• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

<!-- Quảng cáo 1 -->

Chương 59: Cẩu độc thân đừng hỏi

Biết Thẩm Âm cố ý, Lương Tây Kinh không để tâm đến lời nói của cô ta, nhưng ngoài miệng anh cũng không chịu thua.

Anh nhận lấy rượu Thẩm Âm cố ý “trả thù” đưa tới, cố gắng uống hết, bổ sung: “Là cô ấy hy vọng tôi cho cô mặt mũi.”

“….” <!-- Quảng cáo 1 -->

Thẩm Âm thấy nghẹn, giận dữ lườm anh một cái rồi quay sang nói chuyện với Thi Hảo: “Sao cô thích anh ta được hay vậy?” <!-- Quảng cáo 1 -->

Thi Hảo trầm mặc.

Thẩm Âm hừ nhẹ: “Qua bên kia ngồi đi, bên này toàn đám đàn ông thối, mất cả hứng.”

Thi Hảo buồn cười, mở miệng đáp: “Được.”

Trước đây cô đã từng tiếp xúc với Thẩm Âm, biết cô ta có tính cách thẳng thắn và dễ gần.

Lương Tây Kinh không so đo cuộc nói chuyện của hai người họ, dặn dò Thi Hảo: “Đừng uống nhiều quá, nào thấy chán thì tới tìm anh.”

Thi Hảo gật đầu.

Tách ra khỏi Lương Tây Kinh, Thi Hảo đi theo Thẩm Âm vào trong, góc bên trong còn có sô pha và bàn trà, trên bàn trà bày không ít nước trái cây đồ uống, còn có đồ ăn vặt.

Ngồi trên sô pha có Đinh Niệm Chân, còn có mấy người Thi Hảo chưa từng thấy qua, dáng người cân đối, khuôn mặt xinh đẹp.

Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, hẳn là bạn gái của mấy người bên ngoài mang đến.

Chào hỏi và giới thiệu đơn giản với nhau xong, Thi Hảo ngồi xuống bên cạnh Đinh Niệm Chân.

“Chị Thi Hảo.” Đinh Niệm Chân nhìn cô, nhỏ giọng nói: “Chúc mừng chị và tổng giám đốc Lương nha?”

Thẩm Âm đang chọn rượu nồng độ cồn thấp, nghe vậy thì trừng mắt nhìn cô ấy: “Đinh Niệm Chân, em còn nhớ chị em đang ngồi ở bên cạnh không vậy?”

Cô ta lẩm bẩm: “Người khác chúc mừng bọn họ thì không nói, chị em là người cạnh tranh thất bại, em còn chúc mừng họ trước mặt chị em?”

Tuy nói cô ta đã sớm hết thích Lương Tây Kinh, nhưng em gái ruột nhà mình chúc mừng bạn gái của người đàn ông mình từng theo đuổi, còn chúc mừng họ được ở bên nhau, cô ta vẫn có chút khó chịu.

Đinh Niệm Chân: “Chị, chị đã mời chị Thi Hảo tới uống rượu rồi, lời chúc mừng của chị còn rõ ràng hơn cả em ấy chứ?”

Thẩm Âm: “…”

Cô ta không còn gì để nói.

Thi Hảo ở bên cạnh vui mừng ra mặt, nhận lấy rượu Thẩm Âm đưa tới, uống một ngụm: “Cảm ơn cô Thẩm.”

Thẩm Âm lườm cô: “Nói với cô trước một tiếng, ly này độ cồn rất thấp, mất công lát nữa bạn trai cô lại tìm tôi tính sổ.”

“Không đâu.” Thi Hảo cong môi nở nụ cười: “Anh ấy không phải người như vậy.”

Thẩm Âm: “Đó là hình tượng tốt của anh ta trong lòng cô thôi.”

Nghe vậy, Thi Hảo hiếu kỳ: “Hình tượng anh ấy trong lòng cô không được tốt à?” <!-- Quảng cáo 1 -->

Thẩm Âm hơi nghẹn ngào, vội vàng giơ ngón tay “Xuỵt” một tiếng: “Cô đừng nói như vậy, rất dễ làm người ta hiểu lầm. Tôi đã hết thích anh ta từ lâu rồi, anh ta không có ấn tượng tốt đẹp gì với tôi cả, cô tuyệt đối đừng có ghen.”

Cô ta sợ câu này của Thi Hảo bị người vô tâm truyền ra ngoài, có người sẽ tìm cô ta tính sổ.

Lúc trước Thẩm Âm theo đuổi Lương Tây Kinh chỉ thuần túy là cảm thấy dáng vẻ của anh rất đẹp mắt.



Cô ta mắc chứng nhan khống rất nghiêm trọng, huống hồ Lương Tây Kinh còn giữ mình trong sạch, không có thói quen xấu như mấy tên đàn ông trước kia cô ta từng gặp qua.

Thẩm Âm luôn cảm thấy cô ta thích Lương Tây Kinh phần lớn là do tính hiếu thắng. Dù sao trước đó cũng chưa có người đàn ông nào phớt lờ cô ta như vậy, còn từ chối lời tỏ tình của cô ta, thậm chí từ chối cô ta mà không chút do dự.

Sau đó cô ta cố chấp như thế cũng bởi vì không nuốt trôi khẩu khí đó, muốn cho Lương Tây Kinh hối hận, cảm nhận sự đau đớn vì bị vả mặt.

Đương nhiên, nếu nói trước kia cô ta không có chút rung động nào với Lương Tây Kinh thì cũng không đúng.

Chẳng qua bây giờ cô ta đã thật sự hết thích anh, vì cô ta đã sớm thay lòng đổi dạ.

Nghe Thẩm Âm giải thích với mình, Thi Hảo cong cong khóe mắt: “Yên tâm đi, tôi không ghen.”

Thẩm Âm gật đầu: “Vậy thì tốt.”

Cô ta tự mình cụng ly với Thi Hảo: “Nếu cô vì tôi mà nổi giận với Lương Tây Kinh, tôi sẽ bị Lương Tây Kinh phong sát đấy.”

Đinh Niệm Chân ở bên cạnh thỉnh thoảng nghe lén hai người nói chuyện bỗng nhiên ‘ơ’ một tiếng: “Chị, chị sợ cái gì? Lương Tây Kinh phong sát chị, chị kêu anh rể tương lai của em giúp chị ra mắt lần nữa thôi.”

“?”

Thi Hảo kinh ngạc: “Anh rể tương lai?”

Sao cô không biết Thẩm Âm có bạn trai nhỉ, trên mạng đâu có nói.

Nhìn vẻ mặt mờ mịt của cô, Thẩm Âm có chút ngượng ngùng: “Còn chưa xem bát tự nữa đấy.”

Thi Hảo khẽ chớp mắt: “Vậy là có bát tự rồi?”

Thẩm Âm bị mạch não của cô làm choáng váng: “Nói cái gì vậy chứ.”

Đinh Niệm Chân ở bên cạnh cười: “Chị Thi Hảo, em nói cho chị biết, đừng nói là bát tự, đến tổ tông mười tám đời anh rể tương lai của em, chị em cũng biết hết rồi.”

Thi Hảo: “…”

Thẩm Âm liếc xéo Đinh Niệm Chân, nghiêm mặt nói: “Còn nói lung tung nữa, ngày mai chị sẽ nói cho bố mẹ biết đêm nay em…”

Cô ta còn chưa nói xong, Đinh Niệm Chân vội vàng đứng lên: “Em không nói nữa, em đi ngay đây, chị Thi Hảo, hai người nói chuyện tiếp đi.”

Lúc Đinh Niệm Chân đi, cô ấy còn thuận tiện kéo theo hai người phụ nữ ngồi bên cạnh.

Các cô ấy đi sang bên kia xem đánh bài.



Người đi rồi, Thi Hảo dời tầm mắt sang Thẩm Âm, tò mò hỏi: “Cô lại đang theo đuổi ai à?”

Thẩm Âm bất mãn liếc cô một cái, sửa lại: “Tôi tổng cộng cũng chỉ theo đuổi hai người đàn ông thôi.”

Thi Hảo khẽ gật đầu, hóng hớt: “Hiện tại người cô theo đuổi là ai?”

Cô rất muốn biết.

Nhìn đôi đồng tử của cô toát ra vẻ nhiều chuyện, Thẩm Âm nghẹn lời: “Cô muốn biết lắm à?”

Thi Hảo: “Đúng vậy, trên mạng không có tin tức gì cả.”

Thẩm Âm lườm cô, sờ chóp mũi nói: “Có thể cô chưa từng tiếp xúc.”

Ánh mắt Thi Hảo sáng rực lên: “Cô nói tên trước đi.”

Thẩm Âm nhất thời không nói nên lời, chỉ có thể nói cho cô biết: “Thẩm Minh Yến.”

Cái tên này vừa thốt ra, bên ngoài vang lên một tiếng: “Sếp Thẩm.”

“Sếp Thẩm về lúc nào vậy? Chuyện bên cảng xong rồi sao?”

“…”

Thi Hảo và Thẩm Âm vô thức quay đầu, nhìn thấy người đàn ông mặc âu phục được cắt may hoàn mỹ, thân hình cao ngất, đeo kính gọng vàng, khuôn mặt anh tuấn, vẻ mặt lạnh lùng.

Là Thẩm Minh Yến.

Nhận thấy tầm mắt của họ, Thẩm Minh Yến hời hợt nhìn thoáng qua cô ta, trả lời những người khác: “Xong việc rồi, tìm sếp Cận có chút việc.”

Cận Thanh Trạc không vạch trần mục đích thật sự của anh ta, hất cằm ý bảo: “Tới sớm quá.”

Thẩm Minh Yến liếc anh ấy một cái, gật đầu với Lương Tây Kinh: “Tổng giám đốc Lương.”

Lương Tây Kinh: “Sếp Thẩm.”

Không hiểu sao, chỉ với mấy chữ ngắn gọn này nhưng lại có người bắt được khói thuốc súng mơ hồ.

Khói thuốc súng này từ đâu mà đến, đa số mọi người cũng không biết.

Sự xuất hiện của Thẩm Minh Yến chỉ khiến mọi người phân tâm vài phút rồi lại tiếp tục hoạt động giải trí trước đó.

Anh ta ngồi cùng Cận Thanh Trạc và Lương Tây Kinh, không tham gia hoạt động đánh bài. Bên chỗ bọn họ ngồi cũng không có phụ nữ tới gần.

Thi Hảo liếc nhìn hai lần rồi dời tầm mắt.

Cô giơ tay chọc chọc người bên cạnh vẫn đang nhìn chằm chằm sang bên đó: “Vị đại minh tinh này, cô nên khắc chế một chút.”



Thẩm Âm: “…”

Cô ta vô cùng lưu luyến dời tầm mắt, chuyển sang nhìn Thi Hảo: “Sao Thẩm Minh Yến lại quen thân với đám người Lương Tây Kinh thế nhỉ?”

Lúc trước cô ta chưa từng nghe ai nhắc tới.

Nếu không phải lần trước Lương Tây Kinh nói cô ta theo đuổi Thẩm Minh Yến, cô ta còn tưởng rằng hai người không quen biết.

Thi Hảo ngẫm nghĩ, ăn ngay nói thật: “Bọn họ vẫn có làm ăn với nhau, nhưng không nhiều lắm.”

Thẩm Minh Yến và Cận Thanh Trạc thân thiết hơn, làm ăn qua lại nhiều hơn.

Nếu Thi Hảo nhớ không lầm thì Thẩm Minh Yến và Lương Tây Kinh quen biết là do Cận Thanh Trạc đứng giữa giật dây bắc cầu.

Đó là lúc cô và Lương Tây Kinh đi công tác ở Hồng Kông. Không khéo chính là, ngày hai người bọn họ gặp mặt làm quen, trong người Thi Hảo không được thoải mái, cho nên không cùng đi tham gia tiệc rượu, cũng vì vậy cô mới chưa từng gặp qua Thẩm Minh Yến.

Nói xong, Thi Hảo quan sát biểu cảm của Thẩm Âm: “Thế nào, cô đang lo lắng à?”

Thẩm Âm tức giận lườm cô một cái: “Cô nói xem?”

Cô ta có thể không lo lắng sao? Người trước kia cô ta từng theo đuổi và người hiện tại cô ta đang theo đuổi đang ngồi bàn công việc làm ăn với nhau. Cho dù cô ta có chứng minh mình không thích Lương Tây Kinh thế nào, hình ảnh này nhìn vẫn giống như Tu La tràng.

(*tu la tràng: nghĩa là chiến trường bi thảm, nơi người chết ta sống, cạnh tranh khốc liệt. Còn trên phương diện tình cảm có thể hiểu là ‘dây mơ rễ má’, mối quan hệ phức tạp, cũng có so kè đấu đá nhau.)

Huống chi, cô ta còn chưa theo đuổi được Thẩm Minh Yến.

Nếu Thẩm Minh Yến biết được những ‘chiến tích lừng lẫy’ theo đuổi Lương Tây Linh của cô ta, vậy thì cô ta chắc chắn sẽ không có cơ hội.

Nghe cô ta nhỏ giọng thì thầm, Thi Hảo cũng hơi muốn cười.

“Chắc bọn họ không tán gẫu mấy chuyện linh tinh này đâu.” Cô an ủi Thẩm Âm.

Thẩm Âm: “Không, cô nghĩ sai rồi.”

Cô ta kể cho Thi Hảo nghe, lần trước Lương Tây Kinh vì muốn chọc tức cô ta nên cố ý nói ra chuyện này để cười nhạo cô ta.

Nghe xong, Thi Hảo đỡ trán: “Cái này tôi phải nói đỡ cho Lương Tây Kinh một tiếng, anh ấy không bụng dạ hẹp hòi tới nỗi lấy chuyện xấu hổ của cô ra cười nhạo cô thế đâu.”

Thẩm Âm: “Là thật đó, anh ta không có phong độ quân tử, cô không nên để anh ta theo đuổi được nhanh như vậy.”

“…”

Hai người ngồi trong góc thì thầm to nhỏ, không để ý thấy người bị các cô đem ra bàn luận thỉnh thoảng lại đưa mắt liếc nhìn các cô.

Lương Tây Kinh đưa tay sờ mũi, quay sang nhìn người mặt lạnh bên cạnh: “Sếp Thẩm, ngứa mũi không?”

Thẩm Minh Yến ngước mắt lên: “Bạn gái tổng giám đốc Lương thật rộng lượng.”

Lương Tây Kinh: “Bạn gái tôi từ trước đến nay đều như thế.”

Anh làm bộ nghe không hiểu ý của Thẩm Minh Yến, thẳng thắn vô tư đáp lời.

Nghe hai bên trái phải cậu một câu tôi một câu, Cận Thanh Trạc mỉm cười: “Hai cậu có ấu trĩ không cơ chứ?”

Lương Tây Kinh và Thẩm Minh Yến trăm miệng một lời: “Có cậu ấu trĩ thì có.” <!-- Quảng cáo 1 -->

“…”



Trong phòng bao câu lạc bộ vô cùng náo nhiệt, sau khi thêm phương thức liên lạc với Thẩm Âm xong, Thi Hảo lại ăn chút gì đó lấp bụng.

Đang ăn, trên màn hình hiện ra tin nhắn của Lương Tây Kinh: [Có muốn sang đây không?]

Thi Hảo vô thức nghiêng đầu, đối diện tầm mắt với người lẻ loi ngồi trên sô pha.

Cô nhìn xung quanh một vòng, đứng dậy đến gần anh: “Sếp Cận với sếp Thẩm đâu rồi?”

Lương Tây Kinh giơ tay kéo cô ngồi xuống, ôm eo cô, thấp giọng nói: “Một người nghe điện thoại, một người đi toilet.”

Thi Hảo nhướng mày, nhỏ giọng hỏi: “Người đi toilet là sếp Thẩm?”

Lương Tây Kinh rũ mắt, nhìn đôi mắt lấp lánh ánh sáng của cô, giơ tay búng trán cô: “Em với Thẩm Âm nói chuyện vui vẻ nhỉ?”

“Cũng bình thường.” Thi Hảo thản nhiên đáp: “Cô ấy rất thú vị.”

Lương Tây Kinh nhíu mày: “Không ngại chuyện lúc trước sao?”

“…” Nghe anh nói vậy, Thi Hảo ngước mắt nhìn chằm chằm anh, hỏi: “Tại sao em phải để ý? Lúc trước hai người lén lút yêu nhau sau lưng em à?”

Lương Tây Kinh liếc cô: “Đừng nói lung tung.”

Thi Hảo buồn cười, tựa vào vai anh nói: “Cô ấy vừa kể với em một bí mật của anh.”

Lương Tây Kinh: “Hửm?”

Anh mà cũng có bí mật để Thẩm Âm biết sao?

Thi Hảo cong cong khóe mắt nhìn anh: “Lúc trước anh từ chối cô ấy thế nào?”

Lương Tây Kinh hơi ngẩn ra, nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của cô thưởng thức, cũng không cảm thấy ngượng ngùng: “Anh nói anh có bạn gái rồi.”



Thi Hảo chớp mắt, kéo dài giọng: “Mỗi vậy thôi?”

Lương Tây Kinh: “…Chắc cô ta đã nói với em hết rồi.”

Nhìn anh như vậy, Thi Hảo bỗng nhiên muốn hôn anh.

Vừa rồi Thẩm Âm kể cho cô biết, thời điểm Lương Tây Kinh từ chối cô ta không chỉ nói đơn giản là anh đã có bạn gái, anh thậm chí còn nhấn mạnh là Thi Hảo có bao nhiêu mặt tốt, rồi anh thích Thi Hảo bao nhiêu.

Trước kia, Thi Hảo luôn cảm thấy mình và Lương Tây Kinh là trời xui đất khiến, ôm theo tâm lý thử ở bên nhau xem thế nào.

Hai người đương nhiên có rung động với đối phương, cô có thể cảm giác được Lương Tây Kinh thích mình, chỉ là cô không ngờ, hóa ra khi đó Lương Tây Kinh đã thích mình như vậy.

Nhìn vẻ giảo hoạt trong mắt cô, Lương Tây Kinh cúi đầu, hơi thở ấm áp phả vào gò má cô, ánh mắt cũng giống như có độ dính.

Yết hầu anh lăn lộn, ngửi được mùi rượu trái cây chua ngọt trên người cô, thấp giọng nói: “Đắc ý lắm chứ gì?”

Thi Hảo cong khóe môi, hàm hồ đáp: “Một chút.”

Lương Tây Kinh ừ một tiếng, ngón tay thon dài lưu luyến ở sau cổ cô, chậm chạp nói: “Vậy có muốn đắc ý hơn nữa không?”

Chỉ là lúc đó, anh không đủ mặt dày nói cho Thi Hảo biết. Anh luôn cảm thấy, nói cho cô biết quá sớm sẽ khiến cô đắc ý, cũng khiến mình mất mặt.

Nhưng bây giờ ngẫm lại, Lương Tây Kinh thiết nghĩ anh nên nói ra.

Anh nên là người đầu tiên nói cho cô biết, anh thích cô đến mức nào.

Thi Hảo ngẩn ra, không thể tiếp lời anh.

Cô khẽ chớp mắt, tò mò hỏi: “Sao lại đắc ý hơn?”

Lương Tây Kinh nghiêng đầu, môi kề sát khóe môi cô, hơi thở nóng bỏng: “Vừa rồi em muốn hôn anh đúng không?”

Anh nhìn ra khát vọng trong ánh mắt cô.

Thi Hảo ngượng ngùng, ngước mắt nhìn thẳng vào khuôn mặt anh tuấn của anh, luôn cảm thấy cách anh nhìn mình rất hấp dẫn.

Cô không được tự nhiên mím môi, nuốt nước miếng: “Chúng ta ra ngoài sao?”

Lương Tây Kinh nhìn dáng vẻ khẩn trương của cô, biết ở trước mặt mọi người thân thiết cô không quen.

Anh siết chặt tay cô, kéo cô ra khỏi sô pha: “Muốn đi đâu?”

Thi Hảo: “…Không biết.”

Thấy hai người ra ngoài, Hứa Thực không nghĩ nhiều hỏi một câu: “Hai người đi đâu vậy?”

Không đợi Thi Hảo và Lương Tây Kinh mở miệng, những người khác đã nói: “Anh nhìn dáng vẻ sốt ruột của tổng giám đốc Lương đi, chắc chắn là muốn tìm một chỗ ở riêng với thư ký Thi rồi.”

“Đúng vậy đúng vậy, cẩu độc thân đừng hỏi.”

“…”

Nghe âm thanh trong phòng bao càng ngày càng xa, Thi Hảo bị Lương Tây Kinh kéo ra ngoài tim đập thình thịch, lòng bàn tay cũng đang đổ mồ hôi.

Đi ra khỏi phòng bao, cô căn bản không thấy rõ Lương Tây Kinh dẫn cô đi tới nơi nào.

Lúc dừng lại, trong phạm vi tầm mắt tối đen, chỉ có ánh sáng yếu ớt chiếu vào.

Cô khẽ chớp mắt, ngửa đầu nhìn về phía người trước mặt, môi khẽ nhếch lên muốn nói chuyện. Vừa ngẩng đầu, Lương Tây Kinh đã cúi người cắn môi dưới của cô, thưởng thức mùi rượu lưu lại giữa răng môi cô.

<!-- Quảng cáo 1 --> <!-- AI CONTENT END 1 -->

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK