Sau 1 hồi lấy lại tinh thần, sức lực nhìn lại bản thân mình, rách 1 bên tay áo, xước 1 vệt quanh khuỷa tay, tôi chép miệng: thôi ksao, tôi chạy lại chỗ con hường nhìn qua nó gục mặt đầu gối, đỏ bừng lên, tôi cuống cuồng * thổi thổi* phủi phủi* quanh người nó , rồi bảo:
Tôi: m sao không , đau chỗ nào à
Hường không nói gì vẫn gục , d.m nó chứ đã muộn học rồi còn lâm vào cảnh bi đát. tôi hét lên
Tôi: cái d.m bị làm sao , có cần đi viện không
Hường vênh mặt lên, rồi chửi tôi: Cái d.m bố ksao nhưng rơi mẹ hết gói bim bim của bố rồi
Tôi ngớ người ( cái d.m tưởng thế nào) : thôi ksao lát về t mua cho gói khác
Hường: ra xem e kia bị sao không
Tôi giật mình chạy lại , đẩy cái xe qua 1 bên *phủi phủi* quanh người cô bé ý , nhìn qua xem có bị sao không, mà có vẻ cũng k sao. cho đến khi tôi đỡ cô bé ấy ,2 con mắt nhìn thẳng vào nhau và.
=> cho đến khi viết những dòng này , a vẫn nhớ như in khoảnh khắc đó,

Tôi * gãi đầu*: em có sao không
Thiên thần: không sao ạ
tôi: anh xin lỗi, tại a muộn học quá, đạp nhanh không để ý xin lỗi e nhé
thiên thần: dạ, * không nói gì* mặt nhăn nhăn*
thiên thần đang định đứng lên, lại khuỵ xuống, , tay ôm chân, hiện nguyên vẻ đau đớn
tôi ngồi xuống , phủi qua lưng áo của e , bảo:
E bị đau ở chân à, có sao không , đưa a xem
Ngọc: đầu gật gật, dạ không sao đâu .
tôi: thế kia mà bảo không sao ,hay bây giờ thế này a đưa e lên phòng y tế của trường nhé , tiện thể xin phép nghỉ cho e luôn
ngọc: thôi ạ, để e tự đi
Tôi: thôi là thôi thế nào , chân thế kia e đi kiểu gì được
Tôi kéo cái xe của ngọc lên, rồi chạy lại chỗ hường bốc
Tôi: mày đi tạm xe của tao về nhà nhé, chiều lên ngôi nhà hoa hồng trả tao sau
Hường: bố tổ thấy gái là sáng mắt lên, có xinh không nhìn được không
tôi: mày lại đến giờ xàm ạ. tạm thôi. đi đi. tao đèo nó đi lên trường đã
Hường: mẹ con chó , nhớ đền trà sữa cho tao vì gái bỏ bạn là giỏi thôi.
Tôi chạy lại đỡ e lên yên sau và tranh thủ vừa đi vừa bắt chuyện
Tôi: em tên gì thế
Thiên thần: dạ ngọc ạ,
Tôi: à ngọc à, ý là ngọc trai hả
Ngọc : *im im không nói gì*
Tôi : a đùa thôi , ý a là họ và tên của em
Ngọc: anh hỏi làm gì ạ
Tôi : À chả may nhỡ lát nữa về a bị đánh ở cổng trường a còn biết đường méc cô là ai đánh a
Ngọc: ơ tại sao lại thế
Tôi: ơ e không biết à nhìn đểu hoặc va phải nhau là hay bị ăn đòn lắm, trường mình có đầy vụ như thế rồi mà
Ngọc: e không ác đến thế đâu
Tôi: ==' ý a không phải là e đánh mà ý a là lúc nãy đi xe ngu va phải e, làm hỏng mất bàn chân thiên thần của e, a sợ bị fan hâm mộ của e đánh
Ngọc: :]) yên tâm đi, nếu thực sự e có fan, khi nào a chuẩn bị bị phục kích ở gần trường e sẽ báo cho a chuẩn bị trước mà anh gọi em là
ngọc được rồi đừng gọi thế nữa ạ
Tôi : :] sao thế , có gì đâu tại anh nhìn em giống thế lắm mà
Ngọc

TÔi:

Ngọc: *thở dài* từ đây đến trường còn chưa đầy 50m mà anh, anh đạp nhanh lên tí muộn học rồi, cô em mắng là em gọi người đánh nah đấy
TÔi: *giả vờ khóc lóc* hxhx vợ tương lai ơi, con tương lai của bố ơi hôm nay bố có mệnh hệ gì thì hãy tìm lấy cô này báo thù nhé
Ngọc: Hơi thảm thiết quá đấy anh ơi . e đùa thôi mà . *cười nho nhỏ*.
Tôi: :]) a biết là e đùa nên a mới khóc đấy hị hị
Ngọc: a tập trung đi không lại tai nạn part 2 bây giờ ..
TO be continuer

