Cạch.... người đó vào phòng, lúc đầu tôi tưởng bác sĩ nhưng không ...
- Có chịu dậy để nói chuyện không , còn cứ giả bộ nằm đấy.
Một giọng nói thân thuộc, tôi mở mắt nhìn sang, là chị ,đúng chị rồi , vẫn khuôn mặt đấy , thần thái đấy, và con người ấy,vì con người ấy mà hằng đêm tôi vẫn thường tự tra tấn mình bằng ý nghĩ day dứt , hối hận ...
-Chị về lúc nào vậy..
-Hôm qua.. * chị sờ sờ vào mặt tôi* lần nào cũng gặp ku trong hoàn cảnh này nhỉ ..
-Ai biết được đâu, chỉ trách em không chuẩn bị thôi..chị vẫn khoẻ chứ ..
-Uh.Vẫn khoẻ..
-Sao chị biết em nằm đây, mà chị có biết ai đưa em vào không , ông bà em biết gì chưa ạ .
-Tuyết đưa em vào ,ông bà em biết chuyện rồi ....
-Thôi xong.
-À um biết chuyện có đứa đi liên hoan lớp xong bị quệt xe .
-Thế mà ông bà em vẫn tin ạ, công nhận chị vẫn mồm mép giỏi như ngày nào ...
-Đồ ngốc này , thôi nằm nghỉ đi có ăn gì không chị đi mua cho.
- Mua hộ em bát phở nhé ....
- Chấn thương mà ăn sang nhể
-Thì phải ăn mới có sức hồi phục chứ ...
-Uh nằm đấy chị ra đây một lát tí chị về...
Tôi nằm đó cho đến 1h chiều thì về nhà , trước lúc đó thì chị cũng mang đồ ăn vào cho tôi rồi làm thủ tục xuất viện nhưng tuyệt nhiên không nói gì về chuyện ngày trước cả ,có lẽ thấy tôi đang vậy chị cũng không muốn làm ảnh hưởng nhiều , điều khiến tôi buồn hơn là tuyết không vào ,dù biết mình không phải ốm đau nặng nề gì nhưng thực sự tôi cần nhìn thấy em ,trở về nhà ông bà hỏi han đủ thứ cốt là : thằng nào đâm vào, nó có đền gì không, ăn gì chưa. tôi trả lời qua loa rồi lao lên phòng , Tôi cần một giấc ngủ ngay lúc này để ổn định lại mọi thứ nhưng có lẽ tôi đã lầm , đây chỉ là khởi đầu của một chuyện nhỏ cho giông bão những ngày sắp tới
p/s: do bây giờ em đang phải đi làm thêm, rồi học hành nên chap có thể ra không ổn định, các thím thông cảm cho em ạ,