• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Truyện được cập nhật nhanh nhất trên TYT/Fuvel

Sau khi trải qua cuộc thẩm vấn, ngày hôm sau, Tô Tiềm lợi dụng thời gian ngắn ngủi khi Hoàng Thượng và các quan viên rời đi để thu hút sự chú ý của các quan viên thế gia bằng cách nói rằng mình có thể khiến cho tông chính gia rơi vào hỗn loạn. Sau đó, ông ta- bí mật gặp gỡ và trao đổi với họ, cuối cùng đạt thành thỏa thuận hợp tác.

 

Ông đã thông báo cho các quan viên thế gia về thân phận của Tô Uyển Nhi, cam kết rằng chỉ cần họ cứu ông ra ngoài thì sẽ cung cấp danh sách những người trong dư đảng.

 

Hai ngày sau cuộc nói chuyện đầu tiên, thế gia đã gửi dược phẩm giúp giảm bớt cơn đau mà ông phải chịu sau khi bị tra tấn.

 

Hiện tại, điều Tô Tiềm có thể làm chỉ là chờ đợi thế gia cứu ra ngoài. Nếu Tông Chính gia thực sự có thể vì bí mật mà ông giao ra mà sụp đổ, thì thật là điều tốt hơn nữa.

 

Hoàng cung, Ngân Giao Viên thư phòng.

 

Nghe tin ám vệ báo rằng thế gia đang truy tra thân thế của Tô Uyển Nhi, Tông Chính Tiêu liền hiểu rằng kế hoạch của mình đã thành công.

 

Thế gia lợi dụng vụ Tô Tiềm nhận hối lộ để công kích hoàng thất, nhưng không biết rằng họ đang tự đưa mình vào tình thế khó khăn. Hắn đã giăng ra thiên la địa võng, một khi thế gia sa vào, họ sẽ không thoát được.

 

Tông Chính Tiêu nói: “Đi thôi, cẩn thận hành sự, đừng để bên kia phát hiện ra manh mối.”

 

“Vâng.” Ám vệ nghe lệnh liền rời đi.

 

Khi ám vệ rời, Tông Chính Tiêu nhìn ra ngoài hỏi: “Mưa còn chưa ngừng sao?”

 

Tứ Hỉ đáp: “Thưa bệ hạ, vẫn còn mưa nhỏ.”

 

Mưa bắt đầu từ khi triều đình tan, đến giờ vẫn chưa có dấu hiệu dừng lại.

 

“Giờ y đang đang làm gì?” Tông Chính Tiêu hỏi.

 

Có thể làm cho hắn hỏi như vậy, chỉ có Nhung Âm mà thôi.

 

Tứ Hỉ trả lời: “Thưa bệ hạ, tiểu chủ tử vừa tỉnh sau giấc trưa, giờ đang uống chè đậu xanh.”

 

“Y đúng là hưởng thu thật.” khóe môi Tông Chính Tiêu nhếch lên, đứng dậy đi ra ngoài, Tứ Hỉ vội vã theo sau.

 

Khi Tông Chính Tiêu đến nơi, Nhung Âm đang cầm chén canh, thấy hắn liền lập tức buông chén, nhào tới ôm lấy hắn.

 

Kể từ khi Tông Chính Tiêu thưởng cho Nhung Âm hộp châu báu, Nhung Âm càng ngày càng thể hiện sự nhiệt tình với hắn.

 

Tông Chính Tiêu ôm eo Nhung Âm, kéo cậu ngồi xuống. Nhung Âm vui vẻ bưng chén canh đưa lên miệng Tông Chính Tiêu.

 

“Muốn cho ta uống sao?” Tông Chính Tiêu nhìn chén canh còn dư một nửa.

 

“A.” Nhung Âm đẩy chén về phía hắn, trong lòng nghĩ: Lục Nga tay nghề thật tốt, canh này mát lạnh, ngọt thanh, rất giải nhiệt.

 

Tông Chính Tiêu thấy Nhung Âm ân cần, cũng không để ý đến việc canh đã qua tay Nhung Âm, cúi xuống uống một ngụm.

 

“Quả thật không tồi.” Tông Chính Tiêu khen ngợi.

 

Nhung Âm nghĩ: Đúng vậy, ta đã nói thứ này ngon mà.

 

Tông Chính Tiêu cười, xoa đầu Nhung Âm, kiểu tóc mà Lục Nga mới làm cho cậu hôm nay trông có chút rối bời.

 

Nhung Âm vốn định nổi giận, nhưng khi nghĩ đến những bảo bối mà Tông Chính Tiêu đã thưởng cho mình, cơn tức giận liền tan biến.

 

Quả nhiên, tiền tài có thể chữa lành 99% tâm trạng xấu.

 

 

Chén chè đậu xanh, ban đầu không nhiều lắm, nhưng nhanh chóng bị hai người cùng nhau uống hết.

 

Đối với việc ăn uống chung, hai người đã không còn để ý, mặc cho Tứ Hỉ và Lục Nga, những người hầu, cảm thấy không ổn nhưng cũng không dám lên tiếng nhắc nhở.

 

Buổi chiều, bên ngoài mưa nhỏ tí tách, Tông Chính Tiêu ngồi dựa vào giường đọc sách, ôm Nhung Âm bên cạnh, còn Nhung Âm thì thường xuyên gắp trái cây cho hắn ăn.

 

Đây có lẽ chính là cảnh thần tiên mà người ta thường nói.

 

Tông Chính Tiêu đang đọc binh thư, thỉnh thoảng Nhung Âm liếc nhìn. Vì là chữ phồn thể kết hợp văn ngôn nên cậu chỉ hiểu được một chút, không thể nắm bắt hết ý nghĩa.

 

Nhung Âm ăn quả lựu, bất chợt nghĩ: Trong truyện gốc không có miêu tả chi tiết về chiến tranh, không biết thời đại này đã có hỏa dược hay chưa?

 

“Hỏa dược là gì?” Tông Chính Tiêu giả vờ tiếp tục đọc sách, nhưng thực ra đang lắng nghe những suy nghĩ của Nhung Âm.

 

Nhung Âm nói: Có hỏa dược, dù là công thành hay thủ thành, đều là vũ khí sắc bén.

 

Tông Chính Tiêu ngồi thẳng dậy.

 

Nhung Âm tiếp tục suy nghĩ: Dù hiện tại vẫn là thời kỳ vũ khí lạnh, nhưng vũ khí tốt xấu gì cũng ảnh hưởng lớn đến thắng lợi trong chiến tranh. Nếu đã khai thác được than đá và ứng dụng nó, sẽ có thể luyện chế được vũ khí tốt hơn.

 

Tông Chính Tiêu nắm chặt tờ giấy trong tay, suýt nữa thì mở miệng hỏi Nhung Âm về những điều cậu vừa nói. Với tình hình hiện tại, ngoại địch như hổ rình mồi, nếu họ có được vũ khí mới, sẽ không cần phải lo lắng nhiều như vậy nữa.

 

Tông Chính Tiêu lý trí nhịn lại những lời định nói, vì kế hoạch của hắn đã tiến hành được một nửa. Hắn tin rằng không lâu nữa, mình sẽ có thể thẳng thắn gặp gỡ Nhung Âm.

 

Nhung Âm trong lúc ăn trái cây, say mê suy nghĩ mà không hề nhận ra mình đã rơi vào bẫy của Tông Chính Tiêu từ lâu.

 

Mọi thứ diễn ra theo đúng như kế hoạch của Tông Chính Tiêu. Không lâu sau, xác nhận thân phận của Tô Uyển Nhi, thế gia quyết định biến đây thành một nước cờ của riêng mình, hy vọng có thể sử dụng nó để gây khó dễ cho Tông Chính Tiêu trong tương lai.

 

Để khai thác thêm thông tin từ Tô Tiềm, Thôi gia đã chủ động tạm hoãn cuộc tấn công. Họ không chỉ bỏ qua việc Tô Tiềm nhận hối lộ mà còn phối hợp với ông tạo ra một bản sổ sách giả để chứng minh rằng số tiền hối lộ không nhiều.

Edit: MeiYin

Truyện chỉ được đăng trên Fuhu, TYT

 

Sau đó, Tô Tiềm lại tiết lộ một vài cái tên thí sinh, thế gia liền quyết định xử lý những kẻ liên quan, chuẩn bị kết án rõ ràng.

 

Nếu đúng như họ mong muốn, Tô Tiềm sẽ không thể tránh khỏi lao ngục, nhưng nhờ có sự bảo vệ của thế gia, ông ta sẽ không gặp nguy hiểm đến tính mạng.

 

Trong khi đó, Tông Chính Tiêu chỉ đạo các quan viên của hắn tìm đủ lý do để không dễ dàng kết án vụ việc này.

 

Thế gia cho rằng việc kết án sớm đối với hoàng thất sẽ mang lại lợi ích, nên họ ngăn cản, khiến mọi người hoài nghi về âm mưu của họ. Ai ngờ, hoàng thất lại chất vấn họ, nhắc lại rằng Tô Tiềm là thông gia của Ninh Vương nên vụ việc đã ầm ĩ trên triều đình, giờ sao lại đột ngột muốn kết án? Phải chăng có điều gì không nên để phát hiện?

 

Các thế gia cảm thấy chột dạ, không dám thừa nhận, chỉ có thể để cho hoàng thất tiếp tục điều tra.

 

Cùng lúc đó, thái độ của hoàng thất khiến thế gia phần nào yên tâm, họ tin rằng Tô Tiềm chắc hẳn đã bị ép đến đường cùng mới phải nhúng tay vào chuyện này, chứ không phải do âm mưu của hoàng thất.

 

Cả hai bên đều không nhượng bộ, nhưng người chịu thiệt nhất lại chính là Tô Tiềm.

 

Ông vốn nghĩ rằng khi giao ra bí mật, thế gia sẽ tận tâm giúp đỡ mình, không ngờ họ lại tỏ ra vô dụng, không dám có bất kỳ động thái nào trước sức ép từ hoàng thất.

 

Tô Tiềm tức giận đến cực điểm, gọi người của thế gia đến: “Đại nhân, cần phải kết án nhanh chóng. Nếu như bị hoàng đế tra ra điều gì thì sẽ không tốt đâu.”

 

Nam nhân mặc quan bào thờ ơ đáp: “Ngươi nghĩ chúng ta không gấp sao? Nhưng nếu chúng ta bị ép quá chặt và bị phát hiện có giao dịch với ngươi, không chỉ chúng ta gặp rắc rối, mà ngươi cũng sẽ không thoát được.”

 

Tô Tiềm nóng nảy nói: “Vậy ít nhất cũng phải cho ta một khoảng thời gian cụ thể chứ? Mười ngày? Nửa tháng? Hay là bao lâu?”

Nam nhân lạnh lùng nhìn về phía ông: “Ngươi đang ép ta sao?”

Thấy thái độ đó, Tô Tiềm lập tức thay đổi biểu cảm. Ông không còn khách khí nữa, mà nghiêm mặt nói: “Đại nhân, ta là người nhát gan. Nếu chờ quá lâu, ta sẽ lo lắng, không đảm bảo được bản thân sẽ không nói lung tung với người khác.”

 

 

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK