Chương 56 – Sống chung
Về đêm thời tiết trở lạnh, trước khi nhận phòng, căn phòng đã được mở cửa sổ để thông gió.
Nhưng Thi Hảo lại cảm thấy nóng, toàn thân nóng rực.
Nụ hôn của Lương Tây Kinh rơi trên má cô, theo chóp mũi đi xuống, trở lại môi cô. <!-- Quảng cáo 1 -->
Thi Hảo gắt gao ôm lấy cổ anh, đáp lại nụ hôn của anh. <!-- Quảng cáo 1 -->
Trong phòng yên tĩnh, họ nghe thấy tiếng hít thở dồn dập của đối phương, cả tiếng tim đập vô cùng mạnh mẽ.
Trong nháy mắt, Thi Hảo cảm giác mình sắp bị lòng bàn tay của Lương Tây Kinh hoà tan.
Sự kiềm chế của hai người đã hoàn toàn được gỡ bỏ ngay khi cánh cửa vừa đóng lại.
…
Ngoài cửa sổ là tiếng gió không ngừng, phập phồng lên xuống.
Hồi lâu sau, hai người từ phòng tắm đi ra, trở lại phòng ngủ.
Sắc trời ngoài cửa sổ đã hoàn toàn tối đen, Disney vốn náo nhiệt cũng trở về yên tĩnh.
Gió bên ngoài cửa sổ thổi vào làm cho một góc rèm bay phấp phới, sau đó lại quấn quýt lấy nhau.
Trên gò má Thi Hảo không ngừng truyền đến cảm giác ẩm ướt mà mềm mại, là Lương Tây Kinh đang hôn cô.
Anh mổ nhẹ từng chút một, giam giữ cô trong phòng.
Thi Hảo cảm thấy ngứa, nhiều lần muốn trốn đều bị anh giữ chặt không thể lộn xộn.
“Anh làm gì vậy?” Thi Hảo không chịu nổi sự trêu chọc của anh, lông mi cô khẽ run, nhịn không được lên tiếng thúc giục, “Lương Tây Kinh, muốn hôn thì hôn nhanh lên.”
Lương Tây Kinh bình ổn lại hô hấp, vẫn không nới rộng khoảng cách giữa hai người.
Yết hầu anh lăn lộn, lông mi cong cong rủ xuống, chạm vào chóp mũi cô, giọng nói khàn khàn: “Không thích anh hôn em như vậy à?”
“…Không.” Thi Hảo ngửa đầu nhìn anh, “Hơi ngứa.”
Lương Tây Kinh sáng tỏ, anh nghiêng đầu, đôi môi mềm mại dán vào khóe môi cô, cúi đầu hỏi: “Như vậy thì sao?”
Thi Hảo đang muốn mở miệng trả lời, Lương Tây Kinh thừa dịp len vào, lần nữa quấn lấy đầu lưỡi cô, không bỏ qua bất kỳ ngóc ngách nào.
Đợi Thi Hảo thở hổn hển không ngừng, anh lại gần cô, dụ dỗ: “Hảo Hảo, chúng ta làm thêm lần nữa nhé?”
Lúc anh gọi tên Thi Hảo, ngữ điệu mê hoặc gợi cảm, rất khó làm cho người ta chống đỡ được.
Thi Hảo nhất thời rung động, nhưng nhanh chóng trợn tròn mắt, lắc đầu từ chối anh.
Thế nhưng hai chữ “không muốn” này còn chưa nói ra khỏi miệng, Lương Tây Kinh đã giảo hoạt nuốt hết thanh âm của cô, ngầm thừa nhận cô đồng ý.
Anh căn bản không cho cô cơ hội từ chối.
–
Khi mọi thứ lắng xuống thì đêm đã về khuya.
Đèn bên ngoài Disney đã tắt hết, người trong công viên cũng đã sớm rời đi.
Bên ngoài im ắng, chỉ có tiếng gió cuối thu đang gào thét.
Từ phòng tắm đi ra, Thi Hảo cuộn mình trong góc nhắm mắt nghỉ ngơi, không muốn nhúc nhích.
Lương Tây Kinh thu dọn xong xuôi thì trở lại giường, tự nhiên ôm cô qua.
“Buồn ngủ rồi à?” Anh nhìn chằm chằm khuôn mặt trắng nõn của cô.
Thi Hảo cảm giác mí mắt có chút nặng, cô chui vào lòng Lương Tây Kinh, lẩm bẩm: “Buồn ngủ rồi.”
Lương Tây Kinh nhếch khóe môi, dỗ dành cô: “Ngủ đi.”
Thi Hảo ừ một tiếng, lại cảm thấy mình không thể ngủ được.
Thân thể cô mệt mỏi nhưng tinh thần lại hào hứng phấn khởi.
Trằn trọc trong lòng Lương Tây Kinh một hồi, Thi Hảo bất đắc dĩ mở mắt: “Bây giờ mấy giờ rồi?”
Lương Tây Kinh nhìn đồng hồ: “Ba giờ.”
“Ồ.” Thi Hảo thở dài, “Cảm giác không ngủ được.”
Lương Tây Kinh nhướng mày.
Trước khi Lương Tây Kinh mở miệng, Thi Hảo vội vàng bổ sung: “Em mệt lắm rồi.”
Cô không muốn một lần nữa.
Lương Tây Kinh: “…”
Anh ngượng ngùng sờ chóp mũi: “Anh cũng có muốn làm lần nữa đâu.”
Tuy nói là muốn, nhưng anh cũng biết bận tâm đến tình trạng thân thể của Thi Hảo. Hơn nữa, bọn họ còn rất nhiều thời gian.
Thi Hảo phồng má, không hề tin tưởng anh.
Lương Tây Kinh bất lực cười cười, cánh tay dài thong thả siết chặt cô, trầm giọng hỏi: “Vì sao không ngủ được?”
Thi Hảo: “Không biết.”
Cô mở mắt nhìn anh, cố ý nói: “Có thể là quá vui mừng.” <!-- Quảng cáo 1 -->
Lương Tây Kinh giật mình, ánh mắt sáng rực nhìn cô.
Bị anh nhìn như vậy, mặt Th Hảo có chút nóng, còn hơi ngượng ngùng: “Sao vậy?” Cô giơ tay chọc vào ngực Lương Tây Kinh: “Em không thể vui mừng sao?”
Lương Tây Kinh bắt lấy ngón tay lộn xộn của cô, ánh mắt thoáng dao động: “Có thể chứ.”
Anh chỉ là có chút bất ngờ.
Thi Hảo liếc anh một cái, chủ động ôm lấy anh, nói cho anh biết: “Lương Tây Kinh.”
“Hửm?” Cánh môi Lương Tây Kinh lướt qua vành tai cô, “Em muốn nói gì?”
Thi Hảo chui ra khỏi lòng anh, đối diện với gương mặt anh tuấn của anh, nghiêm túc nói: “Em cũng rất thích rất thích anh.”
Cô thích Lương Tây Kinh, cũng không hề ít hơn Lương Tây Kinh thích cô.
Bọn họ từ đầu đến cuối đều là mũi tên hai chiều.
Chỉ là trước kia trên người Thi Hảo có quá nhiều trói buộc, cô rất ít đáp lại lời thổ lộ của Lương Tây Kinh. Nhưng giờ khắc này, cô muốn nói cho anh biết, muốn cho anh biết cô cũng rất thích anh. Anh tốt như vậy, cô làm sao có thể không thích anh được chứ.
Cơ thể Lương Tây Kinh thoáng cứng lại, nhìn cô không nói gì.
Thi Hảo ngước mắt, cùng anh bốn mắt nhìn nhau.
Vài giây sau, môi cô khẽ mấp máy, muốn hỏi anh: “Sao anh chẳng có chút vui—”
Lời còn chưa dứt, Lương Tây Kinh đột nhiên cúi đầu, lại hôn lên môi cô một cách chuẩn xác.
Lần này anh hôn còn dữ dội và mạnh mẽ hơn ở cửa vừa rồi.
“…”
Nụ hôn kết thúc, Lương Tây Kinh thở dốc buông Thi Hảo ra, khẽ nắm vành tai đỏ bừng của cô, khàn giọng nhắc nhở: “Không muốn làm thêm lần nữa thì lần sau đừng nói những lời tương tự vào thời điểm này.”
Thi Hảo: “….”
Cô giận dữ trừng mắt nhìn anh: “Lực tự chủ của anh quá kém.”
Làm sao cô biết ngay cả chút biểu lộ này của cô mà anh cũng không chịu nổi?
Nghe nói như thế, Lương Tây Kinh cũng không phản bác.
Anh nhìn cô chăm chú: “Đối với em, anh chưa bao giờ có thứ này.”
Sau khi quen biết Thi Hảo, hệ thống tự chủ của Lương Tây Kinh đã dần mất kiểm soát.
Nghe vậy, Thi Hảo không khỏi cong khóe môi: “Gần đây anh nói lời ngon tiếng ngọt ngày càng thành thục nhỉ.”
Lương Tây Kinh nhướng mày: “Đây là lời nói thật.”
Thi Hảo mỉm cười lườm anh, cảm giác lồng ngực được tình yêu lấp đầy.
Hai người im lặng ôm nhau một hồi, Thi Hảo hỏi anh: “Từ lúc nào anh muốn dẫn em đến Disney?”
Lương Tây Kinh: “Lần trước đi khu vui chơi.”
Thi Hảo: “…Ồ.”
Cô ngước mắt nhìn anh, mím môi nói: “Xin lỗi.”
Lương Tây Kinh xoa xoa mái tóc rối bời của cô, thấp giọng nói: “Là vấn đề của anh, không giải quyết sớm.”
Những vấn đề vắt ngang giữa bọn họ là do anh xử lý quá chậm, nên mới có thể tạo thành cục diện lúc trước.
Thi Hảo lắc đầu: “Là em không qua được cửa ải trong lòng.”
Nói đến đây, Thi Hảo sực nhớ ra, hỏi: “Chủ tịch biết chúng ta…tới đây không?”
Chuyện Lương Hanh đã thay đổi suy nghĩ, cô không xác định Lương Tây Kinh có biết hay không.
Cô không cố ý nói với Lương Tây Kinh, nhưng cô mơ hồ cảm thấy Lương Tây Kinh hình như đã biết. Nếu không phải thế, anh thường xuyên đến tìm cô và đưa đón cô đi làm như vậy, làm sao Lương Hanh có thể không tìm anh nói chuyện.
Lương Tây Kinh nhìn cô: “Ông cụ biết.”
Anh im lặng một lúc, hỏi Thi Hảo: “Khoảng thời gian trước ông cụ đi tìm em đúng không?”
Cả hai đều là người thông minh.
Đối với việc ngày đó tại sao Thi Hảo chấp nhận anh, sau khi vui mừng qua đi, Lương Tây Kinh cũng có chút nghi hoặc.
Ngày đó trở về nhà, anh cẩn thận ngẫm lại, nguyên nhân chủ yếu nhất khiến Thi Hảo thay đổi quyết định trong vòng một ngày ngoại trừ thái độ của Lương Hanh ra thì anh không nghĩ ra được chuyện thứ hai.
Cô xem trọng đạo đức, sợ nhất là có lỗi với Lương Hanh.
Thi Hảo gật đầu: “Là em tìm ông cụ.”
Lương Tây Kinh ngẩn ra.
Thi Hảo chú ý tới sự thay đổi trong mắt anh, mặt hơi nóng lên: “Kỳ thật là chủ tịch đã nghĩ thông suốt.” Cô trầm ngâm vài giây, nhìn Lương Tây Kinh: “Ông cụ rất yêu anh.”
Bởi vì Lương Hanh quá mức yêu Lương Tây Kinh, không nỡ nhìn Lương Tây Kinh khổ sở, nên ông mới có thể buông lỏng nhanh như vậy.
Điểm này, Thi Hảo rất rõ ràng.
Lương Tây Kinh trầm mặc không nói gì.
Sau một lúc lâu, anh ôm chặt Thi Hảo: “Ông cụ cũng rất thích em.”
Thi Hảo cười xán lạn: “Em biết mà.”
Ôm nhau một hồi, Lương Tây Kinh lại hỏi Thi Hảo là Lương Hanh nói gì với cô.
Thi Hảo nhớ lại, chọn chút trọng điểm nói cho anh biết.
Dần dần, cô càng nói càng buồn ngủ. Đến cuối cùng, ngay cả mình ngủ lúc nào Thi Hảo cũng không biết.
Lương Tây Kinh nhìn người đang ngủ trong lòng, lặng lẽ cong môi.
Anh cúi đầu đặt lên trán cô một nụ hôn, nhắm mắt ngủ cùng cô.
–
Sáng hôm sau, Thi Hảo ngủ thẳng đến mười một giờ mới tỉnh.
Lúc cô tỉnh lại, trong phòng đã ồn ào.
Thi Hảo mở cửa sổ ra nhìn, vừa vặn nhìn thấy tòa thành phía xa xa.
Cô lật đật đi vào phòng tắm rửa mặt. Rửa mặt xong đi ra, Lương Tây Kinh ở phòng khách xử lý xong công việc đi vào: “Dậy rồi à?”
Thi Hảo trừng mắt nhìn anh: “Sao anh không gọi em sớm một chút, chúng ta có mấy trò chưa chơi được.”
Lương Tây Kinh cười khẽ, trấn an tâm tình của cô: “Không chơi được thì lần sau chúng ta lại đến.”
Nghe anh nói như vậy, Thi Hảo hơi bình tĩnh lại: “Vậy chúng ta cũng phải chơi thêm một vòng.”
Lương Tây Kinh dở khóc dở cười, dễ tính phối hợp với cô: “Được, còn muốn chơi gì nữa? Chúng ta ra ngoài xem thử nhé?”
Thi Hảo gật đầu.
Bôi qua lớp kem chống nắng, hai người lại tùy tiện ăn chút gì đó rồi mới gia nhập vào trong dòng người.
Không cần xếp hàng, hai người chơi trò chơi cũng tiết kiệm được không ít thời gian.
Buổi chiều, Thi Hảo và Lương Tây Kinh xem xong buổi diễu hành xe hoa rồi mới lưu luyến không rời thu dọn đồ đạc rời đi, chuẩn bị quay về Giang Thành.
Một ngày rưỡi trôi qua, rời khỏi Disney, Thi Hảo cảm giác như mình đang nằm mơ.
Nghe nói như thế, Lương Tây Kinh phản bác: “Không phải nằm mơ.”
Thi Hảo mỉm cười, nghiêng đầu nhìn anh: “Em biết.”
Cô quay đầu nhìn tòa thành xa xa, nhịn không được bùi ngùi: “Trước kia thường nghe người ta nói, đến Disney rồi sẽ không khỏi sinh ra cảm giác mình chính là công chúa, em còn thấy có chút khoa trương.”
Sau khi đi vào, ngày hôm qua cô chơi ở chỗ ngựa gỗ xoay tròn, lúc chụp ảnh trước tòa thành, không hiểu sao cũng ảo tưởng cảm thấy mình thật sự là một cô công chúa bé nhỏ.
Lương Tây Kinh rũ mắt: “Em vốn là công chúa mà.”
Thi Hảo nhìn vào ánh mắt chuyên chú của anh, thản nhiên cười: “Em không phải.”
Lương Tây Kinh: “Em phải.”
Anh ôn hòa nói: “Đối với anh em mãi mãi là như thế.”
Trong mắt Lương Tây Kinh, Thi Hảo mãi mãi là cô công chúa bé bỏng.
Thi Hảo bị lời của anh chọc cười, nhướng mày: “Thật sao?”
Lương Tây Kinh: “Ừ.”
Thi Hảo ồ một tiếng, tròng mắt đảo quanh, tâm tình rất tốt: “Vậy công chúa có thể đưa ra yêu cầu với anh không?”
Lương Tây Kinh: “Yêu cầu gì?”
Thi Hảo chỉ chỉ một cửa hàng bên cạnh: “Dừng lại ven đường một lát được không, em muốn ăn bánh bao chiên.”
“…”
Ăn xong bánh bao chiên, hai người lại xuất phát.
Vào cao tốc có khá nhiều xe, Thi Hảo vốn định thay phiên lái xe với Lương Tây Kinh, lại bị Lương Tây Kinh từ chối.
Cuối cùng, cô chỉ có thể tán gẫu với anh rồi yên tâm đánh một giấc.
Tối hôm qua lăn qua lăn lại đến quá muộn, buổi sáng thức dậy tuy rằng cũng muộn nhưng điên cuồng chơi gần nửa ngày, dĩ nhiên Thi Hảo đã sức cùng lực kiệt.
Nghe tiếng hít thở đều đều của cô, Lương Tây Kinh nở nụ cười bất đắc dĩ, tắt tiếng nhạc trong xe đi, để Thi Hảo thoải mái ngủ một giấc.
Sau khi Thi Hảo tỉnh dậy, họ đã xuống đường cao tốc.
Nhìn thấy cảnh đường phố ven đường, Thi Hảo chậm rãi chớp mắt, quay đầu nhìn người bên cạnh, biết rõ còn cố hỏi: “…Anh không đưa em về nhà à?”
Sắp đến tối rồi. Vì cuối tuần nên đường xá Giang Thành có hơi kẹt xe, người tản bộ ven đường cũng khá nhiều.
Phía trước có đèn đỏ, Lương Tây Kinh đạp thắng xe, bớt chút thời gian liếc nhìn cô, khe khẽ hỏi: “Em muốn ở biệt thự hay là bây giờ qua bên kia?”
“?”
Thi Hảo bối rối giây lát, kịp nhận ra ý tứ trong lời nói của anh.
“Chúng ta vừa mới ở bên nhau đã sống chung, như vậy không tốt lắm đâu?” Cô đè nén ý cười hiện lên trong mắt, cố ý trêu chọc anh: “Có phải chúng ta tiến triển hơi nhanh không?”
Lương Tây Kinh nhướng mày, nắm lấy trọng điểm: “Nhanh?”
“Đúng vậy.” Thi Hảo nhịn cười nhắc nhở, “Hôm qua chúng ta mới ở bên nhau mà.”
Nghe thế, Lương Tây Kinh liếc nhìn cô, phủ định kết luận này của cô: “Không phải.”
Đối với anh, bọn họ đã ở bên nhau được hai năm. Bọn họ cũng chưa bao giờ tách ra.
Nghe hiểu ý của anh, Thi Hảo kéo dài giọng, chậm rãi ồ một tiếng.
Lương Tây Kinh hầm hừ, hình như có chút bất mãn: “Ồ là có ý gì?”
Thi Hảo liếc nhìn anh: “Nếu em nói chúng ta ai về nhà nấy, anh có đồng ý không?”
Lương Tây Kinh không chút do dự đáp: “Đương nhiên là không.”
“…”
Thi Hảo nghẹn ngào: “Vậy anh còn trưng cầu ý kiến em làm gì.”
Lương Tây Kinh: “Em muốn ở biệt thự thì chúng ta sẽ cùng ở biệt thự. Em muốn sống bên chỗ ở của em hiện tại, vậy anh sẽ dọn qua đó.”
Đây là sự lựa chọn mà anh đưa ra.
Thành thật mà nói, Thi Hảo thực sự cảm thấy Lương Tây Kinh là một tên gian thương biết nói lý nhất.
Đây là lựa chọn của anh sao?
Anh căn bản không hề cho cô lựa chọn.
Cũng may, Thi Hảo cũng không phải là người tính toán chi li.
Cô không do dự nhiều, thẳng thắn chọn biệt thự.
Lương Tây Kinh: “Được.”
Thi Hảo hơi ngước mắt, quay sang nhìn anh: “Trước đó anh đã quyết định rồi đúng không?”
Lương Tây Kinh thản nhiên thừa nhận: “Ừ.”
Anh không muốn lén lút yêu đương với Thi Hảo nữa, anh sẽ quang minh chính đại yêu đương với cô, là cách yêu đương mà tất cả mọi người đều biết.
Lương Tây Kinh thành thật như vậy, Thi Hảo ngược lại không cách nào châm chọc anh thêm nữa.
Thật ra trong lòng cô cũng muốn ở cùng Lương Tây Kinh, muốn lúc nào cũng dính lấy anh.
Có điều trước khi đến biệt thự, Thi Hảo muốn về nhà thu dọn chút đồ đạc.
Lương Tây Kinh hỏi: “Không mệt à?”
Thi Hảo: “Thu dọn đơn giản thôi, em không mang quần áo đi làm.”
Lương Tây Kinh cụp mắt: “Bên anh có.”
Thi Hảo sửng sốt, kịp phản ứng: “Lúc trước em bảo vứt đi, anh chưa vứt à?”
Lương Tây Kinh trầm mặc.
Sao anh có thể vứt bỏ quần áo của cô được.
Thi Hảo hiểu ra: “Vậy thì không trở về nữa.”
Cô đè nén khóe môi muốn vểnh lên: “Về thẳng biệt thự đi.”
–
Mấy tháng không tới biệt thự, Thi Hảo mơ hồ cảm thấy, hình như biệt thự lại đẹp hơn một chút.
Trong sân của ngôi biệt thự đơn lập, lá cây đã thay đổi từ vàng sang đỏ, dưới ánh đèn bao phủ trông rất có không khí.
Thi Hảo xuống xe, nhìn chằm chằm một chỗ trống trải khác như có điều suy nghĩ.
Lương Tây Kinh ngó theo hướng cô đang nhìn: “Nghĩ gì vậy?”
Thi Hảo quay đầu: “Bên kia lúc trước có trồng gì phải không?”
Lương Tây Kinh: “Cỏ.”
Thi Hảo chớp mắt: “Bây giờ nhổ cỏ rồi, anh chuẩn bị trồng cái gì sao?”
Lương Tây Kinh gật đầu: “Em muốn trồng cái gì?”
Nghe vậy, Thi Hảo khẽ nháy mắt, vẻ mặt hoài nghi nhìn anh.
Lương Tây Kinh nắm tay cô đi vào trong nhà, chậm rãi nói: “Anh bảo người ta nhổ cỏ, để trống đất để trồng hoa hoặc trồng cây.” Anh ngừng lại, rũ mắt nhìn chằm chằm Thi Hảo: “Em thích cái gì, chúng ta sẽ trồng cái đó.”
Thi Hảo ngước mắt nhìn Lương Tây Kinh.
Lương Tây Kinh lấy làm khó hiểu: “Sao vậy?”
Thi Hảo mở tay ra, chủ động ôm lấy anh: “Lương Tây Kinh.”
Lương Tây Kinh khẽ cười: “Sao nào?”
Thi Hảo Hảo cọ cọ vào ngực anh: “Sao anh lại tốt như vậy?” <!-- Quảng cáo 1 -->
Lương Tây Kinh búng trán cô: “Mới vậy đã thỏa mãn rồi sao?”
Thi Hảo gật đầu, nghiêm túc nói: “Lúc em còn học đại học, có lần các bạn cùng phòng thảo luận hình mẫu bạn trai lý tưởng, anh biết hình mẫu bạn trai lý tưởng của em là gì không?”
Lương Tây Kinh mở cửa, bảo Thi Hảo vào nhà: “Là gì?”
Thi Hảo nói với anh: “Điều kiện tất yếu đương nhiên là phải đẹp trai, các điều kiện khác cũng không được quá kém. Có điều, em còn có một yêu cầu khác.”
Lương Tây Kinh: “Yêu cầu gì?”
Thi Hảo thay giày, quay đầu nhìn anh, chớp mắt: “Em nói em muốn tìm một người có thể cho em trồng hoa trong sân.”
“….”
Lương Tây Kinh bị cô chọc cười, cúi đầu cười ra tiếng: “Vậy xem ra anh khá thích hợp.”
Ánh mắt Thi Hảo bỗng sáng rực: “Là vô cùng thích hợp.”
Lương Tây Kinh nhếch môi: “Vinh hạnh của anh.”
Cất đồ đạc xong, Lương Tây Kinh nhìn đồng hồ, hỏi Thi Hảo muốn ăn gì?
Qua giờ cơm nên hai người đã hơi đói bụng.
Thi Hảo cũng không kén chọn đồ ăn, tùy tiện gọi hai món.
Lương Tây Kinh đồng ý, gọi điện thoại cho nhà hàng của nhà họ Tần bảo người đưa đồ ăn tới.
Trong lúc chờ cơm, Thi Hảo chỉ lên lầu: “Em đi tắm qua đã nhé?”
Ngồi xe về đến nhà, việc đầu tiên cô muốn làm là đi tắm.
Lương Tây Kinh vỗ vỗ đầu cô: “Đi đi.”
Thi Hảo quen đường quen lối lên lầu.
Cô đi vào phòng, sau đó đi thẳng về phía phòng thay đồ.
Khi nhìn thấy quần áo quen thuộc trong tủ, Thi Hảo cong cong khóe mắt.
Lúc trước cô chỉ ở đây vào dịp cuối tuần, nhưng cũng để lại không ít đồ. Ngoài đồ ngủ còn có một vài bộ quần áo mặc hàng ngày.
Lúc mới bắt đầu treo những bộ quần áo này vào phòng thay đồ, thật ra Thi Hảo rất thấp thỏm bất an.
Cô sợ Lương Tây Kinh để ý.
Về sau thời gian lâu dài, Thi Hảo cũng tùy ý hơn rất nhiều. Cô thậm chí còn chiếm hết một ngăn tủ của Lương Tây Kinh, hơn nữa còn nói với Lương Tây Kinh rằng đây là ngăn tủ của một mình cô, quần áo của anh cũng không thể treo vào.
Lương Tây Kinh bất lực đồng ý.
Đến bây giờ, trong tủ quần áo này cũng chỉ có quần áo của Thi Hảo.
Cô nhớ mang máng, trước khi cô và Lương Tây Kinh chia tay quần áo vốn dĩ treo như vậy, đến bây giờ cũng vẫn là như thế. Lương Tây Kinh không hề đụng vào hay di chuyển.
Nhận được đáp án này, Thi Hảo nhịn không được nở nụ cười.
Đột nhiên, cô chú ý đến mấy cái hộp bên dưới tủ quần áo.
Thi Hảo do dự vài giây, đưa tay rút ra —
Chữ cái tiếng Anh trên hộp là thứ cô rất quen thuộc, đang định mở ra xem thì đột nhiên nhớ tới gì đó, cô bèn lấy di động ra chụp ảnh gửi cho người dưới lầu, hỏi: [Đây là cái gì? Em có thể xem không?]
Lương Tây Kinh trả lời rất nhanh: [Mọi thứ trong phòng em muốn xem đều có thể xem.]
Thi Hảo: [Vậy em mở ra nhé.]
Lương Tây Kinh: [Ừ.]
Rút một cái hộp trong đó ra, Thi Hảo mở nắp hộp ra.
Vừa mở ra, cô lập tức nhìn thấy chiếc váy màu trắng xếp ngay ngắn trong hộp.
Ánh mắt Thi Hảo hơi dừng lại, đang muốn lấy ra, giọng nói của Lương Tây Kinh từ bên cạnh truyền đến: “Có muốn thử không?”
Thi Hảo nghiêng đầu: “…Mua cho em?”
Lương Tây Kinh cảm thấy cô hỏi một câu rất ngốc: “Em thấy sao?”
Thi Hảo tự biết câu hỏi của mình có hơi ngốc nghếch, chỉ là cô không dám xác định: “Anh mua lúc nào?”
Lương Tây Kinh: “Lúc ở Đức.”
“…”
Trong nháy mắt, Thi Hảo có chút hối hận vì đã hỏi tới.
Lương Tây Kinh nhìn dáng vẻ quẫn bách của cô, trong mắt hiện lên ý cười. Anh nhấc chân đến gần, trầm giọng nói: “Thử xem?”
Nói xong, anh khom lưng rút mấy cái hộp phía dưới tủ quần áo ra: “Hai cái này cũng thử xem.”
“…” Thi Hảo kinh ngạc, không thể tin nổi nhìn anh: “Anh mua ba cái?”
Lương Tây Kinh: “Váy là ba cái.”
Thi Hảo ngửa đầu: “Còn có gì nữa?”
Lương Tây Kinh không lập tức nói cho cô biết, anh nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Thi Hảo: “Bây giờ muốn xem luôn à?”
Thi Hảo gật đầu.
Cô tò mò.
Lương Tây Kinh mỉm cười, tìm món quà mang về từ Đức cho cô.
Ngoại trừ váy thì anh còn mua cho Thi Hảo một cái túi, một cái lắc tay và những thứ nhỏ nhắn như sticker dán tủ lạnh mà cô thích sưu tầm.
Thi Hảo nhìn quà Lương Tây Kinh lấy ra, chậm rãi chớp mắt: “Sao…lúc trước anh không nói với em?”
Cô vô thức hỏi.
Lương Tây Kinh nhướng mày, hỏi cô: “Là ai vừa thấy anh về nước đã nói với anh muốn từ chức?”
Thi Hảo nghẹn họng.
Lương Tây Kinh ấm ức nói: “Em có cho anh cơ hội tặng đâu.”
Thi Hảo ngượng ngùng: “Em…”
“Em làm sao?” Lương Tây Kinh nhìn cô.
Thi Hảo mấp máy môi: “Là lỗi của em.”
Lương Tây Kinh liếc cô một cái, cũng không muốn so đo chuyện này với cô.
Anh hỏi Thi Hảo: “Thích không?”
Thi Hảo: “Thích.”
Cô vừa nhìn đã biết những món quà này là Lương Tây Kinh cẩn thận lựa chọn.
Lương Tây Kinh mua cho Thi Hảo một chiếc váy hai dây màu trắng mà Thi Hảo thích, có thể mặc hằng ngày hoặc tham gia các buổi tiệc chiêu đãi bình thường.
Một chiếc váy khác là màu tím nhạt, thích hợp cho tiệc lớn. Khi cô còn làm thư ký của Lương Tây Kinh, thỉnh thoảng sẽ cần lễ phục tương tự để tham dự hoạt động.
Còn có một cái là váy ngắn tay dài màu vàng, khá thích hợp mặc vào dịp cuối tuần.
Nghe thấy câu trả lời của cô, Lương Tây Kinh thở phào nhẹ nhõm: “Vậy là tốt rồi.”
Lúc mua anh biết Thi Hảo sẽ thích, nhưng cũng lo lắng cô ngại đắt.
Thi Hảo nhìn vẻ mặt khẩn trưởng của anh, mím môi nở nụ cười: “Vậy em đi tắm trước đây.”
Lương Tây Kinh: “Được, tắm xong lại thử váy?”
Thi Hảo gật đầu.
Thấy Thi Hảo vào phòng tắm, Lương Tây Kinh lấy váy ra khỏi hộp, treo vào tủ quần áo riêng của cô.
Có đôi khi Thi Hảo thích đánh dấu ký hiệu thuộc về mình lên các vật phẩm.
Đây là thói quen dưỡng thành từ khi còn bé cô ở viện phúc lợi.
Điểm này, Lương Tây Kinh có thể hiểu được.
Tắm rửa xong, đúng lúc nhà hàng đưa đồ ăn tới.
Hai người đều có chút đói bụng, cũng không vội thử váy.
Đến phòng ăn dưới lầu dùng cơm xong, hai người lại thu dọn qua rồi mới quay về phòng thay đồ.
Nhìn chiếc váy treo trong tủ, Thi Hảo hỏi Lương Tây Kinh: “Thử cái nào trước?”
Lương Tây Kinh quét mắt nhìn mấy chiếc váy kia, lại chuyển tầm mắt sang cô: “Màu tím nhạt đi?”
Thi Hảo trả lời: “Được.”
Cô đang định đưa tay lấy, Lương Tây Kinh giơ tay lên trước, trầm giọng nói: “Để anh.”
“…”
Hàng mi Thi Hảo khẽ run, nhìn anh lấy váy ra, sau đó cụp mắt nhìn cô chăm chú.
Không hiểu sao, Thi Hảo cảm thấy ánh mắt anh nhìn mình có chút nguy hiểm. Cô hít sâu một hơi, vô thức sờ lên xương quai xanh, nhỏ giọng hỏi: “Anh không ra ngoài sao?”
Trong phòng thay đồ quanh quẩn mùi hương thanh ngọt, là mùi hương mà trước kia Thi Hảo mua đặt trong phòng thay đồ của Lương Tây Kinh.
Hương thơm rất độc đáo, hai người đều rất thích.
Có điều giờ phút này, Lương Tây Kinh lại ngửi được mùi hương nhàn nhạt trên người Thi Hảo nhiều hơn.
Ánh mắt anh sâu thẳm, nhìn chằm chằm vào hai gò má phiếm hồng và xương quai xanh trắng nõn của cô, giọng nói trầm thấp gợi cảm: “Anh thay giúp em nhé?” <!-- Quảng cáo 1 --> <!-- AI CONTENT END 1 -->