Chương 27: Em đang chửi khéo anh đúng không?
Nắng chiều chói mắt, tầng mây trắng dưới bầu trời xanh chồng chất như núi, lại mềm mại như kẹo bông gòn.
Lương Tây Kinh đến quán cà phê, vừa liếc mắt đã nhìn thấy Thi Hảo ngồi bên cửa sổ.
Thời tiết nóng lên, hôm nay Thi Hảo ăn mặc rất đơn giản, quần bò màu nhạt kết hợp với áo len lệch vai màu trắng, thoạt nhìn đơn giản mà thoải mái. <!-- Quảng cáo 1 -->
Những tia nắng nhỏ vụn xuyên qua cửa sổ thủy tinh chiếu lên người cô, phác họa ra vẻ dịu dàng của cô, khiến cả người cô trông mềm mại lạ thường. <!-- Quảng cáo 1 -->
Lương Tây Kinh đứng yên tại chỗ nhìn cô một lúc mới nhấc chân đi vào trong, đến gần cô.
“…”
Tắm nắng quá thoải mái, Thi Hảo thiếu chút nữa ngủ gục luôn trên ghế.
Tối hôm qua cô ngủ muộn, buổi sáng lại thức dậy rất sớm. Bỗng dưng, một mùi hương khiến cô cảm thấy an tâm xông vào mũi, cơ thể Thi Hảo thoáng cứng lại, vô thức ngẩng đầu thì đối diện với người đi tới bên cạnh mình.
Im lặng vài giây, tầm mắt Thi Hảo chăm chú nhìn cách ăn mặc của Lương Tây Kinh.
“Hôm nay anh…” Cô khẽ chớp mắt, tầm mắt dời xuống, rơi vào chiếc quần jean ống rộng hiếm khi thấy anh mặc có màu sắc gần giống quần jean của cô, “Anh đi theo con đường sinh viên đại học à?”
Buổi sáng Lương Tây Kinh đi câu cá với ông cụ, anh chỉ chọn bừa áo hoodies và quần jean ở phòng thay đồ rồi mặc lên người.
Xuống núi xong anh lại sốt ruột tới tìm Thi Hảo, cũng không ghé về nhà thay đồ.
Nghe thấy câu hỏi của Thi Hảo, Lương Tây Kinh nhíu mày, “Em không thích?”
“… Không có.” Thi Hảo giương mắt, tầm mắt dời lên trên, ăn ngay nói thật, “Em rất thích, nhìn rất trẻ trung.”
Cô hiếm khi thấy Lương Tây Kinh “trẻ tuổi” như vậy.
Lương Tây Kinh: “…”
Anh nhìn ánh mắt lấp lánh của Thi Hảo, biểu cảm của cô quả thật khác hẳn với bình thường trông thấy anh. Suy nghĩ giây lát, Lương Tây Kinh ‘tự chuốc lấy nhục’ hỏi, “Bộ bình thường nhìn anh già lắm à?”
Thi Hảo nghẹn lời, thản nhiên nói, “Tổng giám đốc Lương, anh đã ba mươi mốt tuổi rồi đấy, anh nói xem?”
“…” Lương Tây Kinh ráng nhịn, lại nhịn không được vỗ đầu cô một cái.
Thi Hảo bị đau, bèn chọc anh: “Anh đây là thẹn quá hóa giận?”
Lương Tây Kinh lườm cô, gượng gạo chuyển đề tài, “Còn uống không?”
Thi Hảo nhìn thời gian trên điện thoại di động, “Không uống nữa, chúng ta đi xem phim đi.”
Lương Tây Kinh: “Hửm?”
Lúc nãy Thi Hảo không nói muốn đi xem phim.
Thi Hảo kéo anh ra khỏi quán cà phê mới giải thích, “Em và Ôn Khởi vừa mua vé xem phim xong thì cô ấy bị cấp trên vô lương tâm của cô ấy gọi về tăng ca.”
Nghe vậy, Lương Tây Kinh nhếch môi, “Em đang chửi khéo anh đúng không?”
“Em nào dám.” Thi Hảo thành khẩn nói, “Anh nghĩ vậy, chẳng lẽ anh cũng là cấp trên như thế?”
Lương Tây Kinh bị cô oán hận lại á khẩu không trả lời được.
Anh giơ tay xoa nắn ấn đường, lại nhéo nhéo bàn tay cô.
Thi Hảo nhịn cười, “Tổng giám đốc Lương, bị em nói trúng tim đen rồi chứ gì?”
Lương Tây Kinh không thèm để ý đến cô.
Hai người quẹo vào trung tâm thương mại rồi đi thẳng lên rạp chiếu phim trên tầng sáu.
Thi Hảo tính toán thời gian vừa chuẩn, lúc hai người đi lấy vé thì vừa hay tới giờ soát vé vào rạp.
Buổi chiều cuối tuần người xem phim cũng khá đông.
Kế hoạch ban đầu của Thi Hảo là đi xem với Ôn Khởi, bởi vậy lúc mua vé cô cũng không cân nhắc vị trí nhiều, mua thẳng hàng đầu tiên.
Nhưng sau khi ngồi xuống với Lương Tây Kinh, cô mới phát hiện hai người bọn họ ngồi hàng đầu hình như có chút bắt mắt, cũng không phải rất thuận tiện.
Thấy cô ngó nghiêng xung quanh, Lương Tây Kinh ngước mắt lên, “Sao vậy?”
Thi Hảo không thể nói với anh rằng cô cảm thấy tình nhân thì nên ngồi phía sau, ngồi phía trước không được tiện lắm. Cô suy nghĩ vài giây, thuận miệng nói: “… Anh cao quá, liệu có che khuất tầm mắt của người phía sau không?”
“…”
Lương Tây Kinh không ngờ chỉ mới xa cách bạn gái một đêm một buổi sáng mà bạn gái đã bắt đầu tìm mọi cách xoi mói anh.
Đột nhiên, anh nghĩ đến lời của Tần Lam trong một lần cùng anh ấy uống rượu, đó là thời điểm người phụ nữ bất mãn với bạn, nhất định là bạn đã làm sai chuyện gì đó. Về phần làm sai chuyện gì thì cần tự mình suy nghĩ.
Lương Tây Kinh nghĩ mãi cũng chẳng nghĩ ra.
Trong lòng anh thầm cân nhắc một phen rồi hỏi, “Gần đây anh có làm chuyện gì khiến em không vui à?”
“?”
Thi Hảo ngẩn ra, hoài nghi nhìn anh, “Cái gì?”
Lương Tây Kinh nói lý luận của Tần Lâm cho cô biết.
Thi Hảo nghẹn họng, có chút dở khóc dở cười, “Anh cảm thấy anh không làm chuyện gì khiến em không vui?”
Lương Tây Kinh: “Chắc là không có.”
Thi Hảo ồ một tiếng, nhịn không được trêu chọc anh, “Tự tin thế cơ à?” <!-- Quảng cáo 1 -->
Lương Tây Kinh: “Không phải tự tin.”
Thi Hảo: “Chứ là cái gì?”
Lương Tây Kinh nhìn dáng vẻ tò mò của cô, nhếch môi cười, “Em đoán xem.”
Anh hiếm khi có lòng dạ thảnh thơi để chơi trò này với cô.
Thi Hảo không hề hứng thú, mắng anh: “… Ấu trĩ.”
Bị bạn gái mắng ấu trĩ, Lương Tây Kinh cũng không tức giận.
Anh cười cười, đang muốn nói chuyện thì bộ phim đã bắt đầu. Thi Hảo chạm vào cánh tay Lương Tây Kinh, hai người lập tức yên tĩnh lại. <!-- Quảng cáo 1 -->
–
Bộ phim mà Thi Hảo và Ôn Khởi chọn là bộ phim cũ của nước ngoài được phát hành lại, một bộ phim về đề tài tình yêu khá ít người biết đến, cô và Ôn Khởi từng đi xem một lần lúc còn học đại học, rất là thích.
Bộ phim được quay theo phong cách hồi tưởng, hấp dẫn người xem.
Thi Hảo đã xem bộ phim này rất nhiều lần, nhưng mỗi lần xem đều sẽ có cảm ngộ khác nhau. Cô ngưỡng mộ sự dũng cảm của nam nữ chính trong việc theo đuổi tình yêu, cũng hâm mộ họ có thể bạch đầu giai lão.
Cô xem rất chăm chú, không để ý rằng Lương Tây Kinh vừa xem không được bao lâu thì ánh mắt đã chuyển sang người cô.
Đối với Lương Tây Kinh mà nói, bộ phim không đẹp bằng Thi Hảo.
Đèn trong phòng chiếu phim đã sớm tắt, chỉ có ánh huỳnh quang êm dịu khúc xạ trên màn hình lớn.
Nương theo ánh sáng yếu ớt, Lương Tây Kinh ngắm nhìn Thi Hảo thật lâu, thấy cô sắp sửa phát hiện anh mới lặng lẽ dời mắt đi.
Người đến xem bộ phim này phần lớn là các cặp tình nhân hoặc là các chị em, trong rạp vô cùng yên tĩnh. Khi nam nữ chính hôn môi lần đầu tiên, trong rạp có tiếng kinh hô, khi gần kết thúc lại có tiếng khóc.
Thi Hảo không khóc.
Tuy rằng cô cũng rất cảm động vì câu chuyện này, nhưng cô không khóc được. Bất luận là cảm động hay là ấm ức, cô đều khóc không nổi.
Phim kết thúc, Thi Hảo không nhúc nhích, Lương Tây Kinh cũng không nhúc nhích.
Một hồi lâu sau, Thi Hảo mới quay đầu nhìn người bên cạnh, “Lát nữa chúng ta đi đâu?”
Lương Tây Kinh: “Đợi chút đã.”
Thi Hảo: “Gì cơ?”
Lương Tây Kinh liếc nhìn những người lục tục đứng dậy rời đi, thấp giọng nói: “Chúng ta đi cuối cùng.”
“…”
“…”
Mặc dù không rõ Lương Tây Kinh muốn làm gì, nhưng Thi Hảo vẫn làm theo.
Đợi đến khi mọi người đều đã rời đi và chỉ còn lại hai người, nhân viên công tác muốn đi vào quét dọn, Thi Hảo mới chọc chọc cánh tay Lương Tây Kinh, “Đi chưa?”
Cô đứng dậy thúc giục anh.
Lương Tây Kinh ừ một tiếng, đột nhiên mở tay về phía cô, “Lại đây.” Anh nhìn Thi Hảo, ngữ điệu chậm rãi, “Ôm một cái rồi đi.”
Thi Hảo ngơ ngẩn, nhìn cánh tay thon dài mạnh mẽ của anh, không kịp phản ứng, “Anh nói cái gì?”
Nghe được lời cô nói, Lương Tây Kinh không lặp lại ba chữ “Ôm một cái” mà trực tiếp kéo Thi Hảo vào trong ngực, ôm chặt lấy cô.
Cái ôm của Lương Tây Kinh ấm áp đầy sức mạnh, nhiều khi so với hôn môi, thật ra Thi Hảo càng thích anh ôm mình hơn. Thân hình anh cao lớn có thể ôm trọn lấy cô, khiến cô sinh ra một loại ảo giác rằng mình đã tìm được nơi dừng chân, là bến đậu có thể dựa vào.
Rất bất ngờ, trong khoảnh khắc rơi vào vòng tay của Lương Tây Kinh, cảm giác cô độc lúc Thi Hảo xem phim cũng chợt biến mất.
Cô nhớ tới bên cạnh cô có người, Lương Tây Kinh đang ở cùng cô.
Một hồi lâu sau, nhân viên công tác đi vào phát ra âm thanh.
Thi Hảo khẽ cọ vào lồng ngực Lương Tây Kinh, nhẹ giọng nói, “Chúng ta nên đi thôi.”
Lương Tây Kinh ừ một tiếng, mười ngón tay đan vào nhau, dắt cô ra khỏi rạp chiếu phim.
Xem phim xong đi ra, bên ngoài trời đã tối.
Thi Hảo vẫn chưa đói bụng, nhưng cũng đã đến giờ ăn cơm.
Hai người cân nhắc rồi đi đến nhà hàng nhà họ Tần mở gần đó.
Đúng giờ cơm, nhà hàng rất đông người. Cũng may Lương Tây Kinh là người quen ở đây, quản lý biết anh nên trực tiếp dẫn anh và Thi Hảo đến phòng bao mà anh và Tần Yến thường đến.
Ngồi xuống gọi đồ ăn, Lương Tây Kinh mới hỏi, “Buổi trưa em không đi dạo phố với Ôn Khởi à?”
Trước khi vào rạp chiếu phim anh đã phát hiện trên người Thi Hảo ngoại trừ một cái túi xách thì không có gì cả.
Thi Hảo không ngờ anh lại quan sát cẩn thận như vậy, cô sửng sốt, “Không có.”
Lương Tây Kinh kinh ngạc, “Chỉ ngồi phơi nắng ở quán cà phê?”
Thi Hảo đang định gật đầu, bỗng nhiên nhớ tới lời dặn của Ôn Khởi.
Dù cô và Lương Tây Kinh coi như không có tương lai thì cô cũng không thể giấu anh chuyện lớn như vậy.
Nghĩ đến đây, Thi Hảo hít sâu một hơi, khẽ nói: “Không có, giữa trưa bọn em——”
Còn chưa nói ra khỏi miệng, bên ngoài phòng bao đã vang lên tiếng chửi bới xôn xao.
Hai người đồng thời quay đầu, Lương Tây Kinh nhíu mày, đứng dậy khỏi ghế, “Anh ra ngoài xem thử.”
Thi Hảo đáp lời.
Ngoài phòng bao, một nhân viên phục vụ vừa đi làm không lâu đang bưng đồ ăn thì bất cẩn làm đổ rượu lên người khách.
Bình thường gặp tình huống này nhân viên phục vụ và quản lý nhà hàng sẽ xin lỗi, hơn nữa còn miễn phí bữa cơm này, lại tiến hành bồi thường quần áo bị hư hỏng, sự tình sẽ được giải quyết.
Thế nhưng hôm nay vị khách này không nhận bồi thường như vậy.
Anh ta muốn nhân viên phục vụ sấy khô rượu trên người anh, hơn nữa không cho phép sử dụng máy sấy.
Yêu cầu vô lý thế này đương nhiên sẽ không có ai đáp ứng. Cũng chính vì như vậy mà vị khách hàng này đã bất chấp náo loạn.
Nhìn thấy Lương Tây Kinh, quản lý âm thầm thở phào nhẹ nhõm, “Tổng giám đốc Lương.”
Lương Tây Kinh lạnh lùng nhìn thoáng qua anh ta rồi nhìn về phía vị khách hàng làm khó dễ nhân viên phục vụ kia, khẽ rướn môi, “Quản lý Vương, sao lại sắp xếp cho anh Lưu đây ngồi ngoài đại sảnh?”
Quản lý Vương sửng sốt, vội vàng phản ứng lại, “Anh Lưu, là tôi sơ suất, không nhận ra anh. Mời anh sang bên này, chúng ta nói chuyện riêng.”
Nghe nói như thế, vị họ Lưu ngẩng đầu nhìn về phía Lương Tây Kinh, anh ta không ngờ sẽ gặp được Lương Tây Kinh ở chỗ này.
Tầm mắt hai người giao nhau, cảm giác áp bức bẩm sinh trên người Lương Tây Kinh đánh úp lại, hô hấp của Lưu Bằng chợt căng thẳng, nhưng vẫn cố gắng chống đỡ, “Tổng giám đốc Lương, không ngờ anh cũng ở đây.”
Anh ta đúng lý hợp tình đáp, “Anh phân xử đi, việc này ai đúng ai sai.”
Trong lúc nói chuyện, anh ta kéo kéo chiếc áo vest bị làm ướt của mình, “Đồ vest của tôi toàn là hàng đặt riêng không đấy, hơn mười vạn một bộ, quản lý Vương nói bồi thường chỉ là giặt sạch sẽ rồi trả lại cho tôi, đổi lại là anh thì anh có có thể chấp nhận không?”
Nghe được con số hơn mười vạn này, cô gái đang cúi gằm mặt đứng bên cạnh hít sâu một hơi, nghẹn ngào hồi lâu rồi nước mắt bắt đầu rơi xuống.
Cô ấy vừa mới đi làm chưa tới một tháng, một tháng tiền lương mấy ngàn đồng, hơn mười vạn làm sao bồi thường nổi.
“Tôi quả thật cũng không thể chấp nhận.” Lương Tây Kinh lười nói lý với anh ta. Khách vây xem xung quanh càng ngày càng nhiều, ảnh hưởng nghiêm trọng đến trật tự hoạt động bình thường của nhà hàng.
Không suy nghĩ nhiều, Lương Tây Kinh nói: “Anh Lưu muốn xử lý thế nào?”
Lưu Bằng hừ lạnh, “Bồi thường cho tôi giá gốc của một bộ âu phục.”
Lương Tây Kinh: “Được, tôi sẽ làm chủ thay cho Tần Yến.”
Lưu Bằng không ngờ anh sẽ sảng khoái đáp ứng như vậy, anh ta hơi ngẩn người, lại cảm thấy không đủ, “Với lại phải đuổi nhân viên phục vụ này đi.”
Lương Tây Kinh không cần nghĩ ngợi, “Đương nhiên.”
“…”
Nghe được đoạn đối thoại của hai người, nhân viên phục vụ càng khóc nức nở hơn.
Thi Hảo đứng nhìn từ xa, nhíu chặt mày.
Trò khôi hài kết thúc, Lương Tây Kinh dặn dò quản lý Vương vài câu rồi mới quay về phòng bao.
“Đồ ăn vẫn chưa mang lên sao?” Anh nhìn mặt bàn trống rỗng, hỏi.
Thi Hảo ừ một tiếng, hỏi anh, “Sao anh có thể đáp ứng yêu cầu vô lý của Lưu Bằng như vậy?”
Lương Tây Kinh hơi khựng lại, “Em cảm thấy yêu cầu của anh ta rất vô lý?”
“Đương nhiên.” Thi Hảo hỏi ngược lại, “Anh không cảm thấy sao?”
Lương Tây Kinh: “Có cảm thấy, nhưng những gì anh ta muốn lại là thứ anh ta nên có được.”
Thi Hảo nhíu mày.
Lương Tây Kinh lạnh nhạt nói, “Âu phục trên người anh ta đúng là hàng đặt riêng, giá khoảng mười hai vạn. Làm bẩn có thể giặt sạch, nhưng anh ta không muốn, nhà hàng nhất định phải bồi thường giá gốc.”
Nếu Lưu Bằng quá đáng một chút, thậm chí còn có thể yêu cầu nhà hàng trả phí tổn thất tinh thần.
Đạo lý này rất rõ ràng, cô nhìn Lương Tây Kinh, hai cánh môi mấp máy, “Vậy nhân viên phục vụ thì sao?”
Là người làm công, Thi Hảo hiểu rất rõ tìm một công việc có bao nhiêu khó khăn. Cô gái kia vẫn còn nhỏ tuổi, phỏng chừng là vừa mới tốt nghiệp. Công việc nhà hàng này cũng rất có thể là công việc đầu tiên của cô ấy.
Giờ chẳng những bị người ta nhục nhã mà còn mất việc làm. Thi Hảo không biết nội tâm cô ấy sẽ có cảm tưởng gì, có thể nghĩ thông hay không, hoặc là có thể đi vào con đường bế tắc không.
Lương Tây Kinh biết cô đồng tình với người phục vụ kia, chậm rãi nói, “Làm sai thì phải trả giá thật đắt.”
Thi Hảo khựng lại, trầm mặc thật lâu mới hỏi, “Không cố ý tạo thành sai lầm cũng phải trả giá sao?”
Lương Tây Kinh nhíu mày, “Thi Hảo.”
Thi Hảo giương mắt, mím môi, “Đạo lý này em hiểu, em chỉ là hơi khó chấp nhận thôi.”
Sợ Lương Tây Kinh suy nghĩ nhiều, Thi Hảo nói, “Anh để em tiêu hóa đã.”
Có đôi khi một sai lầm nho nhỏ sẽ gây thành sai lầm lớn, đạo lý này Thi Hảo đương nhiên hiểu được. Chỉ là cô cũng rất thích để tâm vào chuyện vụn vặt, có thể vì nguyên nhân cô cũng là người làm công, cô rất dễ dàng đồng tình với loại chuyện này.
Nhưng ngặt nỗi cô không có cách nào khác, cô cũng không có năng lực giữ lại nhân viên phục vụ kia, giúp cô ấy tiếp tục làm việc ở nhà hàng.
Trong lúc nhất thời, Thi Hảo có chút khép mình.
–
Một bữa tối ngon lành nhưng hai người lại ăn cơm rất lơ đễnh.
Ăn cơm xong, Thi Hảo cũng không có tâm tư đi dạo, đề nghị về nhà.
Cơ thể Lương Hanh vẫn chưa khỏe hẳn, Lương Tây Kinh chuẩn bị về nhà tổ một đêm.
Đưa Thi Hảo đến cửa tiểu khu, anh nhìn cô cởi dây an toàn chuẩn bị xuống xe, gọi một câu, “Thi Hảo.”
Thi Hảo liếc mắt, “Anh muốn nói gì?”
Ánh mắt Lương Tây Kinh nhìn thẳng vào cô, “Đừng suy nghĩ quá nhiều.”
“…” Thi Hảo nhìn anh, gật đầu, “Em biết rồi, anh mau về nhà tổ đi, đến nơi thì nói với em một tiếng.”
Lương Tây Kinh gật đầu.
Nhìn Thi Hảo đi vào tiểu khu, biến mất khỏi phạm vi tầm nhìn, Lương Tây Kinh mới lái xe rời đi, quay về nhà tổ.
……
Nửa đường, anh nhận được điện thoại của Tần Yến.
“Quản lý Vương đã nói với tôi rồi.” Tần Yến nói thẳng, “Lưu Bằng đến nhà hàng cố ý gây sự.”
Lương Tây Kinh thản nhiên đáp: “Nhận ra được.”
Lưu Bằng và Tần Yến có chút ân oán cá nhân, thỉnh thoảng muốn tìm Tần Yến gây ít phiền phức. Chỉ là không ai ngờ lần này anh ta dùng cách thức ngu xuẩn như vậy, lại đến nhà hàng gây sự.
Tần Yến nhướng mày, “May mà tối nay cậu có mặt ở đó, nếu không dựa theo cách xử sự của quản lý Vương, việc này sẽ bị nhai đi nhai lại.”
Dứt lời, anh ấy lướt tin tức trên mạng, “Chuyện buổi tối lên hot search rồi.”
Nhà hàng của nhà họ Tần nổi tiếng xa hoa, một bộ phận nhà hàng mặc dù không thiết lập chế độ hội viên VIP nhưng tiêu phí cũng tương đối cao. Người có thể đến nhà hàng ăn cơm không giàu thì cũng quý. Chuyện tối nay nếu xử lý không thỏa đáng, chắc chắn sẽ có ảnh hưởng tiêu cực.
Cũng may Lương Tây Kinh vừa vặn có mặt ở đó, sau khi đáp ứng xong yêu cầu vô lý của Lưu Bằng, anh đã dặn dò quản lý miễn phí tất cả khoản tiêu thụ của các khách hàng dùng cơm trong thời điểm đó.
Động thái này sẽ khiến doanh thu của nhà hàng ngày hôm nay rơi xuống số âm, nhưng có thể cứu được hình ảnh và tiếng tăm của nhà hàng.
Nếu đêm nay Tần Yến và Tần Lâm có mặt ở đó thì cũng sẽ xử lý như vậy.
Lương Tây Kinh mỉm cười, “Đa phần toàn là người thích xem náo nhiệt.”
Tần Yến nói: “Tôi sẽ bảo bên phòng quan hệ xã hội chú ý tới điểm này.”
Dứt lời, anh ấy nhớ tới hỏi, “Tối nay cậu đến nhà hàng với thư ký Thi à?”
Lương Tây Kinh: “Ừ.”
Tần Yến im lặng một chốc rồi hỏi: “Cậu đồng ý với Lưu Bằng đuổi nhân viên phục vụ kia đi, cô ấy có nói gì không?”
Lương Tây Kinh hơi khựng lại, đạp thắng xe, “Có ý gì?”
Anh dừng xe ở chỗ đậu xe ven đường mới hỏi.
Tần Yến: “Cô ấy có không vui không?”
“…”
Lương Tây Kinh ngước mắt lên, quay đầu nhìn về phía bóng đêm ngoài cửa sổ, “Sao cậu lại biết cô ấy không vui?”
Tần Yến: “… Đây là trọng điểm sao?”
Lương Tây Kinh không nói chuyện.
Tần Yến xoa xoa đầu, nhớ lại nói: “Thư ký Thi chưa từng kể với cậu chuyện trước kia cô ấy làm thêm đúng không?”
Vẻ mặt Lương Tây Kinh thoáng thay đổi, “Cậu tiếp tục đi.”
Tần Yến hơi nghẹn lời, “Cụ thể thế nào tôi cũng không rõ, đại khái là lúc còn học đại học thư ký Thi có làm thêm ở nhà hàng, cũng từng bị sa thải. Chuyện đêm nay, cô ấy hẳn sẽ rất đồng tình với nhân viên phục vụ kia.”
Người có lý trí hơn nữa cũng sẽ có lúc không lý trí.
Thi Hảo chính là như vậy.
Về đến nhà, Thi Hảo càng nghĩ càng buồn bực, không nhịn được tìm Ôn Khởi nói chuyện này.
Cô không tìm được người đồng tình với suy nghĩ của mình thì đêm nay cô sẽ không ngủ được.
Nghe cô nói xong, Ôn Khởi cũng rất khó đưa ra lời bình luận là Lương Tây Kinh làm đúng hay sai.
Đứng ở góc độ ông chủ, quyết sách này của Lương Tây Kinh hoàn toàn không thành vấn đề. Nhưng đứng ở góc độ người làm công, Lương Tây Kinh này cũng thật quá đáng!
Im lặng một lúc lâu, Ôn Khởi nắm lấy trọng điểm, “Chuyện bồi thường bộ âu phục cho tên họ Lưu gì đó, chắc là không bắt nhân viên phục vụ kia trả chứ?”
Thi Hảo: “Không, cái này tớ hỏi rồi.”
Ôn Khởi thở phào nhẹ nhõm, “Vậy là tốt rồi.”
“Tốt chỗ nào?” Thi Hảo buồn bực, “Người ta bị mất việc mà cậu còn bảo tốt.”
Ôn Khởi bất đắc dĩ, lời ít ý nhiều nói: “Nhưng đúng là cô ấy đã phạm sai lầm, hết cách rồi.”
Thi Hảo không phân rõ phải trái, “Không muốn nghe lý do này.”
Cô rầu rĩ nói, “Nếu lúc ấy Lương Tây Kinh có chút do dự, thật ra tớ cũng sẽ không rối rắm thế này.”
Lương Tây Kinh lúc ấy đáp ứng quá nhanh, nhanh đến mức làm cho Thi Hảo cảm thấy, nếu có một ngày cô phạm phải sai lầm tương tự và bên hợp tác yêu cầu anh sa thải mình, có lẽ anh cũng sẽ đáp ứng.
Ôn Khởi không biết trong lòng cô nghĩ gì, nhẹ giọng hỏi, “Cậu nghĩ đến chuyện lần đầu tiên mình bị đuổi việc đúng không?”
Từ lúc học cấp ba, Thi Hảo đã không muốn sử dụng chi phí do viện phúc lợi trợ cấp lắm. Mỗi cuối tuần cô đều đi làm thêm, nghỉ đông và nghỉ hè cũng đi làm thêm. Lúc học đại học, vừa nhập học xong cô đã tìm được một công việc bán thời gian lương rất cao ở trung tâm thành phố.
Nhưng không may là cô đã bị sa thải ngay trong tháng đầu tiên đi làm.
Nguyên nhân sa thải tương tự như chuyện ở nhà hàng tối nay, nhưng không quá giống.
Lúc ấy nhà hàng có một vị khách quen, cơ bản cứ cách một khoảng thời gian sẽ qua bên kia dùng cơm. Chi phí ở nhà hàng đó không thấp, khách hào phóng cũng sẽ cho nhân viên phục vụ tiền boa, nếu làm tốt sẽ kiếm được không ít.
Một lần tình cờ, vị khách kia nhìn thấy Thi Hảo thì bị cô hấp dẫn, bắt đầu theo đuổi cô.
Thi Hảo của thời đại học thanh thuần non nớt, là mẫu hình khiến không ít người vừa gặp đã yêu.
Sau khi vị khách kia theo đuổi Thi Hảo gần một tháng, Thi Hảo cứ tỏ ra thờ ơ, anh ta đã nổi giận. Anh ta cảm thấy Thi Hảo đúng là dầu muối không vào, tình nguyện làm công ở nhà hàng, mỗi ngày đứng mười hai giờ để lĩnh hai trăm đồng tiền lương chứ cũng không muốn tiếp nhận mình, anh ta cảm thấy mình bị sỉ nhục.
Thế nên, vào thứ bảy Thi Hảo đi làm, khi cô mang thức ăn lên cho anh ta, anh ta đã cố tình vấp phải Thi Hảo, khiến cho Thi Hảo làm đổ đồ ăn trong tay lên người anh ta.
Sự tình phát sinh, người nọ ầm ĩ không ngừng.
Anh ta yêu cầu nhà hàng sa thải Thi Hảo, nếu không chuyện này sẽ không kết thúc.
Cũng giống như quyết định của Lương Tây Kinh, khi quản lý nghe được yêu cầu này đã không chút nghĩ ngợi mà thẳng thừng đồng ý.
Mà trước đó, quản lý còn từng đề cập với Thi Hảo, nói cô chịu khó làm việc, anh ta rất thích nhân viên như Thi Hảo, còn hỏi cô nghỉ hè có đồng ý làm việc ở nhà hàng không.
……
Bị Ôn Khởi nói như thế, Thi Hảo thản nhiên nói, “Năm mươi năm mươi.”
Ôn Khởi an ủi cô, “Đừng nghĩ nữa, tính chất hai người cũng không giống nhau. Cậu là bị hãm hại, còn nhân viên phục vụ kia là không cẩn thận.”
Thi Hảo phản bác, “Lỡ như cô ấy cũng bị hãm hại thì sao?”
Ôn Khởi bị hỏi như thế thì nghẹn lời không đáp được.
Im lặng một hồi, Ôn Khởi bình luận, “Cậu rõ ràng là đang đi vào chỗ bế tắc.”
Thi Hảo không thừa nhận.
Cô ghé vào sô pha nhìn đèn chùm dưới trần nhà, nhẹ giọng nói, “Ôn Khởi.”
Ôn Khởi: “Hả?”
“Cậu nói xem, liệu có ngày nào…” Cô còn chưa nói xong đã bị Ôn Khởi cắt ngang, “Phủi phủi phủi, đương nhiên sẽ không. Sao cậu có thể nghĩ như thế, cậu không có lòng tin với bản thân và Lương Tây Kinh quá rồi đấy.”
Thi Hảo không nói lời nào.
Ôn Khởi khuyên cô, “Đừng suy nghĩ nhiều quá, đây thực sự chỉ là một việc nhỏ, chỉ là vị trí của cậu và Lương Tây Kinh khác nhau, cho nên phương thức xử lý và cái nhìn cũng khác nhau, hiểu không?”
Thi Hảo nháy mắt mấy cái, ậm ừ nói, “Tớ biết rồi.”
Cô phiền muộn bảo, “Để tớ tự tiêu hóa đi, cúp máy đây.”
Ôn Khởi: “…Được, không tiêu hóa nổi thì gọi điện thoại cho tớ.”
Cúp điện thoại, Thi Hảo lại nằm trên sô pha một lúc mới chuẩn bị đến phòng tắm rửa mặt.
Vừa đứng dậy thì chuông cửa vang lên.
Thi Hảo hoài nghi đi tới sau cửa, nương theo mắt mèo nhìn thấy Lương Tây Kinh đứng ngoài cửa, cô bỗng dại ra một lát.
Cô mở cửa, kinh ngạc nhìn anh, “Anh không về nhà tổ à?”
Lương Tây Kinh nhìn cô thật sâu, không muốn bỏ qua bất cứ biểu cảm nhỏ nhặt nào trên mặt cô.
“Lương Tây Kinh.” Thi Hảo nhìn anh không nói lời nào, giơ tay quơ quơ trước mặt anh. Nháy mắt tiếp theo, cổ tay cô bị anh bắt lấy.
Thi Hảo: “… Anh muốn làm gì?”
Lương Tây Kinh cụp mắt, thấp giọng nói, “Anh xin lỗi.”
Thi Hảo ngơ ngẩn, mấp máy cánh môi: “Anh xin lỗi chuyện gì?”
“Vừa nãy ở nhà hàng, anh đã không nghĩ đến cảm nhận của em.” Lương Tây Kinh chăm chú nhìn cô, trầm giọng nói, “Thời điểm đó, phương án giải quyết mà Lưu Bằng yêu cầu là thích hợp nhất.”
Cũng có thể dẹp yên trò khôi hài, để nhà hàng khôi phục lại trạng thái kinh doanh bình thường. Nếu không phải như vậy, Lương Tây Kinh cũng sẽ không sảng khoái đáp ứng như thế.
Thi Hảo ngẩn người, cô không ngờ Lương Tây Kinh sẽ vì chút chuyện nhỏ này mà giải thích rõ ràng với cô như vậy, càng không ngờ anh sẽ quay lại xin lỗi mình.
Rõ ràng cũng không phải lỗi của anh.
“Em…là vấn đề của em.” Thi Hảo cũng là người tỉnh táo, “Cách xử lý của anh không có vấn đề gì.”
Lương Tây Kinh mỉm cười, “Cũng có.”
Thi Hảo chần chờ, “Ở đâu?”
Sao cô không phát hiện ra.
Lương Tây Kinh nghiêng đầu hôn lên cổ tay cô, không nhanh không chậm nói, “Có một vấn đề khiến thư ký Thi không vui.”
<!-- Quảng cáo 1 --> <!-- AI CONTENT END 1 -->