Bé sờ sờ mặt Trang Dụ, tò mò kéo áo cậu lên xem thử. Bé sợ xanh mặt bậc thốt lên:
"Trời ơi là trời! Gì cây kim cha dùng chích baba là kim chích voi hay gì mà dấu bự dữ vầy nè. Bụng baba toàn là dấu kim không luôn, em bé trong bụng không biết có bị chọt trúng mũi nào không nữa. Baba ơi! Baba tỉnh tỉnh! Baba còn sống không vậy baba, baba đừng có chết nha."
Thấy cậu không động đậy bé tưởng cậu đã đi về quê cha đất mẹ luôn rồi nên ô ô ôm bụng cậu khóc lớn.
"Baba ơi! Hu hu... Baba đừng chết mà... Baba bị cha chích sao không chịu né để bây giờ chết tức chết tưởi như thế này. Hu hu... Cha thật là độc ác mà... Baba ơi... Hu hu... Baba có linh thiên lâu lâu nhớ về thăm Đông Đông nha... Con sẽ cúng chuối với gà khỏa thân mỗi năm cho baba đầy đủ. Hu hu... Baba tại sai lại dại dột làm vợ cha vậy... Baba sao không chích lại cha đi... Cha khỏe như trâu chích không chết được đâu. Hu hu... Tội baba quá... Baba ơi... Baba tỉnh tỉnh đừng chết mà.. Ô ô ô... Cám ơn baba đến cuối cuộc đời đã cứu rỗi mạng Đông Đông để Đông Đông không bước vào con đường sai lầm đi làm vợ thiên hạ. Hu hu hu... Baba..."
Trong quá trình suy nghĩ viễn vong chưa tới năm phút mà Đông Đông đã khóc như thật. Trang Dụ nghe ồn ào, ráng he hé mắt ra nhìn bé, giọng thều thào muốn noi không ra hơi vì ngày hôm qua cậu rên quá dữ.
"Đông Đông... Con sao lại khóc rồi? Baba chỉ là có hơi mệt, muốn ngủ nướng một chút thôi. Bảo bối ngoan không khóc, baba thương."
Bé nước mắt lưng tròng, nhích nhích tới hôn hôn lên mặt Trang Dụ: "Hức hức... Đông Đông tưởng baba bị cha chích đến chết rồi. Baba thật là mệnh khổ mà... Baba ngủ đi, con ru baba ngủ. Bé ơi... Ngủ ngon đêm đã khuya rồi... Kìa những... Hức hức... Giấc mơ... Con hát nhầm... Baba ơi ngủ ngon mặt trời đã lên cao rồi... Kìa những giấc mơ đã mơ xong rồi..."
Thật sự là đêm qua ăn chơi quá đà nên bây giờ Trang Dụ rất rất mệt, bé hát vu vơ mấy câu thôi cũng đủ giúp cậu quay về với giấc ngủ ngon lành. Đông Đông vuốt ve, vỗ vỗ nhẹ ngực cậu dỗ dành cứ như mẹ ru con ngủ vậy. Baba bé thật vất vả!
Cố Ngạo mang khay thức ăn đi vào không biết chuyện gì đang xảy ra chỉ thấy ánh mắt Đông Đông nhìn mình thật rợn người. Anh đi tới đâu mắt bé liền đảo quá trợn tới đó, cứ như muốn ăn tươi nuốt sống anh vậy. Lau mồ hôi lạnh vô hình trên trán, anh tiến tới ngồi cạnh Đông Đông:
"Con trai con làm sao vậy? Cảm thấy chỗ nào không khỏe thì nói cho cha biết. Con đừng nhìn cha thế này cha sợ lắm đó."
Bé liếc anh một hồi mới chịu lên tiếng: "Cha thật độc ác! Baba bị cha chích liệt giường đi không nổi ngủ không yên luôn kìa. Cha chỉ vì cái vui sướng cực hạn của mình mà hành vợ ra nông nỗi này. Đông Đông thật thấy vọng về cha quá đi."
Bị bé trách móc một hồi anh mới hiểu ra bé đang nói cái gì. May là hôm qua anh nghe lén được cuộc tâm tình của vợ con nếu không anh suốt đời bị mang tiếng xấu rồi còn đâu. Hình ảnh người cha trong mắt Đông Đông sẽ nhanh chóng biến thành bác sĩ thú y đam mê chích vợ. Anh ôm bé ngồi lên đùi mình, tránh hai người nói chuyện ảnh hưởng đến giấc ngủ của Trang Dụ.
"Cha đâu có chích baba cái gì đâu. Baba là đang mang thai dễ mệt nên cần được ngủ nhiều nha. Cha thương vợ còn không hết nỡ lòng nào đi hại vợ chứ. Con đừng có hiểu lầm cha!"
Đông Đông nhăn mặt biểu thị mình không tin, chỉ chỉ tay vào bụng đầy đóm của cậu, bé nói:
"Cha nói xạo! Bụng baba nhiều dấu kim chích thế kia mà cha nói cha không chích baba. Cha đừng tưởng baba hiền rồi ăn hiếp baba của con nha. Đông Đông giận là kiếm vợ cho baba để baba hết khổ liền luôn. Cho cha ở giá sống chung với gián và chuột."
Kéo áo lại, đắp chăn cẩn thận cho vợ anh mới giải thích tiếp.
"Trời! Tưởng con nói chuyện gì chứ, mấy cái dấu đó đâu phải dấu kim chích mà là dấu cha hôn baba con đó. Baba rất thích cha hôn để lại dấu kiểu đó nha. Vì nó chứng tỏ cha là thuộc quyền sở hữu của baba. Chứ con nghĩ có cây kim nào mà bự đến vậy không? Con không tin cha làm thử cho con coi."
Anh nắm tay bé kê lên môi mình hôn một cái thật mạnh kết quả là trên tay bé cũng để lại một dấu y chang trong đống dấu trên bụng của cậu. Có bằng chứng xác thực thế này bé dù không tin cũng phải tin những gì anh nói là thật. Nhìn chăm chăm dấu đỏ hỏn trên tay, bé ngước mặt lên, chu chu cái mỏ:
"Con tin cha rồi! Vậy tại sao baba nói đó là dấu kim chích? Baba nói làm vợ rất mệt bị chồng vắt kiệt sức lực a. Có nguy cơ liệt giường bất cứ lúc nào."
"Thì tại vì dấu đỏ đỏ này giống dấu của ong chích đó con. Baba đang mang thai nên hay nói lung tung vậy thôi. Ai lại đi làm vợ mình liệt giường, con thấy ông bà nội sống với nhau mấy chục năm rồi đó. Bà nội có bị liệt giường đâu, ngược lại là ông nội bị vợ hành đến đau lưng nhức mỏi toàn thân đó. Vấn đề này còn phụ thuộc vào sức khỏe của mỗi người nữa. Ban đêm là thời gian thích hợp nhất để vợ chồng yêu đương, trao cho nhau tất cả cũng là thời điểm để sản xuất em bé đó nha."
Đông Đông gật gật đầu dần dần bị anh thuyết phục, bé gãi gãi đầu, tiếp tục phân vân giữa việc làm chồng hay làm vợ.
"Vậy theo cha giữa làm chồng với làm vợ thì ai là người sướng hơn, ai là người chịu nhiều nỗi đau thể xác và tinh thần hơn? Đông Đông rất muốn biết để đưa ra một lựa chọn sáng suốt cho chính bản thân mình. Rất mong cha giúp đỡ mà khai sáng đầu óc cho con."
Anh nhếch mép cười, thời khắc này là thời khắc để anh cứu rỗi tương lai không bị dòng họ, bạn bè khịa đến độn thổ đây.
"Theo cha thì cả vợ và chồng đều sướng và hạnh phúc như nhau. Riêng vợ thì có chịu thêm áp lực khi sinh em bé vì sinh con là chuyện rất khó khăn. Con cũng nghe người ta nói rồi đó sinh con rất đau. Nhưng chồng không thể sinh con được chỉ có vợ mới có khả năng thiên phú đó thôi. Nếu Đông Đông sợ đau thì không nên làm vợ nha, làm chồng là tốt nhất. Tuy phải cưng chiều vợ nhưng cũng được hưởng rất nhiều lợi lộc đó. Chẳng hạn như hôn nè, tình cảm mặn nồng hơn nè, không sợ bị cô đơn lẽ bóng nè,... Và nhiều cái lợi khác nữa mà chỉ khi lớn con mới biết được thôi. Bây giờ con còn nhỏ không nên tìm hiểu quá sâu."
"Dạ! Đông Đông hiểu rồi."
Lý lẽ của anh cực kì thuyết phục Đông Đông tin anh còn hơn tin cậu vì bé nghĩ baba mình mang thai nên đầu óc cũng hơi hơi có vấn đề. Đầu óc cha minh mẫn, chuẩn xác hơn nhiều.
... ... ... ... ... ...
Tội cho bé Dụ nhà ta, nằm không cũng bị con nghĩ đầu óc có vấn đề. Số khổ! Có một anh chồng thật là lươn lẹo!