• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Đúng rồi.” Đôi mắt Hạ Diễn bỗng sáng rực, không giấu nổi vẻ kích động, hắn vội vàng nói với phụ thân: “Cha, chẳng phải người từng lệnh cho ta âm thầm điều tra từ đám dư đảng để xem bọn chúng còn đồng lõa nào khác hay không sao? Sau bao lần dò hỏi, cuối cùng hôm nay cũng có kẻ buột miệng, tiết lộ rằng chúng có một lão bằng hữu nắm giữ binh quyền. Tuy nhiên, khi ta gặng hỏi thêm, hắn liền kín như bưng, chẳng chịu tiết lộ gì thêm.”

 

Hạ gia chủ lập tức hiểu ra, bừng tỉnh nói: “Thảo nào lũ nghèo nàn, hủ lậu ấy lại dám mở miệng nói chuyện khôi phục tiền triều. Hóa ra sau lưng chúng có kẻ chống lưng. Hãy phái người âm thầm điều tra, nhất định phải tìm ra kẻ đó là ai.”

 

Ông nhếch môi cười lạnh, vẻ mặt đầy hứng thú: “Một kẻ nắm trọng binh mà lại có tâm mưu phản, ta rất muốn xem thử đó là bậc anh hùng phương nào.”

 

“Dạ, cha! Con sẽ làm ngay.” Thấy phụ thân tỏ vẻ hài lòng khi nhận tin mình báo, lòng Hạ Diễn cũng hân hoan theo. Rốt cuộc hắn cũng không khiến lão cha thất vọng thêm nữa.

 

Hạ gia chủ liền dặn dò: “Nhớ cẩn thận khi điều tra, đừng để hoàng thất phát hiện.”

 

Hạ Diễn gật đầu chắc nịch: “Xin cha cứ yên tâm, con nhất định làm việc chu đáo.”

 

Hạ gia chủ liếc nhìn nhi tử, khóe môi nhếch lên đầy vẻ trào phúng: “Hừ.”

 

Hạ Diễn: “……”

 

Hạ Diễn đổi chủ đề, hỏi: “Cha, những kẻ sa cơ thất thế đó đưa ra điều kiện, chúng ta đều phải đáp ứng cả sao?”

 

Hạ gia chủ trầm ngâm rồi đáp: “Phải cho, nhưng không thể lập tức đáp ứng quá nhiều. Nếu không sẽ nuôi dưỡng thành kẻ ăn sung mặc sướng, sau này khó mà kiểm soát được.”

 

“Dạ, nhi tử nhớ rồi.”

 

Mấy ngày sau, khi ánh đèn mới lên rực rỡ, trong một ngôi nhà nhỏ nơi ngõ liễu, có một nữ nhân giang hồ đang nghỉ ngơi.

 

Một nam nhân khô gầy, trần trụi, từ trên người nàng lăn xuống, nằm một bên thở dốc. Hắn cười đắc ý, nhướng mày hỏi: “Gia khiến ngươi thỏa mãn chứ?”

 

Nữ nhân ngầm bĩu môi, thầm nghĩ: Lão nương vừa mới nhấp một ngụm rượu, ngươi đã xong việc. Còn mặt mũi mà hỏi ta câu đó sao?

 

Bất quá, người ta đã cho tiền, nàng tự nhiên phải ra sức chiều chuộng.

 

Nữ nhân xoay người, đôi mắt long lanh đầy mị hoặc nhìn nam nhân, làm bộ như vô tình hỏi: “Gia tối nay quả thật dũng mãnh, nghe nói tài vận có thể nuôi dưỡng người, chẳng hay gia lợi hại như vậy, có phải gần đây tìm được cách kiếm tiền hay không?”

 

Nàng vốn đã nhận ra nam nhân này bỗng phát tài, chắc chắn không phải nhờ dũng mãnh, mà do thường ngày hắn hà tiện, dè xẻn từng đồng, thỉnh thoảng mới ghé qua tìm nàng một lần, đưa chút bạc lẻ rồi còn tiếc nuối không rời. Đúng là kiểu người không chỉ ăn vụng mà còn muốn được ăn miễn phí.

 

Thế nhưng mấy ngày gần đây lại khác hẳn. Mỗi lần đến, nam nhân không chỉ tặng nàng một cây trâm bạc mà sau khi việc xong còn khen nàng phục vụ chu đáo, rồi tiện tay ném thêm nửa lạng bạc. Mỗi đêm hắn đều ghé, người nồng nặc mùi rượu thịt, vừa nhìn đã biết ban ngày tiêu pha không ít ở các tửu quán.

 

Thật là tốt quá, lần nào cũng hào phóng như vậy. Nàng thừa cơ nói vài lời ngọt ngào, làm hắn vui vẻ, bạc trong túi cứ thế mà tuôn ra.

 

Chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, những gì nàng kiếm được từ hắn nếu đổi ra bạc, cũng đủ để nàng sống dư dả hai năm. Nữ nhân không khỏi động lòng, nghĩ rằng tuổi mình cũng không còn trẻ, qua thêm vài năm nữa sợ rằng không trụ nổi với nghề này, vẫn nên sớm tích lũy chút tiền dưỡng già.

 

Do dự một hồi, nàng cuối cùng vẫn khéo léo hỏi ra, trong lòng nghĩ rằng nếu nam nhân này thực sự có phương pháp kiếm tiền, biết đâu nàng cũng có thể chen chân vào được.

 

Nam nhân trên giường vốn có lỗ tai mềm, lại vừa mới phát tiết xong, lý trí chưa kịp hồi phục, thêm phần muốn khoe khoang trước mỹ nhân, liền vòng tay kéo nàng vào ngực, vừa vuốt ve làn da mịn màng của nàng, vừa ba hoa:

 

“Đã nói rồi, lão tử vốn là quý tộc tiền triều, vậy mà các ngươi còn chê cười, bảo ta đói khát, bịa đặt. Giờ thấy chưa, những đại quan cao cao tại thượng kia đều phải quỳ cầu, mang bạc đến dâng cho ta tiêu xài!”

 

Tuy nhiên, nam nhân không nói ra sự thật rằng Hạ gia chỉ đáp ứng một phần nhỏ trong số các yêu cầu của bọn họ. Phố nhà ngoài cho đám bần dân và người hầu mỹ mạo vẫn chưa được cấp. Nếu không, hắn đã chẳng thèm tìm đến loại gái giang hồ bị người ta chơi đùa như nàng.

 

Trước đây họ đòi ngàn lượng nhưng chỉ được cấp trăm lượng, còn phải chia đều cho mấy người. Dù sao hắn cũng vớ được vài chục lượng, đủ để tiêu xài hoang phí trong một thời gian.

 

Sau đó, bọn họ cũng đã nghĩ thông suốt. Chuyện này cần phải từ từ tính toán, không thể hấp tấp. Dẫu sao Hạ gia cũng hào phóng hơn hẳn so với kẻ họ Tô kia ngày trước.

 

Nhắc đến họ Tô, nghe nói hắn vì nhận hối lộ từ học trò mà bị quan viên cấp trên xử trí đến mất mạng. Tuy rằng hắn không cho bọn họ được nhiều tiền, nhưng có câu “ruồi muỗi nhỏ mấy cũng là thịt,” tiền ít vẫn còn hơn không.

 

Nghĩ đến nữ nhi của họ Tô, nay đã gả vào Ninh Vương phủ, nam nhân bỗng nảy ra ý tưởng. Nếu có ngày túng thiếu, có lẽ hắn có thể thử đến Ninh Vương phủ mà đòi chút bạc. Dù gì, với tính khí bạo quân của vị hoàng đế vừa đăng cơ, chắc chắn sẽ không thể chấp nhận việc trong hoàng thất có kẻ cấu kết với dư nghiệt tiền triều.

 

Chỉ e Ninh Vương phủ không muốn cả nhà gặp tai ương, cuối cùng cũng phải bỏ tiền ra để xua đuổi tai họa.

 

 

Tuy nhiên, đây vẫn là kế hạ sách. Nếu không phải vạn bất đắc dĩ, tốt hơn hết đừng đi chọc vào tông chính gia làm gì.

 

Nghe nam nhân nói, nữ nhân trong lòng cũng không khỏi kinh ngạc. Nếu là trước kia, nàng có lẽ sẽ nghĩ hắn lại đang ba hoa khoác lác, nhưng nhìn dáng vẻ hào phóng của hắn mấy ngày nay, dù nàng không muốn tin cũng phải tin vài phần.

 

“Kinh thành có nhiều đại quan như vậy, gia nói là vị nào thế?” Nàng nhẹ nhàng vuốt ve lồng n.g.ự.c nam nhân, dịu dàng hỏi.

 

Nam nhân cúi mắt nhìn nàng, thoáng lộ vẻ cảnh giác: “Ngươi hỏi chuyện này để làm gì?”

 

Trong lòng nữ nhân lập tức lỡ một nhịp, nhưng rồi thầm mắng: Ngươi thì có gì mà ra vẻ? Tự nhận mình là quý tộc tiền triều, bị c.h.é.m đầu cũng dám nói bừa, lúc này lại giả bộ cảnh giác với lão nương?

 

“Ai ya, người ta chỉ là tò mò thôi mà, không nói thì thôi.” Nàng chu môi đỏ, giả vờ ấm ức hừ nhẹ một tiếng.

 

Nam nhân nghe vậy lòng liền mềm nhũn, ôm lấy nàng dỗ dành: “Thật không thể nói đâu, ngoan nào. Chúng ta lại vui vẻ thêm một lần nhé. Không phải ngươi thích ăn bánh hạch đào vị trai sao? Ngày mai ta sẽ mang cho.”

 

Không phải hắn không muốn nói, mà vì Hạ gia đã cảnh cáo, nếu ai dám tiết lộ bí mật của họ, thì dù có c.h.ế.t cũng sẽ kéo kẻ đó cùng xuống địa ngục. Nghĩ đến việc vẫn còn muốn vơ vét thêm bạc từ thế gia, bọn họ đành phải nhẫn nhịn mà giữ kín.

 

“Hồng nhi biết mà, gia ngài là tốt nhất.” Thấy không moi thêm được thông tin nào, nữ nhân đành từ bỏ, chuyên tâm tiếp tục diễn vai của mình.

 

Nam nhân ở chỗ Hồng nhi tiêu xài nửa tháng trời, sau đó tiền bạc cạn kiệt, lại giống hệt như trước, bặt vô âm tín suốt một thời gian dài.

 

Hồng nhi phì một tiếng, bực tức mắng: “Đồ vô dụng!”

 

Tối nay không có khách, Hồng nhi rửa mặt chuẩn bị nghỉ ngơi, nhưng chưa kịp lên giường, cổ thon dài của nàng bỗng bị một con d.a.o sáng loáng kề vào.

 

Trước khi Hồng nhi kịp kêu lên, kẻ lạ đã cất giọng khẽ bảo: “Cô nương chớ sợ, cũng đừng la lên, tại hạ chỉ muốn cùng ngươi làm một cuộc giao dịch.”

 

Qua đêm hôm ấy, Hồng nhi, người xưa nay chỉ nhận tiền chứ không nhận người, bỗng nhiên liên tục xuất hiện bên cạnh nam nhân, dụ dỗ hắn về nhà mình, không chỉ miễn phí cho qua đêm, mà còn ngầm giúp đỡ chút tiền bạc.

 

Nam nhân nghi hoặc hỏi nguyên do, nàng chỉ đáp rằng muốn cảm tạ vì những ngày qua hắn đã chiếu cố cho sinh ý của nàng, thêm rằng bản thân tuổi đã không còn trẻ, cũng cần có người biết yêu thương, chia sẻ lạnh nóng trong cuộc sống.

 

Hồng nhi diễn xuất tinh tế, chân thật như không có chút giả dối nào, khiến nam nhân hoàn toàn tin tưởng. Từ đó, hắn thường xuyên lui tới chỗ nàng.

 

Thoáng chốc, mùa thu đã đến được một đoạn thời gian dài. Ngày hội Trung Thu đang cận kề, trên phố xá đã dần dần xuất hiện những cảnh tượng náo nhiệt, các cửa hàng bánh trung thu cũng đã bày bán tấp nập.

 

Dân gian tràn ngập cảnh yên bình, hòa thuận, ngay cả triều đình vốn thường xuyên khắc khẩu, tranh cãi không ngớt, những ngày này cũng phá lệ an hòa. Nói chính xác hơn, thế gia bên kia dường như đang co mình rút cổ, không dám manh động.

 

Bất kể phe Công Thần có khiêu khích ra sao, thế gia vẫn giữ vẻ điềm tĩnh, lạnh nhạt, như thể những cuộc tranh đấu gay gắt với hoàng thất trước đây chẳng hề liên quan đến họ. Dĩ nhiên, thỉnh thoảng khi bên hoàng thất chỉ trích quá đáng, họ cũng sẽ cãi lại đôi chút, nhưng tuyệt đối không có hành động công kích thực chất nào.

 

Tông Chính Tiêu không tiết lộ kế hoạch của mình cho quá nhiều người, vì thế phần lớn phe Công Thần đều không hiểu nguyên do, không biết vì sao thế gia lại trở nên thu mình như vậy. Nhưng Tông Chính Tiêu lại hiểu rõ ý định của thế gia: duy trì bề ngoài hòa bình, không tranh không đoạt, thì sẽ tránh được xung đột với hoàng thất.

 

Không có xung đột, hoàng thất sẽ không có lý do để gây phiền toái, và cũng khó lòng phát hiện bọn họ đang âm thầm hợp tác với dư đảng tiền triều.

 

Tông Chính Tiêu cười lạnh: “Ý tưởng hay lắm, nhưng trong mắt ta, tất cả đều chỉ là tốn công vô ích.”

 

Hôm nay chính là Tết Trung Thu. Trong cung tổ chức một buổi yến tiệc tối, một số trọng thần trong triều đã được mời đến, trong đó có cả Ninh Vương. Tuy nhiên, Tông Chính Tiêu và Tô Uyển Nhi lại không tham dự, lấy lý do bên ngoài là sức khỏe không tốt.

 

Thế gia không gây chuyện, hoàng thất bên này cũng chẳng buồn quan tâm đến bọn họ, vì vậy yến tiệc diễn ra khá suôn sẻ. Mọi người vừa uống rượu, ăn uống vui vẻ, vừa thưởng thức ca múa, thật sự tận hưởng đêm hội.

 

Tông Chính Tiêu, trong lòng chỉ muốn nhanh chóng về bầu bạn với giao nhân, đã sớm rời yến tiệc, thả cho các quan viên trở về đoàn tụ với gia đình.

 

Trong Ngân Giao Viên, Nhung Âm tựa mình vào rào chắn của đình, chăm chú nhìn về hướng cổng viên, cái đuôi nhàm chán vỗ nhè nhẹ trên mặt đất.

 

Lục Nga mang khay điểm tâm đến, đặt trước mặt Nhung Âm, dịu dàng nói: “Chủ tử, trước tiên dùng chút đồ ăn đi, bệ hạ cần tọa trấn ở yến tiệc, phải chờ thêm một lúc nữa mới có thể quay về.”

 

Nhung Âm khẽ thở dài, vẫy tay từ chối, sau đó chỉ vào khay bánh trung thu rồi chỉ sang Lục Nga và các cung nhân khác, ra dấu bảo họ cùng nhau ăn.

 

Lục Nga xúc động khi thấy Nhung Âm để tâm đến mình và các cung nhân. Dù biết rằng Nhung Âm có thể không nghe hiểu, nàng vẫn tận tình giải thích: “Phòng bếp nhỏ cũng đã chia bánh trung thu cho bọn nô tỳ rồi, chủ tử không cần lo lắng.”

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK