• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

<!-- Quảng cáo 1 -->

Chương 52: Anh chỉ có một người bạn gái là em

Cũng may Lương Tây Kinh còn nhớ rõ hiện tại anh đang có thân phận là người theo đuổi Thi Hảo, anh chỉ đẩy hàm răng cô ra, nặng nề ngậm mút đầu lưỡi cô, sau đó lui về phía sau.

Anh rũ mắt nhìn Thi Hảo, giọng trầm xuống: “Xin lỗi, anh không nhịn được.”

“…” <!-- Quảng cáo 1 -->

Hai má Thi Hảo nóng lên, đầu lưỡi bị anh cắn vẫn còn chút đau đớn: “Anh…em vẫn chưa chấp nhận anh mà.” <!-- Quảng cáo 1 -->

Đầu óc Thi Hảo choáng váng, nếm được mùi rượu nồng đậm trong miệng Lương Tây Kinh, lúc này cô chỉ có thể nói ra lời không chút lực uy hiếp như vậy.

Lương Tây Kinh thân mật cọ chóp mũi cô: “Anh biết.”

Chính bởi vì biết, nên anh mới kiềm chế lại đôi chút.

Nếu không phải như thế, anh sẽ càng quá đáng hơn.

Biết ý của anh, Thi Hảo hờ hững lườm anh một cái.

Lương Tây Kinh cụp mi, giọng nói không còn bình tĩnh như thường ngày: “Bắt đầu học từ khi nào?”

Anh hỏi việc học tiếng Đức.

Thi Hảo học tiếng Đức có thể không liên quan đến những người khác.

Nhưng đối với Lương Tây Kinh lại rất khác biệt.

Cô biết anh có ý định hợp tác với người Đức, tương lai số lần bay đến Đức cũng sẽ nhiều hơn bình thường. Cô học, một mặt là vì chính mình, nhưng quan trọng hơn là muốn sát cánh cùng Lương Tây Kinh.

Điểm này, Lương Tây Kinh hiểu rất rõ.

Đồng thời anh cũng nhận ra Thi Hảo vẫn chưa hoàn toàn buông bỏ.

Chỉ là trước khi biết cô học tiếng Đức, đây là cảm giác đơn phương của Lương Tây Kinh. Ngay vừa rồi, anh mới thật sự xác nhận, anh không hề ‘đơn đả độc đấu’. Từ đầu đến cuối, suy nghĩ Thi Hảo cũng giống như anh.

Bọn họ hiểu rõ đối phương, luôn cố gắng vì phương hướng của đối phương.

Mặt Thi Hảo nóng ran, cũng có chút lúng túng.

Cô cũng không muốn để cho Lương Tây Kinh biết mình đang vụng trộm học tiếng Đức, vừa rồi cũng vì anh gọi điện thoại tới, cô hưng phấn quá nên quên mất cuốn sách đang để trên bàn trà.

Có điều, biết thì cũng biết rồi.

Cô trầm mặc vài giây, nhìn thẳng vào mắt anh: “…Trước khi nghỉ việc.”

Lương Tây Kinh nhìn cô chằm chằm: “Khó không?”

“Khó.” Thi Hảo ăn ngay nói thật, “Kỳ thật rất không muốn học.”

Lương Tây Kinh vẫn cười cười, mấp máy khóe môi: “Anh có thể hôn em thêm một lát không?”

“?”

Thi Hảo lập tức bối rối, không thể tin nhìn anh: “Không thể.”

Cô vô cùng kiên định nói: “Lương Tây Kinh, nào có ai chưa theo đuổi được mà đã động tay động chân chứ.” Thi Hảo không khỏi lườm anh một cái, lẩm bẩm: “Trước đây anh đều theo đuổi con gái như vậy sao?”

Nghe vậy, Lương Tây Kinh kêu oan: “Trước đây anh chưa từng theo đuổi con gái.”

“…”

Thi Hảo nghẹn họng, cảm thấy anh rất biết chọc tức người khác: “Ý anh là toàn người khác theo đuổi anh?”

Lương Tây Kinh không đáp lời, nhưng ý tứ rất rõ ràng.

Thi Hảo liếc anh, nhỏ giọng nói thầm: “Bạn gái cũ của anh mà biết anh nói như vậy chắc tức chết.”

Lương Tây Kinh chau mày, dịch về phía sau, nới rộng khoảng cách giữa hai người.

Anh sợ mình sẽ không khống chế được lại hôn cô.

“Ai nói anh có bạn gái cũ?”

Thi Hảo sửng sốt, vốn định nói mình chính là bạn gái cũ của anh. Nhưng lúc này, chuyện này không phải trọng điểm, cô giật mình phát hiện ra một tầng ý tứ khác trong câu này của anh —

“Anh…chưa từng yêu đương?”

Lương Tây Kinh: “Với em có tính không?”

Thi Hảo hơi lúng túng: “Trừ em ra.”

Lương Tây Kinh: “Vậy chưa từng.”

“?”

Thấy dáng vẻ kinh ngạc của Thi Hảo, Lương Tây Kinh nhíu mày, giơ tay bóp phần thịt mềm bên hông cô, có chút buồn bực hỏi: “Em cho rằng anh từng yêu đương với người khác?”

Thi Hảo nhìn anh với vẻ mặt vô tội.

Lương Tây Kinh khó hiểu: “Em nghe mấy tin đồn tương tự từ người khác đúng không?”

“Không phải.” Thi Hảo im lặng vài giây, thẳng thắn nói: “Tự cảm giác.”

Lương Tây Kinh thiếu chút nữa bị tức chết: “Tự cảm giác?”

Anh hỏi: “Anh cho em tín hiệu sai khi nào vậy?”

Nhắc tới đây, Thi Hảo cảm thấy mình phải giải thích vài câu.

Cô đánh giá Lương Tây Kinh từ trên xuống dưới, tràn đầy tự tin nói: “Lần đó anh hôn em…không giống lần đầu tiên chút nào.”

Lương Tây Kinh: “…”

Anh cố gắng hết sức để nhớ lại, phát hiện có rất nhiều chi tiết nhỏ trong đêm đó không nhớ ra nổi. Nhưng anh mơ hồ nhớ rõ — “Không phải anh cắn rách miệng em sao?”

Thi Hảo bị lời của anh làm nghẹt thở, khuôn mặt đỏ bừng: “Ngoại trừ điểm này ra.”

Biểu hiện nào của Lương Tây Kinh cũng không giống người mới.

Ánh mắt Lương Tây Kinh dừng trên người cô, cảm thấy mình thật sự rất oan uổng.

Chẳng lẽ anh phải nói là có một số việc có thể ‘tự học thành tài’ sao?

Yên lặng một lát, Lương Tây Kinh oan ức lẩm bẩm: “Anh chỉ có một người bạn gái là em.”

“…Bạn gái cũ.” Thi Hảo sửa lại.

Lương Tây Kinh chán nản, liếc cô một cái, sau đó uống trà giải rượu trên bàn trà.

Thấy hành động trẻ con này của anh, Thi Hảo chút muốn cười.

Nhưng bận tâm đến thể diện của Lương Tây Kinh, cô nhịn xuống.

“Lúc trước anh cũng không nói.” Cô cố gắng giải thích cho mình, “Hơn nữa anh cũng lớn hơn em vài tuổi.”

Là một người bình thường, nào có ai tin được chuyện gần ba mươi tuổi mà Lương Tây Kinh mới bắt đầu yêu đương.

Nghe nói như thế, Lương Tây Kinh nhìn Thi Hảo, hỏi một câu đầy ẩn ý: “Đầu tiên là cảm thấy anh có rất nhiều bạn gái, bây giờ nói anh lớn tuổi.”

Anh ngừng một chút, vô cùng ấm ức nói: “Còn gì nữa không, đêm nay em nói hết ra đi.”

Thi Hảo: “…”

Cô không có ý đó.

Nhưng nói nhiều sai nhiều.

Suy nghĩ giây lát, Thi Hảo thong thả lắc đầu: “Hết rồi.”

Lương Tây Kinh nghẹn ngào.

Đối diện với ánh mắt oán hận của Lương Tây Kinh, Thi Hảo im lặng sờ chóp mũi: “Em xin lỗi anh được không?”

Lương Tây Kinh: “Không cần.”

Thi Hảo khẽ chớp mắt: “Vậy phải làm thế nào anh mới nguôi giận?”

Lương Tây Kinh cúi đầu, quan sát biểu cảm biến hóa của cô.

Sau một lúc lâu, khi Thi Hảo không chịu nổi ánh mắt áp bách của anh, anh mới nói: “Cuối tuần đi với anh tới chỗ này.”

Thi Hảo ngẩn ra: “Đi đâu?”

Lương Tây Kinh: “Tạm thời không thể nói.”

Thi Hảo trầm ngâm chốc lát, chỉ có thể trả lời anh: “Không tăng ca thì đi cùng anh.”

Lương Tây Kinh đương nhiên đồng ý.



Phòng khách lại yên tĩnh trở lại.

Lương Tây Kinh không chủ động nhắc tới chuyện ra về, Thi Hảo nhìn dáng vẻ mệt mỏi của anh cũng có chút không đành lòng.

Bỗng dưng, Lương Tây Kinh nắm lấy bàn tay đang định cầm lấy di động để phân tán sự chú ý của cô.

Thi Hảo đang muốn giãy dụa, Lương Tây Kinh ôm lấy cả người cô vào lòng, giữ chặt. Anh vùi đầu vào hõm vai cô hít một hơi thật sâu, giọng khàn khàn gợi cảm: “Ôm vài phút rồi anh đi ngay.”

“…”

Nghe vậy, bàn tay Thi Hảo đang định đẩy anh ra lơ lửng giữa không trung vài giây, sau đó yên lặng buông xuống.

Cô buồn bực nói: “Nể tình anh uống say, cho anh ôm ba phút.”

Lương Tây Kinh trầm giọng: “Được.”

Dứt lời, cánh tay anh thu lại, ôm Thi Hảo càng chặt hơn, chặt đến mức hô hấp cả hai đều chút khó khăn.

Năm phút sau, Lương Tây Kinh mới buông Thi Hảo ra.

Anh đè nén thân thể khô nóng, ở khoảng cách gần chăm chú nhìn Thi Hảo, trầm giọng nói: “Anh đi đây, em ngủ sớm đi.”

Thi Hảo mím môi hòa hoãn lại cảm xúc, quay mặt đi: “Ừm, anh nhớ bảo tài xế lái xe cẩn thận.”

Lương Tây Kinh nói được.

Trước khi đi, Lương Tây Kinh chỉ lên bàn trà: “Trà giải rượu uống rất ngon.”

Thi Hảo: “…Tạm biệt.”

Lương Tây Kinh cười, nhìn khóe môi mềm mại hồng hào của cô, ánh mắt hơi tối lại: “Sáng mai tới đón em.”

Thi Hảo: “Đừng phiền phức thế nữa.”

Cô khéo léo từ chối: “Em có thể tự đến công ty.”

Lương Tây Kinh giơ tay nhéo má cô: “Yên tâm, sẽ không có chuyện khiến em lo lắng.”

Thi Hảo: “…”

Lương Tây Kinh đi rồi, Thi Hảo đứng sau cửa thật lâu mới đi vào phòng.

Đi vào trong phòng, cô nhìn chiếc gương toàn thân đặt trong góc tường.

Do dự vài giây, Thi Hảo đi tới đứng trước chiếc gương toàn thân.

Nhìn hai gò má đỏ bừng trong gương, cánh môi cũng hồng nhuận, Thi Hảo giơ tay sờ sờ khóe môi — cô mơ hồ cảm thấy, mùi rượu trong miệng Lương Tây Kinh vẫn còn lưu lại trong miệng cô. .

||||| Truyện đề cử: Chờ Ngày Gió Đông Ấm Áp |||||

Nghĩ vậy, khóe môi Thi Hảo không khỏi rướn lên.



Một đêm ngon giấc.

Sáng sớm hôm sau, Thi Hảo vừa đi tới cửa tiểu khu đã chạm mặt Lương Tây Kinh, lúc này cô mới hiểu được câu nói ‘sẽ không có chuyện khiến em lo lắng’ mà tối hôm qua anh nói trước khi ra về là có ý gì.

Lương Tây Kinh đã đổi xe. <!-- Quảng cáo 1 -->

Nhìn chiếc xe trước mặt, Thi Hảo trầm mặc quay sang nhìn anh: “…Anh cảm thấy chiếc xe này khiêm tốn rồi sao?”

Lương Tây Kinh: “Không khiêm tốn?”

Xe ba triệu, so với chiếc xe hơn mười triệu thì quả thật đã khiêm tốn hơn một chút.

Thế nhưng, Thi Hảo sâu sắc cảm thấy khái niệm khiêm tốn của mình và của Lương Tây Kinh hoàn toàn khác nhau.

Bốn mắt nhìn nhau vài giây.

Thi Hảo thỏa hiệp: “Cũng được.”

Cô không đành lòng để Lương Tây Kinh chen chúc trên tàu điện ngầm: “Anh ăn sáng chưa?”

Lương Tây Kinh: “Chưa, muốn ăn với em.”

Thi Hảo cảm giác anh đang bán thảm, nhưng cô lại không cách nào đỡ nổi dáng vẻ này của anh.

“Vậy anh muốn ăn ở gần đây hay là ở gần công ty em?” Thi Hảo nhìn thử xung quanh, thời gian còn sớm, hai người họ có thể nhàn nhã ăn một bữa sáng rồi mới đến công ty. <!-- Quảng cáo 1 -->

Lương Tây Kinh: “Tùy em.”

Hôm qua Thi Hảo có nghe đồng nghiệp nói gần công ty có một quán bán đồ ăn sáng rất ngon, cũng có chút thèm.

Không quá rối rắm, Thi Hảo quyết định: “Vậy đến gần công ty ăn đi.”

Lương Tây Kinh không có ý kiến.

Chỉ là, hai người đều quên một chuyện.

Ăn sáng gần công ty Thi Hảo rất có thể sẽ gặp được đồng nghiệp của Thi Hảo.

Hai người vừa đến quán ăn sáng ngồi xuống, gọi xong đồ muốn ăn, đồng nghiệp từ bên ngoài vén rèm đi vào.

Khi nhìn thấy Thi Hảo, hai vị đồng nghiệp giơ tay chào hỏi cô: “Thi —” Mới chào được một nửa, hai người chợt thấy Lương Tây Kinh ở bên cạnh Thi Hảo, nụ cười trên mặt cứng đờ.

“…”

Chú ý tới dáng vẻ kinh ngạc của hai người, Thi Hảo cố nhịn cười vẫy tay: “Chào buổi sáng.”

Hai đồng nghiệp gật đầu, nhỏ giọng nói: “Chào buổi sáng.”

Thi Hảo nhìn chung quanh một vòng: “Có muốn ngồi cùng không?”

Giờ này là giờ cao điểm ăn sáng, trong quán không có chỗ trống riêng, chỉ có thể ghép bàn.

Trong lúc hai người do dự, Lương Tây Kinh mở miệng: “Ngồi chung đi?”

Lương Tây Kinh không ngại, hai người cũng không chần chờ nữa: “Tổng giám đốc Lương, chào buổi sáng.”

Lương Tây Kinh thản nhiên cười: “Muốn ăn gì?”

Gọi xong, hai vị đồng nghiệp mỉm cười chờ đợi.

Thi Hảo nhìn mà buồn cười.

“Cười gì đấy?” Lương Tây Kinh chú ý thấy, hỏi một câu.

Thi Hảo nghiêng đầu nhìn anh, úp úp mở mở nói: “Không nói cho anh biết.”

Lương Tây Kinh: “…”

Ăn xong bữa sáng, hai vị đồng nghiệp vội vàng nói với hai người một câu rồi đến công ty trước.

Thi Hảo và Lương Tây Kinh đi phía sau, nhìn bóng lưng hoảng loạn của hai người họ, Lương Tây Kinh hỏi: “Bọn em bị muộn giờ vào làm rồi à?”

“…”

Thi Hảo không nhịn được, phì cười ra tiếng: “Anh không phát hiện sao?”

Lương Tây Kinh: “Cái gì?”

Thi Hảo liếc anh: “Các cô ấy rất sợ anh.”

“…”

Lương Tây Kinh bừng tỉnh, có chút bất đắc dĩ: “Anh đáng sợ thế cơ à?”

Sao anh lại không biết nhỉ.

Thi Hảo quay đầu, nhìn chằm chằm khuôn mặt lập thể rõ ràng của anh một lúc: “Bề ngoài của anh không đáng sợ, nhưng thân phận bối cảnh của anh rất đáng sợ.”

Lương Tây Kinh dở khóc dở cười.

Lương Tây Kinh đưa cô đến dưới lầu công ty, đột nhiên hỏi: “Vậy em có từng sợ không?”

Thi Hảo khẽ chớp mắt, nói thẳng: “Về phương diện này thì anh chẳng có chút lực uy hiếp nào với em cả.”

Lương Tây Kinh: “…”

<!-- Quảng cáo 1 --> <!-- AI CONTENT END 1 -->

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK