• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

<!-- Quảng cáo 1 -->

Chương 62 – Lưu manh

Giờ tan tầm đường xá tắc nghẽn, từ công ty Thi Hảo đến biệt thự vốn chưa tới nửa tiếng đồng hồ.

Nhưng hôm nay lúc chờ xe dừng hẳn thì đã bảy giờ.

Xe dừng ở cửa biệt thự, Thi Hảo vội vội vàng vàng đẩy cửa xe đi xuống, cũng chưa kịp nói tiếng tạm biệt với tài xế. <!-- Quảng cáo 1 -->

Lương Tây Kinh nhìn bóng lưng cô chạy vào trong sân, khóe môi nhếch lên. <!-- Quảng cáo 1 -->

Cầm hành lý lên, anh mang theo áo khoác đã cởi ra thong thả đi vào trong nhà.

Lúc Lương Tây Kinh vào nhà, lầu một không có ai.

Anh ngước mắt lên, không vội lên lầu tìm người. Có chút khát nước, Lương Tây Kinh đi vào phòng bếp, rót một ly nước ra.

Mép ly vừa chạm vào cánh môi vừa bị Thi Hảo cắn hai miếng, trên lầu truyền đến giọng nói quen thuộc: “Em cũng muốn uống nước.”

“…”

Lương Tây Kinh ngước mắt, đối diện với người đang thò đầu ra khỏi cầu thang.

Anh khẽ nhướng mày, vẫy vẫy tay với cô: “Xuống đây uống.”

Thi Hảo đỏ mặt nhăn nhó hai giây, vẫn đi xuống.

Còn chưa đi tới trước mặt Lương Tây Kinh, anh đã giơ tay kéo cô lại, ôm vào trong ngực.

Cùng lúc đó, nước ấm đưa đến bên miệng cô.

Thi Hảo cảm nhận được sức lực trên bàn tay anh, lông mi run rẩy, môi khẽ nhúc nhích, cúi đầu uống nước anh đưa tới.

Thật sự có hơi khát, Thi Hảo uống hơn nửa ly.

Nhìn phần nước còn lại, Lương Tây Kinh nở nụ cười: “Không uống nữa?”

Thi Hảo ừm một tiếng.

Lương Tây Kinh không nói nữa, anh ngửa đầu uống cạn phần nước còn lại.

Lúc anh uống nước, yết hầu lăn lộn rõ ràng, Thi Hảo nhìn mà mặt đỏ tai hồng. Cô rất thích yết hầu của Lương Tây Kinh, mỗi lần nhìn đều cảm thấy gợi cảm.

“Nhìn gì vậy?” Lương Tây Kinh rũ mắt, vừa vặn bắt được ánh mắt né tránh của cô.

Thi Hảo liếc anh một cái, đúng lý hợp tình nói: “Nhìn bạn trai em, không cho nhìn sao?”

Khóe môi Lương Tây Kinh cong lên, vững vàng đặt ly lên bàn, giọng nói trầm thấp: “Cho chứ, bạn gái muốn nhìn thế nào cũng được.”

Anh cố ý dừng lại một lát, hướng dẫn từng bước: “Chỉ muốn nhìn?”

“…”

Thi Hảo đối diện với con ngươi sâu thẳm của anh, nghe hiểu ý tứ khác trong lời nói của anh.

Cô hồi hộp mím môi, hai tay chủ động ôm lấy chiếc eo gầy mạnh mẽ của anh: “Anh muốn em tiếp tục chuyện vừa rồi sao?”

Nghe thấy câu hỏi của cô, nụ cười trên mặt Lương Tây Kinh càng sâu hơn: “Hửm?”

Anh nghiêng đầu, ánh mắt nhìn chăm chú vào lỗ tai đỏ ửng của cô: “Chuyện gì vừa rồi cơ?”

Anh giả ngu.

Thi Hảo tức giận trừng anh một cái: “Vậy em lên lầu tắm rửa đây.”

Đi làm cả ngày, trên người đã bẩn lắm rồi.

Nghe cô nói vậy, Lương Tây Kinh cụp mi, khóe miệng mỉm cười: “Hay là tắm chung đi?”



Thi Hảo đang định từ chối thì bị Lương Tây Kinh bế lên, anh trầm giọng nói: “Không nói lời nào coi như em đồng ý.”

“…”

Lần tắm này là lần tắm lâu nhất đối với Thi Hảo.

Hơi nước bao phủ khắp phòng tắm, sương mù nổi lên bốn phía. Trong biệt thự yên tĩnh thỉnh thoảng có tiếng nức nở rầm rì tràn ra, làm cho người ta nghe được mà mặt đỏ tới mang tai.

Còn chưa tới đêm khuya, bên ngoài chốc chốc lại có tiếng xe thể thao chạy như bay qua.

Nhưng những điều này hoàn toàn không ảnh hưởng đến hai người đang tập trung bộc bạch nỗi nhớ nhung của mình.

Từ phòng tắm đi ra, da thịt trắng nõn của Thi Hảo lại đỏ càng thêm đỏ.

Cô vốn thuộc kiểu da trắng lạnh, Lương Tây Kinh chỉ hơi dùng sức một chút là trên người sẽ lưu lại dấu vết rất sâu.

Biết cô đang tức giận, Lương Tây Kinh hôn lên khóe môi cô dỗ dành, lại cầm khăn tắm sạch sẽ bên cạnh lau người cho cô.

Lau khô rồi, anh tìm một chiếc váy ngủ mặc cho Thi Hảo: “Anh sấy tóc cho em nhé?”

Thi Hảo biết người này đang “lấy lòng” mình, cô vui vẻ thư giãn: “Ừm, em có hơi đói bụng.”

Vừa nãy tập thể dục quá sức.

Lương Tây Kinh cúi đầu cười, vừa đi lấy máy sấy vừa hỏi: “Em muốn ăn gì?”

Thi Hảo: “Hơi muốn ăn canh.”

Lương Tây Kinh nói được.

Anh gọi điện thoại cho quản lý nhà hàng, bảo người sắp xếp đưa cơm tới, sau đó sấy tóc cho Thi Hảo.

Sấy khô không bao lâu, nhà hàng đã đưa đồ ăn tới.

Thật ra Lương Tây Kinh cũng đói bụng.

Anh vừa đáp đất đã đến đón Thi Hảo, về đến nhà hai người lại ở trong phòng tắm lăn qua lăn lại hơn hai tiếng, bụng đã sớm trống rỗng.

Anh đưa đũa cho Thi Hảo, Thi Hảo nhận lấy, lúc này mới nhớ tới hỏi: “Lúc trước anh bảo mai mới về mà?”

Hơn nữa, Lương Tây Kinh còn nói nếu thuận lợi thì ngày mai mới về được.

Lương Tây Kinh cầm lấy bát múc canh, đáp lời: “Kế hoạch ban đầu là vậy.”

Thi Hảo nhận lấy bát canh anh đưa tới, ồ một tiếng: “Anh nên nói với em một tiếng chứ.”

Lương Tây Kinh nở nụ cười: “Không thích bất ngờ này à?”

“…” Thi Hảo đối diện với ánh mắt anh, vốn định mạnh miệng nói không thích. Nhưng biểu hiện vừa rồi của cô thật sự quá mức rõ ràng, bây giờ cô nói không thích thì có hơi muộn màng.

Nghĩ đến đây, Thi Hảo thành thật trả lời anh: “Thích chứ.”

Nghe cô nói thế, Lương Tây Kinh cảm thấy mấy đêm anh thức trắng cũng thật sự đáng giá.

Lần này anh đi Los Angeles, ngoại trừ ở bệnh viện chăm sóc Lương Tự Minh thì còn xử lý không ít chuyện công việc.

Chú ý tới khóe môi nhếch lên của Lương Tây Kinh, Thi Hảo liếc nhìn anh: “Ăn cơm.”

Lương Tây Kinh cười cười: “Ăn đi.”



Ăn cơm tối hơi muộn, Thi Hảo cảm thấy no.

Cô nhìn ra ngoài sân, có chút muốn ra ngoài tản bộ.

Lương Tây Kinh nhìn cô: “Muốn đi đâu tản bộ?”

Thi Hảo ngẫm nghĩ: “Đi dạo trong tiểu khu nhé?”

Lương Tây Kinh nói được.

Anh đứng dậy: “Chờ anh lát, đi lấy áo khoác đã.”

Không lâu sau, Lương Tây Kinh cầm hai chiếc áo lông trong tay đi xuống.

Anh đi tới bên cạnh Thi Hảo: “Đưa tay ra.”

“…”

Thi Hảo nghẹn lời, quét mắt nhìn chiếc áo lông ngắn xinh đẹp mà cô chuẩn bị mặc, yên lặng vươn tay, mặc vào.

Nhìn dáng vẻ không mấy tình không nguyện của cô, Lương Tây Kinh có chút muốn cười.

Khoác áo xong, hai người ra ngoài tản bộ.

Tay Thi Hảo được Lương Tây Kinh nắm lấy, nhét vào túi áo ủ ấm.

Theo ánh đèn đường, hai người chậm rãi đi về phía trước.

Bóng dáng của họ theo bước chân thỉnh thoảng chồng lên nhau, hình ảnh này nhìn vô cùng ấm áp.

Đi một hồi, Thi Hảo nghiêng đầu nhìn người bên cạnh: “Bố anh vẫn chưa về sao?”

Lương Tây Kinh ừ một tiếng: “Có thể phải qua một thời gian ngắn nữa.”

Thi Hảo khẽ gật đầu, mím môi hỏi: “Anh vẫn ổn chứ?”

Lương Tây Kinh ngẩn ra, nắm chặt tay cô: “Hiện tại rất tốt.”

Thi Hảo không kịp phản ứng: “Hả?” <!-- Quảng cáo 1 -->

Lương Tây Kinh có vẻ bất đắc dĩ, đưa tay búng trán cô, nhìn vào ánh mắt lấp lánh của cô: “Không có gì.”

“?”



Thi Hảo nhíu mày suy nghĩ, cuối cùng cũng hiểu được ý tứ trong lời nói của Lương Tây Kinh.

Hiện tại anh rất tốt.

Bởi vì anh đã trở về, cũng bởi vì Thi Hảo.

Sau khi suy nghĩ cẩn thận, Thi Hảo buồn cười: “Tổng giám đốc Lương.”

Lương Tây Kinh: “Hả?”

Thi Hảo nhịn không được tới gần anh, tựa vào trong lòng anh, ngửa đầu nhìn anh, mặt mày cong cong hỏi: “Anh không thể rời xa em như vậy sao?”

Lương Tây Kinh rũ mắt, bắt được sự giảo hoạt lóe lên trong mắt cô, anh thân mật cọ chóp mũi cô, nói: “Đúng vậy.”

Thi Hảo giật mình.

Lương Tây Kinh nhìn cô với ánh mắt sáng rực, chậm rãi nói: “Cho nên sau này em đừng nói những lời như muốn chia tay nữa.” Anh ngừng lại, bổ sung: “Anh rời xa em sẽ sống không tốt.”

“…”

Biết rõ Lương Tây Kinh có thể đang nói đùa, cũng có thể là nói ngoa, nhưng Thi Hảo vẫn không khỏi mềm lòng.

Không hiểu sao, cô nhớ tới ngày Lương Tây Kinh đi Mỹ, cô ở lại nhà tổ trò chuyện với Lương Hanh. Lương Hanh nói với Thi Hảo, nếu hiện tại hai người họ kiên định với lựa chọn ở bên nhau, vậy thì tương lai càng phải kiên định cùng nhau đi tiếp.

Cho dù có chuyện gì xảy ra, ông đều muốn hai người tin tưởng lẫn nhau, nương tựa vào nhau.

Lương Hanh cảm khái, ông không biết mình còn sống bao lâu nữa.

Nói tóm lại, bất luận ông có còn trên đời này nữa hay không, ông đều hy vọng Thi Hảo có thể giống như bây giờ, sát cánh cùng Lương Tây Kinh.

Khi nghe vậy, Thi Hảo phản bác ông, nói ông sẽ sống lâu trăm tuổi.

Nhưng cô cũng biết rõ, Lương Hanh thật sự già rồi. Người duy nhất mà ông không yên lòng, đương nhiên là Lương Tây Kinh.

Nhìn khuôn mặt trầm tĩnh của Thi Hảo, Lương Tây Kinh kéo tay cô: “Sao không nói lời nào?”

Thi Hảo ngẩng đầu, nhìn thẳng vào anh hứa hẹn: “Sẽ không đâu.”

Lương Tây Kinh khựng lại.

Thi Hảo ôm anh, nghiêm túc hứa hẹn: “Anh không đuổi em đi, em tuyệt đối sẽ không đi đâu cả.”

Lồng ngực Lương Tây Kinh nóng lên, cụp mắt nhìn cô chằm chằm, đưa tay sờ đầu cô, thở dài nói: “Sao anh lại đuổi em đi được chứ.”

Đây là chuyện mà cả đời này Lương Tây Kinh cũng không có khả năng làm.

Thi Hảo không lên tiếng, vùi đầu cọ cọ vào ngực anh, cảm nhận được sự ấm áp trong vòng tay anh.



Hai người dạo qua một vòng cho tiêu thực rồi mới quay về nhà.

Về đến nhà, Thi Hảo lúc này mới đi xem quà Lương Tây Kinh mang về cho cô, là một chiếc váy.

Nhìn thấy váy, Thi Hảo buồn cười nhìn Lương Tây Kinh.

Nhận được ánh mắt chăm chú của cô, Lương Tây Kinh hỏi: “Không thích sao?”

“Không phải.” Thi Hảo cầm váy lên ngắm, có chút tò mò: “Anh tự đi mua à?” <!-- Quảng cáo 1 -->

Lương Tây Kinh gật đầu.

Thi Hảo nhìn tùng váy bồng bềnh trước mặt, thật sự khó có thể tưởng tượng ra dáng vẻ mình mặc loại công chúa váy này.

Cô chưa từng mặc qua.

“Sao anh đột nhiên muốn mua kiểu váy này cho em?” Thi Hảo hỏi.

Lương Tây Kinh nhìn chiếc váy kia, đứng dậy đi tới bên cạnh cô: “Lúc ở Disney, hình như em rất thích.”

Thi Hảo sửng sốt: “Có sao?”

Lương Tây Kinh: “Thật sự không thích?”

Thi Hảo lắc đầu: “Em chỉ là đang kinh ngạc, lúc đó em đâu có biểu hiện là mình thích kiểu váy này đâu nhỉ.”

Sao cô nhớ mình chưa từng nói những lời như vậy?

Đột nhiên, Thi Hảo loáng thoáng nhớ lại.

Cô nhớ tới thời điểm hai người xem xe hoa diễu hành, cô có khen chiếc váy trên người một nhân vật nào đó. Chiếc váy đó chính là kiểu váy công chúa giống như cái này.

Nhìn vẻ mặt bừng tỉnh của cô, Lương Tây Kinh bất lực nói: “Nhớ ra rồi à?”

“Ừm.” Thi Hảo nhìn anh, ngực hơi ấm lên: “Cảm ơn anh.”

Lương Tây Kinh nhéo mặt cô: “Sau này không cần nói hai chữ này với anh.”

Thi Hảo khẽ chớp mắt, nhịn không được cảm khái: “Lương Tây Kinh.”

Cô thủ thỉ: “Sao anh lại tốt như vậy.”

“Vậy là tốt rồi?” Lương Tây Kinh vỗ vỗ đầu cô: “Chỉ là một cái váy thôi mà.”

Thi Hảo lắc đầu: “Không đơn thuần là cái này.”

Điều khiến cô cảm động hơn chính là, Lương Tây Kinh bận rộn như vậy nhưng vẫn luôn nhớ rõ tất cả sở thích của cô. Thậm chí trong hành trình bận rộn cũng sẽ dành ra thời gian đi mua quà cho cô.

Anh thật sự đặt cô trong lòng.

Lương Tây Kinh biết ý của cô, xoa xoa mái tóc dài của cô: “Muốn thử không?”

Thi Hảo: “Muốn.”

Sợ Lương Tây Kinh lại đề nghị thay cho cô, cô nhấn mạnh: “Em tự thay.”



“…”

Từ nhỏ đến lớn, Thi Hảo cũng chưa từng thử qua váy công chúa.

Lần đầu tiên cô mặc váy là tháng đầu tiên được bố mẹ nuôi đưa về. Họ mua cho cô một chiếc váy, nhưng chiếc váy đó không phải là váy công chúa, nhưng họ thích nó.

Hai năm đó, vừa đến mùa có thể mặc váy, cô sẽ mặc chiếc váy đó.

Sau đó lúc đi, chiếc váy kia đã cũ nát không còn ra hình dạng. Cô không mang theo bất cứ thứ gì của căn nhà kia, đương nhiên ngay cả váy cũng không lấy.

Trong một thời gian rất dài sau đó, Thi Hảo rất kháng cự mặc váy.

Cô nhớ rất rõ, khi cô mặc váy lại lần nữa là sau khi tốt nghiệp trung học, cô dùng tiền kiếm được trong kỳ nghỉ hè đi mua một chiếc váy làm quà trưởng thành của mình.

Có thể là khi còn bé ký ức về chiếc váy quá sâu sắc, nên đối với các loại váy Thi Hảo có một yêu cầu nhất định. Chẳng qua váy công chúa đúng là kiểu dáng cô chưa từng mua, cô luôn cảm thấy mình không thích hợp.

Lương Tây Kinh rất rõ sở thích của cô.

Cho nên chỉ cần đi công tác, chỉ cần có thể dành ra một chút thời gian, anh đều sẽ chọn cho cô một chiếc váy ở nơi đó làm quà mang về.

Không lâu sau, Thi Hảo thay váy xong đi ra.

Nghe thấy động tĩnh, ánh mắt Lương Tây Kinh thẳng tắp dừng trên mặt Thi Hảo. Tầm mắt anh hơi khựng lại, lướt qua xương quai xanh tinh xảo của cô, đi xuống, sau đó dừng lại trên đôi chân dài thon dài thẳng tắp của cô.

Váy có hơi ngắn, để lộ ra đôi chân xinh đẹp của Thi Hảo.

Nhìn đôi chân trước mặt, ánh mắt Lương Tây Kinh hơi tối lại.

Anh không phải biến thái, nhưng giờ khắc này, trong đầu không thể khống chế lại hiện ra dáng vẻ lúc cô quấn lấy mình trong phòng tắm.

Chú ý tới ánh mắt thay đổi của Lương Tây Kinh, Thi Hảo đỏ mặt nói một câu: “Lưu manh.”

“…” Lương Tây Kinh đứng dậy đến gần cô, cũng không phản bác những lời cô nói.

Anh kéo Thi Hảo đi tới trước gương, giọng nói trầm thấp: “Rất đẹp.”

Lỗ tai Thi Hảo tê dại, cảm nhận được hơi thở ấm áp của anh phả vào sau tai, lại nhìn hai người trong gương.

Tầm mắt bọn họ đang triền miên quấn quýt trong gương.

Sau một lúc lâu, Lương Tây Kinh kéo Thi Hảo đổi phương hướng.

Anh chung quy vẫn không thể làm người, kiềm chế không được tìm đến môi cô, lần nữa hôn lên.

Thi Hảo mặc váy công chúa nhìn càng thanh thuần và dịu dàng hơn so với dáng vẻ khi ở nhà, làm cho Lương Tây Kinh không không chế được, có chút muốn làm cho cô khóc.

Anh biết mình như vậy rất xấu xa, nhưng lại không nhịn được.

……

Chân chính nằm lên giường ngủ là đã qua mười hai giờ.

Thi Hảo được Lương Tây Kinh ôm vào lòng dỗ dành, cũng không nổi giận nữa.

Một hồi lâu sau, Lương Tây Kinh gọi tên cô.

Thi Hảo nhắm hai mắt, đáp qua loa: “Gì đó?”

Lương Tây Kinh nhìn dáng vẻ không kiên nhẫn của cô, đè nén ý cười trong mắt: “Ngày mai muốn làm gì?”

“Ngày mai vẫn chưa biết.” Thi Hảo mở mắt nhìn anh: “Nhưng em biết bây giờ em muốn làm gì.”

Lương Tây Kinh giương mắt: “Hả?”

Thi Hảo đẩy tay anh ra, quấn chăn nói: “Ngủ đi.”

Bây giờ cô chỉ muốn ngủ.

“……” <!-- Quảng cáo 1 --> <!-- AI CONTENT END 1 -->

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK