• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong ngục tối, Tô Tiềm bị giam ở nơi sâu nhất, xung quanh vắng vẻ không bóng dáng phạm nhân nào khác, ngay cả ngục tốt cũng đều bị điều ra ngoài.

 

Nam nhân mặc quan bào đứng đó, cúi đầu nhìn Tô Tiềm nằm trên đất, thân hình tiều tụy không chống đỡ nổi vì liên tiếp chịu hình phạt. Trong mắt hắn hiện lên nụ cười trào phúng lạnh lùng.

 

Mấy ngày trước, hắn từng nhân nhượng Tô Tiềm, để y bớt chịu cực hình. Thế nhưng tên tiểu nhân đê tiện ấy dám uy h.i.ế.p hắn. Vậy thì để Tô Tiềm tự mình nếm trải hậu quả của việc đắc tội với hắn.

 

Tô Tiềm tựa lưng vào đống rơm khô, chẳng buồn liếc mắt nhìn nam nhân kia, chỉ lạnh lùng nói: “Đại nhân tới đây có chuyện gì?”

 

Nam nhân khoanh tay, bình thản đáp: “Hôm qua, ta đã phái người đến nhà ngươi lục tìm sổ sách.”

 

Trước đây, vì Tô Tiềm ngoan ngoãn nghe lời, lại còn tiết lộ cho họ một bí mật trọng đại, họ đã phối hợp giúp y tạo ra sổ sách giả, mong sớm kết án vụ việc. Nhưng Tông Chính Tiêu lại kiên quyết truy xét không buông, còn Tô Tiềm thì liên tục thúc giục bọn họ phải giải cứu y ngay lập tức. Thậm chí, y còn dọa sẽ tiết lộ mọi việc cho Tông Chính Tiêu nếu họ không làm như vậy.

 

Nếu Tô Tiềm thật sự làm thế, chẳng những Tông Chính Tiêu sẽ biết được bọn họ đã tiếp tay cho phạm nhân, mà cả bí mật về Tô Uyển Nhi - công chúa triều trước - cũng sẽ bị lộ.

 

Dư nghiệt triều trước luôn là mối hoạ ngầm đối với bất kỳ triều đại mới nào. Không một vị hoàng đế nào có thể chấp nhận sự tồn tại của chúng. Chỉ cần gia tộc nào có chút quan hệ với dư nghiệt, Tông Chính Tiêu cũng sẽ không bỏ qua, thậm chí còn dùng đó làm cái cớ để trả đũa.

 

Các thế gia vừa căm ghét Tô Tiềm vừa dè chừng sức ép của y. Vì vậy, họ muốn tìm cho bằng được sổ sách mà y cất giấu, tiêu hủy đi, ít nhất là để trừ bớt một mối phiền toái.

 

Nghe thấy lời nói của nam nhân, Tô Tiềm vốn trông có vẻ hơi thở thoi thóp, đột nhiên ngẩng đầu lên, giọng nói run rẩy: “Các ngươi… đã làm gì?”

 

Tô Tiềm sống ở kinh thành đã nhiều năm, ông đương nhiên hiểu rõ những thủ đoạn tàn độc của các thế gia.

 

“Thực ra cũng không có gì quá đáng đâu.” Nam nhân cười đầy tà ác, “Chúng ta chỉ hỏi phu nhân ngươi sổ sách ở đâu, nhưng nàng né tránh, nói rằng không biết. Để nàng nói thật, người dò hỏi chỉ sử dụng một vài thủ đoạn nhỏ mà thôi, không ngờ một chút sơ sẩy lại khiến nàng trúng độc mà chết.”

 

Nào có sơ sẩy gì! Người của thế gia tin rằng phu nhân của Tô Tiềm chắc chắn biết nơi cất giấu sổ sách. Dù không moi được thông tin từ nàng, nhưng nếu người bên phía Tông Chính Tiêu tìm ra được thì sao? Để loại bỏ mối họa tiềm ẩn, bọn họ đã quyết tâm g.i.ế.c người diệt khẩu, bởi chỉ có kẻ c.h.ế.t mới giữ được bí mật mãi mãi.

 

Giọng điệu của nam nhân thản nhiên, tựa như một sinh mạng trong mắt hắn chẳng khác gì cỏ dại ven đường, không hề có chút áy náy hay sợ hãi vì đã g.i.ế.c người.

 

Cơn phẫn nộ làm cả người Tô Tiềm run lên, ông không ngờ mình lại sai lầm khi hợp tác với những kẻ này, rốt cuộc lại hại c.h.ế.t thê tử mình.

 

“Các ngươi… Khụ khụ khụ!” Tô Tiềm giơ tay chỉ vào nam nhân, nhưng liền bị m.á.u trong cổ họng sặc đến nỗi ho mãi không ngừng. Phải một lúc lâu ông mới có thể tiếp tục nói: “Các ngươi là ác quỷ! Lạm sát người vô tội, sau khi c.h.ế.t nhất định sẽ xuống địa ngục!”

 

“Ha ha ha…” Nam nhân cười đầy vẻ trào phúng, “Chúng ta là ác quỷ? Ngươi nghĩ ngươi là thứ tốt lành gì sao? Ngươi giúp lũ quyền quý ăn chơi trác táng gian lận, cướp đi danh dự của những học sinh bình thường, phá hủy sự công bằng. Ngươi cho rằng ngươi không phụ lòng học trò và thầy dạy ở Quốc Tử Giám sao?”

 

“Còn nữa, ngươi biết rõ thiên hạ đã chịu khổ vì sự tàn độc của quý tộc triều trước, vậy mà khi phát hiện bọn chúng còn sống và âm mưu khôi phục triều đại cũ, ngươi không những không báo quan để truy bắt, mà còn lấy tiền hối lộ của mình chia cho chúng. Ngươi không cảm thấy phụ lòng với bách tính thiên hạ sao?”

 

Tô Tiềm bị lời nói ấy làm cho á khẩu, không đáp trả được. Ông định nói lại câu mà bản thân vẫn thường hay dùng, “Người không vì mình, trời tru đất diệt.” Thế nhưng, nghĩ đến cái c.h.ế.t của thê tử, chỉ có thể uất hận mà ngậm miệng.

 

Dù rơi vào tình cảnh thảm hại, Tô Tiềm vẫn không hối hận vì hành động của mình. Nếu có thể làm lại từ đầu, ông chỉ muốn tham lam nhiều hơn, cẩn trọng hơn.

 

Thấy Tô Tiềm im lặng, nam nhân mới lên tiếng: “Ngày nào chưa tìm được sổ sách, vụ án của ngươi ngày đó chưa thể kết thúc. Chúng ta muốn mạnh tay cứu ngươi cũng phải trả giá đắt, ngươi định dùng gì để trao đổi?”

 

Tô Tiềm nhìn nam nhân, ánh mắt đầy kinh ngạc: “Ta đã dùng thân thế của con gái ta để đổi lấy sự giúp đỡ của các ngươi rồi!”

 

 

Nam nhân cười khinh bỉ: “Đó là điều kiện trước kia, giờ tình hình đã khác.”

 

“Ngươi thật vô sỉ!” Tô Tiềm giận đến nỗi ôm ngực, sắc mặt đỏ bừng vì phẫn nộ.

 

Nam nhân không hề để tâm đến lời mắng nhiếc của ông, thản nhiên nói: “Đưa ta danh sách dư đảng triều trước, ta sẽ giúp ngươi kết án.”

 

Tô Tiềm quay đầu đi, tỏ vẻ cự tuyệt. Ông hiểu rõ, một khi giao ra danh sách đó, cũng là ngày ông phải chết.

 

Nam nhân đã sớm đoán được phản ứng này, liền lập tức uy hiếp: “Ngươi không đáp ứng cũng không sao. Tìm hay không tìm được những dư đảng kia đối với chúng ta chỉ là chuyện nhỏ. Muốn che giấu việc hợp tác với ngươi trước hoàng thất thì đơn giản lắm, g.i.ế.c ngươi là xong.”

 

Giọng điệu của nam nhân không giống như đang đùa, khiến lòng Tô Tiềm bắt đầu run sợ. Ông nhớ lại sự tuyệt vọng trước đây, lúc sẵn sàng bất chấp tất cả để cùng lũ sói múa may, nay lại tự chuốc lấy tai họa.

 

Tô Tiềm sợ hãi nói: “Các ngươi đã g.i.ế.c thê tử ta, giờ lại muốn g.i.ế.c ta, không sợ Hoàng Thượng sẽ nghi ngờ sao?”

 

Nam nhân nhìn ông với ánh mắt thương hại, tựa như nhìn một kẻ đáng thương: “Hoàng Thượng nghi ngờ thì sao? Mọi việc phải có chứng cứ, mà chứng cứ ấy, sẽ theo ngươi cùng xuống mồ.”

 

Tô Tiềm ngộ ra: “Thì ra các ngươi đã tính sẵn, chờ khi ta nói ra hết bí mật sẽ g.i.ế.c ta, đúng không?”

 

“Ngươi đoán đúng rồi.” Nam nhân nhếch môi cười lạnh.

 

Tô Tiềm tuyệt vọng nhắm mắt lại.

 

Nam nhân nói tiếp: “Nếu ngươi giao nộp danh sách, ta có thể xem xét mà để lại cho ngươi một cái mạng toàn thây. Nhưng nếu không, ngươi sẽ không chỉ c.h.ế.t mà sau khi ngươi chết, chúng ta sẽ công bố bí mật của Tô Uyển Nhi cùng việc ngươi cấu kết với dư đảng triều trước. Khi đó, Tô gia của ngươi sẽ trở thành tội nhân thiên cổ. Ngươi cẩn thận suy nghĩ xem, có muốn kết cục đó không?”

 

Người thời xưa luôn tin vào số mệnh và coi trọng danh dự gia tộc. Điều họ sợ nhất là làm ô danh gia tộc, trăm năm sau xuống suối vàng còn mặt mũi nào đối diện với tổ tiên.

 

Những lời của nam nhân quả thực hung hăng đ.â.m trúng tử huyệt của Tô Tiềm.

 

Ông đã nỗ lực hết sức để leo lên chức vị cao, không tiếc nhận hối lộ và kết giao với những kẻ không nên kết giao, chẳng phải chỉ vì muốn danh vọng, để gia tộc được vẻ vang sao? Nếu đúng như lời nam nhân nói, sau khi ông c.h.ế.t chẳng phải sẽ liên lụy gia tộc và mang tiếng xấu muôn đời?

 

Vốn vô cùng sợ hãi cái chết, nhưng nghe nam nhân nói xong, Tô Tiềm chẳng những không khuất phục mà trong lòng còn dấy lên ngọn lửa giận dữ. Dựa vào đâu mà ông phải chịu sự chèn ép này? Những thế gia đáng c.h.ế.t ấy dựa vào đâu có thể nhục mạ, ép bức ông như thế? Kẻ đáng bị ghi tên trên cột sỉ nhục phải là bọn họ chứ!

 

Lửa hận trong lòng đã lên tới đỉnh điểm, Tô Tiềm dùng ánh mắt căm thù nhìn nam nhân trước mặt, gầm lên một tiếng, không biết lấy sức lực từ đâu mà vùng dậy lao tới định siết cổ hắn.

 

Nam nhân đã sớm đề phòng, thấy Tô Tiềm xông tới liền nhấc chân đạp mạnh. Một cú đá khiến Tô Tiềm văng vào tường, đầu va đập mạnh, khiến ông choáng váng, chật vật ngã xuống đất, cuộn tròn người, không còn chút sức lực nào để động đậy.

 

Nam nhân cúi xuống nhìn ông, khinh bỉ dùng đế giày chà lên rơm rạ, lạnh lùng nói: “Ba ngày nữa nếu ta không có danh sách, hậu quả tự ngươi gánh lấy.”

 

Nói xong, hắn xoay người rời khỏi nhà lao, để lại Tô Tiềm hoàn toàn bất tỉnh.

 

Trong hoàng cung, mọi việc xảy ra trong đại lao đều đã truyền đến tai Tông Chính Tiêu. Hắn nhìn vào bình hoa nhỏ bên cạnh, nơi có vài đóa sen do tiểu giao nhân hái tặng, khóe môi hơi nhếch lên.

 

“Thật thú vị.”

 

 

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK