• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

<!-- Quảng cáo 1 -->

Chương 83: Ôn Khởi x Tần Lâm (4)

“……”

Nghe Tần Lâm nói vậy, Ôn Khởi có hơi muốn cười. Cô đối diện với đôi mắt sâu thẳm của anh, muốn nói cô nhận ra thì đã thế nào, người ta cũng không nói thẳng, chẳng lẽ cô phải nói rõ ràng trước sao?

Cô lại không có ý tứ đó với Ngô Tuấn Niên. <!-- Quảng cáo 1 -->

Còn nữa, chuyện này thì có quan hệ gì với Tần Lâm, anh dựa vào cái gì mà dùng giọng điệu chất vấn hỏi cô. <!-- Quảng cáo 1 -->

Nghĩ đến đây, Ôn Khởi cũng không nể mặt anh nữa: “Sếp Tần, cần tôi nhắc nhở anh một chút không?”

Ôn Khởi: “Chúng ta đã chia tay rất nhiều năm, bất luận đồng nghiệp của tôi có ý với tôi hay không thì cũng không liên quan đến anh, đúng chứ?”

Tần Lâm bị lời của cô chọc tức, anh cười khẩy nói: “Đúng là không liên quan đến tôi, là tôi xen vào việc của người khác.”

Ánh mắt anh trở nên hờ hững, giọng điệu cũng lãnh đạm xa cách, không có một tia cảm xúc dao động nào: “Hôm nay chỉ đi với cô Ôn tới đây thôi, tạm biệt.”

Nhìn anh không chút do dự xoay người rời đi, cánh môi Ôn Khởi khẽ mấp máy, muốn xin lỗi rồi lại nói không nên lời.

Trong khoảnh khắc, khoảng cách giữa hai người lại kéo xa.

Ôn Khởi nhìn bóng lưng anh đi xa, có chút hối hận.

Cô không nên nói như thế, cô biết rõ tại sao Tần Lâm lại hỏi cô câu đó.

Trơ mắt nhìn Tần Lâm đi xa, Ôn Khởi đứng tại chỗ một hồi rồi buồn bực thở dài.

Đúng lúc này, chuông điện thoại di động của cô vang lên. Ôn Khởi cúi đầu nhìn, sắc mặt lập tức lạnh xuống. Khóe miệng cô mím chặt, trực tiếp cúp máy.

Nhưng đối phương không chịu buông tha, kiên nhẫn gọi lại cho cô.

Ôn Khởi hít sâu một hơi, nhắm mắt nhận máy: “Alo?”

Vừa kết nối, bên kia truyền đến một giọng nữ vừa quen thuộc vừa xa lạ: “Sao nghe điện thoại chậm vậy?”

Ôn Khởi nhíu mày: “Có chuyện gì không?”

Nghe thấy lời này của cô, giọng nói của mẹ Ôn trở nên bén nhọn: “Ôn Khởi, sao mày lại nói chuyện với mẹ mày như thế? Không có việc gì là tao không thể tìm mày à?”

Ôn Khởi mím môi, không hé răng.

Mẹ Ôn nhấn mạnh: “Mày phải nhớ rõ, tao là mẹ mày!”

Ôn Khởi mặt lạnh nghe bà răn dạy, không hề ngắt lời.

Cô biết cho dù mình có cắt ngang thì bà ta cũng sẽ tìm cơ hội nói lại. Thay vì để bà ta dây dưa không ngớt, chi bằng một lần như ý nguyện của bà ta.

Thật lâu sau, chờ mẹ Ôn nói mệt rồi bà ta mới chuyển đề tài về đúng quỹ đạo: “Mày về Bắc Kinh rồi đúng không?”

Hô hấp của Ôn Khởi hơi ngừng lại, nhíu mày nhanh chóng suy nghĩ. Mẹ Ôn hỏi như vậy tất nhiên là đã nghe được tin tức gì đó.

Nghĩ đến đây, cô nói: “Đúng, con và đồng nghiệp đến Bắc Kinh công tác, tối nay phải về Giang Thành, ngày mai còn phải đi làm.”

“Tối nay?” Mẹ Ôn cất cao giọng: “Mày không định về nhà một chuyến à?”

Giọng Ôn Khởi rất thản nhiên: “Không có thời gian, con còn phải đi làm nữa.”

“Đi làm đi làm.” Mẹ Ôn lặp lại lời cô nói, trong lời nói tràn đầy ghét bỏ: “Giờ làm của mày có thể kiếm được bao nhiêu tiền? Mẹ đã sớm nói với mày là mày lớn tuổi rồi, sớm tìm người gả đi.”

Bà ta lẩm bẩm: “Lúc trước mẹ đã không cho mày lên đại học, kêu mày sớm ra ngoài xã hội làm công kiếm tiền, mày lại không chịu.”

Bà ta nhắc tới chuyện cũ, hoàn toàn không thèm để ý đến cảm nhận của Ôn Khởi, còn hỏi cô: “Mày đi làm mấy năm nay kiếm được bao nhiêu tiền rồi?”

Mỗi lần bọn họ tìm Ôn Khởi vòi tiền, Ôn Khởi lại nói không có. Thỉnh thoảng cô cũng có cho một ít, nhưng cũng chỉ một ít vậy thôi.

Nghe nói như thế, Ôn Khởi rướn môi: “Mẹ hy vọng con giống như mẹ, làm vợ hiền con ngoan đúng không?”

Mẹ Ôn: “Mày…”

Trong mắt Ôn Khởi thấp thoáng sự lạnh lùng, cô hờ hững nói: “Không còn việc gì thì con cúp máy đây, con phải cùng đồng nghiệp về khách sạn rồi ra sân bay.”

“Chờ một chút.” Mẹ Ôn vội vàng gọi cô lại.

Ôn Khởi rũ mắt: “Còn chuyện gì sao?”

Mẹ Ôn: “Tiền lương tháng này của mày đã có chưa?”

Ôn Khởi không nói gì.

Giọng mẹ Ôn dịu dàng hơn một chút, thấp giọng nói: “Em trai mày lên cấp hai rồi, nhiều chỗ phải tiêu tiền lắm. Thành tích của nó không được tốt, mẹ muốn đăng ký thêm mấy lớp bổ túc cho nó.”

Nghe vậy, Ôn Khởi nở một nụ cười hờ hững: “Mẹ, thành tích của nó không tốt mà còn ráng đi học thì không phải lãng phí tiền bạc quá sao?”

Mẹ Ôn không thể tin vào tai mình: “Mày nói cái gì?”

Ôn Khởi lặp lại lời vừa nói: “Đây là lời mẹ từng nói với con lúc con còn đi học mà. Mẹ bảo là học không giỏi thì đừng đến trường nữa, vậy con trai cưng của mẹ học dốt thì cũng đừng đến trường nữa làm gì. Tranh thủ ra xã hội bươn chải kiếm tiền về cho mẹ không phải tốt hơn sao?”

Nói xong, Ôn Khởi không cho mẹ Ôn cơ hội mắng cô mà kịp thời cúp điện thoại trước.

Cúp máy xong, bên kia lại gọi tới.

Ôn Khởi mím chặt khóe môi, sắc mặt nặng nề điều chỉnh điện thoại thành chế độ im lặng, sau đó nhét lung tung vào túi xách. Nhét xong ngẩng đầu lên, cô nhìn thấy Tần Lâm đã lặng lẽ quay lại từ lúc nào.

“……”

Hai người bốn mắt nhìn nhau, Ôn Khởi ngạc nhiên vài giây rồi xoay người chuẩn bị rời đi.

Cô không hy vọng Tần Lâm nhìn thấy dáng vẻ chật vật của mình.

Tần Lâm nhanh tay lẹ mắt túm cô lại: “Ôn Khởi.”

“Làm gì vậy?” Ôn Khởi dùng sức hất cánh tay anh ra, còn giẫm lên chân anh một cái.

Tần Lâm bị đau nhưng cũng không buông ra.



Anh cụp mi, mượn ánh nắng chiều nhìn hốc mắt đỏ ửng của cô, cố gắng khiến mình tỉnh táo lại. Anh kiểm soát sức lực trong lòng bàn tay, không để mình làm đau cô: “Tôi muốn nhờ em giúp một chuyện.”

Ôn Khởi cúi thấp đầu: “Nói đi.”

Tần Lâm nhìn cô như vậy thì âm thầm thở phào nhẹ nhõm, thỏa hiệp trước: “Mời tôi ăn một bữa cơm được không?”

“?”

Ôn Khởi mờ mịt ngẩng phắt đầu lên: “Cái gì?”

Tần Lâm giữ vẻ mặt tự nhiên nhìn cô, lặp lại: “Mời bạn trai cũ của em ăn một bữa cơm được không?”

Ôn Khởi đối diện với đôi mắt sâu thẳm nhưng sáng ngời của anh, ánh mắt hơi lóe lên: “…Ngay cả một bữa cơm mà anh cũng không trả nổi sao?”

“Đúng vậy.” Tần Lâm ra vẻ thoải mái nở nụ cười: “Em có mời không?”

Ôn Khởi trầm mặc giây lát, nhìn về phía đối diện: “Anh ăn bún ốc không?”

Vẻ mặt Tần Lâm dại ra: “Cái gì?”

Ôn Khởi chỉ chỉ: “Bên kia có quán bún ốc, ăn thì tôi mời, không ăn thì thôi.”

Cô biết Tần Lâm ghét nhất là ăn món đậm vị, anh không ăn bún ốc, cũng không ăn sầu riêng. Nhưng Ôn Khởi thích, cho nên dù Tần Lâm có chán ghét hơn nữa cũng sẽ mua cho cô, còn có thể ăn luôn cả phần cô ăn thừa lại.

Trong những chuyện như vậy, anh luôn rất dung túng cô.

Tần Lâm biết cô đang đuổi mình đi, anh nhìn chằm chằm sườn mặt trầm tĩnh của cô, chậm rãi nói: “Đi thôi.”

Lúc này, người kinh ngạc biến thành Ôn Khởi: “Anh ăn?”

Tần Lâm vẫn giữ vẻ điềm nhiên: “Chỉ là một bát bún ốc, cũng không phải có độc, tại sao tôi không ăn?”

“….”

Hai người băng qua đường, đến trước cửa quán bún ốc.

Cửa hàng mở gần trường học nên có người khá nhiều.

Ôn Khởi và Tần Lâm xếp hàng một lúc mới lấy được vị trí.

Trong thời gian xếp hàng, Ôn Khởi cũng tranh thủ sửa sang lại tâm trạng buồn bực đến cực điểm của mình.

Tần Lâm không hỏi cô, cô cũng không định nói.

Gọi đồ ăn xong, hai người tìm chỗ ngồi xuống.

Tần Lâm kéo khăn giấy bên cạnh lau sạch mặt bàn, lại rót cho Ôn Khởi một ly nước.

Ôn Khởi nhận lấy: “….Cảm ơn anh.”

Tần Lâm không đáp.

Hai người ngồi đối diện, ngẩng đầu chính là đối phương.

Đụng phải đôi mắt Tần Lâm vài lần, Ôn Khởi dứt khoát không ngẩng đầu lên nữa.

Không lâu sau, bún ốc hai người gọi được mang lên bàn.

Ngửi mùi vị quen thuộc, Ôn Khởi vốn không có khẩu vị gì chợt cảm thấy đói bụng, cô cũng không quan tâm đến Tần Lâm nữa mà cúi đầu ăn phần của mình.

Nhìn dáng vẻ vội vội vàng vàng của cô, Tần Lâm đè nén sự ghét bỏ trong mắt, cầm lấy đôi đũa bên cạnh rồi thử nếm một miếng.

Vẫn khó ăn như trong trí nhớ của anh.

……

Tần Lâm nhìn bát bún trước mắt, tầm mắt lại chuyển sang người đối diện.

Ôn Khởi vẫn ăn uống rất vui vẻ, hàng mày cô nhướng lên, thoạt nhìn khác hẳn với dáng vẻ vừa mới nghe điện thoại.

Tần Lâm nhìn cô chăm chú, bên tai vang vọng lời Tần Yến từng nói, lại nhớ đến người mẹ của Ôn Khởi mà anh từng gặp qua.

Kỳ thật anh cũng rất kinh ngạc, trước khi nhìn thấy mẹ của Ôn Khởi, anh chưa bao giờ nghĩ là trên thế giới này sẽ có một người mẹ và một gia đình như thế tồn tại.

Ôn Khởi không phải không nhận ra ánh mắt Tần Lâm nhìn mình, cô chỉ không muốn để ý tới, cô đại khái biết Tần Lâm đang suy nghĩ gì.

Có thể là đang đồng tình với cô, cũng có thể còn đang ghi hận cô.

Bất luận là cái nào cũng không phải loại Ôn Khởi muốn.

Ôn Khởi vừa ăn vừa nghĩ, cố gắng bỏ qua ánh mắt nóng rực kia.

Ăn được kha khá, cô mới ngẩng đầu lên.

Bát bún ốc của Tần Lâm vẫn không hề xê dịch.

Chú ý tới tầm mắt Ôn Khởi, Tần Lâm hoàn hồn: “…Xin lỗi.”

Ôn Khởi liếc anh một cái, nhắc nhở: “Sếp Tần, sau này đừng lãng phí nữa.”

Tần Lâm ừ một tiếng, lại nhìn cô: “Chờ tôi vài phút.”

Ôn Khởi rũ mắt, thấy anh lần nữa cầm đũa lên ăn bún thì muốn ngăn cản: “Ăn không được thì đừng ăn.”

Tần Lâm: “Tôi ăn được.”

Vài phút sau, Tần Lâm ăn hết bát bún.

Ôn Khởi đi trả tiền, Tần Lâm không giành với cô.

Đi ra khỏi quán ăn, Ôn Khởi đang muốn nói lời tạm biệt với Tần Lâm thì Tần Lâm lên tiếng trước: “Đi thôi, để tôi đưa em về khách sạn, em muốn ngồi xe buýt hay tàu điện ngầm?”

“……”

Ánh mắt Ôn Khởi thoáng thay đổi, quay đầu lại nhìn anh: “Anh còn có thể ngồi xe buýt?’

Tần Lâm nhìn lại cô: “Em mất trí nhớ à?”

Ôn Khởi còn chưa lên tiếng, Tần Lâm đã nói: “Không có lương tâm.”

Hai người quen biết từ lúc Ôn Khởi học lớp 11, sau đó càng trở nên thân thiết hơn, mỗi cuối tuần Ôn Khởi dạy thêm cho bạn học về nhà, Tần Lâm đều đưa cô đi.

Lúc đó, bọn họ còn chưa ở bên nhau.

Tối nào anh cũng đưa cô đến cửa tiểu khu, sau khi nhìn cô an toàn đi vào mới quay về nhà mình.

Trước khi quen Ôn Khởi, Tần Lâm từ nhỏ đến lớn ngồi xe buýt không quá mười lần. Sau khi quen biết cô, tần suất anh ngồi xe buýt lại tăng lên đều đều.

Nghe Tần Lâm nói, Ôn Khởi thoáng ngẩn ra, vành tai có chút nóng, hơi mất tự nhiên mím môi dưới: “Vậy đi xe buýt đi.”

Tần Lâm: “Ừ.”

Đêm tối yên tĩnh.

Bắc Kinh bảy tám giờ tối là thời điểm phồn hoa náo nhiệt.

Ôn Khởi và Tần Lâm đợi một lát thì xe buýt tới.

Lúc này xe buýt không nhiều người, vẫn còn chỗ trống.

Hai người tìm tới vị trí phía sau rồi ngồi xuống.

Ôn Khởi nghiêng đầu thưởng thức cảnh đêm quen thuộc của thành phố này.

Cô không mở miệng nói chuyện, Tần Lâm cũng không lên tiếng.

Từ trường học đến khách sạn Ôn Khởi ở ngồi xe khoảng nửa tiếng.

Nửa tiếng sau, hai người một trước một sau xuống xe.

Đến cửa, Ôn Khởi xoay người nhìn người đi theo phía sau, mấp máy môi: “Tần Lâm.”

Tần Lâm cúi đầu nhìn cô.

Đây là lần đầu tiên sau khi bọn họ gặp lại, cô gọi tên anh.

Ôn Khởi không hề né tránh, nhìn thẳng vào mắt anh rồi nhẹ giọng nói: “Cám ơn anh.”

Tần Lâm rướn môi cười, giọng nói nhàn nhạt: “Nghỉ ngơi sớm đi.”

Ôn Khởi ừ một tiếng: “Vậy anh về chú ý an toàn.”

Tần Lâm gật đầu, lại hỏi: “Ngày mai mấy giờ bay?”

“Mười giờ.” Ôn Khởi trả lời.

Tần Lâm gật đầu, trầm giọng nói: “Phỏng vấn tháng sau đã ấn định chưa?”

Anh biết những phóng viên như Ôn Khởi mỗi tháng đều có nhiệm vụ phỏng vấn.



Ôn Khởi sửng sốt: “Ý anh là sao?”

Tần Lâm: “Không phải muốn phỏng vấn tôi à?” Anh lấy di động ra, thản nhiên nói: “Cho em một cơ hội.”

Nghe vậy, Ôn Khởi vốn định nói không cần, nhưng giờ khắc này cô lại không thốt ra được lời từ chối.

Cô ồ một tiếng, liếm cánh môi: “Vậy tôi…thêm Wechat của anh.”

Khi họ ở bên nhau, Wechat vẫn chưa phổ biến như bây giờ. Ôn Khởi cũng không có điện thoại di động có thể đăng ký Wechat, hai người vẫn luôn liên lạc qua tin nhắn bình thường.

Tần Lâm bình tĩnh đưa màn hình mã QR tới trước mặt cô.

Thêm phương thức liên lạc xong, Ôn Khởi trở về khách sạn nghỉ ngơi.

Tần Lâm đứng tại chỗ một lúc rồi mới xoay người về nhà.

Không ai nhắc đến cuộc điện thoại trước cổng trường, Ôn Khởi giả vờ quên, Tần Lâm cũng sẽ không nhắc tới chuyện đau lòng của cô.



Từ Bắc Kinh trở lại Giang Thành, cuộc sống của Ôn Khởi vẫn như cũ.

Nhưng lại mơ hồ xảy ra một chút thay đổi.

Sau khi cô và Tần Lâm thêm Wechat, thỉnh thoảng cô lại nhận được tin nhắn của anh.

Anh tới tôi lui lâu ngày, Ôn Khởi thi thoảng cũng sẽ gửi tin nhắn cho anh, trêu chọc chút công việc hoặc thậm chí tán gẫu chuyện hằng ngày.

Đây là chuyện mà trước đây Ôn Khởi chưa từng nghĩ tới.

Cô không nghĩ rằng một ngày nào đó cô sẽ làm bạn với bạn trai cũ.

Thi Hảo biết tiến độ phát triển của hai người thì buồn cười bảo: “Sếp Tần chung quy vẫn không nhịn được.”

Ôn Khởi: “Chưa chắc đâu.”

Thi Hảo nhướng mày: “Sao lại chưa chắc?”

Cô liếc nhìn Ôn Khởi: “Tớ thấy anh ấy muốn theo đuổi cậu lại, nhưng lại sợ cậu bài xích nên đã chọn cách vòng vo này.”

Ôn Khởi lắc đầu: “Không đâu.”

Thi Hảo: “Sao lại không?”

Nói đến đây, Thi Hảo lại hỏi: “Có phải lâu rồi sếp Tần chưa tới Giang Thành không, không phải vì thế mà cậu mới nói như vậy chứ?”

Ôn Khởi nhìn Thi Hảo, khẽ lắc đầu: “Cậu biết vì sao hai chúng tớ chia tay mà.”

“…”

Thi Hảo trầm mặc, nhìn Ôn Khởi một lát rồi thở dài nói: “Hai chúng ta hình như đều hơi thảm.”

Cách đây khá lâu hai cô có từng nói chuyện, sở dĩ hai người thân thiết với nhau nhanh như vậy có lẽ là vì các cô đều rất thảm, cũng đều hiểu ‘cái thảm’ của đối phương.

Thi Hảo thì từ nhỏ đã bị bố mẹ vứt bỏ, là một cô nhi.

Mà Ôn Khởi thì lúc tiểu học bố qua đời, mẹ tái giá. Gia đình mẹ tái giá không được tốt lắm, bố dượng của cô đối xử với cô cũng không được tốt, là một người nghiện rượu cũng thích đánh bạc, thỉnh thoảng còn động tay động chân đánh cô.

Tình huống này sau khi mẹ của Ôn Khởi sinh em trai ra lại càng nghiêm trọng hơn.

Từ nhỏ Ôn Khởi đã trải qua cuộc sống ấm lạnh, cũng chưa bao giờ cảm nhận được một chút tình thương từ gia đình đó.

Mẹ cô trọng nam khinh nữ, luôn cảm thấy con gái không cần phải học nhiều làm gì. Lúc Ôn Khởi lên cấp ba, bà ta đã bắt đầu có suy nghĩ không cho Ôn Khởi đi học nữa, là bà nội của Ôn Khởi kiên trì muốn cho cô đi học, thậm chí còn lấy cả tiền dưỡng lão của mình để đóng học phí cho Ôn Khởi.

Cũng chính vì như vậy, Ôn Khởi mới dựa vào học bổng và bao gồm cả tiền lương làm gia sư cho bạn học mà học xong hết cấp ba.

Đáng tiếc là, ngày vui ngắn chẳng tày gang.

Khi Ôn Khởi có năng lực và cũng đến tuổi có thể thoát ly khỏi cái nhà kia, bà nội của cô đã qua đời.

Một nguyên nhân quan trọng khiến Ôn Khởi và Tần Lâm chia tay là, lúc bà nội cô phát bệnh, Tần Lâm có tới bệnh viện thăm, thậm chí còn nhờ quan hệ trong nhà để sắp xếp bác sĩ tốt nhất làm kiểm tra cho bà nội Ôn Khởi.

Hành động này đã khiến cho cả nhà bố dượng Ôn Khởi biết cô có một người bạn trai hình như rất giàu có.

Sau đó, mẹ Ôn và em trai Ôn Khởi, thậm chí là bố dượng của cô đều không ngừng tìm đến Tần Lâm để xin tiền, vay tiền, hoặc là tìm anh nhờ giúp đỡ.

Tần Lâm biết tình huống trong nhà Ôn Khởi, Ôn Khởi cũng đã cảnh cáo anh là không thể cho bọn họ tiền, càng không thể giúp đỡ. Nếu bọn họ tìm anh thì phải báo cho cô biết ngay lập tức.

Đáng tiếc là những người chính trực ngay thẳng trên thế giới này dường như không bao giờ đánh bại được tiểu nhân.

Bọn họ biết tìm thẳng tới Tần Lâm không được tiền thì bắt đầu theo dõi bọn anh, đến nhà hàng của nhà họ Tần ăn cơm gây sự, khiến cho tình cảnh của Tần Lâm trở nên gian nan.

Ôn Khởi không hy vọng Tần Lâm khó xử, cô cũng không muốn bị Tần Lâm và cả chú thím của anh khinh thường. Lòng tự trọng của cô rất mạnh mẽ, từ khi cô ở bên Tần Lâm, ngoại trừ lúc bà nội bị bệnh phải nằm viện anh đã tìm người giúp đỡ để sắp xếp giường bệnh, những lúc khác Ôn Khởi đều phân chia rõ ràng với anh.

Cô nghèo thật, nhưng đói cho sạch rách cho thơm.

Cô và Tần Lâm yêu nhau chỉ vì cô thích anh.

Sau đó, Ôn Khởi chịu không nổi áp lực đã đề nghị chia tay với anh.

Tần Lâm biết nguyên nhân cô muốn chia tay mình thì hết lần này đến lần khác nói cho cô biết là anh không thèm để ý hành động của mẹ cô và bố dượng cô. Giữa bọn họ chưa đến bước phải chia tay.

Nhưng Ôn Khởi kiên trì.

Thay vì bị người ngoài mài mòn hết tình cảm giữa bọn họ, không bằng để cô chặt đứt trước một bước. Như vậy, sau này Tần Lâm nhớ tới cô cũng không đến mức đều là chuyện xấu.

Cuối cùng, hai người dừng lại.

Không lâu sau khi chia tay, bà nội Ôn Khởi qua đời.

Làm xong tang lễ thì cũng đúng lúc trường đại học của Ôn Khởi khai giảng. Mà Tần Lâm cũng xuất ngoại sau khi cô đến Giang Thành học không lâu.

Sau đó, hai người không còn liên lạc nữa.

……

Nghĩ đến chuyện cũ, Ôn Khởi nở nụ cười chua xót: “Không phải có chút.”

Thi Hảo nhìn cô, ngẫm nghĩ rồi hỏi: “Lúc chia tay với Tần Lâm, có phải cậu còn nói lời tổn thương anh ấy không?”

Hàng mi của Ôn Khởi khẽ run, nhẹ nhàng ừ một tiếng.

Cô lấy chuyện mấy người kia ra nói, Tần Lâm không muốn, cũng không đồng ý chia tay.

Ôn Khởi cùng đường, cuối cùng chỉ có thể dùng biện pháp vụng về nhất cũng có thể thương tổn đến Tần Lâm nhất. Cô bắt đầu từ chối những lần hẹn hò của Tần Lâm, tìm mọi cách xoi mói không nói, còn tìm bạn học cấp ba diễn trò, nói cho Tần Lâm biết mình thay lòng đổi dạ, cô đã không còn thích anh nữa, hy vọng anh đừng dây dưa mãi không buông, cô đã không muốn nhìn thấy anh nữa.

Tốt nghiệp cấp ba cũng là thời điểm vừa mới trưởng thành, có rất nhiều chuyện Ôn Khởi xử lý quá mức ấu trĩ, cũng không suy nghĩ được chu toàn.

Nhưng ngặt nỗi cô không có biện pháp nào tốt hơn.

Cô chỉ muốn Tần Lâm hết hy vọng, để mấy người kia hết hy vọng. Cô muốn cho bọn họ biết mình và Tần Lâm đã chia tay, cho dù bọn họ có đến ăn vạ với Tần Lâm thế nào thì Tần Lâm cũng sẽ không nể mặt cô mà giúp bọn họ.

Nghe cô nói xong, Thi Hảo ném cho Ôn Khởi một ánh mắt: “Tớ hơi đồng tình với sếp Tần rồi đấy.”

Ôn Khởi liếc nhìn Thi Hảo: “Không nên đồng tình với tớ sao?”

“Vây sau đó bọn họ…” Thi Hảo hiếu kỳ: “Thật sự tin hai người đã chia tay mà không đi tìm Tần Lâm và chú thím anh ấy nữa, cũng không đến nhà hàng gây chuyện nữa sao?”

Ôn Khởi chua xót cười cười: “Bọn họ đương nhiên không tin.”

Sau đó mẹ Ôn Khởi và bố dượng còn đến nhà hàng nhà họ Tần ăn quỵt, thậm chí còn mời bạn bè qua bên đó ăn cơm, nói cho bạn bè biết đó là nhà hàng của nhà bạn trai Ôn Khởi.

Bọn họ không trả tiền, bị quản lý nhà hàng báo cảnh sát, đưa đến cục cảnh sát.

Bố dượng Ôn Khởi bị nhốt trong cục cảnh sát vài ngày, tuyên bố muốn kiện Tần Lâm.

Thi Hảo ngạc nhiên: “Sau đó thì sao?”

Ôn Khởi nâng ly, rũ mắt xuống nói: “Sau đó chú thím Tần Lâm ra mặt, nói cho bọn họ biết Tần Lâm đã không còn ở trong nước, cũng đã chia tay với tớ. Chỉ cần bọn họ viết giấy cam đoan không đến nhà hàng gây sự nữa, chú thím của anh ấy cũng sẽ không so đo chuyện lần đó với bọn họ.”

Thi Hảo gật đầu: “Sau đó thì không tới nữa?” <!-- Quảng cáo 1 -->

“Ừm.” Ôn Khởi nói: “Bọn họ sợ rồi.”

Kỳ thật nguyên nhân cơ bản nhất Ôn Khởi có nghe hàng xóm nói qua. Chú thím Tần Lâm nói cho bọn họ biết là nếu cứ tiếp tục ầm ĩ như vậy sẽ ảnh hưởng đến con trai bọn họ, bọn họ mới không thể không thỏa hiệp.

Trước kia Ôn Khởi rất xấu hổ khi nói tới những chuyện này, cô không muốn để cho người khác biết mình có người mẹ và bố dượng khó xử như vậy, cũng như mình từng lớn lên trong hoàn cảnh gia đình như thế.

Bây giờ đã trưởng thành rồi, cô dần dần cũng có thể đối mặt với cuộc sống trước đây.

Chia sẻ những điều này với bạn bè cũng không còn cảm thấy khó mở miệng nữa.

Hai người hiếm khi tụ họp, ăn chút gì đó rồi hàn huyên một hồi, Ôn Khởi và Thi Hảo ai về nhà nấy.

Bóng đêm nồng đậm, Ôn Khởi nhìn vị trí cách nhà không xa thì dứt khoát đi bộ về.

Lững thững đi tới cửa tiểu khu, Ôn Khởi bất ngờ nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.



Trong mấy tháng này cô và Tần Lâm có thường xuyên liên lạc, Tần Lâm đến Giang Thành cũng sẽ hẹn cô ăn cơm. Lúc Ôn Khởi không đi, bình thường đều lấy Thi Hảo làm cớ, nói mình bận hẹn với Thi Hảo rồi.

Tần Lâm bán tín bán nghi.

Nhưng cô thỉnh thoảng cũng sẽ đồng ý lời mời của Tần Lâm, cô biết rõ, là mình không cách nào từ chối anh.

Như có tâm linh tương thông, Tần Lâm nhướng mí mắt nhìn về phía cô.

Ánh mắt hai người chạm nhau.

Tần Lâm sải bước đi về hướng cô, dáng vẻ rất tự nhiên: “Bây giờ mới tan làm à?”

Ôn Khởi lắc đầu: “…Không phải, tôi đi ăn cơm với Thi Hảo.”

Cô nhìn anh: “Sao anh lại tới Giang Thành?”

Nghe vậy, Tần Lâm nhướng mày, tùy ý nói: “Tôi không thể tới đây sao?”

“Tôi không có ý này.” Ôn Khởi nghiêng đầu nhìn làn xe qua qua lại lại, ậm ờ hỏi: “Anh đến lâu rồi à?”

Tần Lâm: “Nửa tiếng.”

Ôn Khởi nghẹn lời, có chút mất tự nhiên ‘a’ một tiếng: “Sao không gửi tin nhắn cho tôi?”

Cô cũng không giả vờ hỏi Tần Lâm là tại sao lại ở đây, anh tới đây đương nhiên là để tìm cô.

Nghe được câu hỏi của cô, Tần Lâm có chút muốn cười.

Anh hất cằm, ý bảo: “Em có muốn xem điện thoại không?”

Ôn Khởi lấy di động từ trong túi xách ra mới phát hiện cô đã chỉnh điện thoại thành chế độ im lặng, không thấy tin nhắn của Tần Lâm cũng không nhận được mấy cuộc điện thoại anh gọi tới.

Sự ngượng ngùng lan ra hai gò má, Ôn Khởi sờ sờ lỗ tai: “Xin lỗi.”

Tần Lâm không để ý lắm, dời tầm mắt từ khuôn mặt cô sang hướng khác: “Tôi vừa đi công tác về.”

Ôn Khởi có hơi sửng sốt: “Tôi có nghe Tần Yến nói.”

“Tần Yến?” Tần Lâm hoài nghi nhìn cô.

Ôn Khởi gật đầu, thản nhiên nói: “Tuần trước anh ấy có tới Giang Thành, chúng tôi có đi ăn bữa cơm.” <!-- Quảng cáo 1 -->

Tần Lâm nhíu mày, sao anh không biết chuyện này nhỉ.

Nghĩ vậy, anh chăm chú nhìn Ôn Khởi: “Ngoại trừ chuyện tôi đi công tác thì cậu ấy còn nói gì với em nữa không?”

Ôn Khởi ngước mắt: “Anh có thể hỏi anh ấy mà.”

Tần Lâm: “…”

Anh hỏi Tần Yến cũng sẽ không nói.

Hai người im lặng một lát, Tần Lâm thấp giọng nói: “Về nghỉ ngơi sớm đi.”

Ôn Khởi hơi khựng lại, vốn định trực tiếp đồng ý thì đột nhiên lại nhớ tới một số chuyện vừa nói với Thi Hảo. Cô ngẩng mặt nhìn người phong trần mệt mỏi trước mắt, có chút không đành lòng: “Anh đến Giang Thành chỉ vì muốn nói với tôi một câu này?”

Tần Lâm vô thức phản bác trong lòng, đương nhiên là không phải.

Anh bay tới Giang Thành chỉ là vì nhớ cô, muốn gặp cô.

Trước kia không gặp không liên lạc, anh luôn cảm thấy lực tự chủ của mình cũng khá tốt.

Nhưng một lần nữa liên lạc lại, Tần Lâm không kiểm soát được bản thân mà thường xuyên nhớ tới cô.

Dùng lời đám Tần Yến nói thì, anh mạnh miệng, rõ ràng không bỏ xuống được mà lại không chịu thừa nhận.

Sự thật cũng đúng là như thế.

Nghĩ vậy, Tần Lâm cúi đầu nhìn cô, trầm giọng nói: “Nếu tôi nói không phải thì sao?”

Vẻ mặt Ôn Khởi thoáng thay đổi, cô không hé răng.

Tần Lâm nhìn cô như vậy thì nhịn không được nói: “Ôn Khởi, tôi muốn hỏi em một vấn đề.”

Ôn Khởi mơ hồ biết anh muốn hỏi chuyện gì, cô chần chờ rồi nhẹ nhàng ừ một tiếng: “Anh muốn hỏi chuyện gì?”

Tần Lâm hỏi ra một câu mà anh đã biết rõ đáp án: “Lúc trước chia tay tôi, em có nói dối tôi không?”

Anh biết, cô có.

Nhưng đây là suy đoán đơn phương của anh, anh cần chính miệng cô trả lời là mình có.

“….”

Ôn Khởi không ngờ anh lại đột nhiên hỏi như vậy.

Cô ngây người một hồi lâu, dưới ánh mắt sâu thẳm của Tần Lâm, cô rất khó nói ra lời trái lương tâm: “Có một phần.”

Vẻ mặt Tần Lâm căng ra, nắm lấy cơ hội truy hỏi: “Một phần là phần nào?”

Ôn Khởi không lên tiếng.

Tần Lâm truy hỏi đến cùng: “Là không thích tôi, thay lòng đổi dạ, hay là không bao giờ muốn nhìn thấy tôi nữa?”

Nghe anh hỏi tới, Ôn Khởi có chút không thở nổi.

Tần Lâm hỏi xong cũng không thúc giục cô lập tức cho anh đáp án. Anh đã đợi nhiều năm như vậy, cũng không gấp gáp gì giờ phút này.

Sự yên tĩnh lan tràn quanh hai người.

Thật lâu sau, Ôn Khởi nói: “Cái trước.”

Câu cô từng nói không thích Tần Lâm là giả. Cô vẫn luôn rất thích rất thích anh.

Cho đến tận bây giờ cô vẫn có thể rung động trước một hành động nhỏ nhặt của anh.

<!-- Quảng cáo 1 --> <!-- AI CONTENT END 1 -->

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK