Chương 73 – Lời thề kiên định
Thi Hảo cảm thấy Tần Tranh nói có chút khoa trương, nhưng cũng không thể phản bác.
Bởi vì cách Lương Tây Kinh nhìn cô giờ phút này quả thật không được trong sáng lắm. Đôi mắt anh sâu thẳm, cứ nhìn chằm chằm cô khiến người ta không thể chống đỡ.
Nhìn nhau vài giây, Thi Hảo đỏ mặt dời tầm mắt: “Lương Tây Kinh.” <!-- Quảng cáo 1 -->
Cô nhỏ giọng: “Nói gì đi chứ.” <!-- Quảng cáo 1 -->
Lương Tây Kinh đứng dậy đi đến gần cô.
Anh nhìn Thi Hảo với ánh mắt nóng rực, ngay cả chớp mắt cũng không muốn. Anh sợ bỏ qua dáng vẻ xinh đẹp của cô lúc này, sợ bỏ qua một cái nhíu mày hay nụ cười của cô.
Thấy anh sắp đi tới, Tần Tranh rất có mắt nhìn dịch sang bên cạnh, đè giọng nói: “Hai người nói chuyện trước đi.”
Thi Hảo: “…”
“Nhìn cô ấy làm gì?” Lương Tây Kinh đã đi tới bên cạnh cô, cất giọng nặng nề hỏi.
Vành tai Thi Hảo ửng đỏ, ngượng ngùng ngước mắt: “Sao anh không phát biểu ý kiến?”
Lương Tây Kinh rũ mắt: “Không phải Tần Tranh đã nói rồi sao?”
“…Đâu có giống.” Thi Hảo rất so đo.
Lương Tây Kinh thoáng dừng lại, cúi người áp sát vào cô, giọng khàn khàn nói: “Nếu không phải đang ở studio váy cưới, anh sẽ không kiềm chế thế này.”
Rất có thể anh đã sớm xốc váy của cô lên, hoặc là ôm chặt cô vào lòng rồi cúi đầu cướp lấy môi cô.
Khoảnh khắc cô vừa xuất hiện, Lương Tây Kinh không tài nào dời mắt được.
Anh rõ ràng nghe thấy tiếng tim mình đập vì cô.
Lương Tây Kinh luôn biết vợ mình xinh đẹp thế nào, cũng từng tưởng tượng cảnh cô mặc váy cưới sẽ ra sao.
Nhưng có nhiều tưởng tượng hơn nữa cũng không thể kinh diễm bằng khoảnh khắc cô chân chính mặc váy cưới xuất hiện trong tầm mắt của anh, đứng ở trước mắt anh.
Thi Hảo có khuôn mặt trái xoan tiêu chuẩn, đôi mắt hạnh nhân, chiếc mũi nhỏ xinh và một đôi môi không mỏng không dày. Các đặc điểm trên gương mặt cô bất kể là nhìn riêng lẻ hay kết hợp với nhau thì cũng không thể soi mói ra một lỗi nhỏ nào.
Cô vẫn luôn là mẫu người thanh thuần mà ngọt ngào.
Cũng vì nguyên nhân này mà Lương Tây Kinh thường bị Cận Thanh Trạc trêu chọc, nói anh là trâu già gặm cỏ non.
Nhìn từ vẻ ngoài của Thi Hảo, cô quả thật không hề giống người đã đi làm nhiều năm, ngược lại có hơi giống sinh viên đại học.
Nghe Lương Tây Kinh nói xong, hai gò má của Thi Hảo càng đỏ hây hây.
Cô ngượng ngùng liếc nhìn anh, nhẹ giọng nhắc nhở: “Lương Tây Kinh, anh bình thường một chút đi.”
Lương Tây Kinh cụp mi, đè nén dục vọng trong đáy mắt: “Như vậy mà chưa tính là bình thường sao?”
“Ánh mắt anh…” Thi Hảo lẩm bẩm: “Tiết chế lại một chút.”
Không phải cô không cảm nhận được ánh mắt muốn ăn thịt cô của anh.
Nghe vậy, Lương Tây Kinh thật lòng cảm thấy cô có chút làm khó anh.
Anh im lặng một lát rồi dán môi vào tai cô, khàn giọng nói: “Anh sẽ cố gắng.”
Anh biết Thi Hảo xấu hổ.
Trên phương diện nào đó đa phần Lương Tây Kinh không đáng tin cậy lắm, chỉ là cân nhắc đến tính cách của Thi Hảo, anh thật sự đã tiết chế không ít.
Ngoài váy cưới kiểu dáng bồng bềnh, Tần Tranh lại tìm cho cô một chiếc váy cưới dạng ống theo phong cách cung đình cổ điển để cô mặc thử. <!-- Quảng cáo 1 -->
Thử xong, Tần Tranh lại cẩn thận nghiêm túc hỏi kỹ sở thích của cô, không hoàn toàn xoay quanh váy cưới mà còn bao gồm một số sở thích hàng ngày. Biết Thi Hảo thích hoa, thích váy hai dây, Tần Tranh đã có ý tưởng nhất định cho thiết kế váy cưới của cô.
Thảo luận đại khái xong, thời gian cũng không còn sớm nữa.
Váy cưới phải mất ít nhất ba tháng mới chế tác thành phẩm, sau khi thiết kế ra, Tần Tranh sẽ gửi cho hai người xem thử.
Bàn xong, Lương Tây Kinh và Thi Hảo rời khỏi studio váy cưới.
Trước khi đi, Tần Tranh đưa ra lời mời với Thi Hảo: “Sau này tới Paris cứ đến tìm tôi.”
Thi Hảo mỉm cười đồng ý: “Nhất định.”
Rời khỏi studio váy cưới, Lương Tây Kinh đưa Thi Hảo đi ăn một bữa cơm Pháp cũng khá ngon.
Ăn xong, hai người tản bộ trên đường phố, thưởng thức tháp Eiffel sáng đèn.
Tản bộ xong, hai người trở về căn hộ.
Mới vừa vào nhà, Thi Hảo còn chưa kịp thay giày đã bị Lương Tây Kinh ôm lấy thắt lưng rồi đặt cả người cô lên trên giá giày. Càng quá đáng hơn là, Lương Tây Kinh căn bản không cho cô cơ hội phản kháng hay từ chối.
Anh cứ liên tục gọi cô là ‘bà xã, làm cho Thi Hảo không thể nào chống đỡ.
Hậu quả của việc phóng túng là hôm sau thức dậy cả người Thi Hảo vô cùng đau nhức, không muốn đi bất cứ chỗ nào nữa.
Lương Tây Kinh dỗ dành cô thật lâu, hai người ở trong căn hộ nghỉ ngơi hơn nửa ngày.
–
Buổi sáng của ngày sắp rời khỏi đây, Thi Hảo và Lương Tây Kinh ra sân bay đón Thẩm Âm và Thẩm Minh Yến.
Buổi sáng bọn họ hạ cánh, buổi tối Thi Hảo và Lương Tây Kinh sẽ bay về. Bốn người vẫn có thể gặp nhau ăn cơm và dạo phố.
Đến sân bay đợi một hồi lâu, Thi Hảo nhìn thấy Thẩm Âm và Thẩm Minh Yến cách đó không xa đang đi tới.
Thẩm Âm vô cùng hào hứng, lập tức phóng tới bên cạnh cô: “Hảo Hảo!”
Thi Hảo mở tay ra, ôm lấy cô ta: “Đã lâu không gặp, đại minh tinh!”
“…”
Nhìn hai người kích động như vậy, Lương Tây Kinh và Thẩm Minh Yến liếc nhìn nhau rồi chán ghét quay đầu đi.
Lương Tây Kinh che môi ho khan một tiếng, nhắc nhở: “Lên xe rồi nói được không? Sân bay đông người.”
Thi Hảo gật đầu, thuận miệng hỏi: “Ekip của cô không đến cùng à?”
Thẩm Âm: “Có, họ ở phía sau, chúng tôi tách ra để di chuyển, tôi sợ bị người khác nhận ra.”
Thi Hảo gật đầu: “Cũng đúng.”
Gặp nhau xong, Thi Hảo và Lương Tây Kinh đưa hai người đến khách sạn trước.
Biết Thẩm Âm và Thẩm Minh Yến không ở cùng một phòng, Thi Hảo khẽ nhướng mày, đi cùng cô ta vào phòng cất hành lý: “Sao hai người còn ở riêng?”
Thẩm Âm liếc cô một cái: “Chúng tôi đều tới đây làm việc.”
Vì vậy, bọn họ phải có vẻ làm việc một chút.
Thi Hảo ồ một tiếng: “Sếp Thẩm cũng đồng ý à, tôi không ngờ đấy.”
Thẩm Âm hơi nghẹn ngào, nhỏ giọng nói: “Anh ấy không đồng ý cũng phải đồng ý.”
Nguyên nhân thực tế là bên phía Thẩm Âm sẽ có trợ lý và người đại diện ra vào, mà Thẩm Minh Yến không thích nơi đông người. Cho nên lúc ban ngày, hai người vẫn nên chia ra hai phòng thì tốt hơn.
Hơn nữa, Thẩm Âm tới đây để quay quảng cáo, bên phía thương hiệu cung cấp phòng khách sạn, không ở cũng rất uổng phí.
Nhìn dáng vẻ mạnh miệng của cô ta, Thi Hảo cũng không vạch trần.
Cô phụ Thẩm Âm thu dọn qua rồi hỏi: “Có muốn nghỉ ngơi một lát không?”
“Không cần không cần.” Thẩm Âm nói: “Ở trên máy bay tôi đã ngủ một đêm rồi, bây giờ tinh thần rất tỉnh táo.”
Cô ta hỏi Thi Hảo: “Hai người chọn váy cưới thế nào rồi?”
Thi Hảo thành thật kể cho cô ta nghe.
Nghe cô nói là Tần Tranh đích thân cầm bút thiết kế, ánh mắt Thẩm Âm sáng lên.
“Cô nói xem lúc tôi kết hôn liệu có thể mời Tần Tranh thiết kế giúp tôi được không?”
Thi Hảo trêu chọc cô ta: “Bây giờ tôi bảo sếp Thẩm đi hẹn trước nhé?”
Thẩm Âm: “…”
Hai người trò chuyện một lúc rồi đi tìm hai người đàn ông đã sớm ở dưới lầu chờ các cô.
Ăn chút gì đó xong, Thẩm Âm lôi kéo Thi Hảo đi dạo phố chọn quà.
Ở bên Đức Thi Hảo đã chọn quà cho các cô ấy, sau khi đến Paris vẫn chưa đi dạo đàng hoàng. Mượn thời gian rảnh này, cô lại chọn thêm cho Ôn Khởi và các đồng nghiệp mấy món quà đặc biệt.
Buổi tối, đến phiên Thẩm Minh Yến và Thẩm Âm đưa hai người ra sân bay.
Thi Hảo và Lương Tây Kinh kết thúc hành trình ngắn ngủi quay về nước.
–
Sau khi về nước đi làm, Thi Hảo và Lương Tây Kinh lại bận rộn thêm một khoảng thời gian.
Mỗi tháng hai người sẽ có một hoặc hai ngày trở về nhà tổ thăm Lương Hanh. Thỉnh thoảng, Lương Tây Kinh và Thi Hảo sẽ đến viện phúc lợi để thăm những bạn nhỏ kia.
Tết Nguyên Đán năm nay, thời gian tổ chức hôn lễ của Thi Hảo và Lương Tây Kinh được ấn định.
Đầu tháng ba, đầu xuân.
Sau tết Dương lịch, Thi Hảo lại gặp Tần Tranh.
Tần Tranh có việc về nước, vừa vặn mang váy cưới của cô về. Váy cưới đã hoàn thành, chỉ cần mặc thử rồi điều chỉnh kích thước là được.
Lương Tây Kinh đặt cho Thi Hảo ba bộ váy cưới.
Một bộ là Tần Tranh thiết kế, kiểu váy hai dây có thêu hoa theo sở thích của Thi Hảo, làn váy không tính là quá rộng nhưng thoạt nhìn rất tươi tắn và xinh đẹp.
Một bộ khác là sườn xám tiêu chuẩn Trung Quốc, Lương Tây Kinh cố ý tìm nhà thiết kế sườn xám để thiết kế cho Thi Hảo.
Bộ cuối cùng là bộ váy cưới phong cách cung đình của công chúa.
Đối với Lương Tây Kinh, Thi Hảo mãi mãi là cô công chúa bé bỏng của anh. . Chương mới nhấ𝐭 𝐭ại ~ T𝙍uMT𝙍𝖴 Y𝓮𝙉﹒vn ~
Lương Tây Kinh muốn cho cô biết và thiết thực cảm nhận được mình là cô bé có người cưng chiều, có người yêu thương.
Chỉ cần là thứ cô thiếu, thứ cô thích, anh đều muốn bù đắp cho cô.
Địa điểm tổ chức đám cưới là ở Ireland, một quốc gia chỉ cho phép kết hôn và không cho phép ly hôn.
Đây là điều mà Lương Tây Kinh muốn hứa với Thi Hảo, một lời thề kiên định không thay đổi.
Địa điểm tổ chức nằm trong một trang viên xinh đẹp ở Ireland.
Thảm cỏ xanh mướt, cây cối xanh um tươi tốt, vô cùng xinh đẹp.
Một tuần trước hôn lễ, Lương Tây Kinh bỏ công việc trong tay sang một bên, bay đến Ireland trước thời hạn.
Ý tưởng thiết kế hiện trường hôn lễ và các phương diện khác đại đa số đều do Lương Tây Kinh phụ trách liên lạc và bàn bạc. Công việc của Thi Hảo khá bận rộn, anh cũng không muốn nhìn thấy Thi Hảo quá vất vả.
Bởi vậy, trước khi đến hiện trường, kỳ thật Thi Hảo cũng không biết rõ hiện trường hôn lễ như thế nào.
Cô chỉ biết là tổ chức trong trang viên.
Nghe xong câu trả lời của Thi Hảo, Thẩm Âm và Ôn Khởi vô cùng bất đắc dĩ.
“Cô cứ yên tâm giao cho tổng giám đốc Lương thế à?” Thẩm Âm hỏi.
Thi Hảo buồn cười nhìn cô ta: “Đổi lại là cô, cô có yên tâm giao cho sếp Thẩm không?”
Thẩm Âm đổi vị trí suy nghĩ: “…Yên tâm chứ.”
Bởi vì bọn họ đều hiểu rõ nửa kia của mình.
Lý Thiến Vi mở miệng: “Kỳ thật tôi rất tò mò là tổng giám đốc Lương sẽ sắp xếp hiện trường hôn lễ như thế nào.”
Ôn Khởi: “Ngày mai sẽ biết thôi.”
Đoàn người tối nay sẽ bay đến Ireland, ngày mai là có thể hạ cánh.
Nghe vậy, Thẩm Âm nhìn Thi Hảo: “Căng thẳng à?”
Thi Hảo thản nhiên đáp: “Có một chút, nhưng hình như vẫn ổn.”
Có thể là Lương Tây Kinh cho cô đủ cảm giác an toàn, dù Thi Hảo có khẩn trương có kích động nhưng không hề bất an lo lắng. Cô biết, Lương Tây Kinh sẽ đối xử tốt với mình, cũng sẽ an bài thỏa đáng mọi chuyện.
Buổi tối, Thi Hảo cùng với ba phù dâu là Ôn Khởi, Lý Thiến Vi và Thẩm Âm, còn có ba phù rể là Thẩm Minh Yến, Tần Lâm và Hứa Thực bay đến Ireland.
Những người thân và bạn bè khác phải ngày hôm sau mới tới nơi.
Còn Tần Yến bởi vì công việc cũng khá thoải mái nên mấy ngày trước đã cùng Lương Tây Kinh qua đó.
Vốn Tần Yến cũng muốn làm phù rể.
Nhưng mẹ Tần nói một gia đình có một phù rể là được rồi, bà không muốn để cho người khác biết hai đứa con trai lớn của bà vẫn chưa kết hôn, bà cảm thấy có chút mất mặt.
Tần Yến buồn bã kể lại.
Trước khi lên máy bay, Lương Tây Kinh gọi video cho Thi Hảo, hỏi cô có căng thẳng không.
Thi Hảo nhìn người trong màn hình, rất là tò mò: “Anh cho em xem hiện trường đi, em sẽ nói cho anh biết em có căng thẳng không.”
Lương Tây Kinh nhếch môi cười: “Ngày mai rồi xem.”
Thi Hảo bĩu môi: “Tiết lộ trước cũng không được à?”
Lương Tây Kinh thành khẩn: “Để anh giữ lại một chút bất ngờ được không?”
Nói đến nước này, Thi Hảo cũng không cưỡng cầu nữa.
Cô thỏa hiệp: “Được rồi, vậy ngày mai gặp.”
Lương Tây Kinh gật đầu, ánh mắt nhìn chằm chằm cô: “Hảo Hảo.”
Thi Hảo thích anh gọi mình như vậy.
Cô khẽ chớp mắt, nhìn thẳng vào anh: “Gì đó?”
Lương Tây Kinh: “Bà xã, anh ở đây chờ em.”
Thi Hảo cong khóe môi, dí dỏm trả lời anh: “Em biết rồi, ông xã.” <!-- Quảng cáo 1 -->
–
Thời gian bay đến Ireland khá dài.
Cũng may Lương Tây Kinh đã sắp xếp trước, xin đường bay cho máy bay tư nhân.
Đoàn người thoải mái ngủ một giấc trên máy bay, ngủ thẳng đến Ireland.
Sau khi máy bay hạ cánh, Thi Hảo vừa liếc mắt đã nhìn thấy người tới đón mình.
Hai người xa xa nhìn nhau.
Thi Hảo còn chưa kịp gọi anh, Lương Tây Kinh đã sải bước đi về phía cô. Anh không bận tâm đến các bạn bè bên cạnh, kéo Thi Hảo vào lòng rồi gắt gao ôm lấy cô.
Rõ ràng chỉ là xa nhau vài ngày, nhưng mấy ngày nay Lương Tây Kinh lại cảm thấy trôi qua rất lâu.
Lúc này anh mới chân chính nhận ra, anh thật sự không muốn rời xa Thi Hảo dù chỉ là nửa bước. Cho dù là chia xa vì nguyên nhân này cũng không muốn.
Để hai người ôm nhau một lúc, Tần Lâm mới mở miệng nhắc nhở: “Hai người các cậu sẽ không quên bên cạnh còn có người chứ?”
Lương Tây Kinh liếc anh ta một cái: “Thì sao?”
Tần Lâm ghét bỏ: “Vừa vừa là được rồi, tranh thủ lên xe đến hiện trường thôi.”
Lương Tây Kinh: “….”
Tần Lâm: “Mấy ngày nữa rồi hẵng cho chúng tôi ăn cẩu lương, gấp gáp gì giờ phút này.”
Những người còn lại đều tỏ vẻ tán thành.
Họ đang nôn nóng đến hiện trường mà.
Câu này khá có lý, Lương Tây Kinh tạm thời không tính toán chuyện anh ta cắt ngang bầu không khí ấm áp của anh và Thi Hảo nữa, anh khẽ nhéo lòng bàn tay cô, thấp giọng nói: “Anh dẫn em đến hiện trường hôn lễ.”
Thi Hảo ngẩng mặt lên nhìn anh: “Được.” <!-- Quảng cáo 1 --> <!-- AI CONTENT END 1 -->