi điện nhắn tin cho anh, chúng ta phải xa nhau nhiều ngày như vậy em chắc chắn sẽ rất nhớ anh, ban đêm chỉ ngủ có một mình em sẽ không ngủ được mất.” 

Lâm Tây còn chưa đi đã bắt đầu làm nũng, Chu Dao mỉm cười ôm lấy cô, anh véo nhẹ lên chóp mũi của bạn gái mình: “Bảo bối à sao miệng em ngọt quá vậy? Nếu ngủ không được thì có thể nhìn ánh trăng bên ngoài sau đó nhắn tin cho anh, tuy cách xa nhau vạn dặm nhưng chúng ta vẫn ngắm chung một mặt trăng, như vậy thì em sẽ không thấy cô đơn nữa rồi.” 

“Anh nói bậy!” Lâm Tây vỗ lên mu bàn tay đang bóp mũi mình. “Người ta nhìn thấy ánh trăng lãng mạn là bởi vì càng nhìn sẽ càng cô đơn, càng nhìn càng nhớ người trong lòng, mấy cái mà cùng nhau ngắm trăng đều là lừa người hết. Anh đợi em xong việc sẽ quay về tiếp tục làm thỏ con cho anh chơi được không?” 

Chu Dao nhìn đôi mắt lấp lánh của Lâm Tây không nhịn được mà phì cười: “Em chơi đến nghiện rồi sao, thích bị anh véo mông như vậy sao?” 

“Xí, em là người đàng hoàng chứ không giống ai đó muốn làm tình trước gương. Dâm đãng quá đi mất.” 

“Ồ! Vậy là ai giục anh mau tiến vào? Mỗi lần đều thúc giục, cô gái nhà ai mà không biết xấu hổ như vậy đàn ông còn phải thua xa.” Chu Dao nhướng mày nhất quyết hơn thua với bạn gái. 

Lâm Tây cười xấu xa: “Nếu anh có bản lĩnh thì lần sau anh cố nhịn đi, chúng ta thử xem ai có thể nhịn lâu hơn!” 

Hai người ầm ĩ vui đùa một lúc, sau đó lại cùng nhau mây mưa triền miên cả đêm trước khi Lâm Tây đi. Hai người ở sân bay vô cùng lưu luyến đối phương. 

Về đến nhà nhìn thấy căn phòng trống lốc không có tiếng cười nói của Lâm Tây khiến Chu Dao lần đầu cảm nhận được cảm giác cô đơn khó mà miêu tả. 

Cùng người yêu ở chung có bao nhiêu ngọt ngào thì bây giờ một mình có bấy nhiêu cô quạnh. 

Cuộc sống một mình thật sự nhàm chán vô vị, mỗi ngày vẫn luôn đọc sách, vẽ tranh, tập thể dục, lâu lâu sẽ cùng trò chuyện đôi ba câu với đồng nghiệp, rồi cuối cùng chính là đợi chờ Lâm Tây gọi điện đến. 

Ban ngày cô thường sẽ gửi ảnh chụp. Ăn cái gì ngon, thấy cái gì đẹp đều gửi cho anh. Buổi tối cô lúc nào cũng gọi điện cho anh rất lâu, Chu Dao tất nhiên cảm nhận được Lâm Tây cũng rất nhớ anh. Cho dù là có người nhà bên cạnh thì cô vẫn nhớ sự ấm áp ở trong vòng tay bạn trai. 

Hai người chỉ mới xa nhau hai ngày đã cảm thấy mấy ngày còn lại khó mà vượt qua. 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang