Chương 3: Sắp xếp để anh mặc áo len cổ cao thêm vài ngày
Nghe câu hỏi ngây thơ của Lý Thiến Vi, Thi Hảo không biết nên trả lời như thế nào.
Cô trầm mặc một lúc, bỏ lại một câu “Tôi đi đưa cà phê cho tổng giám đốc Lương” rồi bưng cà phê ra khỏi phòng trà, đi đến văn phòng của Lương Tây Kinh.
Lúc này Lý Thiến Vi mới hậu tri hậu giác phản ứng lại, là Thi Hảo đang nói giỡn với mình. <!-- Quảng cáo 1 -->
Lúc cô ấy hối hận, Thi Hảo đã đi xa. <!-- Quảng cáo 1 -->
Gõ cửa đi vào văn phòng, Thi Hảo đặt cà phê đặt lên bàn làm việc của Lương Tây Kinh, “Tổng giám đốc Lương, cà phê của anh.”
Lương Tây Kinh giơ tay khẽ kéo cổ áo, tâm tình không được tốt lắm, “Thi Hảo.”
Lương Tây Kinh không thích mặc áo cổ cao, buổi sáng về đến nhà chạy bộ tắm rửa xong anh mới phát hiện tối hôm qua Thi Hảo để lại vài dấu vết đặc biệt rõ ràng trên cổ anh, cổ áo sơ mi căn bản không che được.
Nghĩ đến hành động tối hôm qua của cô, yết hầu sắc bén của Lương Tây Kinh lại lăn lộn vài vòng.
Nghe thấy tên mình, Thi Hảo sửng sốt, lên tiếng nhắc nhở, “Tổng giám đốc Lương.”
Lương Tây Kinh hiểu ý cô, “Còn ba phút nữa.”
Còn ba phút mới đến giờ làm việc, bọn họ có thể dùng thân phận không phải cấp trên cấp dưới để nói chuyện với nhau.
Thi Hảo ồ một tiếng, nhìn ngón tay thon dài kéo cổ áo của anh, ép buộc mình dời mắt, giả bộ bình tĩnh, “Anh muốn nói gì?” <!-- Quảng cáo 1 -->
Lương Tây Kinh chậm rãi liếc cô một cái, “Buổi trưa anh có nửa tiếng rảnh rỗi.”
Anh xoay tròn bút máy trong tay, không nhanh không chậm hỏi, “Chuyện này em muốn để tới khi nào mới công khai?”
Thi Hảo nhìn anh, “Sau khi có kết quả, anh định sẽ xử lý thế nào?”
Lương Tây Kinh không lên tiếng.
Thi Hảo trầm ngâm, “Cô ấy còn hơn nửa tháng nữa là kết thúc kỳ thực tập.”
Thi Hảo không phải là thánh mẫu, cũng không muốn làm thánh mẫu.
Chỉ là Minh Đào vẫn còn là một nhân viên mới tốt nghiệp đến công ty thực tập, nếu công ty công bố cô ta ra ngoài, sau này cô ta muốn tìm việc sẽ vô cùng khó khăn.
Bản thân Thi Hảo cũng từ người mới đi lên, lúc cô bắt đầu làm việc cũng phạm phải sai lầm. Nhưng cô là vô tình, khái niệm khác hoàn toàn với Minh Đào, nhưng cũng từng có sai lầm.
Cho nên nếu lát nữa Minh Đào có thái độ tốt thừa nhận sai lầm, Thi Hảo vẫn muốn cho Minh Đào một cơ hội sửa đổi để làm người mới.
Năng lực làm việc của Minh Đào không tính là kém, năng lực tổng hợp các phương diện cũng ưu tú, nếu không cũng không thể tới làm trợ lý thực tập cho Lương Tây Kinh.
Thi Hảo hy vọng sau khi trải qua lần giáo huấn này, cô ta có thể lạc đường biết quay lại, dùng năng lực quang minh chính đại cạnh tranh thứ mình muốn.
Lương Tây Kinh nhìn chằm chằm Thi Hảo thật lâu, trong lòng đã có cân nhắc.
Anh liếc nhìn kim giây trên tường sắp chuyển đến chín giờ, lời ít ý nhiều nói: “Công ty có điều lệ chế độ của công ty.”
Thi Hảo còn muốn nói gì đó nhưng Lương Tây Kinh đã khôi phục trạng thái làm việc, “Đi ra ngoài đi.” <!-- Quảng cáo 1 -->
Trở lại vị trí làm việc, Thi Hảo mở bản ghi thời gian máy tính của mình từng bị động vào do La Ninh gửi tới.
Xem xong, cô lại mở video giám sát mà đồng nghiệp trong phòng giám sát gửi tới.
Sắp xếp lại suy nghĩ, Thi Hảo gửi mấy thứ này vào email của Lương Tây Kinh.
Đây là chứng cứ cô tự chứng minh.
Sau khi gửi đi, Thi Hảo không suy nghĩ nhiều nữa. Phần lớn thời gian cô là một người rất quả quyết.
–
Đến giờ nghỉ trưa, Lương Tây Kinh dẫn theo trợ lý tham gia bữa tiệc quay về, sau khi vào văn phòng không lâu, nhóm công việc của bọn họ nhảy ra tin nhắn do Dương Cao Phi gửi tới.
Dương Cao Phi: [… @Thi Hảo @Minh Đào ——thư ký Thi, tổng giám đốc Lương bảo hai người đến phòng làm việc của anh ấy một chuyến.]
Trong nháy mắt, các đồng nghiệp xôn xao, đồng loạt nhìn về phía hai người.
“Thư ký Thi, tổng giám đốc Lương tìm cô và Minh Đào không phải nói chuyện hôm qua đó chứ?”
Thi Hảo nghiêng đầu, điềm nhiên nói, “Tôi cũng không rõ lắm.”
Mà Minh Đào đã hoảng loạn đứng dậy khỏi ghế, đi tới bên cạnh Thi Hảo. Cô ta luống cuống nhìn Thi Hảo, thấp thỏm bất an: “Chị Thi Hảo, tổng giám đốc Lương đột nhiên tìm hai chúng ta làm gì? Chẳng phải chuyện hôm qua đã bị phạt rồi sao?”
Nghe thấy thế, Thi Hảo còn chưa mở miệng, Lý Thiến Vi ngồi ở vị trí bên cạnh cô cười híp mắt nói, “Minh Đào, hôm qua tổng giám đốc Lương chỉ mới phạt Thi Hảo.”
Minh Đào sắc mặt trắng bệch, lắp bắp nói, “Chị Thiến Vi, em không phải… có ý này.”
Lý Thiến Vi cười toét miệng, an ủi cô ta: “Ý gì cũng không quan trọng, tổng giám đốc Lương tìm các cô thì mau vào đi. Tổng giám đốc Lương không thích chờ người khác đâu.”
Minh Đào nhìn về phía Thi Hảo.
Thi Hảo cụp mắt, “Đi thôi.”
“…”
Trong phòng làm việc của Lương Tây Kinh, ngoại trừ Thi Hảo và Minh Đào thì còn có Dương Cao Phi cùng với một đồng nghiệp ở bộ phận kỹ thuật.
Trụ sở chính của tập đoàn Lương thị nằm ở khu vực trung tâm CBD Giang Thành, rất bắt mắt.
Mà văn phòng của Lương Tây Kinh lại có tầm nhìn rộng rãi sáng sủa, trang hoàng đơn giản lại xa hoa. Từ cửa sổ sát đất phía sau bàn làm việc của anh nhìn ra ngoài, có thể thu hơn phân nửa cảnh tượng của Giang Thành vào đáy mắt.
Đây là lần thứ hai Minh Đào tới văn phòng Lương Tây Kinh.
Từ khoảnh khắc bước vào nơi này, cô ta cứ nín thở, căng thẳng lại chột dạ.
Lòng hiếu kỳ khiến cô ta ngẩng đầu len lén nhìn về phía người đàn ông lạnh lùng mà cao quý đang ngồi trên ghế làm việc. Trong nháy mắt đó, trái tim cô ta bỗng đập kịch liệt.
Đáng tiếc chính là, Lương Tây Kinh từ đầu tới cuối không hề nhìn cô ta.
Lương Tây Kinh nhìn Thi Hảo, giọng nói trầm xuống, “Thư ký Thi, biết vì sao tôi tìm cô không?”
Thi Hảo trong lòng oán thầm anh biết rõ còn cố hỏi, trên mặt thản nhiên đáp, “Biết ạ.”
Lương Tây Kinh ừ một tiếng, hất cằm tỏ ý, “Tự mình giải quyết đi.”
Thi Hảo gật đầu, chuyển tầm mắt sang Minh Đào, “Minh Đào, tôi muốn hỏi cô vài vấn đề.”
Đối diện với đôi mắt sáng ngời của Thi Hảo, Minh Đào cảm giác hành động của mình đã bị nhìn thấu. Cô ta căng thẳng đến mức mặt mày trắng bệch, hốc mắt đỏ bừng, “Chị… chị Thi Hảo, chị muốn hỏi em chuyện gì?”
Thi Hảo dừng lại một chút, còn chưa lên tiếng, giọng nói hờ hững của Lương Tây Kinh lại lần nữa vang lên, “Cô gọi cô ấy là gì?”
Anh hỏi Minh Đào.
Minh Đào ngẩn người, nhìn vào đôi mắt lạnh lùng có thể đọc hiểu lòng người của Lương Tây Kinh, hơi thở bỗng trở nên gấp gáp, “Chị…chị Thi Hảo ạ.”
Nghe được câu trả lời của cô, Thi Hảo cụp mắt.
Cô đã nhắc nhở Minh Đào rất nhiều lần là ở công ty phải gọi cô là thư ký Thi.
Nháy mắt tiếp theo, trong phòng làm việc vang lên giọng điệu bình tĩnh chất vất của Lương Tây Kinh, “Trợ lý Dương, đây là trợ lý mà cậu chọn?” Anh nhướng mắt, vẻ mặt vô cảm, “Ở trong công ty kết bà con thân thích?”
Minh Đào bước vào vòng phỏng vấn thực tập cuối cùng của công ty, ngoại trừ tổng giám HR ra thì còn có Thi Hảo và Dương Cao Phi.
Dương Cao Phi lộ vẻ khó xử, “Xin lỗi tổng giám đốc Lương, là tôi sơ suất trong công việc.”
Lương Tây Kinh cười lạnh, tạm thời chưa phải lúc khiển trách anh ta. Anh liếc mắt nhìn Thi Hảo, “Tiếp tục đi.”
Thi Hảo vừa nãy bị cắt ngang cảm xúc, lúc này chầm chậm nói, “Cô xác định ngày hôm qua lúc in bản kế hoạch không hề bất cẩn đụng phải chuột hoặc bàn phím, dẫn đến số liệu xảy ra sai sót?”
Cô cố ý dùng từ ‘bất cẩn’.
Vừa đến cửa ải này, đầu Minh Đào lập tức ong ong. Cô ta nhìn sắc mặt trầm tĩnh của Thi Hảo, há miệng cứng lưỡi nói, “Thư ký Thư, tôi đương nhiên chưa từng chạm vào bản kế hoạch, tôi đã nói với chị là tôi chỉ mở máy tính của chị rồi trực tiếp in ra. Số liệu tại sao lại sai tôi không hề hay biết.”
Không đợi Thi Hảo tiếp tục hỏi, cô ta nhanh chóng nói, “Thư ký Thi, chị không thể vì mình bị tổng giám đốc Lương xử phạt mà lôi kéo trợ lý thực tập như tôi xuống nước được.”
“…”
Bị cô ta chỉ trích như thế, Thi Hảo cũng không tức giận.
Cô lẳng lặng nhìn bộ dạng giương nanh múa vuốt của Minh Đào, lại nhìn về phía Dương Cao Phi, “Trợ lý Dương, phiền anh mở video ra.”
Mấy phút sau, Minh Đào xem xong video giám sát thì sợ hãi thất sắc, nhưng vẫn còn giãy dụa, “Thư ký Thi, cho dù có video này cũng chỉ có thể chứng minh tôi đã đến bàn làm việc của chị. Tôi đến bàn làm việc của chị là để in, sao chị có thể vu khống tôi là động vào số liệu được chứ?”
Cô ta khéo léo biện hộ, “Hơn nữa, trong video này ngoài tôi ra thì vẫn còn đồng nghiệp khác cũng đến chỗ của chị.”
“Nói như vậy không sai.” Thi Hảo vẫn giữ bình tĩnh, “Nhưng lịch sử sửa đổi trên máy tính sẽ không gạt người.”
Đồng nghiệp của bộ phận kỹ thuật phục hồi lịch sử sửa đổi đã được dọn dẹp sạch sẽ, trình bày, “Trợ lý Minh, thời gian mở máy tính và thời gian sửa đổi tài liệu cùng với thời gian cô đi sang chỗ của thư ký Thi không quá hai phút. Trong hai phút này, chỉ có cô đi qua bên đó.”
Đôi mắt Minh Đào phiếm hồng, nhìn về phía Lương Tây Kinh, “Đây cũng có thể là trùng hợp. Vì sao tổng giám đốc Lương chỉ hoài nghi là tôi tự tiện sửa lại số liệu, chứ không hoài nghi là thư ký Thi làm việc sai sót?”
Lời nói vừa dứt, văn phòng tổng giám đốc rơi vào yên tĩnh.
Đây là lần đầu tiên Dương Cao Phi và đồng nghiệp bộ phận kỹ thuật thấy có người dám chất vấn Lương Tây Kinh như vậy.
Hai người yên lặng trao đổi ánh mắt, da đầu bắt đầu tê dại.
Một lát sau, giọng nói không cho ai dám cãi lại của Lương Tây Kinh chui vào lỗ tai mọi người: “Bởi vì cô ấy là Thi Hảo.”
Thi Hảo hai mươi hai tuổi đang là nghiên cứu sinh đã bước chân vào tập đoàn Lương thị với tư cách là thực tập sinh. Sau khi tốt nghiệp nghiên cứu sinh, cô lại trực tiếp nhảy dù đến bên cạnh Lương Tây Kinh làm trợ lý thực tập.
Vào một ngày hai mươi bốn tuổi, cô chính thức từ trợ lý thăng chức thành thư ký duy nhất của Lương Tây Kinh.
Sự thăng tiến trong sự nghiệp của Thi Hảo quá mức suôn sẻ, công ty có người biết chuyện đã tiết lộ, thật ra cô là người mà ông nội Lương Tây Kinh sắp xếp đến bên cạnh anh.
Có điều tin tức này chưa bao giờ trải qua chứng thực, sự thật rốt cuộc là thế nào mọi người không thể biết được.
Mọi người chỉ biết là từ khi Thi Hảo lên làm thư ký của Lương Tây Kinh đến nay đã hai năm rưỡi, nhưng chưa bao giờ xuất hiện sơ suất gì trong công việc.
Ngược lại, cô thường có thể xoay chuyển tình thế cho đồng nghiệp làm việc sơ ý.
Bởi vậy câu “Bởi vì cô ấy là Thi Hảo” này của Lương Tây Kinh sẽ không có kẻ nào dám phản biện.
Minh Đào đã nghe qua không ít chuyện bát quái trong công ty, biết Thi Hảo trong công việc có bao nhiêu chuyên nghiệp nghiêm cẩn.
Mặt cô ta xám như tro tàn, muốn giải thích cho mình rằng cô ta chỉ là bị ma xui quỷ khiến, nên mới động đến số liệu kế hoạch. Cô ta không ngờ Lương Tây Kinh sẽ truy cứu như vậy, càng không ngờ Thi Hảo sẽ bình tĩnh như thế, dù sao đó chỉ là một phần kế hoạch đối nội.
Lương Tây Kinh không cho Minh Đào cơ hội, anh ít khi phân tâm vào việc nhỏ.
Vẻ mặt anh lạnh nhạt khoát tay với mấy người trong văn phòng: “Trợ lý Dương, chuyện tiếp theo cậu xử lý đi.”
Mấy người lập tức đi ra ngoài, Thi Hảo vừa đi tới cửa đã bị Lương Tây Kinh gọi lại, “Thư ký Thi ở lại.”
Thi Hảo: “….”
–
Cửa văn phòng mở rồi đóng lại.
Thi Hảo quay đầu nhìn về phía người ngồi lù lù bất động kia, “Tổng giám đốc Lương.”
Ánh mặt trời sau giờ ngọ từ bên ngoài cửa sổ sát đất chiếu xuống, ánh sáng vụn vặt dừng ở chung quanh Lương Tây Kinh, vẽ ra đôi lông mày tuấn tú của anh.
Trong nháy mắt, Thi Hảo như xuất thần.
Lương Tây Kinh không chú ý tới ánh mắt thay đổi của cô, thản nhiên hỏi, “Hình như thư ký Thi đã quên mấy một chuyện rồi phải không?”
Thi Hảo không kịp phản ứng, “Chuyện gì?”
Lương Tây Kinh: “Bản kiểm điểm.”
“…”
Thi Hảo nghẹn ngào, hít sâu, “Tôi sẽ gửi vào email của anh ngay.”
Lương Tây Kinh đè nén ý cười trong đáy mắt, đuôi lông mày khẽ nhướn: “Ừ.”
Đi ra khỏi văn phòng, Thi Hảo mở máy tính lên, gửi bản kiểm điểm tối hôm qua đã soạn xong vào email của Lương Tây Kinh.
Gửi xong chưa đầy mười phút, cô nhận được tin Lương Tây Kinh trả lời: [Viết lại.]
Nhìn hai chữ to trong email này, Thi Hảo nhịn rồi lại nhịn nhưng thật sự không nhịn được nữa, cô mở Wechat hỏi Lương Tây Kinh vì sao cô phải viết lại, bản kiểm điểm của cô rõ ràng viết đẹp thế cơ mà.
Lương Tây Kinh: [Tự nghĩ đi.]
Thi Hảo nghiến răng, mở bản kiểm điểm của mình ra kiểm tra từ trên xuống dưới xem rốt cuộc mình viết có chỗ nào không vừa ý Lương Tây Kinh.
Nhìn một lúc, Thi Hảo chợt nhớ tới một chuyện đã xảy ra khi cô mới lên làm thư ký của Lương Tây Kinh.
Chuyện lúc ấy rất giống chuyện hôm nay, nhưng đối phương hãm hại không thành công. Bởi vì trước khi các đồng nghiệp khác phát hiện sai lầm, Thi Hảo đã kịp thời nhìn ra vấn đề.
Vì phản ứng nhạy bén của cô, lúc ấy Lương Tây Kinh còn khen cô, nói là không cho người có tâm có cơ hội lợi dụng.
Anh nói anh cho phép thư ký của mình phạm sai lầm nhỏ, nhưng anh không cho phép thư ký của mình cho người khác cơ hội phạm sai lầm.
Thi Hảo giật mình, bỗng nhiên hiểu được vì sao hôm qua Lương Tây Kinh phạt cô phạt nặng như vậy, cũng không phải là hoài nghi cô để xảy ra sai sót trong công việc, mà là cô không đủ cẩn thận, cho người khác có cơ hội hãm hại mình.
Nghĩ đến đây, Thi Hảo hối hận không thôi.
Xế chiều hôm đó, Minh Đào thu dọn đồ đạc rời đi.
Tập đoàn Lương thị cho phép nhân viên phạm sai lầm tồn tại, nhưng quyết không cho phép nhân viên cố ý hãm hại đồng nghiệp ở lại lâu dài. Có điều công ty không có thông báo với bên ngoài vì sao Minh Đào nghỉ việc.
Một trợ lý thực tập rời đi, cũng sẽ không có quá nhiều người chú ý.
–
Làm việc như thường lệ hai ngày, cuối tuần lại đến.
Thứ Sáu vừa tan sở, Thi Hảo lập tức nhận được tin nhắn Lương Tây Kinh gửi tới, hỏi cô cuối tuần có sắp xếp gì không.
Thi Hảo ngước mắt lên, nghĩ đến chuyện buổi sáng tới công ty nhìn thấy Lương Tây Kinh đã mặc hai ngày áo len cổ cao màu sắc khác nhau cuối cùng cũng đổi lại áo sơ mi phù hợp với nhiệt độ thời tiết, vẻ mặt đứng đắn trả lời anh: [Tuần sau có mấy ngày mưa, muốn sắp xếp cho tổng giám đốc Lương mặc thêm vài ngày áo len cổ cao nữa, không biết tổng giám đốc Lương có cho cơ hội này không.]
Gửi tin nhắn xong, Thi Hảo kết thúc chút công việc cuối cùng, thu dọn đồ đạc tan tầm.
Cô vừa tắt máy tính, Lương Tây Kinh cũng từ văn phòng đi ra.
“Thư ký Thi.” Giọng anh trầm thấp, đường hoàng tán gẫu với cô, “Chuẩn bị tan làm à?”
Thi Hảo xách túi, tiến thoái lưỡng nan.
Cô tự biết Lương Tây Kinh cố ý, nhưng vẫn trả lời đúng sự thật, “Vâng, tạm biệt tổng giám đốc Lương.”
Dứt lời, cô bước nhanh về phía cửa thang máy.
Thế nhưng Lương Tây Kinh chân dài, lúc Thi Hảo đang chờ thang máy, anh vừa khéo đi tới cô bên cạnh, cùng cô bước vào thang máy.
Thang máy chuyên dụng trong văn phòng tổng giám đốc, Lương Tây Kinh có thể dùng, trợ lý thư ký cũng có thể dùng. Anh rất nhân đạo trong việc này.
“…”
Hai người một trước một sau đứng trong thang máy, Thi Hảo đứng thẳng sống lưng, mắt nhìn thẳng về phía trước, không hề liếc nhìn đến người phía sau.
Đột nhiên, điện thoại di động trong túi rung lên.
Qua gương thang máy, Thi Hảo nhìn thấy Lương Tây Kinh cúi mặt nhìn vào di động.
Cô chần chờ lấy điện thoại ra mở Wechat, không hề bất ngờ khi nhìn thấy tin nhắn khiêu khích của anh: [Anh mỏi mắt mong chờ, thư ký Thi.] <!-- Quảng cáo 1 --> <!-- AI CONTENT END 1 -->