Chương 78 – Tiểu Công Chúa (2)
Mặc dù cũng hơi lo lắng tiểu công chúa sẽ gặp ác mộng, nhưng trầm ngâm một lát, Thi Hảo cũng không kêu mấy tên cuồng con gái kia tránh ra.
Không cho họ ngắm tiểu công chúa của nhà họ Lương thì chẳng khác gì kêu họ đừng đến nhà chơi nữa.
May là Lương Tây Kinh cũng ý thức được vấn đề này. <!-- Quảng cáo 1 -->
Nhận thấy tiểu công chúa có chút động tĩnh, anh lập tức giải tán mấy người xung quanh, để cho con gái anh an tâm ngủ. <!-- Quảng cáo 1 -->
Tần Yến vốn không muốn đi, lại bị một câu “Cậu muốn con bé khóc sao” của Lương Tây Kinh đánh bại, đành yên lặng dời đến vị trí hơi xa một chút, vươn cổ nhìn tiểu công chúa.
Cảnh tượng này khiến Thi Hảo thật sự cảm thấy buồn cười.
Khóe môi cô rướn lên, vẻ mặt dịu dàng chăm chú nhìn người cách đó không xa.
Dường như có phát hiện, Lương Tây Kinh nghiêng đầu nhìn về phía cô.
Tầm mắt hai người giao nhau.
Lương Tây Kinh bảo Tần Yến trông tiểu công chúa rồi anh đứng dậy đi về phía cô.
“Cười gì vậy?” Anh hỏi Thi Hảo.
Thi Hảo ngước mắt nhìn anh, ăn ngay nói thật: “Cười các anh đấy.”
Lương Tây Kinh nhướng mày.
Thi Hảo nhỏ giọng nói: “Các anh có khoa trương quá không?”
“Là bọn họ khoa trương.” Lương Tây Kinh làm gì chịu thừa nhận là mình khoa trương.
Thi Hảo buồn cười, không vạch trần anh.
Sau khi ra tháng, cuộc sống của Thi Hảo cũng trở nên thoải mái và dễ chịu hơn nhiều.
Vì sự ra đời của tiểu công chúa, Tiêu Bạch Hủy và dì Trình cố ý từ Bắc Kinh đến đây một chuyến, ở với bọn họ một thời gian. Dì Trình rất biết cách chăm sóc em bé, có dì và bảo mẫu cùng nhau chăm sóc tiểu công chúa, Thi Hảo hoàn toàn không cần phải hao phí sức lực hay tinh thần gì.
Có điều, Tiêu Bạch Hủy vẫn không quá thích Giang Thành.
Lúc bà ở Giang Thành, tâm trạng của bà sẽ đặc biệt sa sút, được hơn một tháng thì bà và dì Trình quay trở lại Bắc Kinh.
Thi Hảo và Lương Tây Kinh cũng từ những người mới làm cha làm mẹ tay chân luống cuống dần dần trở nên thuần thục hơn.
Tiểu công chúa tên là Lương Niệm Khanh, nhũ danh là Khanh Bảo.
Tên là Lương Tây Kinh đặt, Thi Hảo không có ý kiến gì.
Cô rất thích cái tên đó.
Lúc Khanh Bảo nửa tuổi, Thi Hảo trở về công ty làm việc.
Cô nghỉ phép đã đủ lâu, cũng đã đến lúc nên trở lại công việc.
Hôm nay, Lương Tây Kinh dậy từ rất sớm.
Năm giờ rưỡi anh xuống lầu chạy một vòng trong tiểu khu, sau đó về đến nhà tắm rửa. Tắm rửa xong, Lương Tây Kinh thấy Thi Hảo thức dậy thì đặt lên môi cô một nụ hôn, rồi sang phòng sát bên tìm con gái.
Chờ Thi Hảo rửa mặt xong, Lương Tây Kinh đã thay quần áo cho Khanh Bảo, ôm cô bé chuẩn bị xuống lầu.
Ở trên chuyện này, Lương Tây Kinh luôn hoàn thành rất tốt.
Đứa nhỏ hơn sáu tháng tuổi đã biết nhận người.
Hai vợ chồng gặp nhau ở đầu cầu thang, Khanh Bảo nằm sấp trong lòng Lương Tây Kinh, ánh mắt sáng ngời vươn tay về phía Thi Hảo.
Thi Hảo nhìn bé như vậy thì chút không nỡ.
“Mẹ ôm một cái nào.” Thi Hảo đón lấy Khanh Bảo, cúi đầu hôn lên má bé: “Thơm ngào ngạt luôn, Khanh Bảo của chúng ta thật xinh đẹp.”
Nghe vậy, Lương Tây Kinh nói: “Ừm, con bé giống em.”
Thi Hảo khẽ cười, ngước mắt nhìn anh.
Lương Tây Kinh cúi đầu, trong mắt cũng toàn là bóng dáng hai mẹ con.
Hai vợ chồng ôm con gái xuống lầu.
Dì đã chuẩn bị xong bữa sáng, thuận tiện cho hai người ăn no đi làm.
Tiểu công chúa Khanh Bảo ăn uống không được ngoan lắm, muốn Lương Tây Kinh hoặc Thi Hảo dỗ thì bé mới thành thật ăn.
Ngồi xuống, Thi Hảo đang chuẩn bị cho bé ăn thì Lương Tây Kinh cầm bát trước.
Anh nhìn Thi Hảo: “Em cứ ăn đi, để anh đút cho con.”
Thi Hảo: “…”
Nhìn động tác thuần thục của Lương Tây Kinh, Thi Hảo cũng không giành làm nữa: “Được, vậy em ăn trước, lát nữa tới lượt em đút.”
Lương Tây Kinh cười khẽ: “Ừm.”
Ăn được kha khá, Lương Tây Kinh cũng đã cho Khanh Bảo ăn xong.
Anh tùy tiện ăn vài miếng rồi đưa Thi Hảo đến công ty.
Thực ra Thi Hảo không cần anh đưa đi, cô có thể tự mình lái xe.
Nhưng cô đã lâu không đi làm, Lương Tây Kinh sợ cô khẩn trương, sợ cô lo lắng, nên anh kiên trì muốn đưa cô đến công ty.
Thi Hảo không lay chuyển được anh, chỉ có thể đi theo anh. <!-- Quảng cáo 1 -->
Trước khi rời đi, Thi Hảo còn có chút lưu luyến không rời.
Kỳ thật cô không yên tâm về Khanh Bảo lắm, tuy nói Lương Hanh và bác Tôn đang trên đường tới đây, nhưng cô vẫn không tài nào yên lòng được.
Thấy cô lo lắng, Lương Tây Kinh ôn hòa nói: “Yên tâm đi, dì và ông nội sẽ chăm sóc tốt cho con bé.”
“Em biết.” Thi Hảo ngước mắt: “Nhưng vẫn có chút không nỡ.”
Lương Tây Kinh mỉm cười: “Vậy có muốn ôm con bé một lát không?”
Thi Hảo đứng ở cửa thay giày, do dự nhìn vào phòng khách, nhẫn tâm nói: “Thôi.”
Cô lo là nếu ôm rồi, cô thật sự không có cách nào đi làm nữa.
Hai người nhẫn tâm ra cửa, Khanh Bảo vẫn không biết mẹ đi làm, còn hết sức chuyên chú chơi đồ chơi của mình, đầu cũng không ngẩng lên.
Một lát sau, cô bé chợt nhận ra điều gì đó, đột nhiên ngẩng đầu khóc lớn lên.
Vừa tới công ty, Thi Hảo vội vàng hỏi thăm dì tình huống của Khanh Bảo.
Biết cô bé khóc, không hiểu sao Thi Hảo cũng có chút đau lòng.
Nhưng đau lòng thì đau lòng, Thi Hảo vẫn không muốn từ bỏ sự nghiệp của mình, cô cần có công việc của mình, cần có không gian độc lập.
Đối với lựa chọn của cô, Lương Tây Kinh và mấy người khác đều rất ủng hộ.
Bọn họ cũng cảm thấy Thi Hảo trước tiên phải là Thi Hảo, sau đó mới là vợ của Lương Tây Kinh, là mẹ của Khanh Bảo.
Mấy ngày đầu, Thi Hảo vẫn không sao tiến vào trạng thái làm việc.
Dần dần rồi cô cũng thích ứng.
Cũng không quá lâu, Thi Hảo lại trở nên bận rộn như trước.
Có đôi khi cô tan tầm về đến nhà, Lương Tây Kinh đã dỗ Khanh Bảo ngủ. Buổi sáng tỉnh lại, Lương Tây Kinh cũng đã lo xong cho con gái, thay quần áo cho con gái rồi ôm cô bé lên.
Có một hai lần như vậy, Thi Hảo không nhịn được hỏi Lương Tây Kinh là người làm mẹ như cô liệu có vô trách nhiệm quá không.
Vừa nói xong đã bị Lương Tây Kinh phản bác lại.
Sao cô lại vô trách nhiệm?
Lương Tây Kinh cảm thấy Thi Hảo là một người mẹ có tránh nhiệm nhất, cũng tốt nhất trên thế giới này.
Nghe anh nói như vậy, Thi Hảo buồn cười: “Tổng giám đốc Lương, anh đây là trong mắt tình nhân hóa Tây Thi?”
Lương Tây Kinh thản nhiên nói: “Khanh Bảo cũng cảm thấy như vậy.”
Thi Hảo không mấy chắc chắn: “Thật sao?”
Cô vùi vào lòng Lương Tây Kinh, thở dài: “Đã lâu rồi em không ngủ cùng con bé.”
Lương Tây Kinh vươn tay xoa đầu cô: “Đương nhiên con bé biết mẹ bận, con bé sẽ hiểu mà.”
Mặc dù Khanh Bảo còn nhỏ, Lương Tây Kinh và Thi Hảo cũng khá cưng chiều cô bé, nhưng theo lý thì hai người nên kể cho cô bé nghe. Ở tuổi này tuy có rất nhiều chuyện bé nghe không hiểu, nhưng cứ lặp đi lặp lại nhiều lần, nghiêm túc nói cho bé nghe, chắc hẳn bé cũng có thể hiểu được.
Trẻ con là thông minh nhất.
–
Lúc Khanh Bảo một tuổi, Lương Tây Kinh và Thi Hảo tổ chức bữa tiệc tròn một tuổi cho cô bé.
Hai người không mời quá nhiều người, chỉ mời người thân và bạn bè hay lui tới.
Cũng vào ngày này, Khanh Bảo mở miệng nói chuyện, miệng lẩm bẩm thốt ra một câu “Mẹ”.
Nghe rõ lời cô bé nói, Thi Hảo sững sờ đứng tại chỗ.
Khoảnh khắc đó, hốc mắt cô lập tức đỏ lên.
“Trời ạ.” Ôn Khởi ở bên cạnh cũng kinh ngạc không kém: “Khanh Bảo biết nói rồi.”
Thẩm Âm cũng hưng phấn tới cực điểm: “Câu đầu tiên con bé nói là mẹ hả?”
Bình thường tiếng ‘bố’ phát âm đơn giản hơn, gần như 80% trẻ con mở miệng nói câu đầu tiên đều là gọi ‘bố’*.
(*mẹ trong tiếng Trung phát âm là /mama/, còn bố là /baba/)
Huống chi từ khi đi làm đến nay, thời gian Thi Hảo dành cho Khanh Bảo kỳ thật không nhiều bằng Lương Tây Kinh.
Bọn họ chưa bao giờ có khái niệm là mẹ thì phải chăm sóc con nhiều hơn, còn bố có thể chăm sóc con ít hơn một chút. Thế nhưng Thi Hảo vẫn không kìm được sự cảm động, cô chưa từng nghĩ tới câu đầu tiên Khanh Bảo mở miệng nói là gọi cô là mẹ.
Lương Tây Kinh nghe thấy động tĩnh thì đến gần cô, lập tức cầm lấy tay cô, trầm giọng hỏi: “Cảm động rồi à?”
Anh dịu dàng nói: “Đừng khóc, đây là chuyện nên vui mừng.”
Thi Hảo nước mắt lưng tròng nhìn anh, nghẹn ngào nói: “Em cũng không muốn.”
Lương Tây Kinh khẽ cười, vươn tay ôm cô vào lòng, sau đó vỗ nhẹ lưng cô dỗ dành: “Mau đi ôm Khanh Bảo đi, để con bé biết mẹ đã cảm nhận được tâm ý của con rồi.”
Thi Hảo khàn giọng đáp: “Được.”
Sau sinh nhật một tuổi, Khanh Bảo bắt đầu ê ê a a nhiều chữ đứt quãng.
Bước đi cũng ngày càng vững vàng hơn.
Lúc một tuổi rưỡi, nhóm Ôn Khởi đến nhà ăn liên hoan, cô bé đã có thể nhận ra toàn bộ mọi người, thậm chí còn non nớt gọi bọn họ, mặc dù thi thoảng phát âm không chuẩn nhưng ở độ tuổi của bé là đã đủ tốt rồi.
Vì thế, nhóm Ôn Khởi và Thẩm Âm đều hâm mộ tới cực điểm.
Lương Tây Kinh và Thi Hảo có một thời thơ ấu không mấy êm đẹp, cho nên bọn họ khá là cưng chiều bạn nhỏ Lương Niệm Khanh.
Có điều cưng chiều thì cưng chiều, đạo lý nên dậy và lễ phép nên dạy thì hai người vẫn không hề bỏ qua.
Lương Niệm Khanh có chút cáu kỉnh của riêng mình, nhưng sự cáu kỉnh và bướng bỉnh của cô bé lại khiến người ta yêu thích.
Lúc Khanh Bảo ba tuổi, Thi Hảo lại thăng chức.
Cô ngồi vào vị trí quản lý bộ phận quảng cáo.
Lương Tây Kinh luôn tin tưởng vững chắc rằng, chỉ cần Thi Hảo muốn, cô sẽ có một sự phát triển rất tốt. Trên chuyện công việc cô vẫn luôn chăm chỉ và cố gắng.
Anh rất thưởng thức, cũng rất thích một Thi Hảo tỏa sáng rạng rỡ như vậy.
Có một lần nọ, lúc Thi Hảo tham gia một bữa tiệc thì tình cờ nghe thấy một vị sếp trêu chọc cô, nói chồng cô rất tự hào về cô.
Thi Hảo hỏi kỹ mới biết được, là lúc Lương Tây Kinh tham dự tiệc, có người biết Thi Hảo thăng chức nên đã cố ý hỏi anh là anh có ý kiến gì với chuyện bà xã mình còn trẻ như vậy mà đã lên làm quản lý công ty quảng cáo không.
Lương Tây Kinh nói là anh rất tự hào về cô, muốn học hỏi cô.
Bởi vì chuyện này mà trong giới thường nói Lương Tây Kinh bị vợ quản nghiêm, là fan hâm mộ của vợ các kiểu.
Hôm đó, Lương Tây Kinh và Thi Hảo dẫn tiểu công chúa ra ngoài ăn cơm.
Khanh Bảo sắp đi nhà trẻ, Lương Tây Kinh và Thi Hảo định trước khi cho cô bé đi nhà trẻ dẫn cô bé đi chơi một chút.
Thật trùng hợp là hai người gặp được một ông chủ từng hợp tác trong nhà hàng.
Sau khi hàn huyên xong, trước khi đi ông chủ còn nói với Lương Tây Kinh một câu: “Anh nhìn bà xã anh mà mắt cứ sáng rực thế kia, tổng giám đốc Lương, đừng nói anh là fan hâm mộ của vợ mình thật đấy chứ?”
Lương Tây Kinh mỉm cười: “Tôi đúng thật là vậy.”
Người đi rồi, Khanh Bảo đang ở bên cạnh nhai thịt nướng nghe được cuộc nói chuyện thì hỏi: “Mẹ ơi mẹ, fan là gì hở mẹ? Là món miến* con thích sao?”
(fan – 粉丝 đọc là /fẻnsi/, ngoài ra cũng có nghĩa là miến, bánh phở.)
Thi Hảo: “…”
Lương Tây Kinh: “….”
Hai vợ chồng liếc nhìn nhau, không biết nên giải thích như thế nào.
Yên tĩnh một lát, Lương Tây Kinh lau miệng cho bé rồi nói cho bé biết: “Fan mà người bác lúc nãy nói có ý là bố rất sùng bái mẹ.”
Khanh Bảo cái hiểu cái không, trừng to mắt nhìn hai người: “Sùng bái là gì ạ?”
Thi Hảo bật cười, kiên nhẫn giải thích ý tứ sùng bái với cô bé, còn nêu ví dụ cho cô bé hiểu.
Nói hồi lâu, Khanh Bảo hình như cũng đã nghe hiểu.
Cô bé ngoan ngoãn gật đầu nói: “Con biết rồi.”
Lương Tây Kinh và Thi Hảo nhất trí nhìn cô bé.
Khanh Bảo nhìn hai người với ánh mắt lấp lánh, khóe miệng còn lưu lại vết dầu mỡ, lanh lảnh nói: “Con là fan của bố mẹ.”
Nghe vậy, Thi Hảo và Lương Tây Kinh đều ngẩn ra.
Hai người im lặng giây lát rồi đều không nhịn được hôn lên má Khanh Bảo: “Cục cưng giỏi quá đi.”
Khanh Bảo cười rộ lên, vui sướng hoa chân múa tay bắt đầu vỗ tay cho mình.
Mỗi lần nhìn thấy Khanh Bảo như vậy, trái tim Thi Hảo và Lương Tây Kinh đều như bị tan chảy.
“Em không muốn đưa con bé đi nhà trẻ nữa.” Thi Hảo bùi ngùi.
Lương Tây Kinh cúi đầu: “Sao?”
Thi Hảo nhìn chằm chằm khuôn mặt tươi cười ngây thơ của Khanh Bảo: “Anh nói sau khi vào nhà trẻ liệu con bé còn có thể vui vẻ như vậy không?”
Lương Tây Kinh: “….”
Anh không trả lời được.
Hai người trầm mặc một lúc, Thi Hảo nói: “Hay là sang năm hẵng đưa đi nhỉ?”
Lương Tây Kinh: “Sao cũng được.”
Cuối cùng, sau khi do dự một phen, hai người vẫn đưa Khanh Bảo đi nhà trẻ.
Cô bé đã lớn rồi, cũng nên quen biết bạn bè mới, học tập tri thức mới.
Lương Tây Kinh và Thi Hảo vốn cảm thấy Khanh Bảo sẽ không thích ứng với hoàn cảnh nhà trẻ nhanh như vậy.
Nhưng không ngờ còn chưa đến một tuần, Lương Niệm Khanh đã rời giường sớm, tự mình bảo dì thay quần áo, sau đó ăn sáng, thúc giục Lương Tây Kinh đưa bé đi nhà trẻ.
Đối với việc này, Thi Hảo và Lương Tây Kinh rất đau lòng.
Thứ Sáu hôm nay, hai vợ chồng đưa Khanh Bảo đến nhà trẻ, nhìn cô bé hào hứng chào hỏi cô giáo rồi sôi nổi đi vào lớp, trong lòng hai người nổi lên chua xót. <!-- Quảng cáo 1 -->
Lương Tây Kinh: “Con bé còn không thèm quay đầu nhìn chúng ta.”
Thi Hảo u oán: “Hình như con bé tìm được bạn mới rồi đúng không?”
“…”
Vấn đề này, vào một ngày tan học, hai người tới đón cô bé đã tìm được đáp án.
Thi Hảo và Lương Tây Kinh đến cửa nhà trẻ, vừa xuống xe thì nhìn thấy Khanh Bảo đang dùng một tay kéo một cậu bé mặc đồng phục học sinh, tay kia thì lần mò vào túi móc thanh chocolate mà Lương Tây Kinh mua từ nước ngoài về cho cô bé ra, sau đó tươi cười sáng lạn đưa thanh chocolate đến trước mặt cậu bé kia.
Cậu nhóc kia không để ý đến bé, bé cũng không tức giận.
Bé mạnh mẽ nhét thanh chocolate vào tay cậu nhóc kia, sau đó mới nhảy nhót đi về phía cổng trường.
Thấy cảnh này xong, Thi Hảo và Lương Tây Kinh im lặng nhìn nhau.
Một lát sau, Lương Tây Kinh nghiến răng nói: “…Sao con bé lại đem chocolate anh tặng cho người đàn ông khác? Đó không phải là thứ con bé thích ăn nhất à?”
Thi Hảo: “…”
Cô trầm mặc vài giây, sửa lại cho anh: “Cậu nhóc đó chắc chưa thể tính là đàn ông chứ hả?”
Lương Tây Kinh lạnh giọng nói: “Như nhau cả thôi.”
Nghe giọng điệu của anh, Thi Hảo sâu sắc nhận ra người này đang ghen tị.
Cô nhìn con gái vui vẻ thì hiểu được chuyện mình lo lắng nhất vẫn xảy ra.
Trên đường trở về, Lương Tây Kinh cũng ráng nhịn, nhưng cuối cùng vẫn không nhịn được nữa, bèn hỏi con gái mình: “Khanh Bảo, vừa rồi ở trường học con nói chuyện với ai vậy?”
Khanh Bảo vừa mở chocolate hỏi Thi Hảo có ăn không, vừa trả lời Lương Tây Kinh: “Bố ơi, cậu ấy là bạn cùng bàn mới của con hôm nay.”
Lương Tây Kinh: “…” <!-- Quảng cáo 1 --> <!-- AI CONTENT END 1 -->