“Ngươi tránh ra! Xem ta có đánh c.h.ế.t cái tên bất hiếu này không!” Ninh Vương nói vậy, nhưng lại không thực sự vùng vẫy mạnh mẽ, rõ ràng là muốn có người can ngăn, chỉ là ngoài miệng còn giận dữ.
Quản gia tất nhiên không chịu buông tay, lại kiên nhẫn khuyên giải vài câu, cho đến khi thấy tay Ninh Vương cầm kiếm dần hạ xuống, biết rằng ngài đã bình tĩnh, bèn quay sang thị vệ bên cạnh: “Còn không mau đưa kiếm của Vương gia về chỗ cũ.”
“Vâng.” Thị vệ nghe lệnh, tiến lên tiếp nhận thanh kiếm từ tay Ninh Vương rồi cẩn thận đặt lại vào vỏ kiếm.
Đến khi thanh kiếm đã được treo trở lại trên tường, quản gia mới nhẹ nhõm thở phào.
Ninh Vương bất đắc dĩ nói: “Thôi được rồi, ngươi cũng mau đứng lên đi. Đã lớn tuổi rồi còn bắt chước trẻ nhỏ ôm lấy chân người, không sợ tổn thương lưng à?”
“Đa tạ Vương gia quan tâm.” Quản gia cười rạng rỡ đứng dậy, rồi ân cần nói với Ninh Vương: “Vương phi vừa mới nấu một bát canh hạt sen, vừa hay có tác dụng thanh nhiệt, giải độc, kêu lão nô đến mời Vương gia qua nhấm nháp.”
Ninh Vương hiểu ý quản gia muốn chuyển đề tài, mà ông cũng không muốn nhắc đến tên nghịch tử ấy nữa, bèn đáp: “Được, vậy cùng qua đi.”
Quản gia liên tục đáp lời, sau đó nhanh chóng ra hiệu cho một hạ nhân bên cạnh, bảo nàng mau chóng báo lại mọi chuyện vừa xảy ra cho Vương phi, để Vương phi chuẩn bị trước, tránh lại làm Ninh Vương nổi giận.
Không biết có phải do giận vì chuyện của nhi tử hay không, mà khi màn đêm buông xuống, Ninh Vương cảm thấy n.g.ự.c có chút không thoải mái. Đến sáng hôm sau, tình trạng càng trầm trọng hơn, không chỉ n.g.ự.c tức khó thở mà đầu còn đau âm ỉ từng cơn.
Vương phi liền mời đại phu đến xem. Sau khi bắt mạch, đại phu nói rằng do Ninh Vương tích lũy nhiều vết thương từ những năm chinh chiến, nay tuổi tác đã cao nên các vết thương cũ bắt đầu phản lại, khiến cơ thể dễ chịu ảnh hưởng nặng nề hơn.
Với tình trạng này, đại phu khuyên rằng Ninh Vương nên an dưỡng tĩnh tâm, không nên lo nghĩ quá nhiều hay nóng giận, đồng thời cũng cần ăn uống thanh đạm để tránh cảm xúc d.a.o động quá lớn.
Loại bệnh này không thể chỉ dựa vào thuốc mà chữa khỏi hoàn toàn, nên đại phu chỉ kê một ít thuốc bổ an thần, phần còn lại đành trông vào việc Ninh Vương có thể tuân thủ lời dặn hay không.
Ninh Vương uống xong chén thuốc, thở dài đầy cảm khái: “Rốt cuộc cũng già rồi, không như trước kia, chỉ cần sinh khí thôi cũng phải uống thuốc thế này.”
Vương phi nghe vậy liền trấn an: “Vương gia đừng nói lời như vậy, chàng vẫn còn phong độ của thời trẻ mà.”
Ninh Vương sao lại không hiểu Vương phi đang an ủi mình, ông nhìn người vợ đã cùng mình vượt qua bao năm tháng, giọng mang chút hồi tưởng: “Thời gian qua nhanh thật, ta vẫn nhớ rõ khi đứa con đầu lòng chào đời, cả nhà đều quây quần nhìn nó, khen ngợi rằng sau này nó chắc chắn sẽ có tiền đồ… Vậy mà bây giờ…” Nói đến đây, Ninh Vương lại buông tiếng thở dài nặng nề.
Lúc này, Vương phi không cách nào bênh vực cho nhi tử. Bà đã biết việc hôm qua con trai vào thư phòng là có ý đồ gì. Mặc dù bà rất yêu thương con, nhưng trước đại cục, tình cảm cá nhân của bà không đáng nhắc tới.
Đứa con trưởng của bà quá coi trọng tình cảm, đây vừa là điểm mạnh cũng vừa là khuyết điểm. Tình yêu dành cho Tô Uyển Nhi khiến hắn lơ là, nhìn mọi chuyện chỉ từ góc độ của thê tử mà quên đi thân phận của bản thân, quên mất lời dạy dỗ của cha mẹ, điều gì nên làm và không nên làm.
“Thuận theo tự nhiên thôi, chúng ta không thể mãi mãi bao che cho nó được.” Vương phi đáp lại, giọng điềm đạm. Thế gian rộng lớn, có những chuyện không phải lúc nào bọn họ cũng có thể can thiệp được.
Nghe người vợ xưa nay luôn chiều chuộng con trai cũng phải nói như vậy, gương mặt Ninh Vương càng nhuốm vẻ u sầu.
Khi tin tức Tông Chính Liên Kỳ làm cha mình tức giận đến sinh bệnh truyền vào cung, Tông Chính Tiêu chỉ lạnh nhạt bình luận: “Một Vương gia, sinh ra một kẻ vô dụng.”
Tứ Hỉ đứng bên cạnh, chỉ cười mà không nói gì, thầm nghĩ rằng lời này chẳng sai chút nào.
Tông Chính Tiêu cũng chỉ nói thoáng qua, không bận tâm quá nhiều vào chuyện nhà người khác. Hắn quay sang hỏi Tứ Hỉ: “Mọi chuyện sắp xếp ổn thỏa rồi chứ?”
Tứ Hỉ mỉm cười đáp: “Xin bệ hạ yên tâm, mọi thứ đã được chuẩn bị, chỉ còn chờ bọn họ cắn câu thôi.”
Cả hai đang nói về chuyện liên quan đến sổ sách. Mặc dù Tô Tiềm qua đời không nằm trong kế hoạch của Tông Chính Tiêu, nhưng quả thật Tô Tiềm đã c.h.ế.t mà không tỉnh lại, không kịp nói lời nào.
Tuy nhiên, những bí mật mà Tô Tiềm nắm giữ, Tông Chính Tiêu từ lâu đã biết rõ, nên việc Tô Tiềm có tiết lộ hay không cũng chẳng còn quan trọng.
Ban đầu, hắn nghĩ rằng sau cái c.h.ế.t của Tô Tiềm, các gia tộc vì cẩn thận sẽ không còn tìm kiếm những tàn dư của triều đại trước mà Tô Tiềm từng nhắc đến. Nhưng ngược lại, không hiểu vì nghĩ rằng cái c.h.ế.t của Tô Tiềm đã dọn sạch hậu hoạn hay có ý đồ khác, các gia tộc vẫn không từ bỏ việc truy tìm sổ sách và tàn dư triều trước.
Tông Chính Tiêu không hề e ngại việc các thế gia tiếp tục tìm kiếm, điều duy nhất hắn ngại là họ sẽ từ bỏ. Nếu họ ngừng truy lùng, mọi bố trí trước đây của hắn sẽ trở nên vô ích. Hắn đã rải quá nhiều mồi nhử, nhất định phải câu được một con cá lớn mới cảm thấy xứng đáng.
Nguyên nhân khiến các thế gia không từ bỏ cũng rất dễ hiểu: Tông Chính Tiêu ngày càng mạnh mẽ, uy quyền của hắn dần trở nên đáng sợ. Để có thể đối phó với hắn, bọn họ phải nắm giữ càng nhiều lợi thế, nếu không, một ngày nào đó, khi hắn ra tay, họ sẽ hoàn toàn mất đi sức phản kháng.
Vụ việc của Tô Tiềm lần này, ban đầu họ chiếm ưu thế, dự định dùng nó để làm Tông Chính Tiêu tổn thương. Tuy nhiên, kết quả cuối cùng lại là chính họ vấp phải sai lầm do mình bày ra. Dù thất bại chủ yếu là do tự họ gây ra, nhưng không thể phủ nhận vai trò lớn của Tông Chính Tiêu. Hắn như thể nắm quyền kiểm soát mọi tình huống, dễ dàng xoay chuyển cục diện, biến nguy thành an.
Trước đây, các thế gia còn có thể đấu lại Tông Chính Tiêu phần nào. Nhưng gần đây, họ liên tục thất thế trước hắn, khiến bọn họ ngày càng bất an.