• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

<!-- Quảng cáo 1 -->

Chương 76 – Tuần Trăng Mật

Ngày hôm sau, Thi Hảo bị cơn đói làm tỉnh giấc.

Ngày hôm qua lượng vận động vượt quá chỉ tiêu, buổi tối Lương Tây Kinh cũng không dễ dàng buông tha cho cô, khiến cô tiêu hao hết tất cả sức lực tích góp được.

Thi Hảo giãy dụa mở mắt ra. <!-- Quảng cáo 1 -->

Vừa mở mắt ra cô đã đối diện với ánh mắt của Lương Tây Kinh. Đồng tử của anh hơi nhạt, đang nhìn cô chăm chú, thoạt nhìn rất thâm tình và chân thành. <!-- Quảng cáo 1 -->

Tuy nhiên, cũng có thể là tình cảm thật sự.

Nhưng giờ phút này Thi Hảo không muốn phản ứng với anh nhiều.

Chốc lát sau, Thi Hảo trở mình, đưa lưng về phía anh.

Từ bóng lưng của cô, Lương Tây Kinh nhìn ra sự hờn dỗi không nhỏ. Anh kìm nén khóe môi, đưa tay ôm lấy bả vai cô: “Bà xã.”

Lần nào Thi Hảo cũng bị hai chữ này của anh làm xao xuyến, sau đó lại mềm lòng.

Tối qua cũng vậy.

Nếu không phải người này không ngừng gọi cô là ‘bà xã’, cô cũng sẽ không dung túng cho anh giày vò mình như vậy.

Nghĩ đến đây, Thi Hảo ngước mắt trừng anh: “Anh đừng gọi em là bà xã.”

“?”

Lương Tây Kinh giương mắt, trên môi nở nụ cười: “Em không phải là bà xã của anh à?”

Thi Hảo: “…”

Môi cô khẽ nhúc nhích, muốn nói hôm nay không muốn làm vợ anh, nhưng lại cảm thấy ngày đầu tiên sau khi kết hôn mà nói câu này thì có chút không may mắn, cuối cùng vẫn không thể nói ra khỏi miệng.

Nhìn cô mấp máy khóe môi, Lương Tây Kinh khẽ nhướng mày, cố ý nói: “Em muốn nói gì?”

Thi Hảo liếc anh một cái: “Anh biết rõ còn hỏi.”

Lương Tây Kinh khẽ cười, điều chỉnh tư thế rồi cúi đầu hôn lên môi cô: “Có chỗ nào khó chịu không?”

“…” Vẻ mặt Thi Hảo thoáng cứng đờ, kỳ thật cũng không có chỗ nào thấy khó chịu.

Nói thẳng ra thì tối hôm qua cô được Lương Tây Kinh ‘hầu hạ’ rất thoải mái.

Thế nhưng, đây không phải là lý do để anh được nói ‘một lần cuối’ rồi lại tiếp tục ‘một lần cuối’.

Lương Tây Kinh rõ ràng biết sức khỏe của Thi Hảo thế nào, cũng biết rõ cảm giác của cô ra sao. Đôi mắt anh ngậm ý cười nhìn chằm chằm khuôn mặt đỏ ửng của cô, đại khái đã biết cô đang nghĩ gì.

Đề phòng mới kết hôn ngày đầu đã chọc bà xã tức giận, Lương Tây Kinh nhếch môi, nhẹ nhàng kéo Thi Hảo khỏi giường: “Dậy xuống lầu ăn bữa sáng nhé?”

“Mấy giờ rồi?” Thi Hảo thốt ra lời nghi hoặc: “Còn ăn sáng gì nữa.”

Lương Tây Kinh đổi giọng: “Bữa nửa buổi.”

Thi Hảo nghẹn lời, xoa xoa lỗ tai đang nóng lên, khẽ ừ một tiếng: “Bọn họ dậy chưa?”

Trước hôn lễ quá bận rộn nên Thi Hảo đã hẹn với nhóm Ôn Khởi Thẩm Âm là xong việc sẽ cùng nhau đi dạo Ireland. Bọn họ sẽ ở lại đây thêm vài ngày, sau đó mới về nước. Còn Thi Hảo và Lương Tây Kinh thì từ Ireland bay đến Iceland, bọn họ muốn đến Iceland hưởng tuần trăng mật.

Lương Tây Kinh: “Trong nhóm không thấy ai nói chuyện.”

Thi Hảo khẽ chớp mắt, có chút không chắc chắn lắm: “Vẫn chưa dậy sao?”

Lương Tây Kinh mỉm cười: “Có thể là hôm qua quá mệt mỏi.”

Thi Hảo: “… Cũng đúng.”

Hai người họ kết hôn nhưng nhóm Ôn Khởi còn bận rộn hơn cả họ, tất nhiên cũng mệt mỏi hơn.

Không nhanh không chậm rời giường rửa mặt xong, hai người xuống lầu.

Bọn họ đi tìm Lương Hanh và Tiêu Bạch Hủy trước, hai người đó cũng đang ở nhà hàng uống trà, Thi Hảo và Lương Tây Kinh đi thẳng qua đó.



Nhà họ Lương cũng không có quá nhiều quy củ, chiều nay Lương Hanh về nước trước, sở dĩ ông muốn gặp bọn họ đơn giản là vì muốn trò chuyện với họ đôi ba câu trước khi về nước, thuận tiện dặn dò Lương Tây Kinh.

Ngồi ăn sáng với họ xong, Lương Hanh bèn gọi Lương Tây Kinh vào phòng thu dọn hành lý cho ông.

Lương Tây Kinh tự biết ông có chuyện muốn nói với mình, anh liếc mắt nhìn Thi Hảo: “Chốc nữa anh quay lại.”

Thi Hảo rướn môi cười: “Anh cứ ở chơi với ông nội thêm một chút đi.”

Nhìn hai người rời đi, Thi Hảo nghiêng đầu, vừa hay đối diện với gương mặt tươi cười của Tiêu Bạch Hủy.

Cô thoáng dừng lại, có chút ngượng ngùng gọi một câu: “Mẹ.”

Tiêu Bạch Hủy gật đầu, ôn hòa nói: “Thấy các con như bây giờ mẹ cũng yên tâm rồi.”

Thi Hảo hơi giật mình: “Kế tiếp mẹ chuẩn bị đi đâu ạ?”

Tiêu Bạch Hủy không về nước, cũng không có dự định về nước.

Tiêu Bạch Hủy nghiêng đầu nhìn ánh mặt trời tươi sáng ngoài cửa sổ: “Mẹ cũng muốn đi chơi một thời gian.”

Bà nói với Thi Hảo: “Tạm thời không biết đích đến, mẹ và dì Trình con muốn đi dạo một vòng. Chúng ta đều già rồi, nếu không đi sẽ không đi nổi nữa.”

Thi Hảo lắc đầu: “Đâu có ạ.”

Cô nhìn Tiêu Bạch Hủy trước mặt: “Mẹ còn rất trẻ.”

Đây là lời nói thật, bất luận nhìn từ góc độ nào thì Tiêu Bạch Hủy cũng không hề già. Nhìn bà không giống người đã có con trai lớn như Lương Tây Kinh.

Nghe xong lời này, Tiêu Bạch Hủy thản nhiên cười, khẽ nhấp một ngụm cà phê: “Cũng chỉ có con là cảm thấy mẹ vẫn chưa già.”

Thi Hảo phản bác: “Rất nhiều người đều cảm thấy như vậy ạ.”

Tiêu Bạch Hủy mỉm cười, rũ mắt nhìn cô: “Hảo Hảo.”

Thi Hảo lập tức trở nên đứng đắn: “Mẹ, mẹ có lời muốn nói với con sao?”

Tiêu Bạch Hủy im lặng, khẽ gật đầu.

Kỳ thật bà cũng không biết nên nói gì với Thi Hảo, nhưng có mấy lời, hình như bà chỉ có thể tâm sự cùng Thi Hảo. Bà rất thích Thi Hảo, cũng yêu Lương Tây Kinh, bà hy vọng hai người ở bên nhau có thể càng ngày càng trở nên tốt đẹp.

Ít nhất, đừng lặp lại sai lầm năm đó.

Đương nhiên, bà tin con trai bà không giống người kia, Thi Hảo cũng không phải là bà.

Nhìn dáng vẻ bà muốn nói lại thôi, Thi Hảo nhẹ giọng nói: “Mẹ nói đi ạ, con đang nghe.”

Tiêu Bạch Hủy lại nhấp một ngụm cà phê, dời ánh mắt đang nhìn cô sang nơi khác, tựa như không có tiêu điểm: “Kỳ thật mẹ cũng không biết nên nói gì với con, chuyện nên nói cũng đã nói với hai đứa rồi.”

Bà dừng lại một thoáng rồi chậm rãi nói: “Mẹ chỉ hy vọng con và Lương Tây Kinh sau này có hiểu lầm gì thì phải giải thích rõ ràng trước, đừng để hiểu lầm sâu sắc hơn, phải tin tưởng lẫn nhau nhiều hơn.”

Thi Hảo im lặng giây lát: “Vâng ạ.”

Cô biết vì sao Tiêu Bạch Hủy nói với mình như vậy: “Mẹ yên tâm, chúng con sẽ cố gắng.”

Tiêu Bạch Hủy ừ một tiếng: “Được, cám ơn con.”

Trầm mặc một thoáng, Tiêu Bạch Hủy lần nữa ngước mắt nhìn cô: “Trước kia mẹ đối xử với Lương Tây Kinh rất tệ.”

Thi Hảo giật mình, im lặng không nói gì.

Tiêu Bạch Hủy cười chua xót: “Lúc đó bệnh tình của mẹ khá nặng, cứ thế đổ tất cả lửa giận lên người nó.”

Nhắc tới chuyện cũ, Tiêu Bạch Hủy lại đau khổ vô vàn. <!-- Quảng cáo 1 -->

Thi Hảo biết bà cũng không muốn làm như vậy. Có những lúc bà cũng không kiểm soát được bản thân.

Có một lần Lương Tây Kinh từng đề cập với Thi Hảo, lúc Tiêu Bạch Hủy mang thai, vì một số chuyện Lương Tự Minh đã làm mà bà xuất hiện vấn đề tâm lý.

Lúc nghiêm trọng, bà còn từng làm chuyện tự hại mình.

Sau đó Lương Tây Kinh ra đời, bệnh tình của bà ngày càng nghiêm trọng.

Cũng chính vì như thế, dù Tiêu Bạch Hủy có làm gì với Lương Tây Kinh thì Lương Tây Kinh cũng không ghi hận bà.

Anh biết rõ mấy năm đó bà đã trải qua bao nhiêu dày vò, có bao nhiêu đau khổ.

Thi Hảo không đồng tình với cách làm của Tiêu Bạch Hủy, đó không phải lỗi của Lương Tây Kinh, bà làm như vậy sẽ rất tổn thương đến tâm hồn của Lương Tây Kinh.

Nhưng cô cũng không thể chỉ trích Tiêu Bạch Hủy, bởi vì cô chưa từng trải qua chuyện như vậy, không thể cảm nhận được sự tuyệt vọng của bà vào thời khắc đó.

Thi Hảo hiểu rõ đạo lý “Đừng khuyên người khác sống tử tế khi mình chưa từng trải qua nỗi đau như họ”. Nhưng hiểu thì hiểu, trong chuyện này cô vẫn đau lòng cho Lương Tây Kinh thời thơ ấu.

……

Tiêu Bạch Hủy nói Thi Hảo những chuyện này cũng không phải chờ mong Thi Hảo hoặc Lương Tây Kinh tha thứ, bà chỉ là hy vọng bọn họ không dẫm vào vết xe đổ, hy vọng bọn họ sẽ luôn sống tốt.

“Bây giờ mẹ nói những lời này cũng chẳng ích gì, sự tình cũng đã xảy ra.” Tiêu Bạch Hủy miễn cưỡng mỉm cười: “Hôm nay mẹ nói với con chỉ là muốn nói một tiếng cảm ơn với con.”

Cánh môi Thi Hảo khẽ nhúc nhích: “Mẹ, con không có làm gì cả.”

“Con có.” Tiêu Bạch Hủy nhìn cô nói: “Con đã khiến thằng bé một lần nữa tin vào tình yêu.”

Tiêu Bạch Hủy nhìn ra được Thi Hảo cũng rất yêu Lương Tây Kinh. Bà rất vui mừng vì con trai mình trở nên có hơi thở cuộc sống, trở nên ấm áp.

Thi Hảo mím môi, đang muốn nói gì đó thì Lương Tự Minh đã xuất hiện cách đó không xa.

Trong người ông đang bệnh nhẹ, ngoại trừ hôm qua cử hành nghi thức hôn lễ ở hiện trường thì mọi thời gian khác đều ở trong phòng của mình. Mà bây giờ ông lại đây, rõ ràng là có chuyện muốn nói với Tiêu Bạch Hủy.

“Mẹ.” Thi Hảo rất có mắt nhìn: “Mẹ nói chuyện với bố đi ạ, con lên lầu tìm Lương Tây Kinh.”

Tiêu Bạch Hủy gật đầu: “Lát nữa mẹ đi thẳng luôn, con nhớ nói với Lương Tây Kinh một tiếng. Hai đứa đi chơi vui vẻ, chú ý an toàn là được.”

Thi Hảo: “…Vâng ạ.”

Chào hỏi Lương Tự Minh xong, Thi Hảo lên lầu tìm Lương Tây Kinh.

Trước khi vào thang máy, cô quay đầu nhìn hai người cách đó không xa. Cô rất muốn biết tại sao hai con người từng rất yêu nhau lại trở mặt với nhau, sau đó tan rã và trở nên xa lạ như vậy.





Trên lầu, Lương Tây Kinh thu dọn hành lý cho ông cụ xong thì Thi Hảo tới.

Nhìn thấy cô, Lương Tây Kinh vươn tay vân vê ngón tay Thi Hảo: “Ở dưới chán quá à?”

“Không phải.” Thi Hảo ngẫm nghĩ, nhỏ giọng nói với anh: “Bố tới tìm mẹ.”

Lương Tây Kinh ngẩn ra.

Thi Hảo nhìn anh: “Anh có muốn xuống xem thử thế nào không?”

Lương Tây Kinh im lặng vài giây: “Không đi.” <!-- Quảng cáo 1 -->

Nhìn thấy lo lắng trong mắt Thi Hảo, Lương Tây Kinh nói: “Yên tâm đi, đàn ông nhà chúng ta không đánh người.”

“…”

Thi Hảo nghẹn lời: “Em không có ý này.”

Lương Tây Kinh biết cô nghĩ gì: “Chuyện của họ cứ giao cho họ tự giải quyết, cũng đã ly hôn rồi, bọn họ sẽ không ầm ĩ quá khó coi ở chỗ này.”

Thi Hảo im lặng, lại cảm thấy Lương Tây Kinh nói có lý.

Cô gật đầu: “Đúng rồi, mẹ bảo em nói với anh là lát nữa mẹ sẽ đi thẳng.”

Nghe vậy, Lương Tây Kinh chậm rãi ừ một tiếng: “Anh biết rồi.”

Anh vươn tay vỗ vỗ đầu Thi Hảo: “Ông cụ nói muốn ngủ một giấc để buổi chiều về. Chúng ta đi tìm những người khác nhé?”

Thi Hảo nói được.

Nhóm Ôn Khởi đang ở trong trang viên chụp ảnh, thời tiết tốt, bên này lại là địa điểm hoàn mỹ để quay phim chụp hình.

Không lâu sau, Thi Hảo cũng gia nhập vào đội ngũ chụp ảnh.

Cô trò chuyện với nhóm Thẩm Âm và Ôn Khởi, nhìn thấy Lương Tây Kinh đứng gần đó cứ thấp thỏm không yên lòng.

Suy nghĩ vài giây, Thi Hảo lấy di động ra nhắn tin cho anh: [Anh đi tiễn mẹ đi, em ở bên này chờ anh.]

Lương Tây Kinh mở ra xem, im lặng một lát rồi trả lời cô: [Chốc nữa anh quay lại liền.]

Thi Hảo: [Được.]

Tiêu Bạch Hủy và Lương Tự Minh cùng với đoàn người Lương Hanh lần lượt rời đi.

Hôn lễ của Thi Hảo và Lương Tây Kinh cũng hạ màn.

Thi Hảo và Lương Tây Kinh cùng nhóm Ôn Khởi ở lại Ireland chơi vài ngày, sau đó nhóm Ôn Khởi cũng kết thúc kỳ nghỉ về nước, Lương Tây Kinh và Thi Hảo cùng ngày cũng bay đến Iceland, bắt đầu hành trình tuần trăng mật của họ.

Thi Hảo đã muốn đến Iceland từ lâu, thế nhưng vẫn chưa có cơ hội.

Bởi vậy, trong lúc thảo luận tuần trăng mật, Lương Tây Kinh vừa hỏi tới thì ánh mắt Thi Hảo đã sáng lên, nói muốn đi Iceland.

Nguyện vọng của Thi Hảo, Lương Tây Kinh tất nhiên sẽ thỏa mãn.

Anh lập tức liên lạc với bạn bè ở Iceland, sắp xếp hành trình tuần trăng mật của họ.

Iceland còn đẹp hơn những gì Thi Hảo xem trên mạng và nghĩ trong đầu.

Họ đã làm rất nhiều điều lãng mạn ở nơi đặc biệt này.

Ấn tượng sâu sắc nhất là được ngắm nhìn cực quang. Trong nháy mắt nhìn thấy cực quang, Thi Hảo bỗng nhiên cảm thấy hết thảy mọi thứ đều đáng giá.

Ở Iceland một tuần, hai người đến Thụy Sĩ một chuyến.

Hành trình kỳ thật rất xa nhưng đây cũng là nơi Thi Hảo muốn đi. Cho nên cho dù khá vất vả, Lương Tây Kinh cũng muốn thỏa mãn cô.

Ở Thụy Sĩ chơi vài ngày, hai người mới lưu luyến không rời về nước.

Kỳ nghỉ kết hôn đã dùng hết, không thể tiếp tục chơi nữa.



Sau khi về nước, cuộc sống của Thi Hảo và Lương Tây Kinh cũng không có thay đổi gì quá lớn.

Hai người vẫn bận rộn với công việc của mình, ngày nghỉ rảnh rỗi thì về nhà tổ ăn cơm với Lương Hanh, thỉnh thoảng đến viện phúc lợi.

Cuối xuân, Lương Tây Kinh và Thi Hảo cùng trở về nơi Thi Hảo sinh ra, là thị trấn nhỏ nơi Thi Hảo gặp được Lương Hanh.

Cô đã gặp gia đình từng nhận nuôi cô.

Thi Hảo còn nhận ra bọn họ, nhưng cô không tiến lên chào hỏi. Cô chỉ nhìn từ xa, nhìn một lúc rồi đi.

Lúc đi, Thi Hảo đã buông xuống hết thảy chuyện quá khứ.

Lần này trở về đây, cô chỉ muốn tạm biệt với quá khứ của chính mình.

Gia đình nhỏ của Thi Hảo và Lương Tây Kinh đã tạm ổn, mỗi ngày đều trôi qua trong êm ả.

Thỉnh thoảng hai người cũng có cãi nhau.

Nhưng hai người họ không bao giờ cãi nhau qua đêm, hơn nữa đa phần đều là Thi Hảo dở tính, Lương Tây Kinh lại dỗ dành vô điều kiện, dung túng cô.

Dùng lời của Ôn Khởi thì cô ấy cảm thấy Lương Tây Kinh quá cưng chiều Thi Hảo, cưng chiều cô đến vô pháp vô thiên.

Đối với việc này, Thi Hảo cũng ẩn ý phản kích — chẳng lẽ Tần Lâm không dung túng cậu sao?

Mỗi lần như vậy, Ôn Khởi đều duy trì sự trầm mặc nhất định.

Từng ngày trôi qua.

Cuộc sống gia đình của Thi Hảo và Lương Tây Kinh rất ngọt ngào và hạnh phúc.

Có điều bên cạnh ngọt ngào cũng sẽ có phiền não.

Năm đầu tiên sau khi kết hôn, Lương Hanh không giục chuyện sinh con. Hơn nửa năm sau khi làm xong hôn lễ, Lương Hanh cũng không hỏi hai người chuyện con cái.



Chỉ là vào tết Âm lịch năm nay, Lương Hanh cho hai người chút ám chỉ.

Đêm giao thừa này, Thi Hảo và Lương Tây Kinh ngồi xem Gala mừng xuân với Lương Hanh.

Đang xem, vừa vặn đến một tiểu phẩm thúc giục kết hôn sinh con. Thi Hảo nhíu mày, thật lòng cảm thấy không buồn cười cũng không có gì thú vị, Lương Tây Kinh cũng vậy.

Lúc đó, Lương Hanh không nói gì.

Kết quả tiết mục tiếp theo là tiết mục thiếu nhi biểu diễn, Lương Hanh nhìn đám nhóc con trên ti vi, cảm khái nói một câu: “Trẻ con bây giờ nhìn đáng yêu thật.”

Lúc trước Thi Hảo từng bị đồng nghiệp và không ít bên hợp tác hỏi qua vấn đề tương tự, nên chỉ cần một giây đã nghe hiểu ý tứ của Lương Hanh.

Cô vô thức nhìn Lương Tây Kinh, Lương Tây Kinh trả lời Lương Hanh một câu: “Con nhà người ta mới thấy đáng yêu thôi.”

Lương Hanh: “…”

Lương Hanh nhìn hai người, không tiếp tục đề tài này nữa.

Ông muốn bế con của hai người, nhưng cũng biết không thể gây áp lực cho họ. Bây giờ đám trẻ đã có suy nghĩ của riêng mình, ông không muốn để mình trở thành kiểu trưởng bối bị hậu bối ghét bỏ.

Buổi tối đi ngủ, Thi Hảo nhớ tới việc này, cô vùi vào lòng Lương Tây Kinh: “Ông xã.”

Lương Tây Kinh: “Hửm?”

Thi Hảo nhìn anh: “Anh muốn có con không?”

Lương Tây Kinh giơ tay sờ đầu cô: “Sự nghiệp của em đang trên đà thăng tiến, chuyện này để sau hẵng nói.”

“….” Thi Hảo nghẹn lời: “Anh trả lời em trước là có muốn hay không.”

Lương Tây Kinh trầm mặc ba giây, trả lời cô: “Con của chúng ta tất nhiên anh vừa mong chờ vừa lo sợ.”

Thi Hảo biết nguyên nhân anh nói như vậy.

Cô ừ một tiếng, lại hỏi: “Anh thích con trai hay con gái?”

Lương Tây Kinh không chút do dự đáp: “Con gái.”

Thi Hảo: “…Không thích con trai à?”

Lương Tây Kinh ôm chặt người trong lòng, thân mật cọ vào vành tai cô: “Anh muốn một đứa con gái giống em.”

Thi Hảo ‘ơ’ một tiếng, khẽ chớp mắt: “Không ngờ anh còn là một người trọng nữ khinh nam.”

Lương Tây Kinh hôn cô, thản nhiên thừa nhận: “Đúng vậy.”

Thi Hảo nghẹn lời, không biết nên phản bác như thế nào.

Yên tĩnh một lúc, Lương Tây Kinh ôm cô rồi lật người: “Em đừng suy nghĩ nhiều, anh rất thích con gái, cũng muốn có con của chúng ta. Nhưng những thứ này đều tùy thuộc vào em, em thích thì chúng ta sinh, không thích thì chúng ta sẽ không sinh. Hai chúng ta như bây giờ cũng rất tốt.”

Đối với Lương Tây Kinh, mọi việc đều đặt Thi Hảo lên hàng đầu.

Thi Hảo sát lại gần anh: “Em cũng thích trẻ con.”

Có thể là tuổi thơ của cô và Lương Tây Kinh đều không được êm đẹp, cho nên Thi Hảo càng thích trẻ con hơn. Lúc cô và Lương Tây Kinh kết hôn cũng đã suy nghĩ qua, tương lai nhất định phải có kết tinh tình yêu thuộc về bọn họ.

Thời khắc đó, cô thậm chí đã nghĩ kỹ là sau này phải nuôi dạy con cái như thế nào, phải dung túng và cưng chiều con trẻ ra sao.

Cô muốn dành những thứ mình thiếu thốn và Lương Tây Kinh thiếu thốn cho con cái của họ.

Lương Tây Kinh nhìn cô: “Thật sự không phải do ông nội gây áp lực sao?”

“Không phải.” Thi Hảo nói: “Em cũng muốn có một đứa bé giống anh.”

Lương Tây Kinh chăm chú quan sát cô thật lâu, biết cô thật sự khát vọng.

Anh nhéo má cô, nói: “Được, vậy ba năm sau chúng ta sinh.”

Thi Hảo: “…Tại sao là ba năm sau?”

Lương Tây Kinh rất thành khẩn: “Chúng ta vẫn chưa tận hưởng đủ thế giới của hai người, anh tạm thời không muốn có thêm một bóng đèn.”

“……” <!-- Quảng cáo 1 --> <!-- AI CONTENT END 1 -->

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK