Chương 87: Thẩm Âm x Thẩm Minh Yến (2)
Giọng nói của Thẩm Minh Yến chầm chậm chui vào lỗ tai, làm cho Thẩm Âm còn đang buồn ngủ trở nên tỉnh táo. Cô đưa tay xoa xoa lỗ tai, nhỏ giọng nói: “Anh không nói làm sao em hiểu được?”
Nghe cô nói vậy, Thẩm Minh Yến khẽ nhếch môi. Anh ngước mắt nhìn ánh trăng mông lung trên bầu trời đêm: “Ngủ sớm đi.”
“?” <!-- Quảng cáo 1 -->
Thẩm Âm kinh ngạc: “Anh gọi điện thoại cho em chỉ để nói câu này?” <!-- Quảng cáo 1 -->
Thẩm Minh Yến không trả lời câu hỏi của cô mà chỉ đáp: “Tôi còn có việc.”
Anh mới từ Anh trở về.
Thẩm Âm ồ một tiếng, cũng biết giờ này đã không còn sớm nữa: “Được rồi, vậy sếp Thẩm về nhà nghỉ ngơi sớm đi.”
Thẩm Minh Yến: “Ừ.”
Nhìn điện thoại bị cúp, Thẩm Minh Yến liếc nhìn trợ lý đang đợi mình, giọng nói càng lãnh đạm hơn: “Về thôi.”
Trợ lý lại nhìn khuôn mặt không biểu lộ cảm xúc của anh, nhất thời không đoán ra được anh đang nghĩ gì.
Anh ấy vốn cho rằng gần đây Thẩm Minh Yến vội vàng trở về là vì muốn gặp Thẩm Âm sớm. Nhưng bây giờ nhìn lại, hình như không phải như thế.
Thẩm Minh Yến không bận tâm đến tâm tư của trợ lý, vẻ mặt anh mệt mỏi, sau khi ra khỏi sân bay ngồi lên xe thì nhắm mắt nghỉ ngơi.
Nhưng vừa nhắm mắt, bên tai lại không ngừng vang lên những ngôn luận vừa mới nghe được ở sân bay.
Một lúc lâu sau, Thẩm Minh Yến bất đắc dĩ mở mắt ra.
Anh rũ mi, lấy điện thoại di động ra mở khóa, nhấn vào app vừa tải xuống một thời gian trước.
Tài khoản Weibo của Thẩm Minh Yến là chuỗi ký tự tự động khi anh vừa đăng ký, anh rất ít dùng Weibo, cũng không mở ra xem. Đêm khuya chính là thời điểm hot search sinh sôi nảy nở.
Thẩm Minh Yến vừa rũ mắt đã nhìn thấy cái tên quen thuộc. Đầu ngón tay anh khẽ nhúc nhích, nhấp vào cái tên kia, thấy được ảnh chụp quen thuộc.
Ánh mắt Thẩm Minh Yến dừng lại giây lát trên tấm ảnh kia, sau đó dời xuống, nhìn vào dòng chữ cường điệu của tài khoản marketing.
Ngoài ra, phía dưới còn có các loại phỏng đoán của đông đảo cư dân mạng.
Nhìn thấy một câu trong đó “Nghe nói lúc trước Thẩm Âm theo đuổi Lương Tây Kinh một năm cũng không có kết quả, năm gần đây lại không thấy cô ấy có dấu hiệu yêu đương gì, lúc tham gia phỏng vấn cũng tránh nhắc đến vấn đề tình cảm, chắc là bị Lương Tây Kinh làm tổn thương trái tim rồi”, sắc mặt anh hơi lạnh đi, mím chặt môi dưới.
Lướt xuống dưới vẫn còn nhiều bình luận tương tự.
[Có nên nói là đại minh tinh của chúng ta hơi thảm hay không đây, con đường yêu đương không được thuận lợi lắm thì phải.]
[Lúc trước không phải có người tiết lộ là thời còn học đại học Thẩm Âm thích đàn anh của mình sao, sau đó thổ lộ với người ta cũng bị từ chối.]
[Mẹ kiếp! Mấy tên đàn ông kia có mắt nhìn không vậy, Thẩm Âm của chúng ta xinh đẹp như thế mà bọn họ vẫn có thể từ chối sao?]
[Có đôi khi xinh đẹp cũng không mài ra cơm ăn được.]
[Sao lại không thể, bản thân Thẩm Âm không phải là món ăn rồi à?]
[Có thể là tính cách Thẩm Âm không tốt, hoặc là giới giải trí… Mọi người cũng hiểu mà, trong giới giải trí rất loạn, Thẩm Âm lại không bị bốc phốt scandal gì, từ khi cô ấy ra mắt đến nay luôn suôn sẻ như vậy, ai biết sau lưng có người nâng đỡ hay không.]
[Nói cũng đúng, tại sao chúng ta phải đồng tình với những người thu hàng trăm ngàn thậm chí hàng triệu mỗi ngày nhỉ?]
……
Thẩm Minh Yến càng xem, lông mày càng nhíu chặt.
Anh nhìn chằm chằm câu nói Thẩm Âm có người chống lưng một lúc lâu, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía trợ lý đang ngồi ở ghế phụ lái: “Viên Vũ.” <!-- Quảng cáo 1 -->
Thình lình nghe thấy giọng nói của Thẩm Minh Yến, Viên Vũ quay đầu lại: “Sếp Thẩm, có gì dặn dò sao?”
Thẩm Minh Yến hỏi: “Tôi muốn một bình luận biến mất, phải xử lý như thế nào?
“….”
Biết trước đây Thẩm Minh Yến chưa bao giờ quan tâm đến giới giải trí, cũng sẽ không chú ý đến những chuyện này, Viên Vũ bối rối hai giây rồi thành khẩn nói: “Sếp Thẩm, ý của anh là, anh muốn xóa bỏ một bình luận?”
Thẩm Minh Yến: “Ừ.”
Viên Vũ: “Là người khác đăng trên Weibo sao?”
Anh ấy biết Thẩm Minh Yến không thể tự đăng lên Weibo.
Thẩm Minh Yến: “Ừ.”
Viên Vũ hiểu rõ, chỉ anh từng bước: “Sếp Thẩm, anh có thể thử báo cáo, sau đó phía tài khoản chính chủ sẽ xử lý.”
Thẩm Minh Yến nhướng mí mắt, thao tác theo từng lời anh ấy nói.
Lăn qua lăn lại xong, hàng mày nhíu chặt của anh cũng dần dần giãn ra.
Lúc này, xe vừa vặn lái vào bãi đỗ xe ngầm của tiểu khu.
Bình thường Thẩm Minh Yến đến Giang Thành đều ở lại căn hộ Duplex gần công ty. Nơi này cách công ty rất gần, cũng rất thoải mái.
Về đến nhà, Thẩm Minh Yến vào phòng tắm tắm rửa. Trong khoảng thời gian này anh bôn ba qua lại mấy nước, không có thời gian nghỉ ngơi đàng hoàng.
Tắm rửa xong đi ra, Thẩm Minh Yến nhìn điện thoại di động, bên kia vẫn chưa giải quyết khiếu nại của anh.
Quá chậm.
Thẩm Minh Yến thầm nghĩ trong lòng.
Bỗng dưng, phía trên màn hình xuất hiện một tin nhắn.
Thẩm Minh Yến mở ra, là người đã chúc mình ngủ ngon gửi tới.
Thẩm Âm: [Em không ngủ được.]
Không đợi Thẩm Minh Yến trả lời, cô lại nhắn tin cho anh: [Anh về đến nhà chưa?]
Thẩm Âm: [Nếu anh chưa ngủ thì nói chuyện với em một lát nhé?]
Thẩm Minh Yến còn chưa kịp nhìn kỹ, tin nhắn này đã bị thu hồi.
Thẩm Âm: [Hay là em hát cho anh nghe một bài nhé.]
Nhìn thấy lời này, Thẩm Minh Yến mím môi dưới.
Anh từng ‘vinh hạnh’ được nghe Thẩm Âm hát một lần, nếu như muốn Thẩm Minh Yến nhận xét về tài ca hát của Thẩm Âm, vậy anh nhất định sẽ nói là chi bằng đừng hát.
Tin nhắn này lại bị thu hồi.
Thẩm Minh Yến nhướng mày, cũng rất có kiên nhẫn không hỏi cô vì sao lại thu hồi. Anh cúi thấp đầu, nhìn chằm chằm mấy chữ “Đối phương đang nhập”.
Một hồi lâu sau, Thẩm Âm gửi tới một câu: [Từ nãy đến giờ mà vẫn chưa trả lời tin nhắn của em, chắc anh ngủ rồi. Vậy ngủ ngon nhé.]
Thẩm Minh Yến có chút ngẩn ngơ, ngón tay khẽ nhúc nhích muốn trả lời cô chút gì đó, lại cảm thấy không cần thiết.
Do dự một lát, Thẩm Minh Yến để điện thoại xuống, quyết định không trả lời Thẩm Âm.
Giờ này rồi, cô hẳn nên ngủ một giấc thật ngon.
–
Bên kia, Thẩm Âm gửi tin nhắn cho Thẩm Minh Yến xong thì cũng bỏ điện thoại di động xuống, vùi mình vào chăn nhắm mắt lại an tâm đi ngủ.
Vừa rồi cô không ngủ được, nhưng lúc này đã thấy buồn ngủ, mắt cũng không mở lên nổi.
Không bao lâu sau, Thẩm Âm rơi vào giấc ngủ sâu, không rảnh nghĩ đến Thẩm Minh Yến nữa, càng không rảnh đi xem những chuyện linh tinh trên mạng.
Mấy ngày sau, Thẩm Âm vẫn không gặp được Thẩm Minh Yến.
Cô bận bịu với việc tuyên truyền phim, cũng không có cách nào phân thân.
Hôm nay, Thẩm Âm khó được nghỉ ngơi một ngày.
Cô buồn chán nằm trên sô pha lướt Weibo, em gái Đinh Niệm Chân từ phòng đi ra, nhìn dáng vẻ chán nản của cô thì có chút bất lực: “Chị, chị đang xem gì vậy?”
Thẩm Âm: “Lướt Weibo.”
Đinh Niệm Chân nhìn dáng vẻ mệt mỏi của cô: “Trên Weibo có chuyện gì thú vị không?”
Thẩm Âm không tập trung đáp: “Không có.”
“…”
Im lặng hai giây, Đinh Niệm Chân ngồi xuống bên cạnh Thẩm Âm: “Chị, buổi tối chúng ta tới câu lạc bộ đi dạo đi?”
Thẩm Âm liếc cô ấy: “Em hẹn với Hứa Thực rồi à?”
Cô biết em gái mình và Hứa Thực đang mập mờ, nhưng bởi vì em gái cô đã là người trưởng thành nên cô cũng không can thiệp quá nhiều. Hứa Thực không phải là kẻ phóng túng bất cần đời, cô rất yên tâm. .
||||| Truyện đề cử: Linh Vũ Thiên Hạ |||||
Đinh Niệm Chân thành khẩn: “Ừm, còn có vài người quen nữa.”
Thẩm Âm suy nghĩ vài giây, ở nhà cũng không có việc gì làm: “Được, vậy đi dạo một chút đi.”
Hai chị em tựa vào nhau thở dài, Đinh Niệm Chân chọc chọc cánh tay Thẩm Âm: “Chị, gần đây chị và sếp Thẩm đã có gì chưa?”
Cô ấy nhìn dáng vẻ chị gái thì hình như hai người không liên lạc với nhau nhiều lắm.
Thẩm Âm u oán liếc nhìn cô ấy: “Em nói thử xem.”
Đinh Niệm Chân ngượng ngùng: “Anh rể tương lai không ở Giang Thành à?”
Nghe cô ấy gọi như vậy, Thẩm Âm sửa lại: “Đừng có gọi bậy, lỡ như chị gái em không tán được anh ấy, đến lúc đó mọi người sẽ xấu hổ lắm.”
Đinh Niệm Chân bĩu môi, muốn nói điều này không có khả năng. Nhưng lại sợ nói trước bước không qua, cô ấy bèn gật đầu: “Em biết rồi.”
Nghe cô ấy đồng ý, Thẩm Âm mới nói: “Mấy hôm trước anh ấy bảo là đang ở Hồng Kông.”
Đinh Niệm Chân hiểu ra: “Bây giờ vẫn chưa về?”
Thẩm Âm: “Chị không biết.”
Nhìn cô như vậy, Đinh Niệm Chân khẽ nhướng mày: “Hai ngày nay không liên lạc sao?”
“Ừm.” Thẩm Âm lườm cô ấy: “Chị em cũng bề bộn nhiều việc mà.”
Đinh Niệm Chân nghẹn lời: “Vậy hay là chị hỏi thử anh ấy xem về chưa?”
“Không cần.” Thẩm Âm cũng có chút kiêu ngạo: “Theo đuổi người ta cũng không thể bám quá sát được, biết không?”
Đinh Niệm Chân lắc đầu, suy nghĩ giây lát rồi hỏi: “Trước kia chị cũng theo đuổi tổng giám đốc Lương thế này à?”
Thẩm Âm thử nhớ lại: “Cũng gần giống vậy.”
Trước kia khi cô theo đuổi Lương Tây Kinh, sự nghiệp đang trong thời kỳ phát triển.
Mặc dù Thẩm Âm có ý với anh nhưng cũng không phải loại người theo đuổi cùng cực, có thể vì anh mà từ bỏ sự nghiệp. Bình thường cô quay phim xong hoặc là rảnh rỗi thì mới thử hẹn Lương Tây Kinh.
Nhìn mốc thời gian thì Thẩm Âm theo đuổi Lương Tây Kinh rất lâu, nhưng trên thực tế số lần hai người gặp mặt không vượt qua mười lần.
Đây là tính luôn cả những lần tụ tập với đám Tần Yến mới tình cờ gặp được anh.
Nghe Thẩm Âm thành thật trả lời, Đinh Niệm Chân nhất thời không biết nên nói gì cho phải. Thủ đoạn tán tỉnh như vậy mà chị cô ấy có thể theo đuổi được người ta mới là lạ.
Cô thoạt nhìn không giống kiểu người sẽ thật sự thích người mình theo đuổi.
Có điều chị gái của mình mà, muốn theo đuổi như thế nào thì cứ theo đuổi thế đó, cô có thể theo đuổi đã xem như nể mặt mấy người đàn ông kia rồi. Đinh Niệm bị chị gái ‘thao túng tâm lý’ nghĩ như vậy.
Bảy giờ tối, Thẩm Âm và Đinh Niệm Chân xuất hiện ở câu lạc bộ.
Trong phòng bao có không ít người, Thẩm Âm chào hỏi với mấy người không thân thiết lắm rồi tìm một góc ngồi xuống.
Di động rung lên, là quản lý gửi tin nhắn, nói với cô chuyện thử vai.
Thẩm Âm trả lời: [Biết rồi, sáng mai tôi nhất định sẽ dậy sớm.]
Quản lý: [Tầm chín giờ chúng tôi đến, tối nay cô nghỉ ngơi sớm đi.]
Thẩm Âm: [Được.]
Hai người trò chuyện một lúc, Thẩm Âm rời khỏi hộp thoại, cuộn xuống xem thì nhìn thấy avatar quen thuộc của Thẩm Minh Yến.
Nhìn chằm chằm vài giây, Thẩm Âm nhắm mắt lại, tiếp tục lướt xuống.
Không tìm được người nói chuyện, Thẩm Âm nhìn lướt qua ly rượu xinh đẹp đặt trên bàn trước mặt, chán nản cầm lấy di động chụp một tấm ảnh đăng lên vòng bạn bè, kèm dòng status: [Chán quá.]
Mới đăng chưa đầy một phút, vòng bạn bè đã nhận được rất nhiều like và bình luận.
Phần lớn đều là bạn bè trong giới, cũng có một số ít bạn thân ngoài giới.
[Sao minh tinh lại chán thế kia?]
[Ở quán bar mà còn chán?]
[Sao không tìm tôi uống rượu.]
……
Thẩm Âm quét nhìn những cái like và bình luận kia, không nhìn thấy avatar mình muốn thấy.
Cô đang nhụt chí thì bên ngoài truyền đến giọng nói quen thuộc.
Thẩm Âm quay đầu, nhìn thấy Lương Tây Kinh dẫn theo bạn gái của anh là Thi Hảo tới.
Mấy người liếc nhìn nhau, Thẩm Âm đang không vui thấy Lương Tây Kinh tới thì cố ý nói móc mấy câu.
Nhưng Thẩm Âm cũng không vui vẻ lên được bao nhiêu.
Nói bậy vài câu, Thẩm Âm dứt khoát cướp bạn gái của Lương Tây Kinh đi. Lúc trước cô đã gặp Thi Hảo, cũng rất có hảo cảm với Thi Hảo.
Rời xa mấy người đàn ông kia, tâm tình Thẩm Âm đã có chút chuyển biến tốt đẹp.
Hàn huyên với Thi Hảo một lát, Thẩm Âm bắt đầu hiếu kỳ với chuyện của Thi Hảo và Lương Tây Kinh, cô vốn định hỏi Thi Hảo là Lương Tây Kinh đã theo đuổi Thi Hảo như thế nào, cô muốn học tập kỹ thuật tán tỉnh một chút.
Còn chưa hỏi ra khỏi miệng, cô đã bị Thi Hảo gài bẫy trước.
Đối với việc mình bị người khác bẫy, Thẩm Âm ngược lại rất hờ hững.
Cô đường hoàng trả lời là đang theo đuổi Thẩm Minh Yến.
Nghe được cái tên quen thuộc Thẩm Minh Yến này, Thi Hảo sửng sốt, cô đang muốn nói gì đó thì bên ngoài lại truyền đến xôn xao.
Cùng lúc đó, cái tên quen thuộc chui vào lỗ tai hai người.
Thẩm Âm vô thức ngẩng đầu nhìn người đàn ông đã lâu không gặp.
Như có phát hiện, Thẩm Minh Yến nhướng mí mắt nhìn về phía cô. Trên khuỷu tay anh còn vắt một chiếc áo vest, trên người mặc một bộ âu phục được cắt may hoàn mỹ, hình như là vừa từ nơi trang trọng nào đó chạy qua đây.
Lúc chữ “chạy” này bật ra trong đầu, Thẩm Âm lập tức dập tắt.
Thẩm Minh Yến tới đây hẳn là không cần chữ này. Không có khả năng trong lúc bận rộn anh sẽ bớt chút thời gian đến câu lạc bộ có tính riêng tư cực cao này để uống rượu.
Thẩm Âm thất thần nghĩ, không chú ý tới ánh mắt Thẩm Minh Yến nhìn cô có chút vi diệu.
Sau khi Thẩm Minh Yến tới, bầu không khí trong phòng có thay đổi.
Amh và Lương Tây Kinh không tính là quen biết, chỉ giao tiếp một hai lần. Nhưng anh và bạn thân của Lương Tây Kinh là Cận Thanh Trạc lại rất quen thuộc.
Cận Thanh Trạc được xem là cầu nối bắc giữa hai người.
Thẩm Minh Yến vừa đến, lực chú ý của Thẩm Âm hơi bị xao nhãng.
Thi Hảo nhìn cô như vậy thì chọc cô mấy câu.
Thẩm Âm hoàn toàn không thấy ngượng ngùng, trên chuyện tình cảm cô lúc nào cũng hào phóng. Thích là thích, không thích là không thích, cô không để ý đến ánh mắt người khác nhìn cô.
Hai người lại trò chuyện thêm một hồi thì thấy Thẩm Minh Yến đang tán gẫu với đám Lương Tây Kinh không biết nói gì đó rồi đứng lên, thoạt nhìn như muốn đi.
Thẩm Âm khẽ chớp mắt, liếc nhìn Thi Hảo đang nhắn tin với người khác, cô bỏ lại một câu rồi vội vàng theo ra ngoài.
Đi ra khỏi phòng bao, Thẩm Âm không nhìn thấy bóng dáng quen thuộc đâu cả.
Cô nghi ngờ đi về phía trước, tìm một vòng mới thấy Thẩm Minh Yến đang hút thuốc ở cuối hành lang.
Đèn tường màu xanh đậm khảm trên tường, ánh sáng bao phủ phác họa khuôn mặt anh tuấn của anh.
Giờ phút này, Thẩm Âm cảm thấy Thẩm Minh Yến có chút cô độc.
Nghe được động tĩnh, Thẩm Minh Yến thờ ơ ngước mắt lên nhìn cô.
Khi Thẩm Âm muốn đến gần anh, anh đột nhiên lên tiếng: “Đứng đó đừng nhúc nhích.”
Bước chân Thẩm Âm dừng lại, trên mặt chợt lóe lên vẻ sửng sốt và ấm ức.
Chú ý tới chút thay đổi này của cô, Thẩm Minh Yến dập tắt điếu thuốc trong tay, thuận tay ném vào thùng rác. Sau đó anh đứng tại chỗ hai giây rồi nhấc chân đến gần cô: “Sao em lại ra ngoài?”
Thẩm Âm mím chặt khóe môi nhìn anh, trả lại anh câu nói lần trước: “Biết rõ còn hỏi.”
Thẩm Minh Yến cúi đầu, nhìn dáng vẻ của cô lúc này, đôi mắt trở nên sâu lắng.
Thẩm Âm cho rằng bữa tiệc tối này toàn là người quen nên không trang điểm, cứ thế đi tới đây. Khi cô để mặt mộc thoạt nhìn rất non nớt đáng yêu, mặt của cô rất nhỏ, giống như búp bê Barbie được Nữ Oa chạm khắc cẩn thận tỉ mỉ.
Có đôi khi, Thẩm Minh Yến thậm chí cảm thấy cả khuôn mặt cô cũng không lớn bằng bàn tay mình.
Có điều, đôi mắt kia của cô vừa to tròn vừa sáng rực. Lúc nhìn anh với ánh mắt ấm ức, giống như anh bắt nạt cô vậy.
Nghe thấy lời bướng bỉnh của cô, trong mắt Thẩm Minh Yến lóe lên vẻ bất đắc dĩ: “Kết thúc tuyên truyền rồi à?”
Thẩm Âm trả lời nước đôi: “Cũng gần rồi.” <!-- Quảng cáo 1 -->
Thẩm Minh Yến nhướng mày: “Cũng gần rồi?”
Thẩm Âm ừ một tiếng, hỏi ngược lại: “Sếp Thẩm thì sao?” Cô hỏi thẳng: “Anh về Giang Thành từ lúc nào?”
Thẩm Minh Yến có chút bất ngờ vì cô hỏi trực tiếp như vậy, anh có một thoáng kinh ngạc, đang muốn mở miệng thì Thẩm Âm lại nói: “Bỏ đi, em cũng không muốn biết lắm.”
“……”
Im lặng giằng co mấy giây, Thẩm Âm quay mặt đi, nói: “Em chẳng là ở trong đó hơi chán nên định về nhà thôi.”
Vừa nghĩ tới chuyện Thẩm Minh Yến trở về cũng không nói với mình một tiếng, ngược lại còn tới tham gia tụ tập với đám Lương Tây kinh, Thẩm Âm có chút buồn bực và tức giận. Tuy rằng hình như cô cũng không có tư cách tức giận.
Nhưng cô mặc kệ.
Nói xong, Thẩm Âm cho rằng Thẩm Minh Yến sẽ nói chút gì đó, ai ngờ anh vẫn giữ thói quen trầm mặc.
Tâm trạng Thẩm Âm hơi sa sút, cô bổ sung một câu: “Sếp Thẩm, lần sau gặp.”
Nhìn cô xoay người muốn đi, Thẩm Minh Yến đưa tay xoa xoa mặt: “Thẩm Âm.”
Bóng lưng Thẩm Âm cứng đờ, cứng nhắc nói: “Gì vậy?”
Thẩm Minh Yến sải bước đến bên cạnh cô, mùi hương mát lạnh chui vào mũi cô, khiến suy nghĩ của cô trở nên hỗn loạn, cả người cũng trở nên vô lý.
“Qua đây bằng gì?”Anh không để ý thái độ của cô.
Thẩm Âm: “Đi bộ!”
Thẩm Minh Yến: “…”
Anh hơi nghẹn ngào, ừ một tiếng: “Còn sức để đi về không?”
Nghe vậy, Thẩm Âm quay đầu liếc anh một cái: “Anh khinh thường ai vậy?”
Từ nhà cô tới đây cũng chỉ hơn nửa tiếng, nếu cô thật sự muốn đi, đương nhiên có sức để đi về.
Nhìn dáng vẻ hung dữ của cô, Thẩm Minh Yến chợt cảm thấy sự mệt mỏi vơi đi một chút: “Có muốn tôi đưa em về không?”
Thẩm Âm vốn định từ chối, lời vừa đến bên miệng, Thẩm Minh Yến lại đi về phía trước một bước, sóng vai với cô, đôi mắt thâm thúy nhìn thẳng vào cô, ánh mắt dường như còn mang theo nhiệt độ: “Đi không?”
Thẩm Âm ngước mắt nhìn anh, trầm mặc một lúc rồi nói: “Anh tự lái xe?”
“Nếu em hy vọng là tôi lái xe.” Thẩm Minh Yến dừng lại một chốc rồi nhìn cô nói: “Vậy thì lát nữa tôi sẽ lái xe.” <!-- Quảng cáo 1 --> <!-- AI CONTENT END 1 -->