• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tông Chính Tiêu là người đầu tiên hoàn hồn. Hắn lại đứng gần cửa nhất nên ngay khi Nhung Âm vừa dứt lời hắn đã xoay người, sải bước nhanh vào trong, rồi “rầm” một tiếng, đóng sập cửa lại trước mặt mọi người.

“Chủ tử!” Lục Nga lúc này mới bừng tỉnh, vội vã bò dậy chạy đến cửa, nhưng cánh cửa đã bị Tông Chính Tiêu khóa chặt.

Tứ Hỉ vẫn quỳ yên một chỗ như một khúc gỗ, lẩm bẩm một câu chẳng hề hợp với bầu không khí căng thẳng lúc này:

“Ta không nhìn lầm chứ? Tiểu chủ tử… mọc ra chân rồi sao?”

Vị thái y đứng gần đó nhất nghe thấy thế liền giật mình ngộ ra, hóa ra điểm bất thường chính là ở đây! Vừa rồi khi họ đến bắt mạch, Nhung Âm vẫn còn là một giao nhân, nửa thân dưới là đuôi cá!

Trong phòng, Nhung Âm thấy Tông Chính Tiêu khóa cửa, không khỏi nghi hoặc:

“Sao ngươi không cho bọn họ vào? Lục Nga sẽ lo lắng lắm đó.”

Tông Chính Tiêu không đáp, chỉ lặng lẽ nhìn chằm chằm Nhung Âm, ánh mắt sâu thẳm chăm chú đến mức không dám chớp một cái, như thể chỉ cần hắn chớp mắt, Nhung Âm sẽ lại biến mất ngay trước mặt hắn. Ánh mắt ấy quá mức nóng bỏng, khiến Nhung Âm có chút không tự nhiên. Y hơi xấu hổ, vô thức lùi về sau một bước, nhưng Tông Chính Tiêu đã bước nhanh tới thu lại khoảng cách giữa hai người.

“A Âm…”

Tông Chính Tiêu cẩn thận nâng khuôn mặt Nhung Âm lên, như thể đang chạm vào một món bảo vật quý giá đến mức chỉ cần hơi mạnh tay một chút cũng sẽ vỡ tan thành từng mảnh.

“Thật sự là ngươi sao?” Giọng hắn run run, trong mắt vẫn còn sót lại chút hoài nghi, như thể đang mơ một giấc mộng đẹp mà hắn không dám tin là thật.

Nhung Âm mỉm cười, nhẹ nhàng cọ cọ lòng bàn tay hắn như một con mèo nhỏ đang làm nũng.

“Là ta, Tông Chính Tiêu. Ta không chết. Ta đã trở về tìm ngươi, ta sẽ mãi mãi ở bên cạnh ngươi.”

Mắt Tông Chính Tiêu lập tức đỏ hoe, nước mắt lại một lần nữa tuôn trào, nhưng khác với trước đó, lần này không phải vì bi thương mà là vì vui sướng tột cùng.

Hắn khóc, vì đã mất đi mà lại tìm lại được.

Hắn khóc, vì cuối cùng vận mệnh cũng không bạc đãi hắn.

Nhung Âm cũng bị cảm xúc của hắn cuốn theo. Một giọt nước mắt thuần khiết lặng lẽ trượt khỏi khóe mắt phải của y rơi xuống đất, dần dần ngưng tụ thành một viên trân châu trắng muốt. Viên châu lăn nhẹ trên sàn, rồi dừng lại ở góc bàn.

Thế nhân đều biết giao nhân khóc có thể hóa lệ thành châu, nhưng lại không biết rằng không phải mỗi giọt nước mắt của giao nhân đều có thể hóa thành trân châu lấp lánh. Thực tế chỉ khi rơi vào những cảm xúc cực đoan nhất, giao nhân mới có thể khóc ra trân châu chân chính.

 

Tựa như chủ nhân của thân thể này trước đây, khi nhận ra bản thân sắp chết, biết rằng dù có muốn cũng chẳng thể quay về quê hương, nên đã rơi một giọt lệ cuối cùng trước lúc nhắm mắt. Lại tựa như lúc này đây, Nhung Âm vì chính mình trọng sinh, vì người trước mặt mà hạnh phúc đến phát khóc, thế nên y mới rơi lệ thành châu.

Những viên trân châu như vậy đã hấp thụ trọn vẹn cảm xúc của giao nhân, thấm đẫm tâm tư mang trong mình linh tính kỳ diệu, giá trị cao hơn bất cứ viên trân châu bình thường nào trên thế gian.

Nhưng bất kể là cảm xúc gì, khi đạt đến cực hạn nó đều sẽ tổn hại đến thân thể lẫn tinh thần. Có thể nói, mỗi một viên trân châu rơi ra từ nước mắt giao nhân, đều là sự kết tinh từ sinh mệnh và tâm huyết của họ.

Trong ký ức của nguyên chủ, y và tộc nhân của mình rất hiếm khi rơi lệ. Một khi đã khóc chắc chắn đó là khi vui sướng, phẫn nộ, đau thương hay hoan hỉ bùng nổ đến tột cùng thế nên nước mắt mới hóa thành trân châu. Có lẽ vì điều kiện quá hà khắc, nên ngay cả bản thân họ cũng không ý thức được trân châu chỉ xuất hiện khi cảm xúc đã chạm đến giới hạn cao nhất.

Nhung Âm kết hợp ký ức của nguyên chủ với trải nghiệm của bản thân để suy đoán ra điều này. Trước đây y chưa từng khóc ra trân châu, từng cho rằng đó là vì linh hồn y thuộc về nhân loại, không phải giao nhân thực thụ nên mới không thể hóa lệ thành châu.

Giờ phút này viên trân châu thấm đẫm cảm xúc của Nhung Âm nằm lặng lẽ ở góc phòng. Dù nó có quý giá đến đâu thì bây giờ cả Tông Chính Tiêu và Nhung Âm đều không bận tâm đến nó.

Tông Chính Tiêu kéo Nhung Âm vào lòng, ôm chặt đến mức gần như muốn khảm y vào xương thịt mình. Hắn giam cầm Nhung Âm trong vòng tay như thể chỉ cần hơi nới lỏng, người trong n.g.ự.c sẽ lại biến mất. Đó không chỉ là cách hắn xác nhận sự tồn tại của Nhung Âm, mà còn thể hiện nỗi thống khổ và hoảng loạn của hắn khi từng đánh mất người ấy.

Nhung Âm bị siết đến đau, nhưng y không lên tiếng đòi buông ra. Y cũng muốn dựa sát vào Tông Chính Tiêu, để vỗ về những tháng ngày tưởng nhớ và bất an trong lòng hắn.

Thời gian trôi qua thật lâu, hai linh hồn từng trôi dạt vô định cuối cùng cũng tìm được điểm tựa trong vòng tay đối phương, dần dần ổn định lại. Nhung Âm áp tai lên n.g.ự.c Tông Chính Tiêu, lắng nghe nhịp tim của hắn chậm rãi đồng điệu với chính mình.

Tông Chính Tiêu không muốn rời xa Nhung Âm, nhưng lòng hiếu kỳ khiến hắn không thể không hỏi. Hắn cúi đầu, khẽ giọng hỏi:

“Ngày đó… có phải ngươi đã bị Thiên Đạo mang đi không?”

Nhung Âm gật đầu: “Ừ, Thiên Đạo hỏi ta rằng ta muốn lập tức đi đầu thai chuyển thế,m hay là ở lại nơi này.”

Lời y còn chưa dứt, Tông Chính Tiêu đã siết chặt vòng tay, hơi thở cũng khựng lại trong lồng ngực.

Nhung Âm hiểu rõ hắn đang lo lắng điều gì, khẽ bật cười, dịu dàng trấn an:

“Đồ ngốc, ngươi căng thẳng cái gì? Ta vừa nói rồi mà, ta sẽ luôn luôn ở bên ngươi.”

Tông Chính Tiêu gật đầu, nhưng giọng nói vẫn mang theo chút ủy khuất:

“Ta biết… Chỉ là, ta không muốn mất đi ngươi một lần nào nữa, A Âm.”

 

 

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK