• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Spoiler
Ngồi nhà anh huy một lúc, tranh thủ làm bát mỳ cho ấm bụng , tôi vội phóng lên trường cũng may là quần áo khô được phần nào, đen đủi thật sáng ra đã lạnh lại còn dính nước vừa bước tới cổng trường thấy con dở hường đang ngồi quán nước mặt có vẻ hầm hầm hè hè lắm,
ah.gif
tôi dừng xe ngay trước mặt nó,
Tôi: bốc ơi bốc à.
Hường bật dậy tiếp theo là một tràng cấu , moẹ nó nuôi móng tay cấu rồi còn dứ dứ cứ phải gọi là thốn, dựt được tay ra , tôi chửi.
Tôi: d.m con điên, tím cả tay tao rồi.
Hường: thằng chó, mày biết tao đợi bao lâu không.
Tôi: xin nhỗi, có việc.
Hường: việc viếc đé* gì mày , lại gái .
Tôi: ơ sao mày biết.
Hường: mày thì lúc nào cũng gái , gái thôi, quên hết cả chị em rồi.
Tôi: chị em con kẹc,
sleep.gif
tao em mày hồi nào vậy, thôi trưa đi ăn sau nhé . * lúc đó tự dưng lại nhớ tới lời hẹn của bác dương lúc sáng* à mà không được trưa tao bận rồi.
Hường: bận bận cái giề , hay lại gái.
Tôi: tao qua chỗ bác dương.
Hường : à uk. mà cái tội bỏ bom không tha được, gọi thì toàn thuê bao
Tôi: tao bảo nhỡ rồi mà, sáng nay gặp một con dở thế là rơi điện thoại xuống nước , hỏng rồi.
Hường : lại chém .
Tôi đưa điện thoại cho nó xem, nó cầm soi qua một hồi bấm bấm, đập đập
Tôi: d.m nhẹ tay thôi.
Hường: tạm tin lòi mày, mà đem đi sửa đi.
Tôi: tiền đâu ra mà sửa, lúc khác mà mày không vào lớp à, tôi nhìn lại đồng hồ 7h10 vào truy bài mất rồi.
Hường: không tao đợi con em họ.
Tôi: em nào, em họ á, sao trước giờ chưa thấy mày kể.
Hường: dài lắm tao kể sau.
Tôi nháy mắt với nó: xinh không , xinh không, giới thiệu đi.
Hường: về với em hà nhà mày đi. vồn. lúc nào cũng gái gú, không thể để em tao khổ khi vào tay mày được.
Tôi: bạn bè như ồn. mà dạo này tao cũng không thấy hà đâu.
Hường: uk mày nhắc mới nhớ,mấy hôm mày bỏ nhà tao cũng không gặp nó trên trường ,tao tưởng nó bỏ nhà đi cùng mày.
Tôi: điên à, thôi vào lớp.
Dứt lời , tôi lao vào trường gửi xe, xong phóng lên lớp, -__- đùa mỗi lần tôi lên lớp cả lũ lại lao nhao như gặp người nổi tiếng, điển hình là thằng hải vs thằng hưng.
Hưng: ôi anh chàng du mục của chúng ta đã trở về, mày làm bọn tao no nắng quá.( lại còn giả giọng như thằng bê đê)
Hải: ấy, đừng làm anh ý sợ . *nháy mắt với tôi*
Tôi: bố hai thằng dở, ra tao vào.
Trải qua 3 tiết học thì cô chủ nhiệm lên, gọi tôi ra khỏi lớp nói chuyện, chủ yếu là cũng hỏi lý do vì sao tôi bỏ nhà, tôi kể lại hết cho cô , cô cũng động viên , chỉ nhắc nếu lần sau có chuyện gì thì nhớ bảo cô đừng bỏ nhà đi như thế, xong tôi lại vào học, ngồi chưa ấm mông thì.
Hưng: em nào đến gọi mày kìa , d.m lắm gái thế.
Tôi: im đi.
Tôi bước ra khỏi lớp , thì là thảo béo học lớp hà.
Thảo: em chào anh.
Tôi: uk chào em, có chuyện gì không thế.
Thảo: anh em mình ra đằng kia nói chuyện được không ạ.
Tôi
sweet_kiss.gif
ngoảnh ra đằng sau bọn ở lớp đang bám ở cửa hóng đến nản với cái bọn này*. um.cũng được
Tôi với thảo ra lan can đứng.
Tôi: được rồi , em nói đi.
Thảo: cái hà nó chuyển trường rồi anh ạ.
Tôi: sao cơ.? Một chút ngạc nhiên nhưng tôi cũng không bất ngờ lắm, chắc vì chuyện của hai chúng tôi , mẹ hà chắc có liên quan đến vụ này.
Thảo: hôm trước nó đến chia tay lớp nhưng cũng không gặp anh, em thấy mắt nó sưng ghê lắm , mẹ nó cứ kè kè bên cạnh, em có gọi cho nó , nó cứ kêu nhớ anh rồi còn khóc , mẹ nó cũng thu điện thoại luôn rồi, hôm nay em gọi không được.
Tôi: thế e có biết hà chuyển sang trường nào không.
Thảo: em cũng không rõ nữa, nó chỉ nhắn với em là khi nào gặp anh thì nói cho anh biết .
Tôi: được rồi, em về lớp đi.
Dựa vào thành lan can, chán nản tuyệt vọng, vậy là không còn được gặp em nữa sao, mọi chuyện cứ rối tung lên thật chẳng ra đâu vào đâu, tôi cười một mình dẫu sao thì ít ra em không phải là đối tượng mà tôi nhắm đến, tránh xa như vậy cũng tốt cho em nhưng đời biết đâu được chữ ngờ , đang định đi vào lớp thì bà chủ nhiêm ngay đằng sau nhưng không đi một mình , mà là người đó , cái đứa mà đã gây nên chuyện tôi phải nhảy sông.
sleep.gif
.
Tôi : ơ , tuyết.
Tuyết ngạc nhiên khi thấy tôi chỉ mìm cười lại một cái, vẫn bộ tóc bạch kim trắng như tuyết đó vẫn mặc nguyên cây trắng như lúc sáng chỉ khác là đi đôi giày bẹt trắng chứ không phải giày thể thao như sáng nay.
Cô chủ nhiệm: hai đứa biết nhau à.
Tôi: à dạ không ạ, có chút ấn tượng thôi cô.
Cô chủ nhiệm: mà sao lại đứng đây , vào lớp nhanh.
Tôi: dạ dạ.
Tôi nhanh chân chạy vào lớp, ngồi về chỗ , nghĩ quái lạ tại sao con bé đó ở đây, để đầu tóc như thế vẫn vào học được là sao , quái lạ, sao mình toàn gặp thể loại gì đây không biết, cùng lúc đó cô chủ nhiệm cùng tiếp bước vào lớp, vừa bước vào cả lớp ồ lên,mấy đứa con gái thì ngạc nhiên( chắc vì thấy tuyết ăn mặc chất vs để tóc bạch kim trắng nên lạ lạ) mấy thằng con trai thì cứ huýt sáo , rồi khen: ôi hot girl, xinh quá , kute voãi, tôi thì ngán ngẩm chả buồn nói, thằng hưng lải nhải bên tai:
Hưng: hot girl kìa, nàng xinh quá mày ơi.
Tôi: uk rồi, còn gì nữa.
Hưng: moẹ thằng này, bình thường thấy gái mày hăng lắm cơ mà.
Tôi: nhàm chán.
Cô chủ nhiệm vỗ vào bàn: cả lớp trật tự, quay sang cô dạy anh: xin phép cô nga một tí nhé.
Cô nga có lẽ cùng ngạc nhiên: vâng. xong đi ra khỏi lớp.
Bọn ở lớp vẫn cứ nhao nhao cả lên.
Cô chủ nhiệm: trật tự. * cô gầm lên*.
Có lẽ sau khi cô tỏ rõ uy nghiêm , lớp im lặng hẳn.
Cô chủ nhiệm: đây là bạn Lê thị kim tuyết , bạn vừa chuyển từ hồ chí minh ra và được phân vào lớp ta, cả lớp hãy giúp đỡ tuyết nhé.
Tuyết cúi đầu chào cả lớp xong cười nhẹ một cái, cả lũ con trai lại ồ hết cả lên, đứa thì : ôi chết mất, nụ cười của nàng, đứa thì: trắng và xinh như tuyết thế kia, bố mẹ bạn ý đặt tên cũng chuẩn thật, thằng hưng cứ ôm vs lay lay tôi: linh ơi, nàng xinh quá.Đến nản với cái bọn hám gái.
Cô chủ nhiệm: tuyết ngồi bàn đầu nhé em.
Tuyết chỉ tay: em muốn ngồi chỗ kia ạ.
Cô chủ nhiệm: bàn giữa à.
Bọn con trai: ngồi với tớ này bạn ơi, ngồi chỗ này này, một vài thằng còn đẩy nhau ra, cái lớp như cái chợ.
Cô chủ nhiệm: các anh im hết cho tôi, đây là lớp không phải cái chợ, mà muốn hét thì hét muốn nghịch thì nghịch xong quay sang bên tuyết: em thông cảm , lớp cô nó hay thế, nếu em không ưng thì.
Tuyết : dạ không sao , em muốn ngồi chỗ kia thật ạ.
Cả lớp quay xuống nhìn về phía chỗ tôi, tôi quay xuống nhìn thằng tùng bàn dưới , thằng bé mặt ngệt lên nhìn tôi , tôi quay lên cả lớp vẫn nhìn về chỗ tôi.
Cô chủ nhiệm: Linh , em xuống bàn cuối ngồi nhé.
Thằng hưng cười như thằng điên quay sang tôi: chết moẹ mày đi nhoé. tao được ngồi với nàng rồi.
Tuyết thì thầm gì đó với cô chủ nhiệm, xong cô chủ nhiệm tiếp: à mà thôi em cứ ngồi đấy,hưng.
Thằng hưng bật dậy: dạ.
Cô chủ nhiêm: em xuống cuối ngồi đi
Nghe cô nói xong, thằng hưng mặt nghệt ra xong vẫn gân cổ lên: sao lại thế ạ. rõ ràng cô vừa bảo bạn linh xuống rồi mà ạ.
Tôi: dạ để em xuống cũng được ạ.
Một ánh mắt sắc lẻm tuyết nhìn thẳng vào tôi, quả là đáng sợ, tôi lại im thin thít.
Cô chủ nhiêm: hưng có muốn tuần này đứng hạng c không, linh bây giờ còn cãi cả cô à.
Tôi: dạ ( xong ngồi xuống).
Thằng hưng hậm hực xuống bàn cuối, tuyết thì xuống chỗ tôi ngồi , tôi quay mặt đi đằng khác phần vì ngại , 1 phần vì vẫn cú vụ sáng nay, cái con người này kì lạ thật đấy.
Cô chủ nhiệm: thế là được rồi, lớp trưởng quản lý các bạn , còn tuyết em ngồi hai tiết cuối cho quen lớp nhé hay về luôn
Tuyết: dạ em ở đây cũng được rồi ạ. em cảm ơn cô.
Tuyết: hân hạnh được gặp bạn linh. *đưa tay ra bắt*.
Tôi: chào. * xong gục bàn xuống ngủ *.
Xong một cú nhéo thấu xương ở eo, tôi gắt.
Tôi: d.m làm cái gì thế.
Cả lớp quay xuống nhìn tôi Tuyết nhìn tôi bằng ánh mắt thách thức kiểu như : không ngồi xuống là bà giết sống mày .
Biết không thể làm gì được, tôi lại im, bọn ở bàn trên thì quay xuống bắt chuyện, hỏi nàh tuyết ở đâu rồi số điện thoại, nhà có mấy chị em, dùng băng vệ sinh loại gì (
sleep.gif
cái này em nhầm, có cho tiền chúng nó cũng chẳng dám hỏi).
Tuyết im lặng, nhìn thẳng vào bọn kia , bọn kia thì hình như sợ nên không hỏi nữa,tuyết quay sang tôi.:
Tuyết: cũng không nghĩ là gặp cậu ở đây đấy linh ạ, có duyên ghê.
Tôi:đen đủi thì đúng hơn,cậu có ý gì.
Tuyết: thực sự cũng chẳng có gì , chỉ muốn xin lỗi cậu vụ sáng nay thôi.
Tôi: chuyện cũ rồi, bỏ qua đi ( xong tôi gục xuống bàn)
Tuyết: bỏ qua sao được, tớ là người có lỗi mà,hay thế này đi trưa nay tớ mời cậu đi ăn nhé.
Tôi: xin lỗi, tớ không đi được rồi, tớ còn phải về nhà.
Tuyết: không sao mà , tớ qua xin cho cũng được.
Tôi đuối lý nghĩ * d.m con điên này, có trò gì mà cứ trêu mình thế: thôi để hôm khác đi..
Tuyết: hôm khác là hay khất lắm, tớ mời mà.
Tôi:thực sự hôm nay tớ bận lắm., hôm khác nhé.
Tuyết: uk thôi được rồi mà cho tớ số điện thoại đi.
Tôi what đờ hợi, xin số ư, cái lề gì thốn , bọn bàn trên quay xuống: nhìn tôi bằng ánh mắt toé lửa, gato có, kiểu như: cái gì đây, ngu đần như thằng này được gái xin số à, moẹ thằng linh may mắn vãi lồng.
Tôi: nhờ hồng phúc của bạn mà sáng nay điện thoại tớ bay về thiên đàng rồi.
Tuyết : ồ thế à. sao không cảm ơn tớ. thế cái gì trong túi cậu kia.
Tôi rút điện thoại ra: à nếu cậu cảm thấy dùng được thì cầm lấy này.
Tuyết:được rồi, tuyết rút con iphone 3 ra. hay cậu cầm lấy dùng tạm đi coi như tớ đền được không.
Tôi bất ngờ nhưng bắt đầu thấy bực * nhà mình nghèo nhưng không đến nối phải được người khác thương hại, có thì dùng không có thì thôi như kiểu ỷ mình giàu xong thoải mái quá chớn* thôi không cần đâu.
Tuyết: cứ cầm đi mà, có gì phải ngại đâu. tớ làm hỏng đồ cậu, tớ đền.
Tôi: máy tớ không đáng giá bằng máy cậu đâu, cậu cất đi.
Tuyết: hay tớ đền tiền nhé, nói xong rút từ ví ra một tờ 200k,
Tôi:thôi đi. tớ không cần , để tớ yên nhé.
Cái cảm giác như kiểu đánh vào lòng tự trọng của mình , tôi cực kì không thích , ừ thì nhìn tuyết xinh thật, giàu thật , tôi nghèo nhưng vẫn có lòng tự trọng của tôi dù đúng là nghèo thì chẳng có tiếng nói nhưng với tôi , tôi rất ghét những người có tiền nhưng không biết quý trọng, đọc qua các bạn có thể nghĩ tôi chém nhưng về sau khi biết về gia thế của tuyết thì các bạn có thể nghĩ khác , còn chuyện tuyết có cảm tình với tôi thì có lẽ để sau này mọi chuyện sẽ rõ, tôi biết một vài bạn đọc sẽ nghĩ những gì tôi viết ở trên là chém 100% làm gì có chuyện một đứa con gái , thừa tiền , xinh xắn lại làm bạn và chơi với một thằng nghèo, như trong truyện cổ tích . trên phim thôi.
smile.gif
em cũng nói rồi, em chỉ viết theo đúng sự thật còn tin hay không là tuỳ vào cảm nhận của mỗi người
Tuyết: tuỳ cậu thôi.
Trải qua hai tiết học cuối cùng là đến giờ về, học sinh ào ào vào bãi gửi xe, tuyết thì cứ đi ngay cạnh tôi , theo tôi như kiểu người yêu , bọn ở trường thì cứ nhìn nhìn, tôi cảm giác rất khó chịu khi bị chú ý, dắt vội xe ra,ra đến cổng trường thì chạm mặt ngọc, hình như ngọc cũng đang đợi ai đó ở cổng
Ngọc: chào anh .
Tôi bất ngờ vì không nghĩ rằng ngọc sẽ nói với tôi, đơ ra 5s: chào ngọc
Đang định nói tiếp thì tuyết từ đằng sau trèo lên xe tôi,
Tôi: cái gì đây.
Tuyết: linh đèo tớ về đi.
Tôi hoảng thật sự, hết nhìn ngọc rồi lại nhìn tuyết, tình thế đưa đẩy , tôi chẳng biết làm sao, tôi khựng lại suy nghĩ * phải làm sao, phải làm sao đây trời ơi* mặc dù tôi vs ngọc không còn gì nhưng khi nghe lại giọng em, được nghe em nói , tôi vẫn thấy rất hạnh phúc, đang phân vân thì
Linh.
Tôi quay lại thì là ........


To be continued .

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK