• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tứ Hỉ cũng bị một phen kinh hãi, không ngờ lại xảy ra biến cố như vậy.

Ông  vội vàng bước tới đỡ Lục Nga dậy, nhưng biết rõ chuyện này chắc chắn đã quấy rầy hai vị chủ tử. Vì thế, vừa thấy cửa mở, Tông Chính Tiêu bước ra, ông và Lục Nga lập tức quỳ xuống thỉnh tội.

Lục Nga cúi đầu, giọng run run:

“Là nô tỳ sơ suất quấy nhiễu hai vị chủ tử, chuyện này không liên quan đến ai khác. Nô tỳ tội đáng c.h.ế.t vạn lần, kính xin bệ hạ trách phạt.”

Tứ Hỉ cũng vội vàng nhận lỗi:

“Là lão nô thất trách, không trông coi tốt cung nhân, tội đều ở lão nô.”

May mắn thay Tông Chính Tiêu không có ý trách phạt bọn họ. Sau khi liếc nhìn hai người đang quỳ dưới đất, hắn chỉ thản nhiên nói:

“Tứ Hỉ, đưa các thái y trở về đi. Mấy ngày nay họ đã vất vả vì trẫm chẩn trị, việc ban thưởng sẽ được chuyển đến phủ của họ sau.”

Nghe Tông Chính Tiêu nói vậy, các thái y liền hiểu rằng vị quý nhân kia đã bình an vô sự. Trong lòng nhẹ nhõm, bọn họ đồng loạt cúi người hành lễ:

“Tạ bệ hạ long ân.”

Bọn họ làm sao có thể không tạ ơn được?

Vừa rồi đang trên đường về thì bị Tứ Hỉ gọi trở lại, nghe nói vị quý nhân kia bỗng nhiên ngừng thở, nói thật lòng là khoảnh khắc đó ai nấy đều chuẩn bị tinh thần bỏ mạng.

Cảm tạ trời cao, cảm tạ bệ hạ, cảm tạ cả quý nhân, mạng nhỏ của bọn họ cuối cùng cũng được giữ lại.

Còn về chuyện vì sao bệ hạ lại nói là chẩn trị cho mình thay vì giao nhân, các thái y nhất thời không rõ nguyên do. Nhưng nếu Hoàng thượng đã nói vậy, bọn họ đương nhiên ngoan ngoãn đổi lời, không ai dám hỏi thêm.

May mắn là trước đó bọn họ đều giữ kín miệng, ngay cả người nhà cũng không tiết lộ nửa câu. Nếu không lúc này e rằng đã rước họa vào thân.

Thể xác lẫn tinh thần đều mệt mỏi, các thái y lại lần nữa được tiễn đi. Lúc này Tông Chính Tiêu quay sang nhìn Lục Nga đang quỳ trước cửa, hơi nghiêng người nhường lối:

“Vào đi, Nhung Âm muốn gặp ngươi.”

Lục Nga vội vàng đứng dậy, trước khi vào cửa còn cúi đầu thật sâu, giọng đầy cảm kích:

“Tạ bệ hạ khai ân.”

Lời tạ này không chỉ vì bệ hạ cho phép nàng gặp Nhung Âm, mà còn vì đã tha thứ cho lỗi lầm vừa rồi của nàng.

Trước khi Lục Nga bước vào, Tông Chính Tiêu bỗng lên tiếng:

“Lục Nga, ngươi không cần hoài nghi. Trẫm so với bất cứ ai đều để tâm đến Nhung Âm hơn cả.”

Hắn nói vậy chính là để nàng đừng nghi ngờ chuyện hắn không cứu Nhung Âm.

Lục Nga cúi đầu, giọng đầy hổ thẹn:

“Là nô tỳ hồ đồ, nô tỳ biết sai.”

Tông Chính Tiêu không rõ có chấp nhận lời xin lỗi này hay không, chỉ thản nhiên nói:

“Đi đi, y đang đợi ngươi.”

Lục Nga lại hành lễ một lần nữa, sau đó không kìm được mà nhanh chóng chạy vào trong. Khi nhìn thấy Nhung Âm đang đứng ngay trước mắt, sống sờ sờ mà không hề tổn hại gì, hốc mắt nàng lập tức đỏ hoe.

“Chủ tử…”

Nàng bước nhanh đến trước mặt Nhung Âm, định quỳ xuống, nhưng đã bị y kéo lên.

“Là người một nhà, muốn bày tỏ nỗi nhớ thì cứ ôm một cái, sao có thể quỳ được chứ?”

Nói rồi, Nhung Âm dang tay ôm chặt lấy nàng.

Sau khi hóa thành hình người, y cao hơn Lục Nga một cái đầu, đủ để cho nàng tựa vào.

Cũng giống như ngày đó, khi y vì cắn thương Tông Chính Tiêu mà hoảng loạn bất an, Lục Nga đã dùng vòng tay của mình để trấn an y. Cảm tình trao đi, vốn dĩ là sự hồi đáp từ hai phía.

Lại lần nữa được chạm vào Nhung Âm, Lục Nga rốt cuộc không kìm được nữa, bật khóc nức nở.

“Hu hu hu, ngươi làm ta sợ muốn chết! Ngươi ngủ lâu như vậy mãi mà không tỉnh, ta còn tưởng ngươi sẽ không bao giờ tỉnh lại nữa… Ta đã nghĩ rằng… ta sẽ không bao giờ được gặp lại ngươi…”

Trong lúc xúc động bộc lộ chân tình, Lục Nga đã quên mất mọi quy củ lễ nghi. Nàng không xưng “nô tỳ”, mà chỉ nói “ta”; cũng không gọi Nhung Âm là “chủ tử”, mà trực tiếp gọi “ngươi”.

Giống như trước đó nàng có thể vì Nhung Âm mà cả gan nghi ngờ quyết định của Tông Chính Tiêu, chỉ để tranh giành cho y một cơ hội sống.

Nàng cố chấp đến mức có phần ngốc nghếch, nhưng đối với Nhung Âm, lòng nàng lại là chân thật nhất.

Nhung Âm cũng đỏ hoe mắt, giọng ôn nhu:

“Các ngươi đều còn ở đây, ta sao nỡ rời đi? Ta sẽ không bỏ lại các ngươi.”

 

Lục Nga nghẹn ngào nói:

“Về sau đừng dọa người như vậy nữa được không? Ta sợ lắm.”

“Ừ, sau này chúng ta đều khỏe mạnh, cùng sống đến mấy trăm tuổi.”

Lục Nga bị chọc cười: “Mấy trăm tuổi thì chẳng phải thành lão yêu quái rồi sao?”

“Lão yêu quái thì có sao? Chúng ta cùng nhau làm lão yêu quái. Nếu có đạo sĩ đến bắt thì cùng nhau chạy. Chỉ mong khi ấy tay chân không chậm chạp quá mà vấp ngã.”

Lục Nga bị câu nói của y chọc đến bật cười khanh khách, nước mắt cũng theo đó mà ngừng rơi.

Nàng thoát khỏi vòng tay của Nhung Âm, vừa lau nước mắt vừa kéo giãn khoảng cách, giọng trách móc:

“Chủ tử chỉ biết lấy nô tỳ ra làm trò cười.”

Nhung Âm thấy nàng bình tĩnh lại, trong lòng cũng an tâm hơn, khóe môi khẽ cong lên cười đến vui vẻ.

Nhưng bên cạnh Tông Chính Tiêu từ nãy đã nhìn không nổi nữa. Hắn lập tức kéo Nhung Âm về phía mình, sắc mặt lạnh nhạt đối với Lục Nga phân phó:

“Đồ ăn đều nguội rồi, mang lên một bàn khác đi. Trẫm thích ăn gì, Nhung Âm thích ăn gì, đều phải chuẩn bị đầy đủ.”

Giờ tận mắt thấy Nhung Âm bình an vô sự, thậm chí còn ôm được y một cái, Lục Nga cuối cùng cũng yên lòng. Nàng liếc Nhung Âm một cái, rồi mới luyến tiếc rời đi:

“Nô tỳ cáo lui, sẽ đi giục ngự trù nhanh chóng chuẩn bị thức ăn.”

Sau khi Lục Nga đi, ánh mắt Tông Chính Tiêu đầy vẻ oán trách nhìn Nhung Âm:

“Quả nhiên ngươi vẫn để ý nàng nhất. Ngươi còn chủ động ôm nàng, thế mà vừa rồi khi gặp lại trẫm lại không hề ôm lấy một cái?”

Hắn hừ lạnh, giọng điệu đầy ghen tuông:

“Hơn nữa trước đó nàng còn nghi ngờ trẫm không chịu cứu ngươi đấy.”

Nhung Âm bật cười, nhào tới ôm lấy hắn, giọng mềm mại dỗ dành:

“Nào nào, bây giờ ta chủ động ôm ngươi rồi nhé.”

Y nghiêng đầu, cười tủm tỉm:

“Hơn nữa, Lục Nga chỉ là lo lắng cho ta thôi, cũng không phải cố ý nghi ngờ ngươi mà.”

Tông Chính Tiêu hậm hực:

“Sao ngươi cứ luôn bênh vực nàng vậy? Rốt cuộc ngươi thân với ai nhất?”

Nhung Âm cong môi, chậm rãi đáp:

“Ta đây là giúp lý lẽ, không phải giúp người thân.”

Tông Chính Tiêu thầm đắc ý:

“Ý của ngươi là… thừa nhận rằng thân thiết với ta nhất?”

Nhung Âm hừ nhẹ, lẩm bẩm kéo kéo tay áo, tìm cách lảng sang chuyện khác:

“Phiền quá, tại sao ngươi lại cao hơn ta chứ? Tay áo dài quá trời, còn phải xắn lên nữa.”

Tông Chính Tiêu khẽ cười, bất ngờ cúi người bế bổng y lên. Nhung Âm bị dọa đến mức theo phản xạ đặt tay lên vai hắn, cúi đầu nhìn xuống cảnh giác hỏi:

“Ngươi làm gì vậy?”

Tông Chính Tiêu ôm chặt lấy y, còn cố tình nhấc cao hơn một chút, khóe môi cong lên:

“Bây giờ ngươi cao hơn ta rồi.”

Nhung Âm sững người một lúc mới nhận ra ý tứ của hắn, cảm thấy vừa buồn cười vừa ngọt ngào.

“Chờ một lát nữa ngươi đặt ta xuống, ta chẳng phải lại lùn đi sao? Cái này gọi là lừa mình dối người.”

Y ngoài miệng nói vậy, nhưng vẻ mặt tươi vui lại không giấu được.

Tông Chính Tiêu bật cười, dịu dàng nói:

“Vậy ta sẽ không đặt ngươi xuống, vĩnh viễn ôm ngươi, để ngươi mãi mãi cao hơn ta có được không?”

 

---

Mùng 8 tháng 3 vui vẻ nha các nàng, mong các cô gái của chúng ta đều ngày càng xinh đẹp hơn, giỏi giang hơn và tìm được hạnh phúc của riêng mình như Nhung Âm và Tông Chính Tiêu nhé!! 🫶🏻

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK