• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

<!-- Quảng cáo 1 -->

Chương 66 – muốn kết hôn rồi

Thi Hảo biết giá trị con người bạn trai mình cao bao nhiêu, cũng biết phần quà Giáng sinh “đặc biệt” mà Lương Tây Kinh tặng cho mình này đối với anh không tính là gì cả.

Nhưng cô không thể nhận được.

Im lặng một lát, Lương Tây Kinh cụp mi nhìn cô: “Không muốn sao?” <!-- Quảng cáo 1 -->

“Ừ.” Thi Hảo trả lời thẳng thắn: “Em không muốn.” <!-- Quảng cáo 1 -->

Cô nhét bút lại cho Lương Tây Kinh, nhìn thẳng vào mắt anh, nghiêm túc nói: “Em rất thích biệt thự, em cũng biết anh tặng biệt thự cho em là có ý gì.”

Lương Tây Kinh muốn cho cô cảm giác an toàn, muốn cho cô có một ngôi nhà.

Thẳng thắn mà nói, cô quả thật rất thích căn nhà này, cũng rất muốn biến thành phú bà. Chỉ là, món quà này quá mức quý giá, cô không thể nhận.

Lương Tây Kinh thấp giọng nói: “Biết cũng không nhận?”

Thi Hảo: “Chính bởi vì biết nên càng không thể nhận.”

“….”

Trầm mặc một lát, Lương Tây Kinh chỉ vào hợp đồng quà tặng trong tay cô, nhẹ giọng nói: “Em biết mà, cho dù hôm nay em không ký tên, anh cũng sẽ có cách chuyển biệt thự sang tên của em.”

Thi Hảo nghẹn họng, cạn lời nhìn anh: “Lương Tây Kinh, anh đừng lãng phí như thế có được không?”

“Lãng phí?” Lương Tây Kinh lại nhét bút vào tay cô: “Tặng cho em sao lại là lãng phí?”

Thi Hảo dùng cách im lặng để đáp trả anh.

Hai người đang giằng co, chuông điện thoại Lương Tây Kinh vang lên.

Anh nhìn qua Thi Hảo: “Em ký tên đi, anh đi nghe điện thoại.”

Thi Hảo không đáp lời, cô nhìn chằm chằm bóng lưng Lương Tây Kinh rồi chuyển ánh mắt sang hợp đồng trước mặt.

Vài giây sau, Thi Hảo không chút do dự đặt hợp đồng lại chỗ cũ.

Lương Tây Kinh nói chuyện điện thoại xong trở lại phòng khách, Thi Hảo đã không còn ở dưới lầu. Anh nhìn món quà cô để lại tại chỗ, sâu sắc hiểu được một khi Thi Hảo đã đưa ra quyết định thì không ai có thể thay đổi.

Bản hợp đồng này, cô thật sự sẽ không ký.

Lương Tây Kinh đứng tại chỗ suy nghĩ một lúc, lấy điện thoại di động ra gửi tin nhắn cho trợ lý.

Gửi xong, anh lên lầu tìm người.

Lúc Lương Tây Kinh lên lầu, Thi Hảo đang trò chuyện với Thẩm Âm và Ôn Khởi. Lần trước sau khi ba người gặp mặt ăn cơm, Ôn Khởi đã tích cực nhiệt tình thành lập một nhóm chat, có việc gì mọi người sẽ vào nhóm tán gẫu.

Thẩm Âm đang khoe vào nhóm những món quà Giáng Sinh cô ta nhận được năm nay, thuận tiện nói cho hai người biết cô ta đã gửi quà cho hai người, chỉ là khả năng phải ngày mai mới đến nơi được.

Ôn Khởi: [Là cái gì?]

Thẩm Âm: [Ngày mai cô sẽ biết.]

Nhắc tới quà, Thẩm Âm @ Thi Hảo hỏi Lương Tây Kinh tặng quà gì cho cô.

Tuy nói lễ Giáng Sinh là ngày lễ của người nước ngoài, nhưng hiện tại rất nhiều người Trung Quốc cũng đón mừng, Lương Tây Kinh cũng phải chuẩn bị chút gì cho cô chứ.

Thi Hảo cười: [Anh ấy có chuẩn bị cho tôi.]

Ôn Khởi: [Tổng giám đốc Lương chuẩn bị cái gì?]

Thi Hảo: [Vậy sếp Tần chuẩn bị cho cậu cái gì?]

Thẩm Âm: […?]

Thẩm Âm: [… Hai người các cô đều được đàn ông tặng quà Giáng Sinh?!]

Chỉ có mình cô ta là không có sao?!

Thi Hảo nhịn cười: [Sếp Thẩm không bày tỏ gì cả sao?]

Thẩm Âm: [Anh ấy ra nước ngoài công tác rồi, có thể bày tỏ gì được chứ! Buổi sáng tôi gửi tin nhắn cho anh ấy, đến bây giờ anh ấy còn chưa trả lời!]

Ôn Khởi: [Sếp Thẩm cũng xem nhẹ đại minh tinh của chúng ta quá nhỉ.]

Thi Hảo: [Đúng vậy! Sếp Thẩm có chút quá đáng.]

Thẩm Âm: [Có quá đáng hơn tôi cũng không chấp, nể tình anh ấy đẹp trai nên tôi không so đo với anh ấy.]

Ôn Khởi: [Cô theo đuổi được người ta rồi hãy tính sổ, đến lúc đó cho anh ta ăn hành nhiều vào.]

Thi Hảo: [Như trên.]

Thẩm Âm: [Ý kiến hay, có điều bây giờ khoan hãy nói. Đám Lương Tây Kinh tặng các cô quà gì vậy, cho tôi xem thử đi, để tôi được mãn nhãn nào.]

Câu ‘mãn nhãn’ này đương nhiên chỉ là nói đùa.

Có điều Thi Hảo vẫn chưa kịp chụp ảnh, nếu Thẩm Âm đã đề cập, vậy cô cũng sẽ chụp hai tấm.

Đang chuẩn bị đứng dậy đi chụp ảnh, Thi Hảo nghe được tiếng bước chân của Lương Tây Kinh.

Cô quay đầu, nhìn thẳng vào mắt anh.

“Anh gọi điện thoại xong rồi sao?” Thi Hảo hỏi.

Lương Tây Kinh ừ một tiếng, nhìn cô đứng lên: “Muốn đi đâu à?”

Thi Hảo chỉ vào phần quà vừa mới ôm lên: “Thẩm Âm hỏi em là anh tặng quà Giáng Sinh gì cho em, cô ấy nói muốn xem.”

Lương Tây Kinh nhướng mày: “Thế nào? Cô ấy muốn xem quà anh tặng có vượt qua bài kiểm tra không chứ gì?”

Thi Hảo bật cười: “Nếu vậy thì sao? Tổng giám đốc Lương có tin tưởng vào món quà mình tặng không?”

Lương Tây Kinh liếc cô một cái: “Cô ấy có hài lòng hay không anh không biết, nhưng anh biết những thứ này em rất thích.”

Điểm này, Lương Tây Kinh vô cùng chắc chắn.

Anh hiểu rõ Thi Hảo, biết Thi Hảo thích gì nhất.

Lời này Thi Hảo không có cách nào phản bác, bởi vì Lương Tây Kinh nói đúng sự thật — Lương Tây Kinh tặng quà cho cô, sẽ không có món nào là cô không thích.

Bất luận là tiện nghi hay là đắt tiền, anh đều sẽ chọn lựa dựa theo sở thích của Thi Hảo, chọn ra thứ cô thích nhất để tặng cho cô.

Nghe được câu trả lời của Lương Tây Kinh, khóe mắt Thi Hảo cong cong.

Cô tùy tiện chụp hai tấm ảnh gửi vào nhóm, Lương Tây Kinh lại hỏi cô: “Có muốn ra ngoài đi dạo không?”

Thi Hảo vừa mới ăn no, lúc này cũng rất có hứng thú.

“Vậy chúng ta đi dạo phố để cảm nhận chút không khí Giáng Sinh đi.”

Lương Tây Kinh nói được. <!-- Quảng cáo 1 -->



Không khí Giáng sinh tràn ngập khắp nẻo đường, cửa hàng lớn cửa hàng nhỏ đều bày cây Giáng sinh, treo vật phẩm liên quan đến Giáng sinh.

Thi Hảo kéo Lương Tây Kinh đi dạo cửa hàng nhỏ, từng nơi từng nơi một.

Cô chọn mấy phần quà tết Dương lịch, chuẩn bị tặng cho Ôn Khởi và Thẩm Âm.

Nghe cô đếm kỹ, Lương Tây Kinh không nhịn được hỏi: “Không có phần của anh sao?”

Thi Hảo quay đầu: “Em không biết phải tặng gì cho anh.”

Lương Tây Kinh: “…”

Thi Hảo nhìn sắc mặt trầm xuống của anh, buồn cười bảo: “Hay là em tặng quần áo cho anh nhé?”

Lương Tây Kinh: “Gì cơ?”

Phía trước có một cửa hàng thời trang nam, Thi Hảo chỉ chỉ về phía bên kia, không xác định lắm hỏi: “Mua rồi anh có mặc không?”

Cô biết tất cả quần áo của Lương Tây Kinh bao gồm cả giày dép đều có thợ may chuyên dụng làm riêng.

Anh rất ít khi mặc quần áo nhãn hiệu, tất cả đều là đặt may riêng.

Nghe được lời này, Lương Tây Kinh không thể không ngẫm lại bản thân — anh thật sự kén chọn như vậy sao?

Trong mắt bạn gái mình, anh để lại ấn tượng xấu đến thế à?

Lương Tây Kinh tự kiểm điểm lại vài giây: “Đồ em mua, anh làm sao dám lãng phí.”

Thi Hảo liếc nhìn anh: “Cũng chưa chắc à.”

Lương Tây Kinh nhéo nhéo lòng bàn tay cô, trực tiếp kéo cô đến cửa hàng quần áo nam.

Từ cửa hàng quần áo nam đi ra, trong tay Lương Tây Kinh có thêm hai cái túi. Trong túi là quà bạn gái tặng cho anh.

Chú ý tới nụ cười trên mặt Lương Tây Kinh, Thi Hảo lẳng lặng cong khóe môi.

Cô thật sự không ngờ bộ quần áo mấy ngàn tệ lại khiến Lương Tây Kinh vui vẻ như vậy. Bất giác, Thi Hảo cũng tự kiểm điểm lại bản thân, về sau cô phải đối xử tốt với bạn trai mình hơn nữa, miễn cho anh chỉ nhận một phần quà bình thường mà cũng vui vẻ như vậy.

Hai người ở bên ngoài đi dạo hơn nửa ngày, lại đến khu vui chơi điện tử chơi một tiếng.

Thi Hảo trước đây chỉ làm thêm ở khu vực trò chơi điện tử, chưa từng chân chính trải nghiệm những trò chơi đó.

Nhưng trải qua một tiếng đồng hồ này, Thi Hảo nghiệm ra được một chân lý — cô và Lương Tây Kinh cũng không hứng thú mấy với trò chơi này như bọn họ nghĩ.

Khu vui chơi điện tử quá mức ồn ào, không thích hợp với bọn họ.

Sau Giáng sinh lại là một tuần làm việc khác.

Gần tết Dương lịch, nhiệt tình làm việc của mọi người cũng không cao lắm.

Thi Hảo cũng không khác là bao, cô bận rộn nhưng vẫn không quên thấp thỏm bất an.

Tết Dương lịch phải đi gặp Tiêu Bạch Hủy, cô có chút khẩn trương.

Cô nói chuyện này với Ôn Khởi, Ôn Khởi hoài nghi: [Không phải trước đây cậu gặp bà ấy rồi sao?] <!-- Quảng cáo 1 -->

Thi Hảo: [Đâu có giống.]

Trươc đây Thi Hảo gặp Tiêu Bạch Hủy là lấy thân phận thư ký Lương Tây Kinh. Lúc này đây, cô lấy thân phận bạn gái của Lương Tây Kinh để đến gặp bà ấy.

Hai cái này khác nhau rất lớn.

Ôn Khởi: […Cũng đúng, mẹ của tổng giám đốc Lương dữ dằn lắm sao?]

Thi Hảo nhớ lại, ăn ngay nói thật: [Không dữ.]

Ôn Khởi: [Vậy thì không cần phải tiến triển, bà ấy sẽ không chia cắt cậu và Lương Tây Kinh đâu.]

Thi Hảo dở khóc dở cười: [Tớ không phải lo lắng chuyện này.]

Ôn Khởi: [Vậy cậu lo lắng chuyện gì?]

Thi Hảo cũng không biết nên nói thế nào, cô chống má nhìn màn hình máy tính, nhịn không được nhớ lại cảnh tượng lần trước gặp Tiêu Bạch Hủy.

Tiêu Bạch Hủy không hung dữ, bởi vì là họa sĩ nên hơi thở văn nghệ trên người rất nồng đậm. Lần đầu tiên Thi Hảo gặp bà ấy đã cảm thấy người này không hề dính khói lửa nhân gian. Hơn nữa còn là kiểu người không bị rối loạn cảm xúc.

Sự thật hình như cũng là như thế.

Lúc nói chuyện với Lương Tây Kinh, ngữ khí của Tiêu Bạch Hủy nhàn nhạt, biểu cảm cũng nhạt nhẽo. Toàn bộ quá trình bà ấy không hề bày tỏ cảm xúc quá mạnh, ngay cả lúc hai người sắp rời đi, bà ấy cũng không nói một câu sau này lại đến, hoặc là kêu Lương Tây Kinh để ý sức khỏe, chú ý an toàn các kiểu.

Có đôi khi Thi Hảo cảm thấy, Tiêu Bạch Hủy thật sự giống như trong lời đồn là không thích Lương Tây Kinh.

Nhưng thỉnh thoảng lại sinh ra ảo giác, thật ra bà ấy rất yêu Lương Tây Kinh.

Suy nghĩ một hồi lâu, Thi Hảo cũng không thể nghĩ ra nguyên cớ.

Ôn Khởi an ủi cô: [Nghĩ không ra thì đừng nghĩ nữa, tết Dương lịch sẽ biết thôi. Cậu có chuẩn bị quà gì không?]

Thi Hảo: [Ngày Giáng sinh đi dạo phố, tớ có hỏi Lương Tây Kinh rồi mua một cái khăn lụa.]

Lương Tây Kinh nói Tiêu Bạch Hủy ngoại trừ thích vẽ tranh ra thì thứ duy nhất bà ấy thích là khăn lụa.

Cô không cần tặng đồ đắt tiền, chỉ cần đơn giản mộc mạc là được.

Ôn Khởi: [Được đấy, vậy tết Dương lịch năm nay chúng ta có thể đón với nhau không?]

Thi Hảo vốn định hỏi cô ấy là có muốn đến Bắc Kinh không. Đột nhiên nghĩ đến quê nhà của Ôn Khởi là ở ngay Bắc Kinh, ở đó có rất nhiều hồi ức không tốt đẹp với cô ấy, cô sợ sẽ gợi lại cho cô ấy những chuyện buồn.

Nghĩ đến đây, Thi Hảo trả lời: [Chắc là tối đó bọn tớ sẽ quay về.]

Ôn Khỉ: [Được, vậy đến lúc đó có rảnh thì gặp mặt.]

Thi Hảo: [OK.]



Ngày làm việc trong tuần tuy dày vò nhưng cũng là chuyển động hai mươi bốn giờ một ngày.

Nhoáng một cái đã đến thứ Sáu.

Thứ Sáu là đêm giao thừa, lúc Thi Hảo tan tầm, Lương Tây Kinh đã đến dưới lầu công ty chờ cô.

Tối nay hai người họ muốn về nhà tổ ăn cơm với Lương Hanh.

Ngồi lên xe, Thi Hảo liếc nhìn người làm tài xế bên cạnh: “Sao lại là anh lái xe?”

Lương Tây Kinh bày ra vẻ mặt ‘Đã đến tết Dương lịch, anh muốn làm một ông chủ tốt cho tài xế nghỉ lễ’.

Thi Hảo bật cười: “Tài xế về nhà rồi à?”

Lương Tây Kinh ừ một tiếng: “Bảo cậu ấy nghỉ trước rồi.”

Thi Hảo ồ một tiếng, khẽ gật đầu: “Anh cũng cho mình nghỉ sớm đúng không, xong việc rồi sao?”

“…” Lời này, Lương Tây Kinh cũng không đồng ý, anh liếc nhìn bạn gái mình, đúng lý hợp tình bảo: “Anh tan làm như bình thường.”

“?”

Thi Hảo khó hiểu: “Sao anh lại tan làm như bình thường?”

Lương Tây Kinh: “Sếp tan làm giờ nào cũng là ‘tan làm như bình thường’.”

Thi Hảo nghẹn họng, không nhịn được bật ra một câu: “Nhà tư bản đúng là quá đáng.”

Lương Tây Kinh bật cười: “Anh có quá đáng tới vậy sao?”

Thi Hảo: “Có.”

Từ công ty Thi Hảo đến nhà tổ tương đối xa, lại đúng vào giờ cao điểm tan tầm, vốn chỉ đi xe bốn mươi phút nay Lương Tây Kinh và Thi Hảo phải lái hơn một giờ mới đến nơi.

Nghe được tiếng động, Lương Hanh cố ý đi ra sân chờ hai người.

“Hảo Hảo.” Ông gọi Thi Hảo: “Mau vào nhà, bên ngoài lạnh lắm.”

Ông nhìn Lương Tây Kinh từ ghế lái bước xuống: “Sao lâu vậy?”

Lương Tây Kinh: “Kẹt xe ạ.”

Lương Hanh liếc anh: “Chắc chắn là kỹ thuật lái xe của cháu không được tốt.”

“….”

Nghe hai người đấu võ mồm, Thi Hảo im lặng cong khóe môi.

Cô thật sự rất thích cuộc sống náo nhiệt thế này. Mỗi khi như vậy, Thi Hảo lại có một cảm giác thân thuộc đặc biệt.

Đầu bếp đã chuẩn bị thức ăn chờ họ.

Vào nhà, Thi Hảo và Lương Tây Kinh rửa tay xong thì cùng Lương Hanh dùng cơm.

Bữa tối rất thịnh soạn.

Tất cả đều là món Thi Hảo và Lương Tây Kinh thích ăn.

Ăn cơm với Lương Hanh xong, Lương Tây Kinh hỏi Lương Hanh có muốn ra ngoài tản bộ không.

Lương Hanh: “Lạnh quá, ông không đi đâu.”

Ông ra hiệu: “Hai đứa đi đi.”

Thi Hảo: “Vậy chúng cháu ở nhà xem tivi với ông nhé.”

Lương Hanh ôn hòa cười cười, từ chối: “Không cần phải ở với ông, các cháu có thể dành thời gian về nhà ăn cơm với ông là ông đã rất vui mừng rồi.” Ông nói lời thấm thía: “Đón năm mới là hoạt động của người trẻ tuổi, các cháu cứ tham gia thoải mái.”

Nói đến đây, Lương Hanh hỏi Lương Tây Kinh: “Hình như Hứa Thực cũng về rồi đúng không?”

Nhà Hứa Thực cách nhà tổ không xa.

Lương Tây Kinh ‘vâng’ một tiếng: “Về rồi ạ.”

Lúc bọn họ vừa về đến nhà, Hứa Thực có gửi tin nhắn cho Lương Tây Kinh, hỏia anh tối nay có hoạt động gì không.

Lương Tây Kinh nói là xem lễ hội đón giao thừa với Lương Hanh.

Hứa Thực gửi cho anh một icon ôm quyền.

Nghe Lương Tây Kinh trả lời, Lương Hanh khẽ gật đầu: “Vậy hai đứa ra ngoài chơi đi.”

Nghe vậy, Lương Tây Kinh liếc mắt nhìn ông: “Ông chắc chắn muốn ở nhà một mình?”

Lương Hanh: “Ông đâu phải một mình? Ông có bác Tôn của các cháu đây mà.”

Bác Tôn vừa vặn mở miệng: “Cậu chủ với cô Thi cứ đi chơi đi, ở đây có tôi bầu bạn với ông cụ rồi.”

Lương Tây Kinh suy nghĩ giây lát, không từ chối nữa.

Anh hỏi Thi Hảo: “Có muốn ra ngoài dạo một chút không?”

Thi Hảo nhìn anh: “Đi đâu?”

Lương Tây Kinh khẽ cười: “Em muốn đi đâu chúng ta sẽ đi đó.”

Thi Hảo ngẫm nghĩ: “Hay là hỏi Hứa Thực xem bên anh ấy đón năm mới ở đâu?”

Lương Tây Kinh nói được.

Nửa giờ sau, Hứa Thực lái xe xuất hiện trước cửa nhà tổ.

Trên xe không chỉ có Hứa Thực mà còn có Cận Thanh Trạc.

Chào hỏi xong, bốn người lên đỉnh núi cắm trại đón năm mới.

Ngoại trừ bốn người họ, còn có mấy người khác trước đây đã từng đi cùng. Hứa Thực nói với Thi Hảo là hàng năm bọn họ đều bớt chút thời gian tụ tập, có đôi khi là ngày đón giao thừa, có đôi khi là tết Dương lịch.

Tất cả họ đều rất hoan nghênh sự tham gia của cô.

Thi Hảo cong môi cười cười, tò mò hỏi: “Vậy mấy người Tần Yến có tới không?”

Lương Tây Kinh: “Có đôi khi.”

Bốn người đến đỉnh núi, Lương Tây Kinh giới thiệu Thi Hảo với mấy người bạn rất thân khác.

Nói chuyện với Cận Thanh Trạc một lát, Lương Tây Kinh đi tới bên cạnh cô, vô cùng tự nhiên thân mật sờ sờ tay cô: “Có lạnh không?”

Thi Hảo chỉ vào cái lò sưởi nho nhỏ trước mặt: “Em có cái này, không lạnh.”

Ánh sáng xa xa nghiêng về phía bọn họ, nương theo ánh sáng yếu ớt, Thi Hảo ngẩng mặt nhìn chằm chằm người trước mặt: “Lương Tây Kinh.”

Lương Tây Kinh cúi đầu: “Em muốn nói gì?”

Thi Hảo lắc đầu: “Chỉ muốn gọi anh thôi.”

Lương Tây Kinh ngẩn ra, đột nhiên mở tay về phía cô: “Có muốn ôm một lát không?”

“…”

Thi Hảo hiếu kỳ: “Sao bỗng nhiên muốn ôm em?”

“Không có lý do.” Lương Tây Kinh kéo cô vào lòng, không hề cảm thấy hành động này của mình sẽ đả kích đám cẩu độc thân bên kia, chầm chậm nói: “Muốn ôm bạn gái mà còn cần lý do sao?”

Thi Hảo bị lời nói của Lương Tây Kinh chọc cười, muốn bảo quả thật không cần, nhưng suy nghĩ này của anh đúng là có chút đột ngột.

Cô không hề hay biết, thứ Lương Tây Kinh muốn ôm không đơn thuần là Thi Hảo của hiện tại, mà còn có Thi Hảo của quá khứ. Anh biết, Thi Hảo của trước kia vào ngày tết Dương lịch đều lẻ loi một mình.

Bên cạnh nhiều nhất nhiều nhất cũng chỉ có Ôn Khởi làm bạn.

Thấy hai người ôm nhau, Hứa Thực thở dài: “Hai người có từng suy nghĩ cho mấy người độc thân đang ở bên cạnh không? Có rải thức ăn cho chó cũng không ai rải như các cậu đâu.”

Lương Tây Kinh quay sang nhìn anh ấy: “Vậy cậu nói xem, phải rải như thế nào?”

Hứa Thực nghẹn họng.

Thi Hảo vui vẻ tựa vào vai Lương Tây Kinh, nhỏ giọng nói: “Chúng ta tách ra trước đi.”

“Hửm?”

Thi Hảo dỗ dành người đàn ông trước mặt: “Về nhà rồi ôm.”

Nghe cô nói thế, Lương Tây Kinh miễn cưỡng đồng ý.

“Cũng đúng, ở đây có quá nhiều người độc thân.”

Thi Hảo: “…”

Ưu điểm của việc cắm trại trên đỉnh núi đón năm mới là vừa yên tĩnh vừa náo nhiệt.

Mọi người có thể nhiệt tình chơi đùa với nhau bởi vì đều là người quen, bầu không khí cũng càng thêm náo nhiệt.

Ngoại trừ có chút lạnh ra, Thi Hảo cảm thấy không có một chút khuyết điểm nào.

Khi đếm ngược, Thi Hảo và Lương Tây Kinh đứng cạnh đỉnh núi, nhìn thấy pháo hoa trên bầu trời đêm ở vùng ngoại ô xa xôi, đồng thanh nói: “Chúc mừng năm mới.”

Nói xong, hai người nhìn nhau mỉm cười.

Lương Tây Kinh cúi đầu nhẹ nhàng chạm vào môi Thi Hảo, cất giọng trầm khàn: “Sau này mỗi năm chúng ta sẽ đón năm mới cùng nhau.”

Thi Hảo cong cong khóe mắt, giả vờ nói: “Vậy phải xem biểu hiện của anh nữa.”

Lương Tây Kinh hiểu ý cười cười: “Anh sẽ cố gắng nhiều hơn.”



Đón giao thừa xong, Thi Hảo và Lương Tây Kinh không trở về biệt thự nữa.

Đêm nay hai người ở lại nhà tổ.

Khi họ quay về nhà tổ, đèn trong phòng khách vẫn còn sáng.

Lương Hanh và bác Tôn đều đã nghỉ ngơi, đèn là để lại cho bọn họ.

Để ý thấy cảm xúc của Thi Hảo thay đổi, Lương Tây Kinh thấp giọng hỏi: “Làm sao vậy?”

Lông mi Thi Hảo khẽ run, nhẹ giọng nói: “Lương Tây Kinh.”

“Hửm?”

Thi Hảo đối diện với ánh mắt của anh: “Sau này chúng ta về nhà chơi với chủ tịch nhiều hơn đi?”

Lương Tây Kinh thoáng khựng lại, hiểu được ý của cô.

Anh trầm giọng, nắm chặt tay cô: “Được.”

Cân nhắc đến hôm sau phải đến Bắc Kinh, Lương Tây Kinh khó có dịp ‘bỏ qua’ cho Thi Hảo.

Hai người rửa mặt xong thì tranh thủ đi ngủ sớm.

Mười một giờ trưa hôm sau, hai người hạ cánh xuống Bắc Kinh.

Người tới đón máy bay là Tần Yến.

“Thư ký Thi.” Tần Yến và Thi Hảo đã một thời gian không gặp, anh ấy cười ha hả nói: “Lại xinh đẹp hơn rồi.”

Thi Hảo cong môi: “Sếp Tần cũng ngày càng đẹp trai.”

Lương Tây Kinh nhướng mày: “Cậu ta đẹp chỗ nào?”

Thi Hảo: “…”

Tần Yến: “…”

Lên xe, bọn họ đi thẳng đến Tây Viên.

Lương Tây Kinh và Thi Hảo ngồi ghế sau, hoàn toàn coi Tần Yến là tài xế.

Thỉnh thoảng anh liếc nhìn Thi Hảo, đề phòng có chuyện gì đó.

Lúc tới gần Tây viên, Thi Hảo hít sâu một hơi, nhỏ giọng nói: “Lương Tây Kinh.”

Lương Tây Kinh rũ mắt: “Căng thẳng à?”

Thi Hảo thẳng thắn đáp: “Có chút.”

Lương Tây Kinh mỉm cười, nắm chặt tay cô, nhẹ giọng nói: “Bình tĩnh, bà ấy rất thích em.”

Thi Hảo đâu có tin.

Cô ghé sát vào Lương Tây Kinh, cắn tai anh: “Lần trước dì ấy còn nói chuyện với em về anh.”

Thi Hảo kinh ngạc: “Lần trước?”

Lương Tây Kinh vẫn không nói cho Thi Hảo biết là Tiêu Bạch Hủy đã sớm biết chuyện hai người họ ở bên nhau.

Nghe Lương Tây Kinh nói xong, Thi Hảo xấu hổ: “…Dì ấy đã sớm nhìn ra rồi sao?”

Lương Tây Kinh: “Ừ, cho nên em đừng lo lắng gì cả.” Anh dừng lại, trịnh trọng nói: “Bà ấy ủng hộ chúng ta.”

Vừa dứt lời, giọng nói của Tần Yến vang lên: “Đến rồi.”

Thi Hảo quay đầu, nhìn thấy Tiêu Bạch Hủy ngoài cửa sổ xe.

Nếu cô nhớ không lầm thì đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy bà ấy đứng ngoài sân chờ bọn họ, kể từ khi cô và Lương Tây Kinh qua đây.

Ba người xuống xe.

Lương Tây Kinh đang muốn giới thiệu cho hai người, Tiêu Bạch Hủy đã nói: “Không cần giới thiệu, mẹ biết cô ấy là bạn gái con.”

Nói xong, bà nhìn Thi Hảo bằng ánh mắt dịu dàng: “Hảo Hảo, đã lâu không gặp.”

Thi Hảo nhẹ giọng gọi bà: “Dì Tiêu.”

Tiêu Bạch Hủy khẽ cười: “Bên ngoài trời lạnh, chúng ta vào nhà trước.”

Lương Tây Kinh đáp lời, lấy quà bọn họ chuẩn bị sẵn từ cốp sau ra.

Vào nhà, Tiêu Bạch Hủy thấy quà Thi Hảo mua cho bà thì nhẹ nhàng cười nói: “Tốn kém quá, sau này tới đây chơi cứ coi như về nhà mình, không cần khách sáo như vậy, lại càng không cần mang quà.”

Thi Hảo hiểu ý bà: “Vâng ạ.”

Lấy thân phận bạn gái của Lương Tây Kinh gặp Tiêu Bạch Hủy hình như cũng không quá căng thẳng như Thi Hảo nghĩ.

Lúc tới, cô đúng thật là lo lắng trùng trùng.

Mãi đến khi vào nhà tán gẫu chuyện trên trời dưới đất với Tiêu Bạch Hủy, Thi Hảo mới biết những lời Lương Tây Kinh nói đều là thật. Tiêu Bạch Hủy không giống đại đa số các bậc phụ huynh khác, sẽ ân cần quan tâm rất nhiều vấn đề.

Bà ấy trò chuyện với Thi Hảo giống như hai người ngang hàng, tán gẫu một số đề tài hằng ngày, không hề nhắc tới mấy chuyện của cô và Lương Tây Kinh.

Ngồi một lúc, Trình Tuệ gọi mấy người bọn họ ăn cơm.

Các món ăn bàn bày biện trên bàn cũng khá giống với thực đơn ở nhà tổ mà tối qua Thi Hảo được ăn.

Cô hoài nghi nhìn về phía Lương Tây Kinh.

Lương Tây Kinh thì thầm bên tai cô: “Bà ấy không hỏi anh em thích ăn gì, chắc là hỏi ông cụ.”

Thi Hảo gật đầu: “Dì có lòng rồi.”

Lương Tây Kinh trầm giọng: “Anh đã nói với em là bà ấy thích em mà.”

Tần Yến ngồi xuống, vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy hai người đang thì thầm to nhỏ.

Anh ấy hừ một tiếng: “Hai người bận tâm đến con chó độc thân như tôi chút được không? Đúng thật là một khắc cũng không thể rời nhau.”

Lương Tây Kinh: “Cậu độc thân rồi mắc gì trách chúng tôi?”

Tần Yến: “…”

Anh ấy nhìn về phía Tiêu Bạch Hủy, nói với bà: “Dì Tiêu, dì nhìn Lương Tây Kinh xem.”

Tiêu Bạch Hủy thản nhiên cười: “Mặc kệ nó đi.”

Bà cũng là người hơi bao che khuyết điểm: “Nó hiếm khi yêu đương, cháu nhường nó một chút.”

“…”

Bữa cơm trưa gặp Tiêu Bạch Hủy này, mọi người ăn uống khá vui vẻ.

Ăn cơm xong, Tiêu Bạch Hủy muốn đến phòng vẽ tranh, bèn kêu Lương Tây Kinh dẫn Thi Hảo đi dạo chung quanh. Lúc trước đến đây, Thi Hảo là thư ký của Lương Tây Kinh nên vẫn chưa đi được nhiều nơi trong Tây Viên.

“Muốn đi bây giờ hay là ngủ trưa xong mới đi?” Lương Tây Kinh hỏi Thi Hảo.

Thi Hảo ngẫm nghĩ: “Ngủ trưa dậy rồi đi đi?”

Tối hôm qua mặc dù bọn họ không vận động, nhưng lúc đi ngủ cũng đã gần hai giờ sáng. Hơn bảy giờ sáng đã phải dậy, đến bây giờ, Thi Hảo đã mệt rã rời.

Lương Tây Kinh rất hiểu tình hình sức khỏe của Thi Hảo, vậy nên mới trưng cầu ý kiến của cô trước.

Dì Trình đã sớm dọn dẹp phòng xong.

Lương Tây Kinh kêu Tần Yến cứ tự do hoạt động, còn anh và Thi Hảo trở về phòng ngủ trưa.

Bên Tây Viên ánh mặt trời chói chang, không khí cũng trong lành hơn so với Giang Thành và cả nội thành Bắc Kinh.

Thi Hảo ăn cơm xong thì mí mắt díp lại, vừa dính lên giường không bao lâu đã nặng nề ngủ thiếp đi.

Tỉnh lại sau giấc ngủ trưa, Lương Tây Kinh đã không còn ở trong phòng.

Sau khi rửa mặt đơn giản, Thi Hảo gửi tin nhắn cho Lương Tây Kinh, lúc này mới đi xuống lầu.

Thật trùng hợp là cô vừa vặn đụng phải Tiêu Bạch Hủy từ phòng vẽ tranh đi ra.

“Hảo Hảo dậy rồi à?” Tiêu Bạch Hủy nhìn cô, vẻ mặt dịu dàng: “Lương Tây Kinh với Tiểu Yến đi cưỡi ngựa rồi, cháu có muốn qua đó không?”

Mắt Thi Hảo sáng lên: “Có xa không ạ?”

Tiêu Bạch Hủy lắc đầu: “Không xa.” Bà trầm ngâm giây lát, hỏi thăm: “Cần dì dẫn cháu qua đó không?”

Thi Hảo cuống quít đáp: “Liệu có làm phiền dì không ạ?”

“Không phiền.” Tiêu Bạch Hủy vẫn mỉm cười: “Vừa lúc dì cũng muốn tâm sự với cháu.”

Thi Hảo nhẹ giọng đáp: “Vâng ạ.”

Hai người ra khỏi biệt thự, đi về phía trường đua ngựa rộng rãi ở phía tây sân vườn.

Ánh mặt trời sau giờ ngọ mùa đông ấm áp chiếu lên người, rất là thoải mái.

Thi Hảo và Tiêu Bạch Hủy đi thẳng đến hướng mục tiêu, trong lúc nhất thời cũng không ai mở miệng nói chuyện.

Một lát sau, Tiêu Bạch Hủy mới hỏi: “Hảo Hảo, bây giờ cháu nghỉ việc ở tập đoàn rồi sao?”

Thi Hảo đáp vâng.

Tiêu Bạch Hủy gật đầu, hỏi chuyện công việc của cô.

Biết công việc hiện tại của cô cũng không tệ lắm, bà mới thoáng yên lòng.

“Sau khi hai cháu chia tay, thằng bé đã tới Tây viên một lần.” Tiêu Bạch Hủy đột nhiên nói.

Thi Hảo khựng lại, đưa tay sờ sờ chóp mũi: “Dì biết rồi ạ?”

Tiêu Bạch Hủy mỉm cười nhìn cô: “Đừng khẩn trương như vậy, dì không có ý trách cứ cháu.”

Bà nói: “Tình cảm là thứ rất riêng tư, dì sẽ không can thiệp quá nhiều vào chuyện của hai cháu.” Bà hỏi Thi Hảo: “Trước khi hai người chia tay, dì từng hỏi thằng bé là thích cháu bao nhiêu, cháu biết thằng bé trả lời dì thế nào không?”

Thi Hảo lắc đầu.

Tiêu Bạch Hủy nhìn người cưỡi ngựa xa xa, bất đắc dĩ cười cười: “Nó nói dù bận hay không bận cũng sẽ nhớ đến cháu.”

Thời khắc đó, Tiêu Bạch Hủy đã biết phần tình cảm Lương Tây Kinh dành cho Thi Hảo còn sâu nặng hơn bà tưởng.

Thi Hảo cũng như thế.

Cô không ngờ Lương Tây Kinh sẽ thốt ra lời như vậy. Hơn nữa, anh còn nói cho mẹ mình biết.

Nhìn dáng vẻ ngây ngốc của Thi Hảo, Tiêu Bạch Hủy sáng tỏ: “Thằng bé chưa từng nói với cháu đúng không?”

“Vâng ạ.” Thi Hảo thẳng thắn nói.

Tiêu Bạch Hủy trả lời: “Nó là vậy đó, rất ít khi treo chữ ‘thích’ bên miệng. Nhưng mà bây giờ hình như đã khá hơn một chút rồi.” Bà bùi ngùi: “Sỡ dĩ nó trở nên có tình người, là bởi vì có cháu.”

Tiêu Bạch Hủy nhìn Thi Hảo, nghiêm túc nói: “Thi Hảo, cám ơn cháu.”

Thi Hảo ngạc nhiên, tự cảm thấy hổ thẹn: “Dì nói quá rồi ạ, thật ra cháu cũng không làm gì cả.”

Trong lòng cô, Lương Tây Kinh vốn đã tốt như vậy rồi.

Tiêu Bạch Hủy khẽ nói: “Cháu không biết ảnh hưởng của mình đối với nó lớn bao nhiêu đâu.”

Thi Hảo giật mình, nhất thời không biết nên nói gì.

Tiêu Bạch Hủy nhìn dáng vẻ khẩn trương của cô: “Dì không có ý gì khác, chỉ là muốn cảm ơn cháu.” Bà ngừng lại: “Cũng muốn nhờ cháu một chuyện.”

Thi Hảo nghiêm túc nói: “Dì nói đi ạ.”

Tiêu Bạch Hủy: “Dì hy vọng hai cháu có thể yêu nhau thật lâu dài.”

Sợ Thi Hảo không hiểu, Tiêu Bạch Hủy bổ sung: “Trước khi hai người tới, thằng bé đã gọi điện thoại cho dì, nói một câu.”

Thi Hảo: “Câu gì ạ?”

Tiêu Bạch Hủy nhìn về phía người đang đến gần: “Nó nói, sau khi ở bên cháu, nó muốn kết hôn rồi.” <!-- Quảng cáo 1 --> <!-- AI CONTENT END 1 -->

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK