Chương 82 – Ôn Khởi x Tần Lâm (3)
Ôn Khởi giả vờ không hiểu ý châm chọc của anh, cô bình tĩnh trả lời anh một câu: “Sếp Tần quá khen rồi.”
Tần Lâm: “…”
Ngô Tuấn Niên nghe hai người nói chuyện thì mơ hồ cảm thấy bầu không khí giữa hai người có chút vi diệu, nhưng vi diệu chỗ nào thì anh ấy lại nói không nên lời. <!-- Quảng cáo 1 -->
Còn Tần Yến vừa nghe câu nói ấu trĩ của anh trai thì thực sự rất muốn cười nhạo anh. <!-- Quảng cáo 1 -->
Bốn người vào phòng bao.
Tần Yến đưa thực đơn cho Ôn Khởi, nói: “Ưu tiên phụ nữ.”
Ôn Khởi: “Cảm ơn anh.”
Tần Yến khoát khoát tay: “Cô khách sáo với tôi như thế làm gì?”
Ôn Khởi: “….” <!-- Quảng cáo 1 -->
Ngô Tuấn Niên ở bên cạnh nhận thấy có gì đó không ổn, vô thức hỏi: “Ôn Khởi và anh Tần quen biết nhau sao?”
Anh ấy từng nghe qua tên Tần Yến, nhưng đây là lần đầu tiên nhìn thấy người thật.
Nghe vậy, Ôn Khởi và Tần Yến liếc nhìn nhau: “Ừm, bạn thân của tôi làm thư ký cho bạn của anh Tần đây, vậy nên tôi và anh Tần đã gặp qua vài lần.”
Ngô Tuấn Niên nhướng mày, sực nhớ ra rồi hỏi: “Tôi nhớ rồi, bạn thân của cô là Thi Hảo đúng không?”
Ôn Khởi lại ừ một tiếng.
Biết nguyên nhân Ôn Khởi và Tần Yến quen nhau, Ngô Tuấn Niên cũng không còn nghi ngờ về cách nói chuyện quen thuộc của hai người nữa.
Tuy nhiên, thỉnh thoảng ngẩng đầu lên và bắt gặp ánh mắt của Tần Lâm, anh ấy cứ cảm thấy ánh mắt Tần Lâm nhìn mình có chút quái quái.
Ngô Tuấn Niên nhíu mày, tạm thời vẫn chưa rõ nguyên nhân.
Không lâu sau, đồ ăn bọn họ gọi đã lên bàn.
Tần Yến nhiệt tình tiếp đãi Ôn Khởi: “Em gái Ôn Khởi, cô đã từng tới nhà hàng bên này chưa?”
Nhà họ Tần không tham gia vào nhiều ngành công nghiệp, nhưng phần lớn tinh lực đều tập trung vào ngành ăn uống. Nhà hàng tư nhân của nhà họ Tần lại nổi tiếng khắp cả nước.
Ngoại trừ nhà hàng tư nhân, nhà họ Tần còn có không ít nhà hàng nhỏ cũng rất đặc sắc. Danh tiếng của họ trong ngành ẩm thực phải nói là rất tốt.
Có điều Tần Lâm không nhúng tay vào ngành này, cũng bởi vì vậy mà khá nhiều người không biết anh là anh họ của Tần Yến, lại càng không biết từ nhỏ anh đã sống ở nhà họ Tần, được bố mẹ Tần Yến nuôi dưỡng như con ruột.
Bố mẹ Tần Lâm qua đời vào năm anh học tiểu học vì tai nạn máy bay, sau đó anh chuyển đến nhà chú thím, cũng là nhà của Tần Yến, được bố mẹ Tần Yến nuôi lớn.
Bố mẹ Tần Yến biết anh chịu đả kích nặng nề vì chuyện bố mẹ qua đời, cho nên chỉ cần chuyện anh không thích cũng không ép buộc anh đi làm.
Trước kia nhà họ Tần muốn tham gia yến tiệc gì đó, bọn họ cũng sẽ hỏi ý kiến của anh trước, chỉ cần anh không muốn đi thì sẽ không đi.
Dần dần, rất nhiều người đã quên nhà họ Tần còn có một nhân vật như Tần Lâm. Cho dù là nhớ rõ cũng sẽ không cố ý phân biệt quan hệ anh em giữa Tần Lâm và Tần Yến.
Hai người này có vẻ ngoài cũng rất giống anh em ruột.
Bố mẹ Tần Yên cũng đối xử với Tần Lâm như con ruột.
Ôn Khởi bị cách xưng hô của Tần Yến chọc cười, nhắc nhở: “Gọi tôi là Ôn Khởi là được rồi.”
Cô mím môi dưới, cố gắng bỏ qua ánh mắt đối diện, lí nhí nói: “Trước kia đã từng tới.”
Tần Yến nhíu mày, cố ý nhìn Tần Lâm: “Trước kia? Đi cùng bạn học sao?”
Đôi mắt Ôn Khởi lóe lên, thản nhiên nói: “Không phải.”
Tần Yến đang muốn tiếp tục hỏi, Tần Lâm đã lạnh lùng lên tiếng: “Em còn định ăn cơm không?”
Tần Yến: “…”
Anh ấy liếc Tần Lâm một cái, oán thầm trong bụng — em làm như vậy là vì ai chứ?
Còn không phải vì anh sao?
Bữa tối của bốn người có mối quan hệ ‘không mấy thân thiết’ này có vẻ thoải mái hơn trong tưởng tượng của Ôn Khởi.
Ngoại trừ ban đầu Tần Yến lắm miệng hỏi mấy vấn đề, sau đó anh ấy rất nhiệt tình chiêu đãi Ôn Khởi và Ngô Tuấn Niên, giới thiệu cho hai người mỗi một món ăn được đưa lên bàn, lại hỏi khẩu vị món ăn của hai người.
Tính cách Tần Yến sôi nổi và cũng không hề kiêu ngạo, trao đổi với anh ấy dĩ nhiên thoải mái hơn nhiều so với Tần Lâm.
Ăn cơm xong, Ôn Khởi chuẩn bị đi trả tiền.
Tần Yến buồn cười nói: “Em gái Ôn Khởi, sao tôi có thể để hai người tốn kém được chứ?”
Anh nhìn về phía hai người: “Bữa tối nay tôi mời, chờ tôi đến Giang Thành cô đừng quên mời tôi ăn cơm là được.”
Ôn Khởi tự biết không từ chối được anh ấy, bèn gật đầu đồng ý: “Được, vậy chừng nào anh tới Giang Thành thì nhớ nói với tôi.”
Tần Yến ra dấu OK.
Nói xong, anh ấy như nhớ tới gì đó, hỏi: “Hai người ở đâu?”
Lúc vừa mới ăn cơm anh ấy đã moi được tin tức từ chỗ Ngô Tuấn Niên, biết hai người tới Bắc Kinh công tác, ngày mai đi phỏng vấn rồi ngày mốt sẽ trở về Giang Thành.
Ngô Tuấn Niên: “Chúng tôi ở khách sạn gần đây.”
Ôn Khởi bổ sung: “Đi bộ mười phút là tới.”
Tần Yến: “Được, vậy tôi sẽ không sắp xếp tài xế đưa hai người về.”
Ôn Khởi ngước mắt: “Không cần đâu.”
Ôn Khởi và Ngô Tuấn Niên đi ra ngoài, Tần Yến tiễn hai người.
Tần Lâm đi ở cuối cùng, vẻ mặt hờ hững, tư thế thả lỏng. Anh không giống như muốn tiễn họ về mà dáng vẻ giống như chuẩn bị ra về hơn.
Đến cửa, Ôn Khởi quay đầu lại: “Vậy chúng tôi đi trước nhé?”
Tần Yến nhướng mày: “Được, chú ý an toàn.”
Ôn Khởi đáp lời, cô lơ đãng nghiêng đầu nhìn Tần Lâm. Đôi mắt anh u ám tĩnh lặng, cứ thế nhìn chằm chằm cô, tràn đầy lãnh đạm.
Im lặng vài giây, Ôn Khởi khẽ nhúc nhích cánh môi: “Sếp Tần, tạm biệt.”
Tần Lâm liếc nhìn cô rồi lại quét mắt nhìn Ngô Tuấn Niên bên cạnh, lạnh nhạt nói: “Tạm biệt phóng viên Ôn.”
–
Trên đường trở về, Ngô Tuấn Niên nhìn người bên cạnh vài lần, muốn nói lại thôi.
Ôn Khởi đại khái cũng biết anh ấy muốn hỏi chuyện gì, nhưng lúc này cô không có tâm tư trò chuyện với đồng nghiệp, bèn vờ như không phát hiện ra.
Trở lại khách sạn, tới tầng phòng của Ngô Tuấn Niên.
Anh ấy nhấc chân đi ra, chuyển lời đã đến bên miệng thành: “Cô nghỉ ngơi sớm đi nhé, ngày mai gặp.”
Ôn Khởi vẫn cười cười, nhìn anh ấy nói: “Ngày mai gặp.”
Sau khi tạm biệt Ngô Tuấn Niên, Ôn Khởi không còn giữ vẻ tươi cười nữa.
Cô lấy điện thoại di động ra, cụp mắt nhìn màn hình sáng lên, trên màn hình là tin nhắn Tần Yến gửi tới, hỏi cô đã đến khách sạn chưa.
Tần Yến là một người cẩn thận, trong quan hệ bạn bè anh ấy ít khi vượt quá giới hạn.
Ôn Khởi không về khách sạn một mình, theo lý thì anh ấy không cần phải lắm miệng quan tâm đến sự an toàn của cô. Nhưng lúc này anh ấy lại hỏi và vì sao anh ấy hỏi, Ôn Khởi rất rõ ràng.
Nhìn một hồi, Ôn Khởi trả lời: [Vừa tới.]
Tần Yến: [Được, ở Bắc Kinh có cần gì thì cứ thoải mái đến tìm tôi.]
Ôn Khởi còn chưa trả lời, Tần Yến lại bổ sung một câu: [Tìm anh trai tôi cũng được. Cô có Wechat của anh ấy không? Có muốn tôi chia sẻ cho cô không?]
Ngón tay Ôn Khởi cuộn tròn, lông mi khẽ run: [Không cần đâu, nếu có việc tôi tìm anh là được rồi.]
Tần Yến: [OK.]
Để di động xuống, Tần Yến liếc nhìn người đang uể oải ngồi uống rượu trên sô pha bên cạnh, đẩy di động đến trước mặt anh: “Cô ấy không cần Wechat của anh.”
Tần Lâm: “…”
Anh nhìn lướt qua đoạn hội thoại của hai người rồi cười khẩy một tiếng: “Em thêm Wechat của cô ấy lúc nào vậy?”
Tần Yến: “…?”
Anh ấy sửng sốt vài giây, đối diện với ánh mắt khinh khỉnh của Tần Lâm rồi lại khó lòng phản bác: “Em quên rồi.”
Anh ấy hoài nghi: “Anh sẽ không cho rằng em có ý gì với Ôn Khởi chứ?”
Không đợi Tần Lâm mở miệng, Tần Yến đã giơ tay lên thề: “Anh, anh nghĩ gì vậy? Em là loại người như thế sao?”
Tần Lâm thản nhiên nói: “Cũng khó nói lắm.”
Tần Yến cạn lời, lườm anh một cái: “Anh còn muốn em giúp đỡ nữa không?”
“Giúp đỡ chuyện gì?” Tần Lâm biết rõ còn cố hỏi.
Tần Yến: “Anh nói xem? Anh không muốn giành lại Ôn Khởi à?”
Nghe vậy, sắc mặt Tần Lâm trầm xuống, lạnh giọng hỏi anh ấy: “Ai nói với em là anh muốn giành lại Ôn Khởi?”
“?”
Tần Yến im lặng giây lát, nhìn thẳng vào anh: “…Anh không nói, nhưng biểu hiện của anh rất rõ ràng.”
Tần Lâm nghẹn họng.
Tần Yến lại lườm anh, nói lời thấm thía: “Anh, trong chuyện tình cảm đừng có mạnh miệng quá. Anh cũng không phải trẻ con nữa, nếu chưa quên được người ta thì cứ theo đuổi lại, quay lại với người yêu cũ cũng đâu phải chuyện mất mặt gì.”
Anh ấy không cho Tần Lâm cơ hội phản bác, tiếp tục cằn nhằn: “Hơn nữa, sau khi chia tay Ôn Khởi anh cũng không hề yêu đương với ai, chẳng phải là vì anh vẫn chưa quên được cô ấy sao?”
Môi Tần Lâm khẽ mấp máy, lạnh lùng nói: “Anh chỉ là bận việc thôi.”
Anh nào chịu thừa nhận là mình còn nhớ mãi không quên Ôn Khởi.
Tần Yến khoát tay: “Anh, trước mặt em anh không cần phải tỏ ra kiên cường đâu.” Anh ấy liếc Tần Lâm một cái, thấp giọng nói: “Hơn nữa anh cũng biết vì sao Ôn Khởi nói chia tay với anh mà. Nếu không phải gia đình cô ấy…”
Nói đến đây, Tần Yến cũng không nghĩ ra tại sao Ôn Khởi lại có cha mẹ như vậy: “Em cảm thấy việc này anh không thể trách cô ấy được.”
Tần Lâm trầm mặc, dĩ nhiên biết chuyện kia không thể trách Ôn Khởi.
Nhưng nếu cô bằng lòng chia sẻ với anh, thậm chí là nói rõ ràng với anh, thì không phải là họ không tìm được hướng giải quyết, cũng sẽ không đi đến bước chia tay.
Tần Lâm mím chặt môi, thấp giọng nói: “Anh không…”
Anh còn chưa nói xong, chuông điện thoại của Tần Yến vang lên, là quản lý gọi điện thoại tới, nói có người gây chuyện.
Tần Yến vừa đi ra ngoài vừa dặn dò Tần Lâm: “Anh, em đi giải quyết công việc trước đây, anh cứ tự nhiên đi. Thuận tiện ngẫm lại tình cảm cá nhân của anh xem. Hai người cũng không còn nhỏ nữa, làm việc cũng nên chín chắn một chút. Nếu không quên được thì theo đuổi lại đi.”
“…”
Người đi rồi, Tần Lâm nằm trên sô pha nghịch điện thoại di động.
Phòng ăn bên này có một gian phòng nghỉ, lúc Tần Yến bận rộn sẽ trực tiếp ở lại bên này nghỉ ngơi, cũng chính là nơi Tần Lâm đang nằm.
Bên ngoài cửa sổ là bóng đêm nồng đậm, càng tô điểm thêm cho căn phòng chỉ còn lại một ngọn đèn sàn và chút ánh trăng sáng tỏ.
Tần Lâm nhìn chằm chằm nửa vầng trăng treo trên bầu trời đêm thật lâu, lại kìm lòng không được mà nhớ tới Ôn Khởi.
Kỳ thật trước khi gặp lại ở Bình Thành, Tần Lâm đã biết cô ở đó, cũng biết hiện tại cô đang làm gì, thậm chí…anh biết cô sẽ tham gia hội nghị thượng đỉnh tài chính.
Nếu không phải như thế, anh đã không vừa đi công tác nước ngoài về, đáp chuyến bay hơn mười mấy tiếng rồi còn chuyển thẳng đến Bình Thành.
Anh cũng không rảnh như vậy.
Anh nhớ là trước khi hai người gặp mặt ở Bình Thành, anh cũng đã gặp qua cô ở Giang Thành, chỉ là cô uống say, cô đã quên chuyện hai người đã sớm gặp lại nhau.
Nghĩ đến dáng vẻ say rượu của cô ngày đó, Tần Lâm không nhịn được nhíu mày.
Anh biết sự nghiệp trở thành phóng viên là mục tiêu mà Ôn Khởi đã ấp ủ lâu nay, hơn nữa còn phải trở thành một phóng viên xuất sắc. Nhưng anh không ngờ bây giờ phóng viên muốn lấy được suất phỏng vấn còn phải tham gia tiệc tùng.
Vì thế, Tần Lâm thật sự có chút coi thường những người được gọi là thành công.
Bỗng dưng, Tần Lâm hoàn hồn lại —
Cô say rượu thì liên quan gì đến mình?
Với quan hệ của họ hiện tại thì anh không cần phải bận tâm. Anh quan tâm nhiều, không chừng người ta còn cảm thấy anh phiền.
Nghĩ như vậy, Tần Lâm lập tức loại bỏ Ôn Khởi và cả cái tên này ra khỏi đầu.
Anh không nên ở lại đây một mình, nơi bọn họ đã từng ở bên nhau.
Nghĩ đến đây, Tần Lâm đứng dậy khỏi sô pha, xoay người đi vào nhà hàng ồn ào, đi vào phố xá náo nhiệt, đi về nhà.
Anh phải kiểm soát bản thân, để mình không nghĩ tới Ôn Khởi nữa.
–
Bên kia, sau khi trở lại phòng, Ôn Khởi tắm rửa qua.
Tắm rửa xong, cô xem tư liệu người phỏng vấn ngày mai, trong đầu nhẩm qua một lần các vấn đề và trọng điểm cần nhắc tới.
Xong việc, Ôn Khởi chuẩn bị nghỉ ngơi.
Nhưng nằm xuống hồi lâu cô cũng không ngủ được.
Đã lâu không trở về Bắc Kinh, thành phố này đối với cô đã trở nên rất đỗi xa lạ.
Là năm ngoái hay là năm kia cô có trở về đón năm mới một lần. Tết năm đó Ôn Khởi ở lại không quá ba ngày đã trở về Giang Thành.
Đột nhiên, Ôn Khởi nghĩ đến rất nhiều chuyện trong quá khứ.
Bản thân trong quá khứ, Tần Lâm trong quá khứ, bao gồm cả bọn họ trong quá khứ.
Ôn Khởi quen biết Tần Lâm vào năm cô học lớp 11, lúc đó cô quen một người bạn cấp ba có quan hệ rất tốt với Tần Lâm và ở cùng một tiểu khu với anh.
Thành tích học tập của bạn học nữ kia không tốt lắm, còn Ôn Khởi là người đứng đầu ban xã hội. Bố mẹ của bạn học nữ kia biết cô, cũng đã gặp qua cô. Bởi vậy, sau khi biết tình hình gia đình cô thì nhờ cô kèm thêm cho con gái họ.
Ôn Khởi biết ý tốt của họ, nói kèm thêm thì có thể, nhưng cô không cần trả tiền.
Nhưng bọn họ không đồng ý, bọn họ cảm thấy mời gia sư cũng là mời, nhưng mời Ôn Khởi thì con gái họ sẽ không quá bài xích, lại vẹn cả đôi đường.
Lúc đó Ôn Khởi đang thiếu tiền, cũng không lay chuyển được họ nên đã đồng ý.
Dần dần, cô bắt đầu thường xuyên ra vào khu biệt thự cao cấp vào cuối tuần.
Gặp Tần Lâm là vào thứ Bảy, hôm đó trời đổ mưa to.
Ôn Khởi dạy kèm cho bạn học xong thì cầm ô chuẩn bị rời đi.
Nhà cô cách biệt thự rất xa, mỗi lần tới đây đều phải chuyển hai chuyến xe buýt. Hơn nữa xe buýt còn không dừng trước cửa biệt thự, cô từ tiểu khu đi ra còn phải đi hơn mười phút mới đến trạm xe buýt.
Cô và Tần Lâm gặp nhau cũng chính ở trạm xe buýt.
Anh từ một chiếc xe buýt bước xuống, còn Ôn Khởi thì đang chờ chuyến xe buýt thuộc về mình.
Con mưa rất lớn, trạm xe buýt đêm đó chỉ có hai người bọn họ.
Tần Lâm không cầm ô nên cũng không tùy tiện rời đi. Anh im lặng ngồi dưới bóng đêm, trên người lại mặc áo thun màu đen, khi gợn gió đêm thổi qua, hơi thở thiếu niên quấn quanh người anh thổi về phía Ôn Khởi.
Không hiểu sao cô lại quay đầu nhìn anh.
Hai người im lặng chờ đợi.
Đột nhiên, có một người đàn ông xa lạ mặc áo phông cùng màu với Tần Lâm đến gần, đi tới bên cạnh Ôn Khởi rồi đưa mắt đánh giá cô, thậm chí còn phát ra tiếng cười quái dị: “Em gái, đi một mình à?”
Trong lòng Ôn Khởi thoáng bồn chồn, đang nghĩ xem mình có nên rời khỏi đây hay không, Tần Lâm đã đứng dậy đi tới bên cạnh cô, thậm chí còn đưa tay kéo cô lên, ngữ khí quen thuộc hỏi: “Đói bụng chưa?”
Ôn Khởi ngẩn người, giương mắt đối diện với đôi mắt đen nhánh của anh.
Nghe Tần Lâm nói, người đàn ông kia ‘yo’ một tiếng, quét mắt nhìn hai người: “Nhóc con, ai tới trước thì được trước chứ hả?”
Vẻ mặt Tần Lâm lạnh lùng, nhướng mí mắt nhìn anh ta một cái rồi không để ý đến anh ta nữa: “Đi ăn chút gì trước rồi anh đưa em về nhà nhé?”
Ôn Khởi kịp phản ứng, bối rối gật đầu: “…Được.”
Tần Lâm ừ một tiếng, nhận lấy chiếc ô trong tay cô, sau đó mới đối diện với gương mặt dữ dằn của người đàn ông xa lạ nọ: “Anh vừa nói tới trước được trước cái gì?”
Người đàn ông kia cười khẩy: “Cậu nói xem?”
Tần Lâm: “Cô ấy là bạn gái tôi.”
“Bạn gái?” Người đàn ông giống như là nghe được chuyện cười: “Tôi vừa mới quan sát hai người một hồi lâu, trông hai người không hề giống có quen biết nhau.”
Tần Lâm nhướng mí mắt, bình thản ung dung đáp: “Cô ấy đang giận tôi, có vấn đề gì sao?”
Tần Lâm thật sự quá mức bình tĩnh, người đàn ông bán tín bán nghi, còn chưa kịp phản ứng thì Tần Lâm đã kéo Ôn Khởi đi trước.
Hai người đi vào trong màn mưa, Tần Lâm mở ô ra, nghiêng về phía Ôn Khởi.
“…”
Đi xa một đoạn, hai người mới quay đầu nhìn lại, thấy người đàn ông kia không đuổi theo nữa, Tần Lâm nói tiếng xin lỗi với cô.
Ôn Khởi lắc đầu, nhẹ giọng nói: “Cám ơn anh.”
Tần Lâm nhìn cô, lúc này mới phát hiện ra: “Hình như cô cũng không sợ lắm thì phải?”
Anh dừng lại giây lát rồi hỏi: “Thường xuyên gặp phải chuyện như vậy sao?”
Ôn Khởi: “Thỉnh thoảng thôi.”
Cô luôn đi sớm về trễ một mình, thỉnh thoảng cũng sẽ gặp phải một số chuyện gây rối thế này. Mới đầu cô cũng rất sợ hãi, sau đó Ôn Khởi biết, cô càng biểu hiện sợ hãi thì đối phương lại càng lấn lướt.
Nghe vậy, Tần Lâm nhíu mày: “Cô muốn đi xe về đường nào?”
Ôn Khởi: “Đường số 12.”
Tần Lâm lấy di động ra kiểm tra, cúi đầu nói: “Hôm nay mưa to, xe buýt chưa chắc đã đến được đúng giờ.”
Ôn Khởi biết, cho nên cô cũng không vội vàng.
Yên tĩnh một lúc, Tần Lâm lại nói: “Cô còn muốn quay về chỗ vừa rồi ngồi chờ xe không?”
Hai người đã đi được một đoạn, cách trạm xe buýt kế tiếp cũng không còn xa lắm. Ôn Khởi suy nghĩ ba giây, lại nhìn về phía Tần Lâm: “Tôi định đi tới trạm xe buýt phía trước chờ.”
Tần Lâm ừ một tiếng: “Đi thôi.”
Ôn Khởi hơi giật mình: “Sao cơ?”
Tần Lâm liếc nhìn cô: “Tôi muốn làm người tốt đến cùng, đưa cô qua đó.”
“…”
Ôn Khởi nhìn chiếc ô trong tay anh, chớp mắt nói: “Cám ơn anh.”
Tần Lâm: “Không có gì.”
Hai người cứ thế quen biết nhau.
Sau đó, Tần Lâm hỏi Ôn Khởi là đêm đó không nghĩ anh là người xấu sao?
Câu trả lời Ôn Khởi đưa ra là, cô đã nhìn thấy ảnh của Tần Lâm trên bảng vinh danh trong trường, biết anh là học sinh xuất sắc, cũng là đàn anh của mình.
Tần Lâm bất ngờ vì cô nhận ra mình.
Ôn Khởi cũng hỏi anh là có phải đối với cô gái đơn độc nào anh cũng tốt bụng như vậy không.
Tần Lâm thản nhiên đáp, anh đã gặp cô ở tiểu khu, cũng biết cô đang dạy thêm cho em gái nhà bên cạnh.
Về sau, Ôn Khởi biết căn nhà Tần Lâm ở là nơi gia đình anh sống trước khi bố mẹ qua đời.
Sau khi anh học đại học, bố mẹ Tần Yến không hề yêu cầu anh về nhà họ Tần ở, cho anh đủ không gian cá nhân. Bởi vậy, anh thường xuyên trở lại bên kia, lại không ngờ sẽ gặp được Ôn Khởi ở nơi đó.
Đồng thời, anh cũng cảm thấy may mắn vì đêm mưa hôm đó đã gặp Ôn Khởi.
Ôn Khởi cũng như thế.
Nếu đêm hôm đó không gặp được Tần Lâm, có lẽ cô đã không chống đỡ nổi hơn một năm học cấp ba còn lại. Đừng nói chi là thi lên đại học, thuận lợi đến lúc vào đại học.
Ngôi biệt thự đó đã trở thành nơi ẩn nấu của Ôn Khởi trong rất nhiều ngày đêm.
Trận mưa to kia gột rửa thế giới, cũng gột rửa rất nhiều rất nhiều chuyện phiền lòng của Ôn Khởi.
Nước mưa làm trôi đi sự u ám trên đỉnh đầu cô, khiến thế giới của cô trở nên trong sáng.
Bởi vì cô đã gặp được Tần Lâm.
……
–
Ôn Khởi không nhớ rõ mình ngủ lúc nào, khi cô tỉnh lại đã là sáu giờ sáng hôm sau.
Còn hơi sớm.
Ôn Khởi nằm ườn trên giường thêm một lúc mới đứng lên rửa mặt.
Trang điểm xong, cô và Ngô Tuấn Niên đến nhà hàng khách sạn ăn sáng, sau đó xuất phát đến công ty đã hẹn phỏng vấn.
Phỏng vấn kết thúc, nhiệm vụ đi công tác lần này của Ôn Khởi và Ngô Tuấn Niên coi như đã hoàn thành.
Trên đường về khách sạn, Ngô Tuấn Niên hào hứng bừng bừng nói với cô là buổi tối đi ăn chút gì đó.
Ôn Khởi không tập trung lắng nghe, bỗng nhiên mở miệng nói: “Anh Ngô.”
Ngô Tuấn Niên sửng sốt: “Cái gì?”
Ôn Khởi nhìn về phía anh ấy: “Buổi tối tôi có chút việc, chắc là không ăn cơm với anh được.”
Ngô Tuấn Niên ngẩn ngơ, quay đầu nhìn cô chằm chằm rồi vô thức hỏi: “Cô muốn về nhà à?”
Nghe thấy chữ “nhà” này, Ôn Khởi rất muốn trả lời anh ấy là mình kỳ thật không có nhà. Nhưng việc riêng không cần phải để đồng nghiệp biết, cô chỉ trả lời nước đôi: “Chắc vậy.”
Ngô Tuấn Niên gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu: “Được, vậy sáng mai chúng ta gặp nhau ở sân bay nhé?”
Ôn Khởi cười cười: “Được.”
Trở về khách sạn cất đồ xong, Ôn Khởi thay sang bộ quần áo thoải mái rồi ra cửa.
Còn chưa tới giờ cao điểm tan tầm, Ôn Khởi đứng ở ven đường bắt xe, lúc báo địa chỉ thì cô lại báo địa chỉ trường cấp ba.
Có thể vì gặp lại Tần Lâm, cô có chút muốn về thăm nơi đó.
Nhưng Ôn Khởi không ngờ là lúc cô vừa xuống xe xoay người thì nhìn thấy một người quen.
Cô tuyệt đối không nghĩ tới Tần Lâm sẽ ở trường học.
Hai người đứng xa xa nhìn nhau, trong mắt tràn đầy kinh ngạc.
Một lát sau, Ôn Khởi dời mắt đi.
Bên cạnh Tần Lâm còn có người, họ đang trò chuyện với anh. Anh nghiêng tai lắng nghe, tầm mắt lại rơi vào người cách đó không xa đang đưa lưng về phía mình chuẩn bị rời đi.
“Được.” Anh nhìn Lâm Hạo Sâm: “Hiệu trưởng Nguyễn, bên em còn có chút việc, công việc cụ thể em sẽ nhờ trợ lý Lâm thảo luận kỹ với bên thầy hơn.”
Hiệu trưởng cười ha hả nói: “Được được được, tốn thời gian của em quá nhiều rồi, em mau đi làm việc đi, lát nữa chúng ta gặp lại.”
Tần Lâm đáp lời.
Trả lời xong, Tần Lâm dặn dò Lâm Hạo Sâm một câu: “Ở đây chờ tôi.”
Dứt lời, không đợi Lâm Hạo Sâm nói gì anh đã sải bước đi về phía trước.
Ôn Khởi mới vừa đi tới cửa hàng tiện lợi, mùi bạch đàn quen thuộc đã xông vào mũi.
Cơ thể cô thoáng cứng lại, khom lưng lấy nước rồi hỏi một câu: “Uống gì?”
Tần Lâm ngẩn ra, nhìn thứ cô cầm trong tay: “Nước khoáng.”
Ôn Khởi cầm lấy hai chai nước khoáng, cô đang muốn xoay người đi đến quầy thu ngân thì Tần Lâm đã nhận lấy việc tính tiền trước.
Hình ảnh này quá mức quen thuộc.
Ôn Khởi tự nhiên nhớ tới lúc bọn họ yêu nhau, Tần Lâm vẫn luôn như thế, vô điều kiện tiếp nhận tất cả đồ đạc cô cầm rồi đi tính tiền. Anh không bao giờ để cô tiêu tiền.
“Cám ơn anh.” Nhận lấy chai nước Tần Lâm vặn nắp sẵn, Ôn Khởi nói một câu.
Tần Lâm không để ý đến cô.
Uống một ngụm nước lớn, Tần Lâm mới mở miệng: “Sao em lại tới đây?”
Ôn Khởi cũng không thể trả lời anh là bởi vì gặp anh nên muốn trở về thăm.
Cô cũng uống một ngụm nước, hỏi ngược lại: “Tôi không thể tới đây à?”
Tần Lâm: “…”
Anh hoàn toàn không có ý đó.
Anh chỉ thấy bất ngờ vì cô lại trở về nơi này, đây có phải có ý là — Tần Lâm vô thức nghĩ nhiều, là thật ra cô cũng chưa bao giờ quên được những chuyện đã xảy ra nơi đây, bao gồm cả anh.
Im lặng một lát, Ôn Khởi rũ mắt, hỏi anh: “Còn anh?”
Tần Lâm nghiêng đầu nhìn ánh mặt trời trên cao, đôi mắt khẽ híp lại, trầm giọng nói: “Tháng sau kỷ niệm ngày thành lập trường, trường muốn tôi trở về trường diễn thuyết.”
Ôn Khởi giật mình, nhẩm tính thời gian thì thấy đúng là như vậy.
Cô liếm môi dưới, ánh mắt hơi lóe lên: “Bài diễn thuyết của học sinh ưu tú?”
Tần Lâm liếc cô một cái: “Em cảm thấy thế nào?”
Không hiểu sao, hai người lại rơi vào bầu không khí yên tĩnh.
Quá lâu không gặp, giữa bọn họ đã trở nên xa lạ.
Tần Lâm nhìn chằm chằm dáng vẻ ngoãn ngoãn của Ôn Khởi, có chút hoài niệm người năm xưa được anh chiều chuộng đến mức kiêu ngạo, thậm chí là ngang ngược.
Nghĩ vậy, trong lòng Tần Lâm tự phỉ nhổ bản thân mấy giây.
“Công việc kết thúc rồi sao?” Anh lần nữa mở lời.
Ôn Khởi: “…Ừ.”
Tần Lâm gật đầu, đút một tay vào túi: “Đi thôi.”
Ôn Khởi giật mình, cô vô thức nhìn anh: “Đi?”
Tần Lâm nhíu mày nhìn cô: “Không phải em muốn về thăm trường sao?” Anh nhìn đồng hồ, thấp giọng nói: “Lát nữa tôi rảnh, nếu em không ngại thì tôi có thể đi dạo chung quanh với em.”
Nghe nói như thế, nhịp tim Ôn Khởi hơi chậm lại.
Thật ra cô nên từ chối Tần Lâm, nhưng nhìn vào đôi mắt kia của anh, cô quả thật không nói nên lời từ chối.
Đổi hai chữ “Không cần” thành “Được”, Ôn Khởi và Tần Lâm xoay người đi về phía trường học.
Sau khi đăng ký ở cửa, hai người thuận lợi tiến vào sân trường.
Còn chưa tới giờ tan học, bọn họ có thể nghe thấy tiếng xào xạc của cành lá xanh um tươi tốt trong sân trường. Cẩn thận lắng nghe còn cảm thấy hơi giống tiếng tim đập rộn ràng của tuổi dậy thì, vừa nhiệt huyết lại kiềm chế.
Hai người sóng vai đi một đoạn đường, Tần Lâm mới quay đầu nhìn người nãy giờ vẫn giữ im lặng: “Lâu rồi em không về Bắc Kinh đúng không?”
Ôn Khởi nhìn vào mắt anh: “….Ừ.”
Tần Lâm không hề bất ngờ, anh cụp mắt, dời tầm mắt đi: “Đi dạo một vòng sân thể dục nhé?”
Ôn Khởi gật đầu.
Hai người vừa đi đến sân thể dục thì tiếng chuông tan học vang lên.
Không lâu sau, các bạn học sinh xông ra ngoài.
Ôn Khởi và Tần Lâm đi tới đi lui, lại bị các bạn học chen chúc dồn vào một chỗ.
Thời tiết nóng bức, hai người đều mặc không nhiều lắm. Trong lúc di chuyển, quần áo mỏng mảnh của hai người sinh ra cảm giác ma sát, bất tri bất giác trên người mình giống như có tồn tại hơi thở của đối phương.
Ôn Khởi đang thất thần suy nghĩ là có nên kéo dài khoảng cách hay không, Tần Lâm bỗng nhiên gọi cô một câu: “Ôn Khởi.”
Ôn Khởi còn chưa kịp phản ứng đã bị Tần Lâm nắm lấy cánh tay rồi kéo sang một bên. <!-- Quảng cáo 1 -->
“…”
Hoàn hồn lại, Ôn Khởi nghe được tiếng xin lỗi: “Xin lỗi ạ, bọn em không chú ý.”
Ôn Khởi ngước mắt nhìn hai nam sinh đang đùa giỡn trước mặt, lắc đầu nói: “Không sao.”
Sắc mặt Tần Lâm hơi lạnh, anh liếc nhìn bọn họ: “Đi đường nên để ý một chút.”
Hai nam sinh gật đầu.
Chờ bọn họ đi xa, Ôn Khởi cúi đầu nhìn cánh tay Tần Lâm đang nắm lấy mình.
Tần Lâm nhìn theo ánh mắt cô, lập tức buông tay ra: “Xin lỗi em.”
Ánh mắt Ôn Khởi chợt lóe lên: “…Cám ơn anh.”
Bầu không khí giữa hai người lại trở nên xấu hổ.
Đi tới sân thể dục, Ôn Khởi nhìn học sinh cấp ba đang chuyền bóng rổ chạy nhảy phía xa xa, cảm nhận được hơi thở thanh xuân đã lâu không thấy.
Lúc này cô mới phát giác, hình như mình đã lớn tuổi thật rồi.
Tần Lâm không biết cô đang suy nghĩ gì, tầm mắt anh luôn dừng trên người cô, chưa bao giờ rời đi.
Hai người đứng ở bên cạnh, cứ thế đứng xem xong một trận bóng.
Xem xong, hai người ra về.
Đi tới cổng trường, Tần Lâm tựa như thờ ơ hỏi: “Buổi tối em muốn ăn cơm với vị đồng nghiệp kia à?”
Ôn Khởi khó hiểu hỏi: “Vì sao tôi phải ăn cơm với anh ấy?”
Tần Lâm nhướng mày: “Cậu ta không hẹn em?”
“?”
Ôn Khởi lại mờ mịt: “Vì sao anh ấy phải hẹn tôi?”
Tần Lâm khẽ híp mắt, nhìn cô chằm chằm: “Em không nhận ra sao?”
Ôn Khởi cảm thấy anh bị thần kinh, liếc xéo anh một cái: “Tôi phải nhận ra cái gì?”
Tần Lâm nhếch môi, trầm giọng nhắc nhở: “Cậu ta có ý với em.” <!-- Quảng cáo 1 --> <!-- AI CONTENT END 1 -->