• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Ngu xuẩn! Nếu ngươi g.i.ế.c hắn ngay lập tức, ta còn có thể khen ngươi một câu là dũng cảm. Biết tiêu hủy chứng cứ trước, nếu ngươi bị bắt, ta còn có cách cứu ngươi. Nhưng ngươi nhìn xem, ngươi để hắn nửa sống nửa c.h.ế.t như vậy, vạn nhất hắn tỉnh lại nói điều gì, ngươi có biết sẽ gây ra bao nhiêu phiền toái cho chúng ta không?”

 

Hạ gia chủ nổi giận, không chỉ bởi danh tiếng của gia tộc bị tổn hại. Hiện tại, bọn họ không cách nào tiếp cận được Tô Tiềm. Nếu ông thật sự trước khi chết, tiết lộ chuyện công chúa tiền triều cùng dư đảng và mối quan hệ của họ với gia tộc, thì mọi chuyện sẽ rơi vào tình cảnh vô cùng bất lợi.

 

Hạ đại nhân, hay còn gọi là Hạ Diễn, nhi tử của gia chủ, quỳ gối xuống đất, che mặt đầy uất ức, nói: “Là do ông ta đột nhiên xông đến, muốn bóp cổ ta, ta chỉ khẽ đá một cái, ai ngờ ông ta lại yếu ớt đến vậy.”

 

Hạ Diễn năm nay đã gần ba mươi tuổi, vậy mà vẫn phải chịu hình phạt quỳ và bị cha đánh khi phạm sai lầm, khiến hắn vừa xấu hổ vừa khó chịu. Theo bản năng, hắn lên tiếng biện hộ cho mình.

 

Thấy nhi tử ngoan cố với vẻ “Dù sao ta cũng không sai,” Hạ gia chủ giận đến mức gân xanh nổi lên, kiềm nén cơn giận, nói: “Ngươi giải thích cho ai nghe? Ai quan tâm ngươi vì lý do gì mà đá Tô Tiềm! Lúc này, quan trọng nhất là làm thế nào để ông ta hoàn toàn câm miệng!”

 

Hạ Diễn đáp: “Phụ thân đã nói phải làm ông ta câm miệng, chẳng phải nên sắp xếp quan hệ với đại phu chăm sóc ông ta hay những cai ngục có thể tiếp cận sao? Không lẽ không thể mua chuộc ai được?”

 

Hạ gia chủ lạnh lùng nói: “Cần gì ngươi phải nói. Nhưng nếu đây là bẫy của Hoàng đế thì sao? Người của chúng ta mà động vào rồi bị bắt, chẳng phải sẽ bị buộc tội diệt khẩu à.”

 

Lúc này, gia tộc rơi vào thế tiến thoái lưỡng nan. Sớm biết thế này, ngay từ đầu đã không nên đồng ý hợp tác với Tô Tiềm, nhưng điều kiện ông ta đưa ra quả thật rất hấp dẫn.

 

Thấy phụ thân lo lắng, Hạ Diễn lại nói: “Đêm đó, con đã cảnh cáo Tô Tiềm rằng, nếu dám mật báo cho người của hoàng thất, chúng ta sẽ vạch trần chuyện ông ta nuôi dưỡng công chúa tiền triều và cấu kết với dư đảng. Điều này sẽ khiến Tô gia mang tiếng xấu muôn đời. Ông ta có vẻ rất để ý danh tiếng, chắc sẽ giữ kín bí mật.”

 

Hạ gia chủ thở dài: “Ngươi cũng coi như đã làm được một chuyện có ích. Hiện giờ, chúng ta chỉ còn biết gửi hy vọng vào đó mà thôi.”

 

Sau khi chuyện của Tô Tiềm xảy ra, gia tộc Hạ đã sa vào đầm lầy của dư luận, thêm vào đó là áp lực từ ba thế lực lớn khác, khiến Hạ gia chủ thật sự đau đầu.

 

Hạ Diễn không hiểu, bèn hỏi: “Cha, ngay cả khi Hoàng Thượng biết chúng ta từng hợp tác với Tô Tiềm, thì cũng có gì đáng ngại? Chúng ta cứ kiên quyết phủ nhận là được. Sổ sách giả có thể đổ là do Tô Tiềm bịa đặt vu cáo. Trước đây, chúng ta cũng chỉ vì muốn giúp ông ta chấm dứt vụ án, chịu lời dối trá của ông tamà che giấu, thẩm vấn giữa đêm cũng chỉ là để gấp rút tìm ra sổ sách thật, trả lại công lý cho học trò. Hoàng Thượng không có chứng cứ, chẳng lẽ có thể ép buộc chúng ta nhận tội sao?”

 

Hắn càng nói càng thấy có lý lẽ: “Còn về thân phận của Tô Uyển Nhi và các dư đảng tiền triều ẩn náu trong kinh thành, chúng ta chỉ điều tra, không có liên hệ hay hợp tác với bọn họ, nhiều lắm là không báo cáo. Hoàng đế có thể làm gì chúng ta?”

 

Hạ gia chủ không còn buồn tức giận. Thế gia đã đứng ở địa vị cao quá lâu, bọn trẻ chưa từng trải qua gian khổ, quả là một thế hệ kém cỏi.

 

“Biết rõ dư đảng tiền triều còn giấu giếm không báo, ngươi cho đây là chuyện nhỏ à?” Hạ gia chủ nhìn thẳng vào ánh mắt nghi hoặc của nhi tử, nói tiếp: “Một khi tội danh được chứng thực, cho dù chúng ta không liên quan đến đám dư đảng đó, ngươi nghĩ Tông Chính Tiêu không thể bịa ra một đống chứng cứ để chứng minh chúng ta có liên hệ sao?”

 

Chiến loạn mới kết thúc ba năm, trong dân gian, ấn tượng về sự bạo ngược của tiền triều vẫn còn. Người dân tự nhiên sẽ ghét bỏ bất cứ ai hoặc bất cứ điều gì có liên quan đến dư đảng tiền triều.

 

Chỉ cần bá tánh biết được thế gia có quan hệ với dư đảng tiền triều, dù là mối quan hệ gì, dân chúng cũng sẽ nghĩ rằng thế gia và đám dư đảng đó là một phe.

 

 

Đến lúc đó, Tông Chính Tiêu có thể tùy ý gán tội danh nào cho họ, và bá tánh sẽ tin mà không nghi ngờ. Thế gia e rằng sẽ gặp phải vận xui.

 

Tuy nhiên, thế gia dù sao cũng đã bám rễ sâu trong triều đình, Tông Chính Tiêu khó lòng một hơi tiêu diệt cả bốn nhà, rất có thể sẽ chọn một nhà để làm gương.

 

Lần này chính Hạ gia gây ra phiền phức, đến lúc đó rất có khả năng sẽ bị ba gia tộc còn lại đẩy ra làm vật hiến tế.

 

Nghe xong lời cha, Hạ Diễn trầm mặc, xem ra cũng đã hiểu rõ sự nguy hiểm trong tình cảnh này.

 

Thật lâu sau, hắn cẩn thận hỏi: “Cha, vậy chúng ta nên làm gì tiếp theo?”

 

Hạ gia chủ nhắm mắt lại, chỉ nói một chữ: “Chờ.”

 

Chờ – nghe có vẻ dễ dàng, nhưng cảm giác phải sống trong nơm nớp lo sợ ấy chỉ người trong cuộc mới thấu hiểu. Tô Tiềm còn chưa chết, thì thế gia vẫn chưa được yên ổn.

 

Không biết là nhờ ông trời thương xót hay tổ tiên phù hộ, ba ngày sau khi bị trọng thương, Tô Tiềm đã qua đời. Nghe nói trên đường ông vẫn luôn hôn mê, ý thức mơ hồ, không thể chịu nổi thẩm vấn, cuối cùng đôi mắt chưa kịp mở lần cuối đã trút hơi thở cuối cùng.

 

Thế gia nhẹ nhõm thở phào, nghĩ rằng cuối cùng cũng an toàn.

 

Dù vậy, mọi tin tức đều từ phía Tông Chính Tiêu truyền đến. Điều duy nhất họ chắc chắn là Tô Tiềm đã chết, còn trước khi c.h.ế.t ông có tỉnh lại hay không, có nói gì với Tông Chính Tiêu hay không, thì họ hoàn toàn không biết.

 

Hạ Diễn an ủi cha: “Cha cứ yên tâm. Nếu Hoàng Thượng thực sự nghe được điều gì từ Tô Tiềm, sao có thể bình tĩnh như vậy được, đã sớm đến gây khó dễ cho chúng ta rồi.”

 

Hạ gia chủ hiểu rằng con trai nói đúng, nhưng trong lòng vẫn không yên.

 

Đêm hôm đó, bốn vị gia chủ lớn đã tụ họp ở một nơi bí mật, thương nghị suốt mấy canh giờ.

 

Vào một đêm yên tĩnh, sau khi Tô gia vừa hoàn tất hai đám tang, bất ngờ xảy ra hỏa hoạn. Dù lửa được dập tắt kịp thời, không lan sang các phòng xung quanh và không có ai ở trong, nhưng hầu hết đồ đạc trong phòng đều đã bị thiêu hủy.

 

Kẻ phóng hỏa sau đó bị bắt giữ. Hắn là một học sinh của Quốc Tử Giám, bởi vì từng bị Tô Tiềm nhận hối lộ để lộ đề thi, gây ảnh hưởng đến sự công bằng trong khảo thí và làm tổn hại đến học sinh khác, nên hắn ôm lòng hận sâu sắc với Tô Tiềm. Dù Tô Tiềm đã chết, nỗi oán giận của hắn vẫn chưa nguôi, và nhân lúc lính gác sơ ý, hắn lẻn vào Tô gia phóng hỏa.

 

Nhưng nhìn qua, ai cũng thấy đây rõ ràng là một kẻ bị đẩy ra làm con tốt thí mạng. Nếu hắn thực sự là người bị hại, chẳng phải việc cần làm nhất là để Tô Tiềm và những học sinh khác dính líu đến việc nhận hối lộ bị bắt và nhận trừng phạt sao?

 

Tuy nhiên, hiện giờ Tô Tiềm đã chết, nhưng cuốn sổ sách quan trọng vẫn chưa được tìm thấy, vì vậy không thể định tội cho hắn. Những học sinh khác có liên quan cũng chưa thể bị đưa ra ánh sáng.

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK