Chương 72 – Váy Cưới
Từ Munich đến Paris rất gần.
Hơn một tiếng sau, Thi Hảo và Lương Tây Kinh đã đến nơi.
Thời tiết Paris hôm nay không được tốt lắm, sắc trời mờ mịt, thoạt nhìn giống như sắp mưa. <!-- Quảng cáo 1 -->
Thi Hảo quan sát thời tiết bên ngoài, lại quay sang nhìn người đang kéo mình đi về phía trước, đến giờ cô vẫn chưa thoát khỏi sự kinh ngạc — Rốt cuộc Lương Tây Kinh đặt váy cưới từ lúc nào? <!-- Quảng cáo 1 -->
Sao chỉ vừa chớp mắt mà họ đã đến Paris thật rồi?
“Bà xã.” Giọng nói trầm thấp khàn khàn của Lương Tây Kinh vang lên bên tai khiến lỗ tai Thi Hảo tê dại, cô ngẩng đầu nhìn anh: “Gì cơ?”
Lương Tây Kinh nhếch môi, nhìn cô với ánh mắt ngậm ý cười: “Đang suy nghĩ gì vậy?”
Thi Hảo nhìn thẳng vào mắt anh, rất là tò mò: “Anh đặt váy cưới lúc nào?”
Lương Tây Kinh mỉm cười: “Vẫn chưa đặt.”
Thi Hảo: “Hả?”
Lương Tây Kinh nắm tay cô, thấp giọng nói: “Đi thử trước đã, nhà thiết kế gần đây đang ở bên này.”
“…”
Thi Hảo hiểu rồi.
Cô đi theo Lương Tây Kinh ra khỏi sân bay, tới đón họ là một vị trợ lý chi nhánh người Trung Quốc mà họ đã gặp trong một chuyến công tác.
“Tổng giám đốc Lương, thư ký Thi.”
Lương Tây Kinh gật đầu, một lần nữa giới thiệu Thi Hảo với vị trợ lý kia: “Bây giờ cô ấy đã không còn là thư ký của tôi.” Anh bổ sung, nhấn mạnh: “Cô ấy là vợ tôi, sau này cứ gọi tên cô ấy hoặc là bà Lương cũng được.”
Nghe Lương Tây Kinh giới thiệu mình như vậy, Thi Hảo hơi ngẩn ra.
Trợ lý đã biết chuyện hai người kết hôn, vừa rồi chỉ là nhất thời thuận miệng.
Anh ta vội vàng đáp: “Tôi hiểu rồi. Tổng giám đốc Lương, bà Lương, mời hai người đi bên này.”
Trợ lý xách hành lý của hai người lên, trước tiên đưa họ đến chỗ ở Paris.
Ở bên này nhà họ Lương có một căn hộ sân vườn rất đặc sắc, Thi Hảo và Lương Tây Kinh qua Paris sẽ sống trong căn hộ này.
Ngồi lên xe, Thi Hảo liếc nhìn người trợ lý lái xe rồi quay đầu nhìn chằm chằm Lương Tây Kinh.
Lương Tây Kinh lơ đãng nghiêng đầu, bắt gặp ánh mắt nóng rực của cô.
Anh nhướng mày, tò mò hỏi: “Sao vậy?”
Thi Hảo lắc đầu: “Không có gì.”
Chỉ là cô phát hiện, cô đã tìm được một người chồng rất tốt. Cô vốn cho rằng khi Lương Tây Kinh giới thiệu mình với người khác, anh sẽ chỉ kêu đối phương gọi cô là bà Lương. Điểm này đương nhiên không sai, chỉ là, cô cũng có tên thuộc về mình.
Điều khiến cô bất ngờ là Lương Tây Kinh lại xếp tên cô lên trước, bà Lương ở phía sau.
Anh hiểu cô, cũng tin tưởng vững chắc rằng Thi Hảo trước nhất vẫn là Thi Hảo, sau đó mới là vợ của anh.
Lương Tây Kinh biết ngọn nguồn cảm xúc này của cô, anh khẽ cười: “Mới vậy đã cảm động rồi sao?”
Thi Hảo thẳng thắn thừa nhận: “Không thể nói là cảm động, nhưng có chút bất ngờ.”
“Bất ngờ?” Lương Tây Kinh liếc nhìn cô: “Anh ở trong lòng em là người theo chủ nghĩa đàn ông à?”
Thi Hảo lúng túng, cẩn thận suy nghĩ rồi trả lời: “Hình như không phải?”
Hai chữ ‘hình như’ này Lương Tây Kinh không thích lắm.
Có điều anh cũng không so đo với Thi Hảo. Thi Hảo nói ‘hình như’, vậy thì chắc chắn là anh còn chỗ nào đó làm chưa đủ tốt.
Trong chuyện này, Lương Tây Kinh vẫn luôn là một người rất biết tự kiểm điểm.
Hai người trò chuyện, không bao lâu đã tới căn hộ.
Trợ lý đưa chìa khóa xe cho Lương Tây Kinh, cũng nói cho anh biết là trước khi hai người đến Paris, anh ta đã sắp xếp người dọn dẹp qua căn hộ.
Nói xong, trợ lý rời đi trước.
Lương Tây Kinh rất quen thuộc bên này nên không cần người dẫn đường. Anh cũng biết Thi Hảo không quen ở chung với quá nhiều người xa lạ.
Người đi rồi, Thi Hảo đi vào trong căn hộ.
Căn hộ là thiết kế ba tầng, trong sân, trên ban công hay là bên cửa sổ đều trồng rất nhiều hoa.
Đây là lần thứ hai Thi Hảo đặt chân tới căn hộ này.
Lúc cô làm thư ký cho Lương Tây Kinh đã từng cùng anh đến Paris. Lúc ấy Lương Tây Kinh ở lại căn hộ này, Thi Hảo cùng mấy vị đồng nghiệp công ty khác ở lại khách sạn gần đây.
Cho đến một ngày nghỉ nọ, Lương Tây Kinh gọi điện thoại cho cô, bảo cô đưa qua cho anh một phần văn kiện.
Đưa văn kiện chỉ là giả.
Anh muốn Thi Hảo tới tìm anh mới là thật.
……
Nhớ lại chuyện đã qua, Thi Hảo không khỏi bật ra một câu: “Lương Tây Kinh, trước kia anh rất mưu mô.”
Lương Tây Kinh cụp mắt, lập tức nhận ra cô đang ám chỉ điều gì.
Anh thẳng thắn thừa nhận, vô tư hỏi: “Em không thích à?”
Lời này Thi Hảo không có cách nào đáp lại.
Bởi vì không có những ‘mưu mô’ kia của Lương Tây Kinh thì hai người cũng sẽ không đi được đến hiện tại. Đương nhiên, hai người vẫn có khả năng sẽ ở bên nhau, chỉ là chắc chắn không thuận lợi phát triển nhanh chóng như hiện tại.
Lương Tây Kinh nhìn vẻ mặt của cô thì biết cô cũng thích.
Anh vỗ đầu cô: “Lên lầu dạo một vòng thử xem, anh thu dọn hành lý.”
Thi Hảo ồ một tiếng, thản nhiên nói: “Em muốn đi tắm.”
Ngồi máy bay một chuyến cô cảm giác người đã bốc mùi.
Lương Tây Kinh: “Đi đi.”
Vào phòng tắm xong thì đến giờ ăn trưa.
Trong lúc Thi Hảo tắm rửa thì Lương Tây Kinh đã gọi điện sắp xếp người đưa cơm tới. Cô tắm xong đi ra là vừa vặn có thể ăn.
Thi Hảo là điển hình cho dạ dày Trung Quốc nhưng thỉnh thoảng cũng thèm ăn món ngon nước ngoài.
Ngửi thấy mùi thức ăn, Thi Hảo cảm giác bụng đói cồn cào.
“Em ăn trước đi.” Lương Tây Kinh nhìn ánh mắt tỏa sáng của cô, khóe môi khẽ nhếch lên: “Đói bụng rồi à?”
Thi Hảo nhận lấy nĩa anh đã rửa sạch, rất thành thật nói: “Đói lắm rồi.”
Hai người ngồi xuống ăn cơm.
Ăn hai miếng lót bụng, Thi Hảo quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Rất thần kỳ, sau khi cô tắm xong thì bầu trời Paris bỗng nhiên trong xanh, so với thời tiết mà hai người vừa đáp xuống sân bay có vẻ tốt hơn rất nhiều.
“Lát nữa chúng ta sẽ ra ngoài à?”
Lương Tây Kinh rũ mắt nhìn cô: “Em mệt không?”
Thi Hảo ăn ngay nói thật: “Có chút.”
Lương Tây Kinh vẫn cười cười, vừa nhét thức ăn vào miệng cô vừa nói: “Vậy ngủ trưa dậy rồi đi.”
Thi Hảo ‘a’ một tiếng: “Bên phía nhà thiết kế không có vấn đề gì chứ?”
Lương Tây Kinh: “Cô ấy nói hôm nay cô ấy sẽ ở studio.”
Thi Hảo gật đầu, cũng không hỏi anh nhà thiết kế là ai.
Cô tiếp tục ăn.
–
Ăn cơm xong, hai người thu dọn qua rồi Lương Tây Kinh cũng đi tắm rửa, sau đó ngủ trưa với Thi Hảo.
Trong lúc chờ anh, Thi Hảo trò chuyện với nhóm của Ôn Khởi và Thẩm Âm.
Biết cô bay đến Paris, Thẩm Âm hào hứng nói: [Hai người ở lại Paris mấy ngày? Chúng ta có thể gặp nhau không?]
Hai ngày nữa Thẩm Âm sẽ tới Paris quay quảng cáo.
Thẩm Âm: [Sớm biết cô và Lương Tây Kinh đi Paris thì tôi đã bay qua trước hai ngày rồi!! Tôi muốn đi dạo phố với cô.]
Thi Hảo còn chưa trả lời, Ôn Khởi đã hỏi: [Thế nào, có sếp Thẩm đi cùng vẫn chưa đủ à?]
Sau khi Thi Hảo đăng ký kết hôn với Lương Tây Kinh không lâu thì Thẩm Âm cũng theo đuổi được Thẩm Minh Yến.
Đương nhiên, Thi Hảo và Ôn Khởi đều nhất trí cho rằng cũng không phải là Thẩm Âm theo đuổi được Thẩm Minh Yến. Thật lâu trở về trước, hai người đã nhìn ra được Thẩm Minh Yến cũng có ý với cô ta, chỉ là Thẩm Âm ngốc nghếch không tin thôi.
Về phần vì sao phải đợi một thời gian dài anh ta mới đồng ý ở bên Thẩm Âm, Thi Hảo và Ôn Khởi cũng không biết được.
Có điều, chắc hẳn Thẩm Âm đã rõ ràng.
Thẩm Âm: [Anh ấy sang đó làm việc, đâu thể đi dạo với tôi được.]
Thi Hảo: [Tôi nhớ không lầm thì dạo trước cô còn nói chuyến công tác này Thẩm Minh Yến có thể giao cho vị giám đốc khác mà?]
Thẩm Âm: [Aiza, nói tóm lại là tôi muốn đi dạo phố với cô.]
Ôn Khởi: [‘Đôi chim cu’ sến sẩm các cô lại cãi nhau rồi à?]
……
Ba người đang trò chuyện vui vẻ, Lương Tây Kinh từ phòng tắm đi ra.
Anh vừa giương mắt đã nhìn thấy nụ cười trên mặt Thi Hảo. Anh nhướng mày, đến gần hỏi: “Tán gẫu với nhóm Ôn Khởi à?”
Thi Hảo gật đầu, ngẩng mặt lên nhìn anh: “Chúng ta ở Paris mấy ngày vậy anh?”
Lương Tây Kinh: “Sao thế?”
Thi Hảo: “Ngày kia Thẩm Âm sẽ bay sang đây, cô ấy hỏi xem chúng ta có thể gặp mặt không.”
Lương Tây Kinh suy nghĩ: “Mấy giờ cô ấy đến?”
Thi Hảo: “…Để em hỏi thử.”
Lương Tây Kinh đáp lại.
Trò chuyện một hồi, Thi Hảo bắt đầu mệt mỏi rã rời.
Cô đặt điện thoại xuống, tìm đến vòng tay ấm áp của Lương Tây Kinh rồi bắt đầu đi vào giấc ngủ.
Buổi chiều Paris êm ả dịu nhẹ, hai người mệt mỏi ôm nhau ngủ, hình ảnh vô cùng ấm áp.
Thi Hảo và Lương Tây Kinh ngủ một giấc trưa tỉnh dậy, cảm giác mệt mỏi trên người đã vơi đi rất nhiều.
Không hiểu sao, Thi Hảo cảm thấy mình như được sống lại.
Du lịch tuy rằng thú vị nhưng cũng thật sự mệt mỏi.
Hành trình của cô và Lương Tây Kinh ở Đức rõ ràng cũng không quá kín mít, nhưng vẫn cảm thấy thể lực và tinh lực chống đỡ hết nổi.
–
Sau khi thức dậy, hai người sửa soạn qua rồi xuất phát đến studio váy cưới.
Trên đường đến đó, Thi Hảo mới sực nhớ ra: “Anh quen nhà thiết kế à?”
Thông qua cách nói chuyện vừa rồi của Lương Tây Kinh, cô mơ hồ cảm thấy anh và nhà thiết kế rất thân thiết.
Lương Tây Kinh im lặng giây lát: “Không tính là quen biết.”
Thi Hảo: “Hả?”
Vậy là ý gì?
Lương Tây Kinh nhìn cô: “Em hẳn cũng đã nghe qua tên cô ấy.”
Thi Hảo trừng to mắt: “Là ai?”
“Tần Tranh.” Lương Tây Kinh nói với cô.
“?”
Thi Hảo bối rối, không thể tin được nhìn anh chằm chằm: “Anh nói cái gì? Nhà thiết kế mà chúng ta sắp gặp là Tần Tranh?”
Cô kinh ngạc không thôi, hỏi một cách rất không chắc chắn: “Là Tần Tranh mà em biết sao?”
Lương Tây Kinh nhếch môi: “Em biết mấy người tên Tần Tranh?”
“…” Thi Hảo hít sâu một hơi, có chút kích động: “Cô ấy có thời gian thiết kế váy cưới cho em thật à?”
Tần Tranh là người Trung Quốc, cũng là một nhà thiết kế quốc tế rất nổi tiếng.
Mấy năm trước Thi Hảo đã nghe qua các loại tin đồn có liên quan đến cô ấy. Cô ấy là một nhà thiết kế rất có cá tính, tính cách cũng rất mạnh mẽ. Cô ấy từng thiết kế váy cưới cho công chúa hoàng gia, cũng từng thiết kế váy cưới cho không ít siêu sao quốc tế.
Nghe đồn là lịch làm việc của cô ấy đã kín đến vài năm sau, có nhận thiết kế hay không còn phải xem tâm trạng của mình.
Điều khiến Thi Hảo có ấn tượng sâu sắc về cô ấy là cô ấy đã từng từ chối lời mời thiết kế váy cưới của một nữ diễn viên rất có danh tiếng. Vị nữ diễn viên kia tức giận đến mức đăng lên Ins để dằn mặt cô ấy.
Cuối cùng, việc này lên hot search.
Dù vậy, Tần Tranh cũng không chịu thỏa hiệp.
Chuyện sau đó thế nào Thi Hảo cũng không rõ lắm. Đến bây giờ nghĩ lại, cô nhớ mang mang là sau đó không lâu nữ diễn viên kia đã bị dính phốt cực lớn, dần dần giống như bị giới giải trí phong sát, hiện tại đã không còn tin tức gì.
Nghe giọng điệu kinh ngạc của cô, nụ cười trên mặt Lương Tây Kinh càng sâu hơn: “Anh nói rồi, hôm nay cô ấy có ở studio.”
Thi Hảo thoáng khựng lại, nhịn không được hỏi: “Làm sao anh liên lạc được với cô ấy?” <!-- Quảng cáo 1 -->
Thi Hảo biết, Lương Tây Kinh dùng thân phận tổng giám đốc tập đoàn Lương thị của anh để liên lạc một người đương nhiên có thể liên lạc được.
Nhưng xuất thân của Tần Tranh hình như cũng rất có thế lực, huống hồ còn có cá tính như vậy. Cô thật sự muốn biết Lương Tây Kinh thuyết phục cô ấy thiết kế váy cưới cho mình như thế nào.
Lương Tây Kinh: “Anh quen em trai cô ấy.”
Mắt Thi Hảo sáng lên, đang muốn nói chuyện thì Lương Tây Kinh đã dừng xe trước studio váy cưới của Tần Tranh.
Trong nháy mắt, cô bị thiết kế đơn giản của studio hấp dẫn.
Là một người làm quảng cáo, bây giờ Thi Hảo nhìn thấy bất cứ thứ gì có liên quan đến quảng cáo đều rất chú ý.
Hai người xuống xe, cùng nhau đi về phía studio.
Đi tới cửa, cửa kính tự động mở ra.
Nhân viên trong studio để ý thấy hai người thì tươi cười chào đón: “Tổng giám đốc Lương.” Cô ấy nhìn Thi Hảo: “Vị này chắc là bà Lương đúng không ạ?”
Lương Tây Kinh gật đầu: “Cô ấy tên là Thi Hảo.”
Nhân viên công tác cong môi, dẫn hai người vào trong: “Chị Tranh nói với tôi là hai người sẽ đến, chị ấy ở văn phòng lầu hai chờ hai người, tôi dẫn hai người lên trên.”
Lương Tây Kinh: “Cảm ơn.”
Studio cũng là một cửa hàng trưng bày.
Đi thẳng lên lầu, đập vào mắt là đủ loại áo cưới xinh đẹp.
Trong khoảnh khắc, Thi Hảo nhìn đến hoa cả mắt.
Lên trên lầu, Thi Hảo còn chưa chuẩn bị sẵn sàng thì đã nghe được một giọng nữ xa lạ.
“Tổng giám đốc Lương.” Không biết Tần Tranh từ đâu xuất hiện, cô ấy mặc một bộ vest trắng đơn giản, nhìn qua vừa trưởng thành lại sang trọng.
Lương Tây Kinh: “Sếp Tần.”
Tần Tranh hơi nghẹn lời, đưa mắt nhìn Thi Hảo: “Vị này chắc là phu nhân của tổng giám đốc Lương đúng không? Xin chào, tôi là Tần Tranh.”
Thi Hảo cong cong khóe mắt, bắt tay với cô ấy: “Tôi là Thi Hảo.”
Tần Tranh khẽ gật đầu, đánh giá Thi Hảo: “Hình như cô nhỏ tuổi hơn tổng giám đốc Lương rất nhiều đúng không?”
Lương Tây Kinh: “…”
Thi Hảo hơi lúng túng: “…Cũng vừa phải.”
Không tính là nhiều lắm.
Tần Tranh nhìn khuôn mặt đỏ bừng của cô, vốn định trêu chọc hai câu, Lương Tây Kinh đã cảnh cáo cô ấy: “Sếp Tần, chúng tôi tới bàn chính sự.”
Tần Tranh ngượng ngùng nói: “Nói chuyện với vợ anh mấy câu thì đã làm sao?”
Cô ấy lẩm bẩm: “Anh và em trai tôi làm ăn với nhau, sao tính cách cũng giống nhau dữ vậy?”
Lương Tây Kinh phớt lờ cô ấy.
Tần Tranh tự biết mất mặt, không tiếp tục đề tài này nữa.
Cô ấy kéo Thi Hảo đến khu vực trưng bày váy cưới, hỏi sở thích của cô và một số ý tưởng của cô về váy cưới.
Lúc mới trò chuyện với Tần Tranh, Thi Hảo còn có chút thận trọng.
May mắn là cô cũng được coi là một người đã gặp qua sóng to gió lớn, khi đối mặt với các loại người khác nhau vẫn có thể duy trì sự bình tĩnh nhất định của mình.
Trò chuyện được một lúc, Thi Hảo bỗng cảm thấy Tần Tranh cũng không đáng sợ như vậy. <!-- Quảng cáo 1 -->
Cô ấy thú vị hơn nhiều so với những gì cô biết trên mạng.
Nói chuyện xong, Tần Tranh tìm một chiếc váy cưới tinh tế thơ mộng đưa cho cô: “Cô đi thử xem?”
Thi Hảo và Lương Tây Kinh liếc nhìn nhau, Lương Tây Kinh trầm giọng nói: “Anh ở bên ngoài chờ em.”
Thi Hảo nói được.
Một mình mặc váy cưới sẽ có chút khó khăn, Tần Tranh hỏi ý kiến cô rồi vào phòng thử đồ thay cho cô.
Thay xong, mắt Tần Tranh sáng lên: “Ánh mắt của tôi quả nhiên rất tốt.”
Rèm phòng thử đồ tự động kéo ra.
Lương Tây Kinh vừa giương mắt đã nhìn thấy Thi Hảo mặc áo cưới đứng trước mặt mình.
Tầm mắt hai người giao nhau.
Vành tai Thi Hảo hơi nóng lên, có chút ngượng ngùng mím môi: “Nhìn…đẹp không?”
Lương Tây Kinh nhìn thẳng vào cô với ánh mắt sâu thẳm.
Nghe Thi Hảo hỏi, anh đang chuẩn bị mở miệng thì Tần Tranh đã cà khịa: “Ánh mắt tổng giám đốc Lương nhìn cô như muốn ăn luôn cô, cô nói có đẹp không?” <!-- Quảng cáo 1 --> <!-- AI CONTENT END 1 -->