• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Spoiler
Quay lại , thì không ai khác là con hường bốc.
Tuyết: em chào chị.
Hường: uk. xong nó quay sang véo eo tôi, thằng này mày định đưa em họ tao đi đâu thế, xong nó quay sang tuyết: đừng đi theo nó tuyết ơi, thằng này nguy hiểm lắm.
Tôi: nguy hiểm cái khỉ khô, buông ra, tôi gảy tay nó ra.
Ngọc: chào anh chị, em đi ạ.
Có lẽ ngọc thấy ở đây cũng chẳng được gì, cảm giác như người thừa nên em đi, gương mặt của em có vẻ buồn, thật sự lúc đó tôi còn quá trẻ con nên không thể hiểu hết được .
Tôi: chị em họ , là sao đây.
Hường: à tuyết là em họ tao, mới từ hồ chí minh chuyển về, sáng nay định đi ăn sáng giới thiệu cho mày mà mày bỏ bom thằng khốn.
Tôi nghĩ bỏ bom cái nồi gì , nhờ em họ bà mà tôi hỏng điện thoại , trời đã lạnh lại còn dính nước sống không bằng chết, tuyết thì cứ cười mỉm, tôi định nói ra chuyện sáng nay cho hường thì tuyết lại nhìn tôi bằng cái ánh mắt sắc lạnh đó như kiểu: cứ kể thử ra xem, có về được nổi không, tôi hiểu ý nên lại im lặng.
Hường xoa tay: lạnh quá , hay đi ăn đi trưa rồi.
Tôi: nhưng tao hẹn qua chỗ bác dương rồi. nói xong tôi nhận ra mình vừa nói ngu, lúc trên lớp học đã từ chối khéo vs tuyết giờ lại tự khai ra.
pudency.gif
thật là ngu quá mà.
Tuyết: sáng nay ai bảo không được đi ăn linh tinh phải về nhà ý nhỉ.
Tôi: ơ tớ.
Hường: thôi, hay qua nhà bác dương đi cũng được.
Tôi:
sleep.gif
bác mời tao chứ mời mày đâu. ( lại nói ngu tiếp)
Hường quay sang nhìn tôi đánh ý * thế còn tuyết nữa thằng ngu này , nói không biết suy nghĩ. : kệ cứ đi đi , chỗ quen cả mà.
Tôi cũng không hiểu cho lắm, thôi đành kệ vậy, định rút điện thoại hỏi bác dương nhưng quên mất nhờ vụ sáng nay mà giờ cái công cụ liên lạc duy nhất cũng không còn , thở dài ngao ngán , tuyết đưa điện thoại cho tôi.
Tuyết: anh cầm lấy mà gọi này.
Bất ngờ với cách xưng hô của tuyết , tôi và hường bất ngờ .con hường chạy lại sờ trán tuyết.
Hường: bằng tuổi mày gọi nó bằng anh là cái gì, cứ mày tao như bình thường thôi.
Tuyết: dù sao em cũng là em chị mà, bạn chị thì coi như cũng hơn em về vai vế đi.
Tôi: thôi tuyết cầm lấy này, tớ đã bảo không lấy rồi mà.
Tuyết:em có bảo đưa cho anh dùng luôn đâu, anh đang định gọi cho ai mà, em chỉ bảo anh gọi xong đưa lại máy thôi.
Con hường cười sằng sặc: :] đúng là đồ ăn dưa bở à., sáng dậy rửa mặt chưa.
=_= chẳng biết hôm nay là ngày gì mà bị 2 chị em nhà này công kích thậm tệ, tổn thương lòng tự trọng gê gớm, bọn ở trường thì cứ nhìn nhìn sang phía bọn tôi chắc cũng thấy lạ vì tự dưng lại có một cô bé ăn chơi, tóc bạch kim đúng chất nổi , ra sáng nhìn tuyết giống như hot girl vậy, da trắng , tóc trắng , cả bộ đồ trắng lại còn đang nói chuyện với một thằng có quá nhiều biến ở trên trường và đứa xinh thứ 2 trường tức hường.
Tôi:thế bây giờ đi như nào , chẳng nhẽ kẹp 3.
Hường: mày đèo tuyết đến quán bác dương trước , lát tao khác có người đèo.
Tôi: lại đi với zai đây mà.
Hường: kệ moẹ tao. mày mà đưa tuyết đi linh tinh, tao lóc thịt mày ra.
Tôi: bố con quái vật.
Tôi đạp xe đi , vừa đạp vừa suy nghĩ mông lung, tuyết thì bám vào eo, tôi cũng chẳng để tâm nữa, coi như mọi thứ bình thường , được một lúc thì tuyết nói.
Tuyết: đi với gái mà sao anh không nói gì thế, em xấu quá không đáng nói chuyện à.
Tôi: à uk không, chỉ là anh vốn ít nói chuyện với con gái thôi.
Tuyết: lúc trên lớp em thấy anh mạnh miệng mà, lúc nãy còn nói chuyện vô tư với hường,công nhận anh giỏi thật khi làm được bạn với chị hường đấy.
Tôi: à cũng không có gì, chơi với nhau thì quen thôi.
Đạp đến ngã tư thì tôi gặp quốc đang đèo giang đi theo hướng ngược lại, hai đứa nói chuyện thân mật lắm, tôi thắc mắc quái đang yêu hằng sao lại đèo giang thế này , quốc có lẽ cũng thấy tôi chỉ đánh mắt bảo cứ đi đi đừng gọi gì cả, thật chẳng hiểu nỗi thằng này .
Tuyết : bạn anh à.
Tôi: uk.
Tuyết: sao không gọi , hay anh ý là người yêu anh, anh ghen à.
Tôi: ơ không tớ chuẩn men mà ,
cat.gif
chỉ là nó đi với người yêu nên không muốn làm phiền thôi ( tôi chống chế)
Tuyết: à ra vậy,nhà anh ở đâu.
Tôi: ngay gần xa la thôi.
Tuyết: cũng gần nhà bác em, hôm nào em qua chơi nhé.
Tôi: uk uk. ( phải nói là ở tuyết có một cái gì đấy gọi là chín chắn với chững chạc hơn tôi nhiều , cũng đúng em thông minh hơn tôi mà.)
Tuyết: em thấy chị hường bảo anh vs chị ý là cạ cứng đi đâu cũng có nhau à.
Tôi: à thì thi thoảng thôi.
Tuyết: thi thoảng mà ở trường đồn anh vs chị yêu nhau. ???
Tôi: trường mình nó có biết cái gì đâu, cậu chơi với hường thì cũng biết tính nó rồi mà, căn bản là hai đứa không hợp.
Tuyết: hợp là yêu hả.
Tôi: cũng không hẳn, có những người mà cả đời này ta chỉ muốn là bạn, nếu trở thành tình yêu thì mọi thứ đều chỉ như cát bụi và biến mất thôi.
Tuyết: em hiểu, dù sao cũng may cho anh.
Tôi: may .???
Tuyết: ngày xưa gia đình chị tuyết có đính ước với một anh 92 gì đó ở hải phòng, em nghe chị hường kể thấy bảo tên đó còn từng vào phòng chị hường nằm ngủ mấy lần rồi, đinh ôm nhưng chị hường không cho.
Tôi nghĩ * có tin được không đây,lời con bé này khó tin lắm vì bình thường nếu có chuyện gì tôi vs hường toàn kể cho nhau nghe nhưng chưa bao giờ thấy con hường đề cập đên vấn đề này ,*.
Tuyết: anh không tin à, dù sao em chỉ nhắc anh thế thôi, thằng đó cực kì khó tính đấy. nếu nó bắt gặp anh vs hường đi với nhau không cần biết chắc nó cũng nhảy vào xử anh đấy.
Tôi: em nhìn anh thế này mà không ăn được nó à, * tôi vỗ ngực * .
Tuyết cười: người như cái que ,được mỗi cái trắng, nhìn anh khác gì bộ xương di động không, đánh được ai/
Tôi nhìn lại bản thân, đúng là không khác gì thật, haizz thôi kệ, đạp được một lúc thì đến quán bác dương,
Tôi: đợi anh ở ngoài anh ghé vào đã.
Quán hôm nay cũng đông khách thật,tôi nhìn quanh chẳng thấy bác đâu, mấy chị nhân viên thấy tôi thì cúi chào, một chị tên hiền làm thu ngân chạy ra chỗ tôi.
CHị hiền: chào linh, lâu lắm không gặp, em tìm bác dương à.
Tôi: dạ, bác đâu chị .
Chị hiền: bác đi công chuyện lúc nãy rồi, bác có nhắn: bảo hôm nay chẳng may có việc bận, em thông cảm về nhé.
Tôi: vâng.
Chắc lại có vụ gì rồi, tôi thầm nghĩ,chạy lại chỗ tuyết.
Tôi: bác dương bận rồi, hay bây giờ tớ đưa bạn về nhà nhé.
Tuyết: thôi để lát em gọi taxi cũng được, anh đi về đi không muộn.
Tôi: liệu có được không.
Tuyết: không sao mà .anh cứ về đi * kèm theo đó là một nụ cười bí hiểm *.
Tôi: uk.à mà em bảo hường khỏi đến nhé, không mất công nó
Tuyết: được rồi mà. anh cứ về đi. à mà hứa với em một chuyện được không
Tôi d.m chưa là gì mà đã hứa như kiểu người yêu, khó chịu vãi lồng: chuyện gì vậy, không đi với hường nữa hả.
Tuyết: không phải việc đó, mà thôi anh về đi.
Haizzz thật là mất công tôi lên xe phóng về, đi qua đoạn đường mộ bên văn quán thì hai chiếc xe draem bọc trước sau đạp tôi ngã xuống vỉa hè lề đường, mỗi xe 3 thằng, chúng nó nhảy xuống , một thằng cao cao lại gần vênh mặt lên.
Mày là linh phải không.
Tôi: vâng, đúng rồi ạ.
Xong nó đạp tôi bật ngửa ra sau , bọn còn lại cũng nhảy vào đánh , tôi chỉ biết ôm đầu chịu trận,lúc đó chẳng suy nghĩ được gì cả , ngẩng ngẩng lên một đường tuýp vụp thẳng vào mặt , tôi chỉ kịp đưa tay lên đỡ, cảm giác thốn không thể tả , hình như bị gãy xương mất rồi, chúng nó cứ thế đánh , được một lúc không thể chống được nữa, tôi gục hẳn xuống, thằng cao cao còn tặng thêm tôi phát đạp vào mặt, máu từ mũi cứ thể chảy xuống, thằng đó còn nhắc: mày cứ liệu hồn đấy. Xong chúng nó nhảy lên xe phóng đi, không quên đạp và phá tan cái xe tôi, đợi chúng nó đi khuất, tôi đứng dậy rồi lại ngồi phục xuống, tay đau quá không nhấc nổi, lấy cởi áo khoác, tôi cởi nốt cái áo sơ mi ở trong lau qua máu trên mặt , do trời lạnh nên máu nhanh đông, toàn thân ê ẩm, rốt cục lại dính vào vụ gì thế này. đang suy nghĩ thì có tiếng chuông điện thoại, tôi sờ vào túi mình thì chiếc 1200 đã nát từ bao giờ, vậy chuông ở đâu, tìm một hồi thì phát ra từ chiếc cặp của tôi, chúng nó ném bay vào chỗ cây, tôi mở cặp ra lục , một chút bất ngờ điện thoại của tuyết sao lại trong cặp tôi, thế này là sao.

To be continued

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK