" Alo , thầy Sinh ơi , em nhớ thầy quá đi hà . Thầy thi có tốt hơm ? Đạt thành tích cao không thầy ? "
" Thầy thi cũg được , kết quả thì chờ mấy ngày nữa mới biết . Mà sao mới sáng em gọi thầy chi sớm vậy ? Em bình thường ngủ nướng dữ lắm a . "
Nhóc giọng ủy khuất , lầu bầu :
" Thì tại em nhớ thầy Sinh nên mất ngủ suốt đêm luôn á . Tối qua thầy không chủ động gọi điện cho em gì hết trơn . Em chờ quá trời lâu luôn nhưng thiết nghĩ chắc thầy mệt ngủ sớm nên không gọi giờ mới gọi á . "
" Thầy xin lỗi tiểu Hiếu nhen . Tối quá bà nội đau bụng , thầy bận chăm sóc bà rồi . "
" Dạ không sao đâu ! Bà nội giờ đỡ chưa thầy ? Có cần đi bệnh viện khám không ? "
" Chờ bà thức dậy thì thầy mới biết được . Bây giờ thầy bận nấu cơm rồi . Có gì tối thầy điện cho tiểu Hiếu ha . "
" Dạ ! Báy bay thầy . Moa moa . "
Nghe điện thoại xong nhóc mới thư thái nằm xuống đánh một giấc ngủ đến khi mặt trời nhô lên đỉnh cao . Chỉ có ngủ mới thấy thời gian trôi qua thật nhanh .
Ngủ dậy , nhóc cứ cảm giác khó chịu sao ấy , chắc là đói bụng . Tòn ten xuống ăn cơm sáng thành buổi cơm trưa , nhóc nói với Cố Hàm .
" Chú hai ơi ! Có thể ngày mai thầy Sinh đưa bà nội đi khám nữa á . Bà nội thầy tối qua đau bụng dữ lắm luôn . Chú ba có cách nào để bà nội thầy bớt đau không ? "
Nhắc tới chuyện này làm không khí trên bàn cơm trầm xuống hẳn . Cố Hàm thở dài , trả lời cho nhóc :
" Chỉ có thể uống thuốc giảm đau hoặc làm hóa trị thôi . Còn chuyện chữa khỏi là hoàn toàn không thể . Chỉ e bà nội Hứa Sinh cứ khư khư giấu thằng bé hoài , không chịu đi chữa trị thì sớm muộn cũng ... Hazz ! "
Nhóc hít hít mũi , ăn cơm được một nữa thì bỏ lên lầu . Cả nhà ai cũng lo lắng cho bà cháu Hứa Sinh mà cũng lo lắng cho tiểu Hiếu nữa . Hứa Sinh mà có chuyện gì chắc tiểu Hiếu là người buồn nhất .
Lên lầu nhóc mở điện thoại lên mạng xem coi có cách nào giúp bà nội thầy Sinh khỏe hơn không . Đang tra tra nhóc nhận được tin nhắn của Hứa Sinh .
' Thầy trong thời gian tới sẽ rất bận rộn nên e là không dạy thêm cho em được . Em nhờ gia sư khác dạy thay thầy đi . Tiền mà thầy thiếu gia đình em sau này thầy sẽ trả lại . Cám ơn em trong khoản thời gian qua đã tốt với thầy . "
Nhận được tin nhắn này nhóc hoảng hồn gọi điện cho Hứa Sinh mấy cuộc đều không được . Nhóc hơi run rẩy ấn nhắn tin lại : ' Thầy phải giữ lời hứa tối nay điện cho em nha . Em nhất định sẽ chờ thầy gọi tới mới đi ngủ . '
Tiểu Hiếu tự trấn an mình , miệng lầm bầm : " Thầy Sinh không có chuyện gì đâu . Chắc thầy bận học thêm để lấy cái học bổng nữa . Đúng rồi . Điện thoại thầy đúng lúc hết pin mới không gọi được . Tối nay thầy nhất định sẽ gọi cho mình . Đúng ! Đúng ! Mình phải ngủ , đi ngủ một giấc nữa rồi thầy gọi cho mình . "
Nhóc cố ngủ mà ngủ không được , đếm cả mấy trăm con cừu cũng bằng thừa . Tiểu Hiếu bèn ngồi dậy chạy qua chỗ mấy nhóc chơi để chiết thời gian . Nhưng nhóc chơi mà tâm tư cứ để đâu đâu , thua từ đầu buổi tới cuối buổi . Tiểu Minh , tiểu Tinh kêu nhóc chú tâm chơi mãi . Chán quá , cả đám nghỉ chơi , mở phim ma lên coi . Duy nhất bé Gấu sợ thét chói tai bấu víu lấy tiểu Hi , còn mấy người khác thì cười ha hả , chê con ma xấu quắc chẳng sợ tí nào , ma đẹp mới sợ . Tiểu Hiếu không cảm xúc nhìn chằm chằm màng hình điện thoại . Chịu không nổi nữa , nhóc ấn điện cho Hứa Sinh cũng không ai bắt máy mà có con nhỏ giọng điệu ngang ngang : ' số máy quý ... '
Thật tình tiểu Hiếu muốn ném điện thoại xuống đất thiệt mạnh cho đỡ tức chút xíu . Cơ mà nhóc không làm vậy , rủi đâu Hứa Sinh gọi tới mà điện thoại hỏng bét thì chết . Cơm chiều nhóc cũng không ăn được mấy hột , điện thoại bên mình 24/24 . Tiểu Hiếu ấn gọi lần cuối cho Hứa Sinh , có đổ chuông nhóc mừng muốn khóc . Nhưng người bắt máy lại là bà nội của Hứa Sinh :
" Alo ! Ai đó ? "
" Dạ , con ... con là tiểu Hiếu nè . Thầy Sinh đâu rồi bà ? "
Im lặng một lúc bà mới lên tiếng :
" À , tiểu Sinh nó đang đi tắm rồi . Con muốn nói gì để bà nhắn lại với nó cho . "
" Thầy Sinh dạo này bận gì mà không thể dạy cho con vậy bà ? Bộ thầy ấy tính thi lấy học bổng nữa hả ? "
" Không có ! Bà bệnh nó nói ở nhà chăm sóc bà ấy mà . Vài bữa nữa bà kêu nó tới thăm con . "
Tiểu Hiếu nghi ngờ , gằng giọng hỏi lại :
" Có phải đã xảy ra chuyện gì không bà ? Thầy Sinh không đi tắm giờ này đâu . Bà đừng giấu con a . "
" Hazz ! Nó biết bà sắp chết rồi nên khóc từ sáng giờ , ngồi một mình ở sau hè ấy . Bà khuyên nó không được nên đành để yên cho nó tự suy nghĩ thoáng chút . Mà con đừng bận tâm , con cứ lo học đi đừng quan tâm đến chuyện đó làm gì . Tiểu Sinh buồn mấy ngày là hết thôi ! Tiểu Sinh vào rồi . Bà tắt máy đây . "
" Alo , alo ! "
Tiểu Hiếu chạy qua chỗ Cố Diễm kéo kéo tay anh : " Cha , cha mau chở con qua nhà thầy Sinh đi . Con phải qua ngay bây giờ . Thầy Sinh gặp chuyện buồn con phải đến an ủi thầy ấy . Hu hu . Con không muốn thầy Sinh khóc đâu . "
Cố Diễn xoa đầu nhóc , buông chén đũa đứng lên liền :
" Cha hiểu rồi . Để cha chở con qua đó . Con bây giờ không được khóc nữa . Con khóc chỉ làm tiểu Sinh buồn thêm thôi . "
Nhóc lau lau nước mắt , gật gật : " Dạ "
Uông Nguyệt Hoa đứng lên , kêu mọi người : " Chúng ta đi theo luôn đi . Qua đó sẵn bàn bạc chuyện trị liệu cho chị Hứa . Nhiều người sẽ có cơ hội khuyên hơn là một người . "
Vậy là cả nhà Cố gia kéo nhau đến nhà Hứa Sinh . Chuyện gì có thể bỏ qua chứ chuyện liên quan đến hạnh phúc con cháu , người thân là không thể bỏ qua .