• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Spoiler
Tôi thắc mắc, quái lạ thật, ai lại để điện thoại của tuyết vào cặp mình, chuông thì cứ reo liên tục, tôi định bụng không nghe nhưng chỗ người gọi có dòng chữ: black snow (dịch: tuyết đen),tôi cũng bắt đầu nghi ngờ rồi có khi nào tuyết để vào đây không ( lúc đó em đang rất đau nên suy nghĩ cứ chập chừng), tôi gạt sang.
Tôi: alo.
Đầu dây bên kia vs giọng nói không thể lẫn đâu được : anh về đến nhà rồi chứ .
Tôi : uk. a đang ở nhà rồi. ( tôi nói dối).
Tuyết :Giọng anh sao thế, lúc sáng vẫn bình thường sao bây giờ anh nói nghe khác khác.
Tôi: chắc tại qua điện thoại nó thế đấy, mà sao điện thoại em lại ở trong cặp anh.
Tuyết: em nói rồi , em làm hỏng điện thoại anh, em phải đền chứ, em không muốn mắc nợ ai cả.
Tôi: nhưng anh đã bảo không sao rồi mà, * tôi bắt đầu khó chịu* ,điện thoại của anh giá không bằng điện thoại này đâu.
Tuyết: Chiều đi học rồi nói chuyện,em nghỉ đây, chào anh.
Tôi: alo ,alo.a
Tuyết dập mày, tôi thở dài: sao cuộc đời mình toàn dính vào những cái chuyện gì thế này ,nhìn sang xe giờ tanh bành thế này đi làm sao đây, tôi kéo chiếc xe vào cửa hiệu gần đó gửi, bác sửa xe lúc đầu nhìn thấy tôi thì hốt hoảng vì thấy tôi be bét máu ở áo, với một chút dính trên mặt, lấy làm lạ hỏi.
Bác sửa xe: cháu làm sao thế, bị tai nạn à.
Tôi: dạ, vâng.bác sửa dùm cháu, có nhanh không bác.
Bác sửa xe:tai nạn mà lại tím mắt với máu me thế kia, đánh nhau à.
Tôi:Vâng, cháu đi qua đoạn biệt thự rồi chẳng biết tự dưng bị đánh.
Bác sửa xe: thế có gây sự với bọn nó không.
Tôi=Dạ, cháu không làm gì cả, chúng nó dồn rồi đánh cháu thôi
Bác sửa xe: chỗ đó vắng, có mấy người từng bị cướp ở đấy rồi.
Tôi: vâng. chắc tại số ạ, mà sửa có lâu không bác
Bác sửa xe: cái giỏ nát thế này rồi giờ chỉ có vứt đi thôi, thay lại xích thôi,bàn đạp gãy tan rồi, với hai lốp xe nữa, xe hỏng nặng lắm.
Tôi: dạ, thế cháu gửi tạm, chiều cháu qua lấy bác nhé.
Bác sửa xe : uk.
Tôi lại cuốc bộ về nhà, nói là cuộc nhưng thực ra là đi tập tễnh, lúc nãy bị đá mấy phát vào ống đồng thốn không tả được, vừa bước chân vào nhà , ông bà đang ăn cơm liền bỏ bát đũa chạy lại
Ông:Cháu bị sao thế..?, xe đâu
Tôi: cháu bị ngã xe, đang gửi xe ở tiệm rồi à
Bà : đi đứng kiểu gì để bị ngã thế này.
Tôi: dạ, cháu đang đi thì nó đâm vào thôi.
Ông:Mắt làm sao kia , lại đánh nhau à.
Tôi: lúc ngã xe, nó cãi là cháu đi sai rồi nó nhảy vào đánh cháu thôi nhưng không sao đâu ạ.
Bà: vào thay đồ rồi ăn cơm, có cần đi chụp chiếu gì không.
Tôi: dạ , không sau đâu ạ, đâm cũng nhẹ thôi, chiều bà cho cháu tiền cháu giả tiền gửi xe nhé.
Bà: uk vào thay đồ rồi ăn cơm,
Tôi: thôi ạ, cháu hơi mệt, cháu đi nghỉ tí chiều còn đi học.
Ông: bị thế kia có đi được không.
Tôi: được ạ, thôi ông bà ăn cơm đi ạ.
Thay đồ, định tắm lau qua mấy vết bẩn với máu trên người nhưng lạnh quá nước cứ chảy qua mấy chỗ bầm là lại tấy với nhói , không chịu được tôi lau qua rồi vào phòng nằm nhìn qua gương, mắt thì tím bầm đi, chỗ đùi non thì mấy vết tím đen lại sờ sờ vào thì phải gọi là thốn thôi rồi, tay phải tôi thì nhói không chịu được, lưng thì nhức đúng là lúc nào cũng như kiểu liệt sĩ . nằm xuống giường hi vọng ngủ một giấc sẽ bớt đau hơn, lúc này cơ thể còn phải nghỉ ngơi, dù mấu chốt của việc tôi bị đánh là thế nào, tôi vẫn phải tìm ra , cái xã hội này còn nhiều việc còn tồi tệ hơn thế này đây chỉ là một phần nhỏ khó khăn mà tôi phải chịu đựng * suy nghĩ của một thanh niên tự kỷ *.
Chị đã về , tôi lao đến ôm chị,sà vào lòng chị vuốt tóc còn tôi thì khóc vì hạnh phúc, nhớ nhớ lắm cái mùi hương này, nhớ lắm cái làn da lành lạnh của chị, và đôi mắt ấy , to tròn mỗi khi trêu tôi đều căng mắt ra lườm, và nhớ từng cái véo, từng cái nắm tay kéo đi chơi , tôi ôm thật chặt: chị ơi, cứ bên em thôi nhé, chị lắc đầu và biến mất .Tôi tỉnh dậy và nhận ra đây chỉ là một giấc mơ nhưng mọi thứ cảm nhận đó , đều thật lắm quay sang bên cạnh, tuyết đang ngồi cạnh nhìn thẳng vào tôi.
Tôi: sao em đến được đây.
Tuyết không nói gì cả, vẫn cứ nhìn chằm chằm, tôi nhìn xuống thì ra tôi đang nắm tay em, tôi rụt tay lại.
Tôi: anh xin lỗi, anh không cố ý.*tay lại nhỏi lên*
Tuyết im lặng, trong khi tôi còn đang thắc mắc là sao em biết nhà tôi mà đến, ông bà tôi vốn không cho người lạ vào nhà thì con hường vs thằng quốc đi vào .
Tôi : ơ 2 đứa chúng mày.
Tuyết đứng dậy đi ra ngoài, tôi cũng kệ dù sao cũng không muốn em dây vào mấy chuyện này.
Quốc : chúng chúng cl . d.m bị đánh mồm đâu không biết gọi . d.m bạn bè là cái lol gì.
Tôi: Dm bất ngờ , gọi cái gì. mà sao mày biết tao bị đánh.
Hường: ông bà mày nói chứ cái gì .
Tôi: sao hai đứa mày biết đến đây mà mày lôi tuyết đến làm cái gì.
Hường: thằng quốc sắp đi.
Tôi: d.m đi đâu.
sleep.gif
lại bỏ nhà hả mày.
Quốc: cc. bố vào hồ chí minh.
Tôi: vào làm gì thế, du lịch à.
Quốc:mày bỏ nhà được một hôm, sáng hôm thứ 2 ngồi trong lớp đang truy bài tao có mở nhạc lên nghe nhưng để mức nhỏ, đúng lúc ông khoa đi vào thì t tắt luôn, ai ngờ ông lúc ông ý chuẩn bị đi thì nhạc lên: (Vãi luyện, thời đó đang xảy ra vụ lê văn luyện nổi tiếng, chắc các bạn đều biết, thậm chí còn có nhạc) ông ý hỏi ai mở, cả lớp t im thin thít, lúc sau ông ý doạ kỷ luật cả lớp tao đứng lên nhận.
Tôi: có thế thôi mà.
Quốc: d.m bố chưa kể hết , ông thu moẹ điện thoại rôi tát tao , tao tức quá ra khỏi lớp, ông bị giữ lại bảo anh ra khỏi lớp thì khỏi phải đi học nữa, tao đạp rầm cái bàn rồi đi về.
Tôi: oai đấy.
Quốc: nói chung dính phốt rồi, giờ không chuyển thì cũng ăn đì đọt, mẹ tao làm thủ tục hết rồi, cuối tuần là chuyển.
Tôi: uk ... thực ra cũng chẳng biêt làm thế nào nữa, nó giúp tôi rất nhiều, có chuyện gì hay tôi bị bắt nạt nó đều giúp, những lúc tôi bị đánh, nó biết nó đều giúp đỡ, vậy mà tôi chưa từng giúp được gì cho nó ,lắm lúc anh em nói chuyện nhiều đứa bảo tôi dựa hơi nó, nó chỉ bảo: d.m anh em dựa vào nhau để sống để ý mấy cái đấy làm lol gì, còn dựa vào nhau bắt nạt đứa khác rồi vênh mặt lên thì đéo đáng làm anh em.
.

to be continued

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK